Xe ngựa cùng ngựa bên ngoài không được phép tiến nhập vào Hoàng cung, nên xa phu chỉ đành phải dừng ở trước cửa Hoàng cung. Trầm Tường bước xuống ngựa rồi nhanh chóng đi vào trong, ông còn phải đến Cần Chính điện.
Một khắc sau đoàn người Trầm gia cũng đến nơi, Tôn Vu cùng Tôn mẹ bước xuống xe ngựa, đỡ Tô Tịch bước xuống theo. Tiếp đó Túc Tình cũng đỡ Trầm Thư Kính đi xuống.
Bên ngoài cửa cung tụ tập rất đông xe ngựa, tuy là sáng sớm nhưng vẫn rất ồn ào náo nhiệt. Trầm Thư Kính vừa bước xuống xe, đã có người kêu tên nàng:
“Thư Kính biểu muội“.
Nàng ngẩng đầu lên, trông thấy cách đó không xa, hai vị tiểu thư Tô gia đang đi về phía nàng, theo sau là hai vị Đại cữu mẫu* và Nhị cữu mẫu*.
Trầm Thư Kính cũng nhanh chóng tiến lại, nhẹ nhàng nhún người phúc thân:
“Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu an. Hai vị tỷ tỷ hảo“.
Đại cữu mẫu Uy Vũ Đại tướng quân phu nhân Bình Dương quận chúa đỡ lấy nàng, cười nói:
“Kính nhi trưởng thành không ít nha, nghe nói ba tháng nữa con cập kê sao? Lúc đó phải để Đại cữu mẫu chải tóc cho con đó“.
Lúc này Tô Tịch cũng đã tiến tới, Trầm Ánh Nguyệt yên lặng theo sau. Nàng ta thật sự rất muốn lên tiếng, nhưng đây là người Tô gia- mẫu gia của mẫu thân, những người này làm sao sẽ để nàng ta trong mắt đâu?
“Nhất định, nhất định mà. Đại tẩu, Nhị tẩu, hai vị ca ca đều đã đến Cần Chính điện sao? Thế thì nếu không ngại, mọi người cho bọn muội đi cùng với. Chúng ta đến Trường Xuân cung thăm Nhu phi nương nương đi. Trầm Thục phi hôm nay mệt trong người nên không dự tiệc, muội không tiện đến làm phiền”, Tô Tịch nắm tay Trầm Thư Kính, cười nói với Đại tẩu Bình Dương quận chúa Trác thị và Nhị tẩu Diệp thị.
Mọi người đều đồng ý, thế là Tô Tịch cùng hai vị phu nhân Tô gia đi ở phía trước, ở giữa là hai vị tiểu thư Tô gia và Trầm Thư Kính, ở cuối cùng là Trầm Ánh Nguyệt và các nha hoàn.
Thu Cúc đỡ lấy cánh tay Trầm Ánh Nguyệt, khuôn mặt Trầm Ánh Nguyệt hoàn toàn tối đen, ả nói:
“Tiểu thư, người đừng để tâm. Không phải đã nói hôm nay An di nương sẽ ra tay sao? Người còn chấp nhất làm gì? Có thể đây là lần cuối cùng Trầm Thư Kính còn đứng dưới ánh sáng mặt trời đấy“.
Nghe lời Thu Cúc nói, chân mày vốn đang cau lại của Trầm Ánh Nguyệt lập tức dãn ra.
Nàng ta làm sao có thể quên được a? Hôm nay là ngày chết của Trầm Thư Kính. Làm sao có ai có thể thoát khỏi truy sát của Kiến Ninh trang?
Chỉ cần nàng (Trầm Thư Kính) chết, Trầm Ánh Nguyệt tin chắc bản thân có thể leo lên vị trí đích tiểu thư. Chỉ cần nàng chết, Trầm Ánh Nguyệt nàng ta tương lai nhất định sẽ phong quang vô hạn.
“Hảo, Thu Cúc, Thu Mai, hôm nay chúng ta phải hảo hảo mở mắt, xem cho trọn vở kịch này nha”, Trầm Ánh Nguyệt vỗ vỗ tay Thu Cúc, cười nói.
Nhu phi Tô Sương ngụ tại Trường Xuân cung- cung điện xa hoa và lộng lẫy nhất nhì Hoàng cung. Trường Xuân cung đứng đầu Đông lục cung, rộng lớn vô cùng. Sân trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, hằng năm dị quốc tiến cống hoa gì mới, Sùng Kha đế đều sẽ cho người mang đến Trường Xuân cung một phần.
Đám người Tô Tịch tiến vào Trường Xuân cung liền có cung nhân ra đón. Đó là Quế ma ma- ma ma chưởng quản của Trường Xuân cung- là cánh tay đắc lực của Nhu phi.
Quế ma ma cấp cho đám người Tô Tịch một cái lễ vấn an, lại cười nói:
“Nương nương đã chờ các vị phu nhân và chúng tiểu thư từ sớm, nếu đã đến xin hãy mau vào, nương nương trông thấy nhất định sẽ rất vui“.
Trác thị cũng cười, vội nói:
“Nếu đã vậy làm phiền Quế ma ma“.
Dứt lời, đám người nhanh chóng bước vào chính điện Trường Xuân cung.
