CHƯƠNG 4
Tô Tạ lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Quân Ý Như Đao và Mạc Phụ Như Lai đều là kỳ cựu trong giới CV, hơn nữa cũng không biết là trùng hợp hay là vì cái gì, hai người thường xuyên phối chung một bộ kịch, một người phối giọng công, một người phối giọng thụ. Thành thử vô cùng tự nhiên, bị ghép thành cp.
Tô Tạ từ khi bắt đầu biết Quân Ý Như Đao cũng đã biết cả Mạc Phụ Như Lai. Mà trong những bài post có liên quan tới Quân Ý Như Đao Tô Tạ tìm đọc hầu như đều xuất hiện cái tên Mạc Phụ Như Lai này, tựa hồ như hình với bóng.
Cho dù Quân Ý Như Đao có rất nhiều tin đồn cp, thế nhưng Mạc Phụ Như Lai vĩnh viễn là cái tên nổi trội nhất.
Quân Ý Như Đao thường được các CV khác đùa là sở hữu hậu cung ba ngàn, mà Mạc Phụ Như Lai chính là chánh cung.
Những chuyện này, Tô Tạ sớm biết hết, từ lúc bắt đầu trở thành fan ruột của Quân Ý Như Đao đã biết hết tất cả.
Tô Tạ không chút để tâm phì cười, nói hắn là người thứ ba? Hình như quá đề cao hắn rồi.
Tô Tạ: Kẻ thứ ba xen vào gì chứ, lão tử 100% vô tội (╯–)╯╧╧
Học đệ: Cũng đâu phải ngày đầu tiên bước vào võng phối, phải bình tĩnh… Bình tĩnh…
Tô Tạ: Bình tĩnh cái đầu ngươi a (╯–)╯╧╧ ngươi thử bị người ta gọi là kẻ thứ ba chen chân vào giữa hai bức tường xem…
Học đệ: Ta ước gì được như vậy a, cơ mà không có tường cho ta chen
Tô Tạ: … Ngươi là đồ…
Tô Tạ tự nói với mình phải bình tĩnh, loại chuyện vô cớ bị oan kiểu này ở trong giới CV là rất bình thường…
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, Tô Tạ cẩn thận click mở bài post kia.
Tầng đầu tiên của bài post liệt kê một lượt tất cả các kịch mà Quân Ý Như Đao và Mạc Phụ Như Lai cùng phối vai chính, còn có các trường hợp hai người cùng xuất hiện, hai người đồng loạt góp giọng trong sinh nhật ca hội của CV nào đó, có cả hôm hai người đồng thời chuyển phát một bài hát ca từ thoạt nhìn ái muội tràn đầy cảm giác cp trên wb của mình… Thậm chí còn có vài dòng tán gẫu trong nhóm chat QQ… Còn có hai người không biết trong lúc nào và trong trường hợp nào đã nói thích cùng một thiên tiểu thuyết hay cùng một bộ phim…
Tô Tạ quả thật bội phục sát đất, cái gì cũng sưu tầm ra được! Đúng là…
Chủ nhân bài post này gần như ngay cả Quân Ý Như Đao thường mặc quần lót hiệu gì, thích dùng kem đánh răng hương gì cũng tìm ra được…
Tô Tạ sâu sắc cảm nhận, mình thua rồi!
Hắn tự xưng là fan cuồng cấp mười của Quân Ý Như Đao nhưng cái gì cũng không biết, còn đối phương tìm ra được mọi thứ!
Kế tiếp, người post từ góc độ triết học đẳng cấp cao trình bày và phân tích sự tất yếu cùng tầm quan trọng khi Quân Ý Như Đao và Mạc Phụ Như Lai đến với nhau.
Sau đó người post dùng ngôn từ kịch liệt chỉ trích phê phán Chè đậu xanh đường phèn, bao nhiêu khinh thường đều biểu lộ triệt để.
… Quân Ý Như Đao và Mạc Phụ Như Lai mới là cp chính thức! Cp vương đạo!
