CHƯƠNG 44: PHIÊN NGOẠI BÌ MẠC (KẾT)
Tới quán bar, Bì Lỗ cố tìm Mạc Nho, thế nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy.
Mà di động của hắn, cũng không hề nhận được tin nhắn nào.
Bì Lỗ có chút ủ rũ, Mạc Nho tốt xấu gì cũng nên trả lời một tin chứ… cho dù chỉ là dấu chấm hỏi biểu thị hỏi mình có chuyện gì, mình cũng sẽ thấy khá hơn, nhưng Mạc Nho lại hờ hững, cũng không biết là căn bản không để tâm, hay là… vì chán ghét mình nên nói sao cũng không muốn hồi đáp.
Nghĩ đến khả năng thứ hai, Bì Lỗ bất giác cảm thấy tâm tình thật lạc lõng.
Tuy ban đầu tiếp cận Mạc Nho, biểu hiện của đối phương đích thực làm hắn có điểm mừng thầm, nhưng hắn cũng không thể biết thêm điều gì từ thái độ của Mạc Nho, ít nhất… suy đoán trước đó rằng Mạc Nho không chừng là song tính luyến có lẽ là sai lầm, bằng không Mạc Nho vì sao ngay cả trả lời tin nhắn hắn cũng không nguyện ý?
Tuy rằng tin nhắn đó không phải do chính tay hắn gửi, nhưng nội dung tin nhắn, lại là tiếng lòng của hắn.
Mà phản ứng của Mạc Nho, khiến hắn rất thất vọng, cũng rất hoang mang.
Thẫn thờ suốt nửa ngày, Bì Lỗ vẫn không đợi được Mạc Nho.
Hắn nhớ tới những gì đã làm trong thời gian qua, có vài động thái thăm dò mang tính chất như trò đùa trên mạng, nhưng đều không khiến Mạc Nho phản cảm… hoặc chí ít đối phương không có biểu hiện ra ngoài. Mà thông thường nếu là thẳng nam ghét cay ghét đắng đồng tính luyến ái đến lúc gặp phải loại khiêu khích ái muội như vậy không phải luôn gọn gàng dứt khoát cự tuyệt sao? Ngay từ đầu Mạc Nho rõ ràng không hề tỏ ra phản cảm, điều này làm hắn nghĩ hắn có cơ hội… Bất quá, liệu có phải ngay từ đầu, hắn đã nghĩ sai rồi chăng? Không chừng Mạc Nho cũng không phải không ghét mấy trò thăm dò của hắn, chỉ là bởi vì Mạc Nho quá ôn nhu, không đành lòng nói thẳng, sợ xúc phạm tới hắn?
… Nghĩ đến đây, chính Bì Lỗ cũng phải tự cười nhạo. Không muốn tổn thương đối phương tiền đề là quan tâm đối phương, còn hắn? Hình như vẫn chưa leo tới vị trí đó trong lòng Mạc Nho.
Bì Lỗ cả ngày tâm tình hỗn loạn, mãi đến khi tan ca, hắn vẫn không gặp được Mạc Nho.
Hắn ngập ngừng hỏi những người khác, được đáp là Mạc Nho xin nghỉ, nghe nói vì… bị bệnh.
“Bất quá hôm qua cậu ấy không phải vẫn còn khỏe lắm sao, thế nào bỗng dưng bị bệnh?” Người kia như tự lẩm bẩm.
“…” Bì Lỗ cười cười, nhún vai.
Hắn không phải bị bệnh, hắn chỉ là sợ gặp mình thôi…
Người chân chính bị bệnh rõ ràng là ngươi đó, Bì Lỗ.
Ngươi mắc chứng vọng tưởng!
“Ngươi là bạn hắn phải không? Hắn mới gọi điện nhờ ta mua dùm thuốc cảm mạo, nhưng giờ ta không thể ra ngoài, phiền ngươi giúp hắn được không?”
… Thì ra là bị bệnh thật.
“… Ân.” Chần chờ một lát, Bì Lỗ gật đầu.
Nhân cơ hội này, hắn có thể giải thích với Mạc Nho…
Tuy rằng nói qua điện thoại sẽ gọn hơn, nhưng nói ngay mặt lại càng có thành ý.
Như vậy… ít ra, hai người vẫn có thể là bạn.
