CHƯƠNG 2: MAO NHUNG LẠI XÙ LÔNG
Kết thúc trò chuyện với Thượng Cùng Bích Lạc, Mao Nhung có hơi chột dạ.
… Tuy rằng cậu cũng chả biết mình vì lông gì chột dạ.
Bất quá, cậu sẽ vì Diệp Nhẫn hóa rồ sao? Làm sao có thể được! ! ! Một chút cũng không khoa học mua ha ha ha ha ha! ! !
Diệp Nhẫn chính là vị giường trên nọ.
Trừ không cao không giàu không đẹp trai, hắn về cơ bản đã thỏa mãn yêu cầu ba chữ cao phú suất.
Nghĩ đến Diệp Nhẫn, Mao Nhung không khỏi phồng má.
Có điều, thật lòng mà nói…
Được rồi… Thật ra, Diệp Nhẫn có đẹp trai xíu xíu.
Chiều cao… Được rồi, thật ra Diệp Nhẫn so với Mao Nhung cao chút chút…
Thì, thì chỉ có thế thôi, có thế thôi… Cậu cũng không thể vì chuyện Diệp Nhẫn gọi tên một đứa con gái mà ghen được! ! !
Dù thỉnh thoảng cậu có phối vài kịch đam mỹ, nhưng cậu hẳn nhiên không phải gay! ! !
… Chờ tí, mình đang suy nghĩ cái quái gì vậy?
Ghen vì Diệp Nhẫn gọi tên con gái? ! ! !
Mao Nhung run rẩy cả người.
Cậu hình như phát hiện một chuyện khủng khiếp…
Không không… Nhất định chỉ là ảo giác! ! ! Nhất định là như vậy! ! ! Nhất định là bởi vì hôm nay ánh trời chiều quá mức mỹ lệ khiến cậu sinh ra ảo giác mà thôi! ! !
Thế nhưng…
Trong đầu Mao Nhung bất chợt hiện lên màn tối qua…
Đường nét chập sáng chập tối giữa đêm tối của Diệp Nhẫn… Hơi thở hổn hển hơi đè nén… Vết tích trên cằm trước ngực cậu…
Cùng với… Cùng với nơi nào đó bị Diệp Nhẫn cọ lung tung…
Cách quần, vẫn vương cảm giác cứng rắn nóng hổi…
Lòng Mao Nhung hình như rối bời cả lên, có loại cảm giác kỳ dị.
Chẳng hề ghét… Nơi tim trái lại lại dấy lên luồng nhiệt nóng bỏng…
Song…
Phắc! Nghĩ thêm nữa sẽ cong thiệt luôn đấy!
Mao Nhung lắc đầu thật mạnh, vứt suy nghĩ kì quái ra khỏi óc, thở dài một tiếng.
Thế này sau này cậu làm sao đối mặt với Diệp Nhẫn đây…
Hay khi đó Diệp Nhẫn chỉ là đang mộng tinh mà thôi, cậu chỉ cần làm như không có chuyện gì, ngày hôm sau vẫn có thể pha trò đùa hắn…
Nhưng cậu lại một cước đạp hắn xuống dưới, như vậy chỉ sẽ khiến hai người họ xấu hổ mà thôi.
Sau này cậu làm sao đối mặt với Diệp Nhẫn chứ hả?
A a a a thật là mệt óc! ! !
Mao Nhung đâm đầu vào bàn phím.
Trên khung đối thoại nhập vô một chuỗi kí tự loạn xạ, cái mũi chính xác đụng trúng nút gửi đi, thế là…
Mao Nhung: ygyygygygtfrdjjioihuhggyg
Thượng Cùng Bích Lạc: Loạn kí tự quân, cậu sao thế…
Mao Nhung: Tui đang rầu tương lai phải làm sao để đối mặt hắn… Phiền quá!
Thượng Cùng Bích Lạc: Rầu gì, hai thằng thẳng nam đánh phi cơ cho nhau là chuyện rất bình thường, chút chuyện nhỏ này…
Mao Nhung: Chút chuyện nhỏ này? ! !
