Ngay ở lúc Lâm Tiếu cùng Thạch Phương trở về thời điểm hòa hợp thì phiền lòng lại tiếp tục đến.
Hồ Nhất Như ôn nhu ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, có thể nói là bạn gái điển hình. Khi còn bé, điển hình học sinh đều phải tặng hoa hồng nhỏ làm tín hiệu để khích lệ, hiện tại Hồ Nhất Như nhưng nhắc đi nhắc lại cái khoản máy tính xách tay hiệu Apple với hắn.
Lâm Tiếu tự nhiên hiểu rõ ràng, máy vi tính chính Hồ Nhất Như nhắc nhở chính mình việc khích lệ hồng hoa. Nhưng vấn đề là tiền tiêu vặt của hắn đều mua bộ điều hòa kia rồi, nào có tiền dư mà mua máy vi tính. Là người thuộc phái hành động, hắn liền nghĩ ra việc —— làm công.
Lâm Tiếu thở phù phù hào hứng lật lên báo chí tìm việc, Thạch Phương hiếu kỳ nhìn đến tập báo chí trên bàn, liền nhào đến xem.
Lâm Tiếu đem cái đầu vướng bận gẩy đẩy qua một bên, tiếp tục trở mình.
“Xem quảng cáo a?”
“Cái rắm, tìm việc làm.”
“Làm gì? Thiếu tiền?”
“Nhất Như nói muốn cái máy vi tính...”
“Ồ.” Thạch Phương ồ một tiếng liền ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm bộ điều hòa đến đờ ra. Cũng không biết qua bao lâu, Thạch Phương đột nhiên nói, “Lâm Tiếu, cậu làm công cho tớ đi, một tháng tớ đưa cậu một máy vi tính.”
Lâm Tiếu đem đầu từ tờ báo chí ló ra, phát hiện con mắt Thạch Phương sáng lên lấp loá.
Lâm Tiếu buồn cười sờ sờ đầu Thạch Phương, “Không cần, chính tớ sẽ nghĩ biện pháp.”
Thạch Phương vẫn kiên trì, “Thật sự, cậu giặt quần áo cho tớ nấu cơm, chiếm chỗ ngồi cho tớ, làm bài tập cho tớ, một tháng một máy vi tính, giao dịch công bằng.”
Lâm Tiếu lắc lắc đầu, nghiêm mặt nhìn Thạch Phương, “Thạch Đầu, tớ chưa từng có bất kỳ chủ ý gì ở trên thân thể cậu, sau đó cũng sẽ không nấu, tớ không muốn nợ cậu, tớ muốn làm một người bằng hữu thực sự của cậu.”
Trong phòng rất yên tĩnh, phảng phất đều có thể nghe được tim đập, Thạch Phương nhìn chăm chú, hai tay nắm chặt, chặt đến tâm đều đau đớn, Lâm Tiếu, tớ nghĩ muốn ôm lấy cậu, hiện tại, có thể hay không rất kỳ quái.
Lâm Tiếu luôn có thể nhìn thấu tâm tư của Thạch Phương, sớm một bước giơ lên hai tay ôm lấy Thạch Phương, ở bên tai Thạch Phương nhẹ nhàng nói, “Thạch Đầu, cảm ơn cậu.”
Ngày thứ hai, Lâm Tiếu thông qua bằng hữu giới thiệu, làm công trong một nhà tập thể hình, mỗi giờ làm rất mệt mỏi, cũng may tiền không ít. Lần thứ nhất lúc làm việc, Lâm Tiếu gặp được người quen, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
“Thạch Đầu, cậu sao lại ở đây? ở đây tập thể hình?”
“cũng như cậu a, làm công a.”
“Ha?” Lâm Tiếu một bộ vẻ mặt khó tin.
“Được rồi, làm việc, chớ bị ông chủ nhắc nhở.”