Đến hiệu thuốc gần đó, dưới lời tư vấn của dược sĩ, Bì Lỗ mua vài liều, dựa theo địa chỉ người kia đưa tìm tới nhà Mạc Nho.
Nhà Mạc Nho ở một vị trí khá hẻo lánh, trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh.
Nhà Mạc Nho là một khu chung cư, bất quá nhìn bề ngoài xem ra đã có một đoạn lịch sử.
Nhưng Bì Lỗ rất thích loại cảm giác này, phảng phất như một phong thư ố vàng, tựa hồ còn lưu lại dư hương của lịch sử.
Bì Lỗ bước lên dãy thang lầu, tìm đến số nhà người kia ghi trên giấy, do dự một hồi, vươn tay gõ cửa.
Gõ vài cái, hắn mới nghe thấy trong nhà có người nói vọng ra: “… Tới ngay.”
Thanh âm hơi khàn, nhưng chất giọng vẫn khiến người si mê trước sau như một.
Trầm ấm như một khúc violon ban chiều, lại thanh thuần như một ly hồng trà Anh quốc.
Là Mạc Nho…
Bì Lỗ thoáng thất thần, liền thấy cánh cửa đằng sau lớp cửa sắt đối diện mình từ từ mở ra.
Sắc mặt có chút tái nhợt, Mạc Nho xuất hiện trước mắt hắn.
Cũng không biết có phải do bị bệnh hay không, Bì Lỗ cảm thấy khuôn mặt Mạc Nho gầy gò hơn trước, đôi mắt có lẽ vì giấc ngủ hỗn loạn mà mông lưng hơi nước, miễn cưỡng mở to. Dưới lớp áo ngủ màu xanh biển, bởi vì tư thế hơi ngả ra phía trước mà rõ ràng để lộ thắt lưng mảnh khảnh.
Khoảnh khắc này trong lòng Bì Lỗ bỗng có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Còn Mạc Nho nhìn thấy bên ngoài là Bì Lỗ, hiển nhiên sửng sốt.
Bì Lỗ giơ túi nylon đựng thuốc trong tay, nói: “Đồng nghiệp của ngươi bận không thể phân thân, nhờ ta mua thuốc giúp ngươi.”
Mạc Nho không nói gì, cũng không biết có phải do tư thế, phần tóc mái của hắn hơi rũ xuống, khiến Bì Lỗ nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn.
“… Cảm ơn.” Nửa ngày, Mạc Nho mới mở miệng.
Cánh tay giơ lên của Bì Lỗ đông cứng giữa không trung.
Đằng sau cánh cửa sắt này, là người mà hắn thầm mến, từ rất lâu.
Nhưng hiện tại người đó đứng sau cửa sắt, diện vô biểu tình.
Người đó nói, cảm ơn.
Người đó thậm chí ngay cả một tia biểu tình cũng keo kiệt không ban cho hắn.
Người đó đang nghĩ gì trong đầu…
Nhìn gã đồng tính ghê tởm này xem, rõ ràng mình đã lảng tránh lời tỏ tình của hắn, rõ ràng mình đã lưu lại cho hắn một điểm tôn nghiêm cuối cùng, thế mà cái người này còn không biết xấu hổ tìm đến cửa!
Gã đồng tính ghê tởm…
Đối phương nghĩ như vậy thật sao?
Mạc Nho thậm chí không mở cửa sắt, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Không nhìn Bì Lỗ, cũng không nói gì.
Hắn chỉ hơi cúi đầu, ánh nắng rọi lên mặt hắn in lại những cái bóng loang lổ, biểu tình cũng trở nên mơ hồ.
Thời gian an tĩnh trôi đi, phảng phất đọng lại ở một giây đó.
Bì Lỗ thấu qua cửa sắt nhìn Mạc Nho, nhưng thủy chung không tài nào thấy rõ thần tình của hắn.
“Két ——”
Mạc Nho nhẹ nhàng đẩy cửa, thấp giọng nói: “Vào trong uống nước đi.”
… Có lẽ hắn ý thức được thái độ của hắn quá không nể mặt, cho nên mới mời khách vào uống nước?
Thế nhưng, tại sao hắn phải làm như vậy, đối với một người hắn căn bản vô pháp tiếp thu, cho người ta hy vọng, cho người ta ôn nhu, nhưng không thể cho thứ mà người ta thực sự muốn có…
Bì Lỗ nhắm mắt nghĩ.
… Loại ôn nhu này, có ích gì cho mình?