Thượng Cùng Bích Lạc: Sao cậu lại thấy không được tự nhiên? Chẳng lẽ cậu thật sự có suy nghĩ không an phận với hắn?
Mao nhung: Tạm biệt! ! !
Thượng Cùng Bích Lạc: Chờ chút, lại đây, tôi vừa lướt diễn đàn thấy một chuyện vô cùng ghê gớm đại meo meo nha
Mao Nhung: Bao lớn? Lớn hơn của ông?
Meo meo còn có nghĩa là ngực
Thượng Cùng Bích Lạc: Đáng ghét, người ta là cơ ngực ý Send cho cậu xem…
Ảnh chụp màn hình ——
Ăn Hàng Một Đời AKB: Tui vừa lướt weibo lướt ra được một chuyện kinh thiên động địa! Tui phát hiện CP bản mạng lạnh lùng đến cặn bã của tui có chủ đề mới! Tui vốn tưởng cái lần hợp tác CP bản mạng khiến tui kinh diễm kia sẽ không còn xuất hiện từ nay anh đi đường anh em đi đường em không ngờ… Tui cuối cùng có thể nuốt lệ xuống cửu tuyền rồi! ! ! Không cần nói thêm trực tiếp post hình!
CV Sữa Chiên: Ông đi chết đê
Hôm nay 13:14 từ XO weibo
CV Bơ Sầu Riêng: Xin lỗi
Hôm nay 13:14 từ XO weibo
… Tui lướt weibo một lúc chợt phát hiện bản mạng đồng bộ! ! ! Hơn nữa còn là tình yêu cả đời của cả đời của tui! Nhất định là có JQ!
—— Ảnh chụp màn hình
CP bản mạng là CP ưa thích
Mao Nhung: Tui đệt ông vô cái diễn đàn gì thế…
Thượng Cùng Bích Lạc: Đáng ghét cậu hiểu loại diễn đàn này mà hơn nữa đấy không phải là trọng điểm!
Mao Nhung: Cái tên gay gái tánh chết tiệt kia… Weibo vừa lúc đăng cùng thời điểm Y thế quái nào được? Sao mà Y được?
Thượng Cùng Bích Lạc: Cho nên mới nói cậu không hiểu được tâm hồn tịch mịch trống rỗng mình ta yêu bản mạng thiết tha, vụ này chỉ cần cho một tí xuân tình, là có thể quét sạch cô quạnh rồi…
Mao Nhung: Nói như thể ông khá là đồng cảm
Thượng Cùng Bích Lạc: Lộ rồi sao! ! !
Mao Nhung: 凸 (— —) 凸
Chuyển đường nhiên, Mao Nhung nhìn ảnh chụp màn hình kia… Được rồi, thật ra thật có chút trùng hợp, cùng giờ cùng phút, hơn nữa nội dung đăng cũng rất giống hình thức đối đáp.
Cơ mà hình như cũng rất mơ hồ mà nha… Quả nhiên thứ đồ YY của phái nữ rất huyền diệu.
CV Bơ Sầu Riêng này cậu có biết, bất quả cũng chỉ là biết mà thôi, tuy bọn họ đã từng hợp tác chung một bộ kịch, nhưng ngoài lần đó ra thì không còn cùng xuất hiện.
Trước khi hợp tác, cậu thậm chí còn không biết có một người như vậy… Dường như Bơ Sầu Riêng và cậu cũng chỉ là một tiểu trong suốt, cũng là cái dạng không tím không đỏ, có dăm ba fan, từng phối vài bộ kịch, không đến độ nổi tiếng.
Cậu và Bơ Sầu Riêng tương giao không sâu, cũng chỉ ở mức tán gẫu qua lại vài ngày, bởi vì cậu không đặc biệt thích giọng nói của Bơ Sầu Riêng, đánh không lên hứng thú chạy tới dụ dỗ.
Mao Nhung mặc dù là một CV, nhưng độ công nhận thanh tuyến của cậu ta quả thật thấp đến độ khiến kẻ khác giận sôi, ngoài các CV có thanh tuyến cực kỳ đặc sắc, những CV khác dù thanh tuyến tốt mấy cũng chẳng nổi bật gì, cậu đều thống nhất ‘không thể thừa nhận’.