Mỗi lần Lâm Tiếu ở chuyển xong đồ vật ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thạch Phương thon gầy lưng trên nhuộm đầy mồ hôi ướt đẫm cả áo sơ mi, hắn cũng rất muốn khóc, cảm động cùng đau lòng. Rõ ràng là đại thiếu gia, rõ ràng cuộc sống chưa từng làm những việc khổ sở như thế, nhưng mỗi ngày đều cùng hắn làm việc, thể lực một chút cũng không còn mà một tiếng oán giận đều không có. Thạch Đầu, tớ muốn cả đời làm người anh em tốt của cậu, có tiền hay không đều sẽ đối với cậu nhất.
lời thề ở ngoài miệng, nói cho người tớ nghe không nhất định sẽ làm; có lời thề là nói ở trong lòng, nói cho chính mình nghe nhất định sẽ thực hiện.
Một tháng trôi qua, vừa đi học vừa làm công, Lâm Tiếu một điểm cũng chưa cảm thấy mệt. Mỗi ngày đêm khuya cùng Thạch Phương cười vui vẻ đánh lộn về ký túc xá ngã đầu đã ngủ, vừa hạnh phúc vừa vui sướng.
Vốn Thạch Phương kiên trì lại kiên trì, muốn đem tiền công chính mình cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nhưng chết sống không đồng ý. Đẩy một lúc, Thạch Phương tức giận nói, “Cậu không phải cảm thấy cho bạn gái nhất định phải là chính mình kiếm, tớ cho liền không đủ thành ý.”
“Không đúng không đúng, tớ là nghĩ... Là muốn... Cậu đem tiền giữ đi, chờ ngày nào đó chúng ta cùng đi du lịch.”
Nói xong câu này, Thạch Phương đã hài lòng, cười đến thoải mái đem sổ tiết kiệm cẩn thận từng li từng tí một thu ở nơi an toàn, cuối cùng còn rất vui vẻ vỗ vỗ bao, làm sổ tiết kiệm giống như bảo bối, rõ ràng chính là mọt đứa trẻ không thiếu tiền mà >_<.
động tác của Thạch Phương, vẻ mặt của Thạch Phương, ở trong mắt Lâm Tiếu được gọi là đáng yêu, không nhịn được xoa xoa mấy lần lên đầu Thạch Phương, Lâm Tiếu ha ha cười, “Thạch Đầu, cậu sao lại đáng yêu như thế, Thạch Đầu, cậu đáng yêu chết tớ rồi.”
Buổi tối đèn đường mờ vàng không nhìn ra mặt Thạch Phương có hay không hồng, nhưng Lâm Tiếu cảm thấy mặt Thạch Phương hẳn là hồng, hắn vui vẻ như vậy cùng mình đồng thời đi du lịch. Tuy rằng nói chuyện không đâu nhưng lại có cảm giác không tên là hài lòng.
thời điểm giữa trưa ngày thứ hai, Lâm Tiếu vẻ mặt đưa đám xuất hiện trước mắt Thạch Phương, “Thạch Đầu, Thạch Đầu.” Lâm Tiếu nằm nhoài trên bả vai Thạch Phương làm nũng.
“Đây là làm sao vậy?”
“Tớ không cần làm công, tớ cũng không cần tiền, tiền này tuyệt đối đủ tớ đi du lịch.”
“Hả? Cái kia Hồ Nhất Như sao lo liệu, máy vi tính sao lo liệu?”
“cô ấy... cô ấy đem đồ của tớ cho giẫm, thật là, máy vi tính còn không có đưa đi đã vội vã đá tớ, quá không biết cách sống.”
đá,đá sảng khoái như thế a, Thạch Phương trong lòng hài lòng lắm, lại nghĩ lại vừa nghĩ, này Lâm Tiếu chắc thương tâm a, nghĩ tới đây lại cảm thấy chính mình không tử tế.
“Được rồi được rồi, nơi nào chẳng có cỏ non có phải không.” Thạch Phương nhẹ nhàng vỗ trên bả vai Lâm Tiếu.
“Thạch Đầu, cậu an ủi người thật chả có thành ý a.” Lâm Tiếu ngẩng đầu lên dùng ánh mắt bi thương nhìn Thạch Phương. Thạch Phương xem cẩn thận, Lâm Tiếu là cười, trên mặt một điểm bi thương đều không có.
“Không khó chịu?” Thạch Phương hỏi.