Chè đậu xanh đường phèn chẳng qua chỉ là kẻ thứ ba giữa đường xen vào!
Thực lực của Chè đậu xanh đường phèn chỉ thuộc hàng thường thường bậc trung, nhất định là muốn mượn cơ hội để ngoi lên! Tự biên tự diễn ác liệt…
Cuối cùng, người post chuyển đề tài, bắt đầu trữ tình hẳn đi.
… Quân Ý Như Đao và Mạc Phụ Như Lai đã cùng nhau đi qua bao nhiêu năm tháng, trải qua bao nhiêu thế sự, ngắm qua bao nhiêu phong cảnh, dù có quanh quanh quẩn quẩn thế nào, đến sau cùng, bọn họ nhất định sẽ trở về bên nhau.
Nguyện quân tình ý liệt như đao. Mạc phụ như lai mạc phụ khanh.
Tô Tạ đọc xong chỉ cảm thấy nước mắt cũng sắp rơi xuống…
Sao nàng này lại tài hoa đến thế… có cần phải trữ tình như vậy không a…
Nhưng mà nếu kẻ thứ ba bị nàng phê phán không phải là Tô Tạ hắn, thì càng hay hơn.
Tầng thứ hai thứ ba bên dưới đều là fan trung thành của cp Quân Ý Như Đao Mạc Phụ Như Lai.
…
Quả nhiên mấy tầng đầu đã quyết định toàn bộ hướng đi của bài post.
Những tầng cuối cùng của bài post, hầu như đều là dùng câu “Nguyện quân tình ý liệt như đao. Mạc phụ như lai mạc phụ khanh” làm tiền đề bình luận.
Tô Tạ bắt đầu cảm thấy nếu hắn không ra mặt thanh minh một chút sẽ thực sự bị tròng vào đầu cái tội danh oan uổng này.
Suy xét xong, Tô Tạ khoác áo giáp Chè đậu xanh đường phèn của mình, quyết định xung trận.
…
Chè đậu xanh đường phèn: Nguyện quân tình ý liệt như đao. Mạc phụ như lai mạc phụ khanh ← Ta ủng hộ đội hình này, nhân tiện nói luôn ta hoàn toàn vô tội… Ta chỉ là người ngoài cuộc thôi…
Comment xong, Tô Tạ thở phào nhẹ nhõm… Như vậy đã cho thấy lập trường của mình rồi, hẳn sẽ không chuốc thêm phiền phức vào người nữa…
Tô Tạ không có tâm trạng đợi xem phản hồi, hắn quả quyết click vào dấu x đỏ chót trên góc phải bài post, sau đó tắt màn hình.
Tô Tạ xoa xoa mặt, sau đó đứng lên cầm lấy áo gió treo trên ghế mặc vào chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này cửa ký túc xá vừa vặn được ai đó mở ra từ bên ngoài.
Một nam sinh thoạt nhìn rất sáng sủa rất khỏe khoắn đang cầm một chiếc khăn màu xanh ngọc vừa lau mồ hôi vừa tiến vào.
Hắn mặc bộ đồ cầu thủ bóng rổ đỏ rực, khuôn mặt hồng hào vì vừa vận động xong, từng giọt từng giọt mồ hôi to đùng từ hai bên thái dương chảy dài xuống dưới.
Người này chính là lão đại trong ký túc xá của Tô Tạ, Triệu Bắc.
Theo sau hắn, là một nam sinh mang mắt kính gọng đen, thoạt nhìn yếu đuối nho nhã, trong tay nam sinh này cầm một quyển Nghiên cứu về tính chất và nguồn gốc của tài sản quốc dân.
Nam sinh này trong ký túc xá của Tô Tạ đứng hàng lão tam, tên là Bùi Nam.
Triệu Bắc và Bùi Nam, một đến từ phương bắc, một đến từ miền nam, tính cách một trời một vực, nhưng không hiểu sao lại trở thành đôi bạn thân nhất.