Khác với sân trước hết sức hoa lệ, chính điện Trường Xuân cung lại có phần trang nhã mà thanh cao. Bàn ghế từ gỗ Ích Châu quý giá, có cái còn là Mục quốc tiến cống. Khăn trải bàn, rèm màu lam nhạt đều làm từ lăng la tơ lụa quý báu, trên nóc viện có hai viên Dạ minh châu, trong bóng đêm nhất định thực sáng. Huân hương dùng đều là huân hương đặc chế riêng cho Nhu phi- do đích thân Hoàng đế mời Huân y về cung làm ra.
Đám người vừa tiến vào đã nhanh chóng hành lễ:
“Chúng mệnh phụ / Chúng tiểu thư vấn an Nhu phi nương nương, Nhu phi nương nương vạn an“.
“Mau chóng đứng lên đi. Người đâu, dâng trà”, thanh âm nhu hoà mang theo tia vui vẻ đặc biệt.
Trầm Thư Kính được Túc Tình đỡ ngồi bên cạnh Tô Tịch. Nàng ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn ngắm vị Nhị a di* đã lâu không gặp này.
Nhu phi là Nhị cô cô của Tô gia, nhan sắc há có thể bàn cãi nữa. Chỉ thấy ngồi trên chủ vị là một nữ nhân dường như chỉ mới ba mươi tuổi. Khuôn mặt hơi tròn lại trắng như trứng gà luộc, mắt to mi dài, hai má hồng hồng bóng loáng, đôi môi nhỏ nhắn, khi cười còn lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ bên trái. Trên thân mặc cung trang phi vị màu ngọc lam, để lộ xương quai xanh đầy mị hoặc. Trước ngực thêu hình chim khổng tước xoè đuôi, dưới làn váy thêu mấy chữ “Phúc“. Đầu sơ Bách Hợp kế, trên đó cắm mấy cây trâm bằng ngọc bích, tuyệt không dùng vàng ròng.
Người như tên gọi, thanh lãnh trong sạch lại xinh đẹp như sương sớm buổi sáng.
Nhu phi nhìn lướt qua mọi người trong điện, vui vẻ nói vài câu với Trác thị Diệp thị và Tô Tịch, trông thấy ánh mắt Trầm Thư Kính cũng đang nhìn mình, bà tươi cười hướng nàng ngoắc ngoắc:
“Kính nhi, lại đây“.
Trầm Thư Kính ngạc nhiên mở to mắt, song vẫn không thất lễ, đứng dậy chỉnh trang làn váy, đến trước mặt Nhu phi.
Nhu phi ánh mắt tràn đầy hoà ái nhìn nàng, trông thấy khuôn mặt nàng quả thật giống mình cũng Tô Tịch như đúc, cười nói với Tô Tịch:
“Đại tỷ, tỷ xem Kính nhi càng lớn đúng là càng giống chúng ta đến lạ kỳ. Đã lâu muội cũng chưa gặp nàng từ sau lễ mừng thọ của mẫu thân. Chắc chắn sau này sẽ là mỹ nhân đó nha. Đứng cùng với Vân nhi, Chi nhi quả thật là mỹ cảnh“.
Đúng thật là Nhu phi. Dù cho có khen nàng, cũng tuyệt đối không vắng vẻ hai vị tiểu thư Tô phủ, tránh không để các nàng so đo với nhau. Trầm Thư Kính đột nhiên nhớ đến một vị phụ nhân tràn đầy xinh đẹp, năm nàng năm tuổi tặng cho nàng một cái trâm cài khắc hình Bách Hợp hoa, cười nói: “Kính nhi, sau này con nhất định phải xinh đẹp như đoá hoa Bách Hợp trên trâm cài này. Nhất định phải hạnh phúc, phải thật tài giỏi, thay mẫu thân con xử lý việc trong phủ quốc công, có được hay không?“.
Trầm Thư Kính được khen nhưng cũng không vui vẻ ra mặt, chỉ yên lặng tạ ơn. Tô Tịch cũng cười, nhìn về phía Trác thị và Diệp thị nói:
“Nếu Kính nhi bằng một phần của Vân nhi hay Chi nhi, muội đây cũng không phải phiền lòng vì nàng đâu. Phải khen rằng hai vị tẩu tử của chúng ta quả thật dạy con thật tốt“.
Mấy người trong điện khen qua khen lại, cho đến khi Lý công công đến mới dừng lại. Lý công công trước hết cấp cho Nhu phi một cái lễ, mới nói:
“Nhu phi nương nương, Hoàng thượng nói muốn người đến Dưỡng Tâm điện, một lát nữa sẽ cùng Hoàng thượng Hoàng hậu đến yến tiệc“.
Nhu phi nghe xong lại nhìn về phía mấy người Tô Tịch, khó xử cười:
“Này...”
Nhưng Trác thị đã sớm cắt ngang:
“Nếu Nhu phi bận rộn, thì để chúng thần thiếp lui xuống trước. Người cứ đến Dưỡng Tâm điện, chúng thần thiếp sẽ gặp người ở yến tiệc vậy“.
Lúc này Nhu phi mới nhẹ nhàng thở ra, áy náy nói với một cung nữ bên người mình:
“Tĩnh Tú, ngươi dẫn đường cho các vị phu nhân đến yến tiệc, đừng để lạc người. Nhị vị tẩu tử, Đại tỷ, muội còn có việc, sẽ gặp nhau ở Ngự Hoa viên“.
Đám người Tô Tịch cũng nhanh chóng đứng lên, hành lễ:
“Cung tiễn Nhu phi nương nương“.
—Chú thích—
*Cữu mẫu: mợ. Cửu cửu: cậu.
*A di: dì.