“Vừa bắt đầu đã tìm cái mới mẻ, giao du một trận liền cảm thấy kỳ thực cũng không phải thích hợp, cũng là như vậy, vẫn là hai anh em tớ cùng nhau hài lòng, có tiền hống nàng còn không bằng tớ cùng đi ra ngoài tiêu dao khoái hoạt.”
Thạch Phương cắn răng nghĩ, đừng tham lam đừng tham lam, như vậy là đủ rồi, anh em thì anh em đi.
Hai người ở phòng tập thể hình đưa tới tân công nhân được đưa tới, hai người liền bị sa thải công tác. Thương lượng nửa ngày quyết định đi ra ngoài ăn một bữa cho ra trò.
“Thạch Đầu, tớ đã nói với cậu nếu như cậu không mang theo tớ đi nhà ăn xa hoa nổi tiếng tớ sẽ cùng cậu tuyệt giao.”
“Cần thiết hay không? Xa hoa cũng được, hai tớ chia nhau được không.”
“Không được không được, tớ xin cậu đây là tất yếu.”
“Tại sao?” Thạch Phương không rõ hỏi, điều hòa là Lâm Tiếu mua, này làm công tiền cũng đúng là Lâm Tiếu chính mình kiếm, vô duyên vô cớ tại sao phải xin hắn.
“Phí lời, cảm tạ cậu chứ gì nữa.”
“Cảm ơn tớ cái gì?”
“Tạ...” Lâm Tiếu nói chuyện vẫn là thẳng thắn dứt khoát, âm thanh trong suốt thấm lòng người, nhưng là hiện tại nhưng khó mà nói nên lời.
Thạch Phương hiếm thấy nhìn thấy Lâm Tiếu kỳ quái như thế, hiếu kỳ đem đầu đưa đến trước mặt Lâm Tiếu. Mà Lâm Tiếu nhưng nhìn chằm chằm Thạch Phương sáng long lanh trước mắt, con mắt dần trở nên ngây dại, gần đây, nhìn Thạch Phương tổng càng xem càng đẹp đẽ, mũi thẳng, đôi môi ướt át, con mắt sáng long lanh.
“Tạ cậu vẫn luôn bên cạnh tớ a.” Lâm Tiếu cười đẩy đẩy đầu Thạch Phương, ánh đèn bên cạnh vừa vặn chiếu vào trên mặt Thạch Phương, lần này Lâm Tiếu thấy được, Thạch Phương khuôn mặt hồng hồng.
Lâm Tiếu rất ít nói ra mấy câu tình cảm buồn nôn như thế, nhưng là vì gò má đỏ hồng hồng của Thạch Phương cũng đáng giá.
Nhân sinh có rất nhiều cảnh ngộ, có người lựa chọn lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có người lại yêu thích ở bên quan sát, Thạch Phương chính là thích ở bên quan sát, quan sát nhân sinh cùng ái tình của Lâm Tiếu, không có dũng khí đứng bên người đó.
Trong nhà hàng Tây Lâm Tiếu nhìn ngồi ở đối diện Thạch Đầu, ánh sáng dìu dịu, tư thế tao nhã, nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng có chút chua xót, nhưng Lâm Tiếu vẫn rất muốn nói, Thạch Phương là một vương tử, trăm phần trăm không hơn không kém, từ điều kiện bên ngoài đến khí chất bên trong.
“sao không ăn, nhìn tớ làm gì.” Thạch Phương ngẩng đầu lên trừng Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu phốc tiếng bật cười, “Lại nói, Thạch Đầu cậu vẫn đúng là không thích hợp nói ‘ cái gì ‘ cái chữ này.”
Thạch Phương trừng trắng Lâm Tiếu một chút, “Còn không phải cậu dạy.”
“Có thể hai tớ có giai cấp chênh lệch a.”
“Bệnh thần kinh.” Thạch Phương cúi đầu xuống, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ có thanh âm nhàn nhạt từ trong miệng phát ra, “Lâm Tiếu, tớ hiện tại cực kỳ hài lòng, chưa từng vui vẻ như vậy.”