Có lẽ Mạc Nho không phải chỉ ôn nhu với một mình mình, hắn chỉ là đã quen ôn nhu với mọi người.
… Loại ôn nhu này, đúng là rẻ mạt.
“Cảm ơn.” Bì Lỗ mím môi, nói.
Nhưng trớ trêu thay, hắn… lại mê luyến một người ôn nhu như vậy. Cho dù ôn nhu đó, chẳng qua chỉ là tùy ý bố thí cho kẻ khác.
Giống như một người trường kỳ sống trong bóng tối, có một ngày được nhìn thấy chút dương quang, liền không khỏi mong mỏi nhiều hơn thế nữa, song hắn đã quên, ánh dương quang kia không chỉ soi sáng mỗi hắn, mà hắn, thật nực cười, mù quáng hy vọng ánh dương quang chỉ thuộc về mình.
“Không cần khách sáo, là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, tại đang bị cảm nên đầu óc hơi chậm chạp, cũng may ngươi mua thuốc giúp ta.” Mạc Nho mỉm cười nhìn Bì Lỗ, nụ cười của hắn ấm áp như ánh nắng ngoài cửa sổ.
Trong đầu Bì Lỗ nhất thời có một sợi dây căng thẳng.
… Tại sao?
Tại sao lại mỉm cười với hắn? Tại sao lại ôn nhu với hắn như vậy? Thừa biết phần ôn nhu này sẽ làm hắn đắm chìm không lối thoát, nhưng vẫn cứ ôn nhu như vậy…
Mạc Nho không phải đã cự tuyệt hắn rồi sao? Cớ gì còn đối đãi hắn như thế?
“… Tại sao?” Bì Lỗ nhìn nụ cười trên mặt Mạc Nho, nhịn không được hỏi ra miệng.
“… Tại sao cái gì?” Mạc Nho ngẩn ngơ chốc lát, trên mặt nhưng vẫn mang ý cười ấm áp.
“…” Bì Lỗ nhìn biểu tình của Mạc Nho, có chút vô lực.
Hắn thực sự không biết, hay là giả vờ không biết?
“Ngươi không phải đã nhận được tin nhắn của ta sao?” Cắn răng, Bì Lỗ quyết định đập bình phải đập cho nát.
Mạc Nho lại ngẩn ra một chút, sau đó trầm mặc vài giây, hắn nói: “Tin nhắn gì?”
Bì Lỗ câu khóe miệng, cười nhạo: “Kỳ thực ta thầm thích ngươi đã lâu… Ta yêu ngươi. Là tin nhắn đó a…”
Mạc Nho ngốc lăng.
… Biểu hiện lúc này của hắn lại là ý gì đây?
“Nếu ngươi không dứt khoát cự tuyệt ta, ta sẽ hiểu lầm đấy.” Bì Lỗ thong thả nói.
Mạc Nho khẽ mấp máy đôi môi.
“Thế này là sao… Chẳng lẽ trong lòng ngươi thật ra cũng có hơi thích ta?” Bì Lỗ cố ý nhìn xoáy vào Mạc Nho.
Mạc Nho đôi môi lại mấp máy, rốt cuộc nói được một câu: “Tin nhắn đó… không phải là trò đùa?”
“… Trò đùa?” Bì Lỗ phá lên cười, như thể Mạc Nho vừa giỡn chơi với hắn, “Biểu hiện của ta mấy tháng qua, lẽ nào đều là trò đùa? Ngươi nghĩ ta mỗi tối nhắn tin cho ngươi là có dụng ý gì, ngủ ngon còn không phải là viết tắt cho ta thích ngươi thích ngươi muốn chết luôn sao?”
“Bây giờ ta chính thức nói rõ với ngươi, ta, Bì Lỗ, ta là đồng tính, ta thích ngươi, ta yêu ngươi.” Bì Lỗ một mạch nói đến rành rọt, hắn chăm chú nhìn Mạc Nho, không muốn bỏ qua bất cứ tình tự nào dù là rất nhỏ trên mặt đối phương.
Mạc Nho ngoại trừ lúc đầu có chút ngạc nhiên, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Nhìn Mạc Nho một hồi, Bì Lỗ rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi.
