Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật

Chương 83: Chương 83: Phiên ngoại 1




“Nhanh lên! Không kịp bây giờ!”

“Gấp cái gì, còn chưa đến giờ hẹn.”

“Không phải đến sớm một chút sẽ tốt hơn sao?”

“Cũng không phải hẹn hò, cậu tích cực như vậy làm gì? Lâm Trạch An.”

Lâm Trạch An vội vàng dựng thẳng lên một ngón tay, thở dài một tiếng: “Này, đừng ở bên ngoài lớn tiếng kêu tên của tôi, cẩn thận người khác lại nghe được.” – Cậu đeo một cái kính râm lớn cùng một cái khẩu trang cũng to không kém, trông chẳng có ý khiêm tốn chút nào.

Một bên Triệu Ngải Học đẩy đẩy mắt kính: “Bây giờ cậu nổi tiếng đến thế à?”

“Chứ còn gì nữa.” – Lâm Trạch An ra vẻ buồn rầu thở dài một hơi, “Kỳ thật tôi cũng không nghĩ sẽ có một ngày thế này, cậu phải biết rằng người quá nổi tiếng cũng sẽ có phiền muộn đó, rốt cuộc……”

“Cậu sợ nổi danh heo sợ mập?”

Một thanh âm bỗng nhiên vang lên.

Lâm Trạch An cùng Triệu Ngải Học đồng thời quay đầu nhìn lại, thì ra là chủ nhà, Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân liếc Lâm Trạch An một cái, cười như không cười trêu chọc Lâm Trạch An: “Trang điểm thành cái dạng này, xem ra Lâm đại minh tinh của chúng ta bây giờ mà ra đường một giây cũng sẽ bị fans nhận ra a.”

Lâm Trạch An cười hắc hắc: “Phải không phải không, đúng rồi.... Vị kia nhà cậu đâu?”

“Cậu ấy ở bên trong.” – Chu Nam Quân chỉ chỉ phía sau quán bar, “Chúng ta cũng vào đi thôi, đừng đứng ở cửa cản trở đường đi, đặc biệt là Lâm đại minh tinh, nếu bị fans nhận ra, đến lúc đó quán bar này của tôi chắc chắn phải đông lắm đấy.”

“Không tốt sao? Dùng độ nổi tiếng của tôi để PR cho quán bar này của cậu.”

Chu Nam Quân nhướng mày: “Miễn, tôi không trả nổi phí PR cho cậu đâu.”

Lâm Trạch An nhún vai: “Nể tình bạn học, tôi giảm cho cậu một nửa.”

Chu Nam Quân cười ha ha: “Mời cậu ra ngoài.”

Nói, cậu liền làm động tác tiễn khách ra về.

“Này này, đến mức đấy cơ à? Ngay cả cửa cũng không cho tôi vào?”

Chu Nam Quân đương nhiên chỉ đùa Lâm Trạch An một chút thôi, lúc sau cậu vẫn mời hai người Lâm Trạch An và Triệu Ngải Học vào quán bar cậu mới mở không lâu, tên là quán bar “Nam Bắc”.

Một điều hiển nhiên nữa, tên của quán bar này chính là sự kết hợp giữa tên Trang Yến Bắc và Chu Nam Quân, sau khi Trang Yến Bắc tốt nghiệp đại học liền cùng Chu Nam Quân mở quán bar, thời điểm đặt tên liền chọn cái tên “Nam Bắc” này.

“Cậu trang trí quán bar rất được a.” – Lâm Trạch An vừa tiến vào liền khen ngợi.

“Đương nhiên.” – Chu Nam Quân cười cười nói, “Cũng không nhìn xem là ai thiết kế.”

Ngành Chu Nam Quân học không phải thiết kế nhà cửa nhưng cũng là về thiết kết, tự nhiên vẫn có thể liên hệ với nhau, ít nhất mắt thẩm mĩ của cậu được rèn luyện không tồi.

Nhưng vào lúc này, thanh âm đàn ghi-ta kết hợp với một tiếng hát bất chợt vang lên.