“Ha ha, vui vẻ là được rồi.”
Tuy rằng Thạch Phương ở trong mắt người khác đều là nhàn nhạt nhưng thời thời khắc khắc đều lóng lánh ánh sáng, nhưng ở trong mắt Lâm Tiếu, Thạch Phương là người nhiệt liệt, sẽ lớn tiếng cười, lớn tiếng nháo, sẽ nổi nóng, sẽ cùng hắn sóng vai, sẽ bình thản ở cùng nhau năm tháng. Lâm Tiếu không chỉ một lần muốn Thạch Phương phảng phất chỉ là của một mình hắn, cảm giác kia rất mỹ diệu, rất tự hào rất phong phú. Đương nhiên Lâm Tiếu cũng biết đến, loại ý nghĩ này của bản thân cũng rất kỳ quái, anh em trong lúc đó cảm tình sẽ như vậy hung hăng cùng giữ lấy sao?
Địa phương yên tĩnh quả nhiên có thể bồi dưỡng bầu không khí yên tĩnh, Lâm Tiếu cùng Thạch Phương yên lặng ăn, không nhiều lời, cũng không lúng túng trái lại rất ấm áp.
Lâm Tiếu sẽ là không phải ngẩng đầu nhìn Thạch Phương, nhìn thấy con mắt hắn lóe sáng sẽ mỉm cười, nhìn thấy lông xù trên đỉnh đầu vẫn là mỉm cười, mà giống như, chính mình cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
“Thạch Đầu, còn nhớ đôi bạn lần trước không?” Lâm Tiếu đột nhiên hỏi.
Thạch Phương đương nhiên nhớ tới, tâm hắn hư hắn ước ao, làm sao có khả năng không nhớ rõ. “Hừm, làm sao vậy?”
“Tớ đã thấy bọn họ đồng thời, ở KFC, dáng vẻ rất thích thú, cảm giác không có gì không tốt. Cậu cảm thấy thế nào?”
“Đúng không, không có gì không được, tớ cũng không biết.” Lâm Tiếu cúi đầu, hý hoáy trong cái mâm rau dưa.
“Cậu nói tại sao muốn nam yêu thích nữ, nữ yêu thích nam a?”
Thạch Phương ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu, “Tớ làm sao biết.” Ánh mắt lại là thẳng tắp theo dõi hắn.
“Tớ cũng không biết, tớ cảm thấy, thật giống yêu thích ai cũng không quan trọng.”
“... Thật sao?” Thạch Phương cũng từng ảo tưởng qua, hay là có thể đơi, đợi một ngày tấm lòng của hắn sẽ được đón nhận, chỉ cần yêu nhau, thế tục cái gì cũng không quan trọng, nhưng đó cũng chỉ là ước mơ khi còn bé mà thôi, hiện thực chung quy lại tàn khốc. Không nên để cho bất luận người nào biết a, mỗi người đều như thế đối với hắn, nói quan hệ của chúng tớ, chúng tớ đã hoàn toàn xong rồi. Yêu, ở thời điểm này, mang hương vị cái rắm, lại hiếm có, yêu thích cái rắm
Vì lẽ đó, Thạch Phương chỉ cầu có thể ở bên người Lâm Tiếu, một năm hai năm mười năm cả đời, làm huynh đệ tốt cả đời với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu thấy Thạch Phương không nói lời nào, tự mình hỏi tự nghĩ rồi lên, “Thạch Đầu, nếu như tớ nói tớ khả năng cũng thích, khả năng ha, khả năng thích nam sinh, cậu sẽ khinh bỉ tớ sao?”
Sẽ không a, đương nhiên sẽ không a, Thạch Phương nội tâm kích động, muốn nói ra, tự nhiên bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người hoàn toàn quen thuộc làm lời hắn nói nuốt trở lại.
“Này, Tiểu Thạch, đã lâu không gặp a.” Là một nam nhân, âu phục giày da nhưng không hiện ra vẻ cứng nhắc.
Thạch Phương thấy rõ người kia, cả khuôn mặt lập tức trắng bệch, bộ mặt giật giật vài đánh rốt cục bỏ ra vài chữ, “Hừm, đã lâu không gặp.”