Đây là người hắn thích bấy lâu, tuy rằng ban đầu chỉ là vì tướng mạo, thế nhưng sau đó hắn dần dần thích cả thanh âm, cả con người, cả sự ôn nhu ấy…
“… Ngươi cảm thấy ta đáng ghét?” Bì Lỗ nhìn vào mắt Mạc Nho, hỏi: “Ngươi nghĩ… ta thích ngươi, là ghê tởm?”
Hắn quyết định cược một ván.
Nếu thua, hắn cũng triệt để buông tay.
“Nếu như ngươi cảm thấy ta đáng ghét… Ta có thể biến ngay lập tức.”
… Bất quá, thích đã trót thích rồi, tình cảm có thể dễ dàng thu hồi lại sao?
Trái tim tuy là của hắn, thế nhưng hình như hắn không khống chế được trái tim mình.
Bằng không từ rất lâu trước đó, hắn đã hết hy vọng với Mạc Nho.
Bằng không ngay từ đầu, hắn đã không nên thích Mạc Nho.
“… Ta không cảm thấy ngươi đáng ghét.” Mạc Nho rốt cục mở miệng, hắn do dự một chút, chậm rãi nói.
Bì Lỗ chỉ im lặng nhìn hắn.
“Thế nhưng… ta cũng chưa chuẩn bị tâm lý cùng một nam nhân trải qua cả đời.” Mạc Nho nói rất từ tốn, biểu tình rất nghiêm túc, mà vẫn mang theo chút ôn nhu thường thấy.
Cả đời?!
Bì Lỗ nghe xong hai chữ kia, sững sờ… Cả đời… có thể sao? Trong giới đồng tính, hai chữ này là một thứ xa xỉ. Hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới hai chữ này, tuy rằng hắn không phải một người cả thèm chóng chán, nhưng điều này không có nghĩa đối phương không phải, lại thêm đủ loại áp lực trong hiện thực, đủ loại biến cố trong cuộc sống, cho tới bây giờ hắn vẫn không nghĩ tới hai chữ này.
Cả đời…
Nghe ra, kỳ thực rất tốt đẹp, không phải sao?
Thế nhưng thứ tình yêu thủy chung chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết đó, có thực sự tồn tại?
Hắn chưa từng nghĩ tới cả đời, nhưng Mạc Nho lại nói về cả đời.
Hóa ra không phải tại hắn nghĩ quá ít, mà là Mạc Nho nghĩ quá xa.
“Kỳ thực… Trước giờ ta chưa từng thích nữ giới, càng chưa từng thích nam giới…” Mạc Nho biểu tình cực kỳ ôn nhu, ngũ quan vốn đã thanh tú càng thêm nhu hòa, “Cho nên chính ta cũng không rõ lắm mình rốt cuộc thích nam hay nữ… Bất quá, ta thực sự, cho tới bây giờ, chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ, ở bên một nam nhân…”
Bì Lỗ tham lam nhìn vẻ ôn nhu của Mạc Nho… Người này, sao có thể ôn nhu đến thế?
Nếu được ở bên một nam nhân ôn nhu như vậy, nói không chừng thực sự có thể cùng nhau trải qua cả đời…
Khi thời gian bào mòn mọi góc cạnh giữa hai người, khi năm tháng làm phôi pha ái ý giữa hai người, cho dù thuở nào còn yêu nhau đến oanh oanh liệt liệt, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mảnh hồi ức. Mà ôn nhu, chính là sợi dây lưu luyến kéo hai người trở lại.
“Bất quá nếu là ngươi… Ta nghĩ, biết đâu thực sự có thể vui vẻ bên nhau…” Trên khuôn mặt Mạc Nho lại sáng lên một nụ cười ôn nhu, ôn nhu còn hơn ánh nắng chiều.
“Có điều ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ tâm lý, cho ta thêm chút thời gian, có được không?”
… Ngay cả khi hỏi, ngữ khí cũng ôn nhu như vậy. Bì Lỗ trong lòng ngọt ngào thở dài một hơi, làm sao đây? Dường như mình càng ngày càng đắm đuối trong biển ôn nhu của hắn.
“Được… ta cũng muốn suy nghĩ lại…” Chẳng lẽ chỉ vì một nụ cười, hắn lại đi trả giá bằng cả cuộc đời? Hắn rõ ràng xưa nay luôn không tin vào tình yêu cả đời a.
… Bất quá nếu có được ôn nhu cả đời như vậy… tựa hồ cũng rất tuyệt.
TOÀN VĂN HOÀN
213