“Có ca sĩ đến hát sao?” – Lâm Trạch An dừng một chút, “Ca sĩ nào vậy? Tên là gì? Sao trước đây tôi chưa từng nghe qua, nhưng rất hay nha.” – Cậu tuy rằng là diễn viên, nhưng ở giới giải trí mưa dầm thấm đất lâu như vậy, chắc chắn cũng biết hoặc làm quen được với nhiều ca sĩ, nhạc nghe cũng rất quen thuộc, nhưng bài hát đang được hát lên lúc này, giai điệu cậu chưa từng nghe qua bao giờ.

“Cái gì mà có ca sĩ đến hát, đó là ông chủ quán bar tự đàn tự hát đó.” – Chu Nam Quân liếc mắt qua Lâm Trạch An, “Chưa từng nghe qua mới bình thường, nghe qua rồi mời kỳ quái, đây là bài hát ông chủ của chúng ta tự tay viết.”

Lâm Trạch An lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế.”

Lúc nói chuyện, bọn họ đã đi qua sảnh lớn, quả nhiên giống như Chu Nam Quân nói, trên sân khấu, có một người đang ngồi trên ghế cao phía sau microphone vừa gảy đàn vừa hát.

Tuy rằng Lâm Trạch An đã hai ba năm chưa nhìn thấy Trang Yến Bắc, Trang Yến Bắc cũng có sự thay đổi, nhưng ngoại hình hay dáng vẻ căn bản vẫn không khác gì trước đây, chỉ là càng thêm vài phần thành thục hơn trước.

Quán bar vừa mới khai trương không bao lâu nhưng lúc này khách đến lại không quá ít, hiển nhiên phần lớn người đều là vì ông chủ của quán bar này – Trang Yến Bắc mà đến.

Lúc này Trang Yến Bắc rời khỏi giới giải trí đã được hai, ba năm, sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước tan biến trên bờ cát, sự đổi mới trong giới giải trí cũng như vậy, chỉ vài năm trôi qua cũng đủ để thay đổi gần như hoàn toàn các gương mặt tồn tại trong giới, cũng đủ để một người đang nổi tiếng trở nên nhạt nhòa dần trong mắt công chúng, sau Trang Yến Bắc đã có rất nhiều tiểu thịt tươi trong giới, bọn họ dần dần cũng thay thế được vị trí của Trang Yến Bắc, dần dần xóa đi dấu vết của Trang Yến Bắc trong vòng giải trí này, cũng dần dần mang mang người hâm mộ của Trang Yến Bắc đi, bây giờ có bao nhiêu người còn nhớ rõ Trang Yến Bắc? Lúc trước những người đó ở trên Weibo tung hô thề son sắt mãi mãi yêu Trang Yến Bắc, nhưng hiện tại còn bao nhiêu người nhớ rõ họ đã từng yêu thích một ca sĩ đến như vậy?

Hiện giờ Trang Yến Bắc đã không cần đeo kính râm và mang khẩu trang khi đi ra ngoài, cũng không cần phải lo lắng có người nhận ra, trông cậu trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại người còn nhớ đến cậu cũng không nhiều, con người đúng là dễ quên.

Ngay cả những người thường xuyên đến quán bar vì muốn thưởng thức giọng hát của Trang Yến Bắc hiện tại, có mấy ai đã từng biết Trang Yến Bắc trước đây đã lăn lộn trong vòng giải trí như thế nào?

Chu Nam Quân dẫn Lâm Trạch An cùng Triệu Ngải Học lên tầng hai, tầng hai của quán bar dùng loại thiết kế gác mái, từ trên này cũng có thể nhìn thấy được xuống chỗ Trang Yến Bắc đang hát, hơn nữa không gian càng thêm thanh tĩnh hơn.

Tạ Nghiêu Thần đã đến từ sớm, lâu lắm không gặp bạn cũ, mọi người liền rất nhanh đã vui vẻ bắt chuyện.

“Người kia nhà cậu đâu? Sao hôm nay không đưa người ta đến?” – Lâm Trạch An hỏi Tạ Nghiêu Thần.

Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Cậu ấy cũng rất muốn đến nhưng hôm nay trùng hợp lại phải tăng ca.”

“Bây giờ vẫn phải tăng ca sao? Đúng là rất bận a!” – Lâm Trạch An nói.

Chu Nam Quân bắt lấy bả vai Lâm Trạch An, nhướng mi trêu chọc Lâm Trạch An, “Tháng trước mới nghe được tin cậu và một nữ diễn viên cùng ra vào khách sạn, tuần trước lại có tin cậu cùng một diễn viên khác ở cùng trong biệt thự, ngày hôm qua lại có tin nói cậu và một người nữa đang ở cùng với nhau.... Sao cậu phải vội thế?”