“Ha ha, cũng không liên hệ tớ, tớ rất nhớ cậu a.” Nam nhân tới gần Thạch Phương, xoa xoa tóc Thạch Phương.
Lâm Tiếu trên người trong nháy mắt nổi lên một lớp da gà, bầu không khí không đúng, người cũng không đúng, cụ thể chỗ nào không đúng, hắn cũng không nói lên được.
Thạch Phương không dấu vết tránh né tay của người nọ, vẻ mặt vẫn rất cứng ngắc, “Cậu vừa tới?”
“Đúng đấy.”
“Không khéo a, chúng tớ mới vừa ăn xong, sau đó tớ sẽ liên hệ cậu.” Thạch Phương cho Lâm Tiếu liếc mắt ra hiệu, nhắc bạn thân rời đi. Nhưng hai vai lại bị nam nhân đè xuống, nam nhân tới gần Thạch Phương, ở bên tai Thạch Phương nhẹ nhàng nói, “Nói giỡn, tớ cũng phải đi rồi, hôm nào gặp a.”
đối thoại vô cùng bình thường, nhưng Lâm Tiếu thấy được đồ vật ghê gớm, hắn thấy được người đàn ông kia lè lưỡi, liếm liếm tai Thạch Phương!
Trong nháy mắt Lâm Tiếu giận từ tâm lên, hai bước vượt đến bên người nam nhân kéo ra một bước dài, lôi kéo Thạch Phương liền đi tính tiền.
Nam nhân nhìn bóng lưng Thạch Phương mỉm cười, thật giống gặp cái đại bình dấm chua đây, nam nhân nhìn nhìn Thạch Phương thở dài.
Trên đường trở về, Lâm Tiếu thay đổi thái độ bình thường, trầm mặc vô cùng. Thạch Phương dọc theo đường đi sợ mất mật, nghĩ thầm không có bị nhìn ra cái gì chứ.
Thạch Phương cùng người đàn ông kia giao du qua, lại giống như lúc Lâm Tiếu cùng Hồ Nhất Như ngọt ngào mật mật, nhưng là tuy rằng giao du, cũng không nên như người tớ yêu nhau chứ.
“Thạch Đầu, tớ vừa nãy hỏi, nếu như tớ thích nam nhân, cậu sẽ khinh bỉ tớ sao?”
“A?” Lâm Tiếu đột nhiên đặt câu hỏi, Thạch Phương hoàn toàn không phản ứng lại.
“Tớ nói, tớ thích nam nhân, cậu có hay không khinh bỉ ta?” Lâm Tiếu lại hoàn chỉnh lập lại một lần, ngữ khí kiên định, như là có niềm tin cường đại để chống đỡ lấy.
“A, làm sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Trả lời tớ.”
Thạch Phương dừng bước, trước đây gặp một câu nói như vậy, nói ái tình không thể ủy khuất cầu toàn, vậy ái tình của mình thì sao? Có tự tin có thể để cho tình yêu của chính mình đối với Lâm Tiếu chịu oan ức cả đời sao?
Nói, khả năng vạn kiếp bất phục, cũng có khả năng rộng rãi sáng sủa; không nói, tất cả duy trì hiện trạng, hài lòng nhưng không hạnh phúc.
Thạch Phương cắn răng một cái, tuy rằng cúi đầu, âm thanh cũng rất kiên định, “Sẽ không, tất cả của cậu, tớ đều có thể tiếp thu.”
“Thạch Đầu, tớ cũng có thể, tiếp thu của cậu tất cả.”
Thạch Phương ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Lâm Tiếu, bình thường Lâm Tiếu như thế nhưng thực tế không giống hắn. Thạch Phương cảm giác mình con mắt có chút ẩm ướt, âm thanh cũng có chút ách.
Lâm Tiếu tới gần Thạch Phương, đem cái trán khoát lên trên bả vai Thạch Phương, như thường ngày làm nũng như vậy.
“Thạch Đầu, khi cậu không cùng nhau ăn cơm với tớ, tớ rất không quen thuộc, biết cậu là bởi vì Hồ Nhất Như không dễ chịu, tớ đã luôn luôn nghĩ hay là chia tay đi.”
