“Ai, Thạch Đầu, cậu có nghe nói không?” Lâm Tiếu đem đầu tiến đến trước mặt Thạch Phương, đầu trộm đuôi cướp hỏi.
Thạch Phương mở mắtgẩy đẩy đầu trước mặt, buồn bã ỉu xìu, “Cái gì?” Khí trời rất nóng, Thạch Phương rất buồn bực.
Lâm Tiếu nhiệt tình không giảm, âm thanh nho nhỏ nhưng không giấu được hưng phấn, “Cậu không có nghe nói sao?trong ban tớ đang có hai người yêu nhau a.”
“Này có cái gì thật ly kỳ.” Thời đại này trong lớp không có người tập hợp thành đôi đó mới gọi là ngạc nhiên.
“Trọng điểm, tớ còn chưa nói đến trọng điểm!” Lâm Tiếu dùng sức trừng mắt Thạch Phương, ánh mắt kia như có thể trần trụi câu dẫn, thật giống đang nói, cầu tớ a, cầu tớ cho cậu biết a.
Thạch Phương thở dài, “A, a, trọng điểm là cái gì mau nói cho tớ biết đi.” Ngữ khí qua loa, biểu hiện là không kiên nhẫn.
“Khà khà, trọng điểm là...” Lâm Tiếu đánh cáithở mạnh, “Trọng điểm là, cái kia hai người đều là nam, đồng tính luyến ái ai!”
Oi bức giữa hè, hiếm thấy một tia gió lạnh thổi qua, Lâm Tiếu chăm chú nhìn chằm chằm Thạch Phương, muốn nhìn phản ứng hắn kinh ngạc hoặc hưng phấn, nhưng vẫn không có, thậm chí ngay cả mộtchút biểu hiệný tứthanh phong hưởng thụ cũng không, Thạch Phương chỉ là ngẩn người ngồi đó, nhìn chằm chằm Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu chưa thấyđược phản ứng mong muốn, xẹp xẹp miệng đụng cham Thạch Phương một hồi, “Này, đại ca, cho chútphản ứng a, đây chính là tin tức trọng đại a.”
“Ồ... Thật là lớn mật a... Bọn họ.” Thạch Phương rốt cục phản ứng lại, kéo kéo cổ áo sơ mi, ý đồmong muốn gió tiến vào một chút.
“Chính là chính là, bất quá tớ len lén liếc một chút, cậu đừng nói, còn rất xứng đôi nha.”
“vậy à.”
Lâm Tiếu vốn là đầy cõi lòng nhiệt tình đưa chuyệnkinh thiên động địa kinh người nói vớibạn thân Thạch Phương cậu Thạch Đầu, không nghĩ tới Thạch Phương lại nói ra một câu bình thản “vậy à”, thực sự thất vọng nha, có điều Lâm Tiếu đột nhiên lại nhớ tới một khả năng.
“Anh em, cậu không phải kỳ thị đồng tính luyến ái đi.” Lâm Tiếu hỏi.
“Không có, không có cảm giác gì.” Thạch Phương nhàn nhạt trả lời.
Lâm Tiếu nghĩ cũng đúng, Thạch Phương là một người tốt như vậy, quả thực có thể bao dung toàn vũ trụ, đồng tính luyến ái nho nhỏ lại tính là gì.
“Khó nhìn thấy một đôi sống sờ sờ như thế, đi, tớ đến xem náo nhiệt đi.” Lâm Tiếu vừa nói vừa kéo Thạch Phương đi.
Thạch Phương vóc dáng cùng Lâm Tiếu gần như tương tự, nhưng gầy một chút vàtrắng nõn hơn một chút, khí lực lạikém xa Lâm Tiếu, bất quá lần này Thạch Phương nhưng tránh thoát khỏi tớy Lâm Tiếu, “Nói không chắc bọn họ cũng không muốn toàn trường đều biết, đừng đi phiền bọn họ.”
Lâm Tiếu lại nghĩ, cũng đúng, sau đó xoay người lại tớy gác trên vaiThạch Phương, “Thạch Đầu, cũng là cậu nghĩ chu đáo, ai, những chuyện này tớ nghĩ không tới.”
“Không nghĩ tới không có nghĩa là không tốt, sự tình khiến mình phiền lòng thiếu gì.” Thạch Phương ghép vở phẩy phẩy mấy lần, khí trời, thực sự quá nóng.
“Cũng đúng, có cậu giúp tớ nghĩ là tốt rồi.” Lâm Tiếu thoải mái nở một nụ cười, đẩy đẩy vai Thạch Phương vừa chạy ra ngoài, “Đi mua kem đi ~~” trên đường còn đụng phải một người nữ sinh, làm hại Thạch Phương thay Lâm Tiếu liên tục xin lỗi.
một đường cười vui vẻ, rốt cục cũngcó thể chạm được vào cái kembăng lạnh lẽo, Thạch Phương cảm thấy, mùa hè trong nháy mắt liền không nóng, này còn lại vui cười.