Lâm Trạch An cười khổ: “Không phải cậu không biết, đó đều là để lăng xê mà.”

“Vậy bạn gái chính thức của cậu rốt cuộc là ai?” – Tạ Nghiêu Thần từ trước đến nay vốn không thích hóng hớt đột nhiên lại mở miệng hỏi.

“Ai, từ khi chia tay với bạn gái trước, tôi đã rất lâu rồi không hẹn hò.” – Lâm Trạch An lắc lắc đầu, “Thật sự là bận quá, suốt ngày chạy này chạy kia, căn bản không có thời gian yêu đương, cũng căn bản không có thời gian quan tâm bạn gái, dần dà người ta cũng sẽ chán, muốn chia tay, bạn gái trước đây của tôi cũng không phải như vậy sao?”

“Hơn nữa hiện tại công ty tôi cũng không tán thành việc yêu đương, ngoại trừ việc cố tình tạo tin tức để quảng cáo phim hay chương trình gì đó.”

“Cậu thật đáng thương a.” – Chu Nam Quân cười trêu chọc Lâm Trạch An, “Vậy cậu dứt khoát tìm một người bạn trai cũng được.”

“Lăn lăn lăn!” – Lâm Trạch An phất phất tay, “Tôi chấp nhận ế cả đời còn hơn phải tìm bạn trai!”

“Ký túc xá của chúng ta có bốn người, hai người đều có bạn trai, cậu cũng nên cân nhắc một chút đi chứ?” – Chu Nam Quân nhướng mày hướng Lâm Trạch An.

Lâm Trạch An ha ha cười, hai mắt trợn trắng.

Trong lúc mấy người đang nói chuyện phiếm, Trang Yến Bắc kết thúc bài hát hát, lên tầng hai.

“Đã lâu không gặp.” – Lâm Trạch An chủ động chào hỏi Trang Yến Bắc.

Trang Yến Bắc cười cười, đi tới trước mặt Chu Nam Quân, vừa thong dong chen vào giữa Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần, vừa đưa một tay lên ôm eo Chu Nam Quân.

Tạ Nghiêu Thần yên lặng dịch sang một bên.

Tuy rằng chỉ là tình địch trước đây, nhưng Trang Yến Bắc vẫn như cũ không chút lưu tình.

“Không nghĩ cậu lại mở quán bar, còn tự mình hát nữa.” – Lâm Trạch An không khỏi có chút cảm khái, “Nếu cậu không rời khỏi giới giải trí, nói không chừng so với tôi còn nổi tiếng hơn, cậu có cảm thấy đáng tiếc không?” – Hiện giờ Lâm Trạch An đang rất nổi, tiền đồ một mảng tươi sáng, mà năm đó người nổi tiếng tương đương cậu – Trang Yến Bắc, bây giờ lại lưu lạc mở một quán bar nhỏ, không có nhiều người biết đến.

Trang Yến Bắc cười cười: “Tôi cảm thấy tôi như bây giờ rất tốt.”

“Như cá uống nước, ấm lạnh tự biết.” – Chu Nam Quân nói.

“Được rồi, các cậu vui vẻ thì tốt rồi.” – Lâm Trạch An cũng chỉ thuận miệng nói nói mà thôi, rốt cuộc hết thảy mọi việc đều đã định sẵn, nói cái gì nữa cũng vô dụng, huống chi Trang Yến Bắc nhìn qua còn rất thích thú với cuộc sống hiện tại, “Nhưng tôi không nghĩ cậu lại mở một quán bar, cậu có rất nhiều lựa chọn, nếu cậu chỉ thích hát mà không thích xuất hiện trên sân khâu, cậu cũng có thể chuyển về sau màn viết nhạc ….”

“Bởi vì đây là mong muốn của cậu ấy.” – Chu Nam Quân cười đánh gãy lời Lâm Trạch An, “Năm đó cậu ấy vừa có mong muốn trở thành ca sĩ có thể mở ca hội vừa muốn hát trong quán bar, hiện giờ cả hai ước muốn này đều đã thực hiện được, nói được thì làm được, không phải rất tuyệt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.