Mà Bơ Sầu Riêng, thật bất hạnh thuộc dạng người phía sau, tuy thanh tuyến hắn rất tốt, nhưng lại không có chỗ đặc biệt nào.
Có điều, điểm quan trọng nhất là, Mao Nhung ghét ăn Sầu Riêng.
Cơ mà, Mao Nhung dòm câu xin lỗi trong bức ảnh chụp kia, chợt cảm thấy tò mò.
Cậu từ một góc tầm thường trên list bạn tốt, tìm thấy cái đầu của Bơ Sầu Riêng.
Thời gian trước bọn họ cùng nhau phối kịch đã add thêm nick QQ hai bên, tuy sau khi phát kịch cũng không còn bắt chuyện, song thỉnh thoảng vẫn có tán dóc một hai câu, nói chuyện tầm phào.
Avatar Bơ Sầu Riêng đang sáng, biểu hiện là đang dùng điện thoại di động.
Mao Nhung hơi do dự một lúc, gửi qua một câu.
Mao Nhung: Có không?
Đối phương một phút đồng hồ sau đáp lời.
Bơ Sầu Riêng: Ừ
Mao Nhung: Đêm dài đằng đẵng không lòng an giấc chợt thấy huynh đài đang onl… Không bằng chúng ta tâm sự cuộc đời tâm sự lý tưởng tâm sự tương lai?
Bơ Sầu Riêng: ?
Mao Nhung: Khụ khụ
Mao Nhung: Được rồi, thật ra là tôi cô đơn lạnh lẽo, muốn tìm ai đó tâm sự
Bơ Sầu Riêng: À
Mao Nhung lật ngang lật ngửa lật dọc nhìn chữ à kia ba lần, không nhìn ra Bơ Sầu Riêng là đang vui vẻ hay đang buồn rầu…
Không thêm dấu chấm câu, chắc là buồn rầu rồi…
Ngay khi Mao Nhung xoắn xuýt có nên gõ phím tiếp nữa hay không, Bơ Sầu Riêng lại tự động lên tiến ——
Bơ Sầu Riêng: Tôi cũng ngủ không được
Trông Bơ Sầu Riêng tựa hồ có ý muốn tiếp tục trò chuyện, Mao Nhung vội vã đón nhận đề tài.
Mao Nhung: Vì mô? Mất ngủ?
Gửi xong Mao Nhung mới chậm tiêu phát hiện mình hình như có hơi bà tám, có điều bên Bơ Sầu Riêng đã rất nhanh trả lời.
Bơ Sầu Riêng: Có vài chuyện
Mao Nhung dòm Bơ Sầu Riêng hình như không có ý bất mãn, cũng tiếp tục hỏi.
Mao Nhung: Chuyện chi? Tâm tình không tốt?
Bơ Sầu Riêng: Cãi nhau với người khác… Đối phương hình như ghét tôi rồi
Mao Nhung trong chớp mắt liền nghĩ tới cái weibo xin lỗi của Bơ Sầu Riêng… Sau đó lại chớp mắt nhớ tới Diệp Nhẫn.
Hai người họ, hiện tại hình như cũng là đang cãi nhau đi…
Nhưng mà, thật ra cậu… Cũng không ghét Diệp Nhẫn.
Mao Nhung: Mấy ngày nửa đối phương hết giận là ổn rồi?
Cậu thử an ủi người đối diện… Cho dù cách màn hình, cậu dường như cũng có thể cảm giác được tâm tình người đối diện.
Bơ Sầu Riêng: Có lẽ đi, có lẽ mấy ngày nữa cậu ấy sẽ hết giận…
Bơ Sầu Riêng: Nhưng cũng có lẽ, cả đời cậu ấy cũng không hết giận
Mao Nhung: Có nghiêm trọng đến thế không? Ghi hận cả đời… Lẽ nào cậu đã làm nên chuyện không thể tha thứ? Không chừng là tại người kia quá hẹp hòi…
Mao Nhung gõ xong, lại chậm chập phát hiện Bơ Sầu Riêng nói là “cậu ấy” [他]
… Hình như có chút kỳ quái…