Hai người họ tuy thường cãi nhau, nhưng không bao lâu lại cùng ngồi trong căn tin, một bên chê bai đồ ăn của căn tin, một bên ngấu nghiến đến núi lở… Cảm tình giữa họ đặc biệt tốt, cứ như hình với bóng…
Lão nhị của ký túc xá từng phát biểu một câu mà đến nay Tô Tạ vẫn luôn tôn sùng là danh ngôn chí lý ——
“Bùi Nam tới, Triệu Bắc còn có thể ở đâu xa?”
Lão tứ của ký túc xá cũng từng có bình luận như sau về hai người họ ——
Một đôi cẩu nam nam!
Còn hai vị đương sự hoàn toàn không để tâm, vẫn kề vai sát cánh… Đương nhiên phần nhiều thời gian là Triệu Bắc đơn phương bám lấy Bùi Nam.
Nhắc mới nói, ký túc xá của bọn Tô Tạ có tổng cộng năm người, Tô Tạ rất bất hạnh… đứng hàng thứ năm.
“Trận bóng hôm nay thế nào?” Tô Tạ một bên mang giày một bên liếc mắt nhìn hai người.
“Chết tiệt… Hôm nay thiếu chút nữa đã thắng đám ký túc xá sát vách kia…” Triệu Bắc vẻ mặt bực bội hùng hùng hổ hổ nói.
“Thua.” Bùi Nam thần sắc lãnh đạm.
“Kháo… Lần sau nhất định phải thắng đám rùa đó… hại lão tử lại thua hết một trăm tệ…” Triệu Bắc vẻ mặt phẫn hận bất bình.
“Lần trước ngươi cũng từng nói vậy.” Bùi Nam ngữ khí lạnh lùng dìm hàng hắn.
“Ngươi có thể đừng đả kích sĩ khí như thế không… Lần này chúng ta phải hảo hảo nghiên cứu chiến lược một chút… Chúng ta trên chiến lược thì coi trọng kẻ địch, trên chiến thuật thì coi rẻ kẻ địch!”
Bùi Nam nhàn nhạt liếc Triệu Bắc, mở quyển sách trong tay lật trang đầu tiên ngay sau bìa sách, xoay người ngồi lên giường.
Triệu Bắc thấy Bùi Nam không thèm đếm xỉa mình, lại quay sang Tô Tạ định trình bày chiến lược quyết sách trọng đại của hắn.
Hắn vừa xoay người liền phát hiện Tô Tạ đã mang giày xong chuẩn bị ra ngoài.
“Ai… hiếm thấy, hiếm thấy thật nha, không phải ngươi luôn thích ru rú trong phòng sao? Cư nhiên chịu bước ra khỏi cửa, ngươi không sợ đi dưới ánh mặt trời sẽ lộ nguyên hình à?“
“… Bây giờ là cuối tháng, ta đã cạn kiệt lương thực, định đi bổ sung lương thực dự trữ… Đúng lúc hôm nay trời đẹp, ra ngoài tắm nắng sẵn tiện hứng chút tia hồng ngoại sát trùng diệt khuẩn…” Tô Tạ nhướn mày nói, với lại hắn cũng đâu phải yêu tinh, gì mà lộ nguyên hình…
“Oa… mấy tháng rồi ngươi không thấy mặt trời… Coi chừng phơi nắng xong tan chảy thành nước a… Mang ô theo đi! Phải rồi, nếu ra ngoài đường gặp người già té ngã nhớ đừng ngần ngại mà chạy lại đỡ nha, anh đây sẽ chống lưng cho chú em!”
“…” Đối với tên Triệu Bắc này, Tô Tạ luôn có loại cảm giác vô lực bó tay.
Thực ra có đôi khi hắn rất bội phục Bùi Nam, thật đấy!
Hệ thống tự động phớt lờ + bỏ qua này không phải người bình thường nào cũng có thể vận dụng được.