“Thạch Đầu, cậu không ở ký túc xá mấy ngày đó, tớ rất lo lắng, cũng rất khó chịu.”
“Thạch Đầu, mỗi ngày nhìn cậu cười ha ha, tớ rất vui vẻ, nghĩ đến cậu cũng không ở trước mặt người khác cười ha ha, thì càng hài lòng.”
“Thạch Đầu, cậu theo tớ làm công tớ rất cảm động, nhìn cậu chảy mồ hôi tớ cũng rất đau lòng.”
“Thạch Đầu, cậu nói muốn theo tớ đồng thời du lịch, tớ rất hưng phấn rất chờ mong, làm nặng đến đâu cũng không cảm thấy mệt.”
“Thạch Đầu, tớ càng nhìn cậu càng giác cậu càng hảo, cảm thấy cậu như một vương tử, muốn tốt với cậu, cái gì đều muốn cho cậu.”
“Thạch Đầu, vừa nãy nhìn thấy người đàn ông kia liếm lỗ tai cậu, tớ rất tức giận, tức đến nỗi nhanh nổ tung.”
“Thạch Đầu, cậu nói, tớ là không phải thích cậu đi.”
Lâm Tiếu lẩm bẩm nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thạch Phương trên mặt tràn đầy nước mắt.
Lâm Tiếu giơ tay lên, cẩn thận lau nước mắt Thạch Phương, “Thật khờ a cậu, coi như bị nam nhân tỏ tình, cũng không cần tức giận đến khóc lớn a.”
Thạch Phương nắm lên nắm đấm, ở trên bả vai Lâm Tiếu mạnh mẽ đập một cái, trên mặt ngấn lệ nhưng mang theo nét cười, “Tiểu tử thúi, tỏ tình cũng không có ngay ngắn được a.”
Lâm Tiếu lại tiến lên, không có làm nũng mà là ôm chặt lấy Thạch Phương, “Thạch Đầu, cậu yên tâm, tớ sẽ dùng nguyên một đời theo đuổi tấn công đưa cậu bắt trở về.”
“Tới địa ngục đi.”
“Không giãy dụa tớ coi như cậu cũng yêu thích tớ a.”
Thạch Phương nỗ lực vùng vẫy một hồi, ngược lại chính là làm dáng một chút, “Quên đi, ngược lại cậu sức lực lớn, giãy dụa cũng vô dụng.”
“Vậy sau này không cho phép cùng cái kia nam có lui tới, cũng không chuẩn lại cùng những người khác có tiếp xúc quá thân mật, nam nữ cũng không được.”
“Này, không nhìn ra cậu còn là một bình dấm chua a, không gặp cậu quản Hồ Nhất Như nhiều như vậy a.”
“Đó cũng không giống nhau, tớ yêu cậu mà.”
“Ác ~~ ghê chết rồi.”
“Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu Thạch Đầu tớ yêu Thạch Phương, tớ ~~ yêu ~~ Thạch ~~ a a” Lâm Tiếu không nghĩ tới Thạch Phương thậm chí ngay cả thích ứng đều không cần mà đáp ứng hắn, đương nhiên cái kia ngây ngốc ba giây đồng hồ không tính, hưng phấn a, lại như hai mươi lăm ngàn dặm trường chinh trong nháy mắt dừng tại điểm này: hai giờ năm phút, đơn giản đã hô lên. Đương nhiên cuối cùng nghẹn ngào là bị Thạch Phương lấp kín, không sai, dùng miệng.
Mãi đến tận thật lâu sau đó, Thạch Phương cũng không nói cho Lâm Tiếu, kỳ thực vừa bắt đầu động tâm chính là hắn, kỳ thực hắn vẫn đã yêu thích nam, kỳ thực hắn vẫn luôn yêu thích Lâm Tiếu, từ lần thứ nhất gặp mặt khi đó.
Ẩn giấu không phải lừa dối, hắn muốn bảo vệ bí mật này, cho đến chết đi cũng không thể nói.
Hoàn