CHƯƠNG 4: MAO NHUNG LẠI XÙ LÔNG
Mao Nhung như con mèo xù lông đóng khung đối thoại với Bơ Sầu Riêng xuống.
Nhưng trong đầu cậu lại tự động quay cuồng lời Bơ Sầu Riêng không ngừng…
Cho nên cậu tức giận là vì hắn không gọi tên cậu. . . . . .
Cho nên cậu tức giận là vì hắn không gọi tên cậu. . . . . .
Cho nên cậu tức giận là vì hắn không gọi tên cậu. . . . . .
Này này này này thế quái nào có thể được ha ha ha ha! ! ! Mao Nhung lắc mạnh đầu, cậu cũng không phải gay, mắc gì phải để ý tới… Cậu cũng không phải thích Diệp Nhẫn, mắc gì phải quan tâm người Diệp Nhẫn thích là ai…
Nhưng, nhưng mà… Hễ tưởng tượng tới tình cảnh Diệp Nhẫn dắt người yêu ra mắt hắn, Mao Nhung bỗng chốc rầu rĩ.
Diệp Nhẫn mặc dù không đến độ đẹp trai banh xác, nhưng dáng người cũng được được, tính cách cũng rất tốt, rất dịu dàng với người khác… Mao Nhung ủ mình trong chăn, hít mũi khụt khịt, nhớ tới những điểm tốt của Diệp Nhẫn trước kia.
Mỗi sáng cậu đều sẽ được Diệp Nhẫn ôn hòa đánh thức, sau đó cùng nhau tới căn-tin ăn sáng.
Thỉnh thoảng trời lạnh cậu không muốn dậy, Diệp Nhẫn sẽ đưa bát cháo nóng hổi tới trước mặt mình.
Lúc trên lớp cậu du hồn thì Diệp Nhẫn sẽ ở bên cạnh nghiêm túc chép bài dùm cậu một phần.
…
Diệp Nhẫn dịu dàng như vậy, nếu thật sự dắt một cô nàng tới trước mặt cậu, mỉm cười bảo đó là bạn gái mình…
Vậy…
Mao Nhung liền lắc mạnh đầu…
Cho dù Diệp Nhẫn có bạn gái thì thế nào! Không phải là chuyện quá bình thường sao! Cuộc đời mà không yêu đương thì quá không ý nghĩa rồi! Càng huống hồ thể loại nam sinh như Diệp Nhẫn là rất không tệ, có con gái chủ động theo đuổi cậu cũng không ngạc nhiên…
Mao Nhung bỗng cảm thấy mất mác, mặc dù cậu không biết vì sao.
Nhưng nghĩ tới Diệp Nhẫn cũng sẽ mềm dịu với những người khác như với mình, cậu chợt cảm thấy trong lòng có góc nào đó không thoải mái.
Mặc dù Diệp Nhẫn luôn luôn mỉm cười với tất cả mọi người, thế nhưng… Với mình thì cậu ta không giống, Mao Nhung hiểu rõ mọi điều về Diệp Nhẫn, biết cậu ta ghét ăn tỏi ghét ăn gừng, cậu biết tất tần tật các sở ghét của cậu ta… Bởi vì bọn họ là bạn thân, là bạn thân vô cùng thân.
Nhưng thế thì sao chứ?
Trong lòng Mao Nhung có tiếng nói.
Thế thì sao?
Sớm hay muộn sẽ có một người con gái xuất hiện bên cạnh Diệp Nhẫn, thay thế mình, cô ấy cũng sẽ tìm hiểu mọi điều về Diệp Nhẫn.
Tối nay, Mao Nhung mất ngủ.
Cậu lăn trên giường suốt một đêm.
Diệp Nhẫn vẫn cả đêm không về.
Hôm nay Mao Nhung thức dậy rất sớm, nhưng cậu chỉ mở mắt nhìn không buồn động đậy, vẫn để chăn quấn nằm ườn trên giường.
Cậu chăm chăm nhìn trần nhà đến trưa, mãi đến khi cửa phòng ký túc bị đẩy ra.
Phòng ký túc hai ngày nay chưa hề dịch chuyển, cậu liền hồi thần nhìn phía cửa, mặc dù nội tâm cậu cứ một mực phủ định cậu muốn gặp Diệp Nhẫn, nhưng mà… Sau khi xác nhận người ngoài cửa không phải Diệp Nhẫn, lòng cậu lại ngâm trong nỗi mất mác.
Cho nên lần này cậu chẳng ôm hi vọng gì, Mao Nhung hít mũi khịt khịt, tựa hồ ngửi được mùi gì đó.
“… Ai.”
Tựa hồ truyền tới một tiếng thở dài như có như không.
Mao Nhung thân quấn trong chăn bỗng nhiên căng thẳng.
Mùi hương càng lúc càng nồng.
“Sáng nay cậu chưa lên lớp… Chưa ăn sáng phải không?”
Bên tai nghe giọng nói vừa quen thuộc, vừa dịu dàng của Diệp Nhẫn.
Mao Nhung hít khụt khịt.
“… Dậy ăn chút cháo đi.”
Mao Nhung rì rì ngồi dậy, nhanh chóng liếc sang Diệp Nhẫn.
Hắn mặt mày bình thản, giống như thường ngày.
“Ừ.” Cậu cúi đầu, nhận bát cháo Diệp Nhẫn đưa.
Ăn cháo ăn cháo, Mao Nhung vẫn nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Diệp Nhẫn.
Diệp Nhẫn ngồi đối diện trên giường, im lặng nhìn cậu.
“A Nhẫn. . . . . . Cậu, cậu không giận chứ?” Mao Nhung nuốt ngụm cháo, nhỏ giọng lóng ngóng hỏi.
Mặc dù cậu trước đó rất giận Diệp Nhẫn hai ngày coi hắn như không khí… Nhưng Diệp Nhẫn vừa xuất hiện, cơn tức tựa hồ mất hẳn, ngược lại còn có chút dè dặt.
“Tớ vì sao phải giận?” Diệp Nhẫn chỉ cười cười, hỏi ngược.
“Ừ thì. . . . . .” Mao Nhung ngập ngừng, “Tớ đạp cậu xuống…”
“Nếu sớm biết tướng ngủ của cậu không yên ổn, tớ sẽ đi ngủ với người khác.” Diệp Nhẫn nhíu mày, nói.
“A?” Mao Nhung ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, “Cậu, cậu quên mất hôm đó có chuyện gì?”
“Hửm? Hôm đó có chuyện gì?” Diệp Nhẫn nhướng mày hỏi.
“Cậu, cậu thật sự không nhớ rõ?” Mao Nhung trừng to mắt.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Diệp Nhẫn nhìn gương mặt ngơ ngác của Mao Nhung, nhịn không được cười hỏi.
“À ừ…” Mao Nhung cúi đầu, ăn ngụm cháo, ậm ờ nói: “… Thật ra không có gì…” Tên khốn kiếp này vậy mà không nhớ gì sất! Thế bản thân mình rốt cuộc đang bối rối cái gì! Một mình hắn xoắn xuýt cái gì suốt hai ngày hả!
Mao Nhung giật phắt đầu lên hỏi: “Vậy hai ngày nay cậu sao không để ý tới tớ! Ngay cả ký túc cũng không về!”
“Tớ nào có không để ý tới cậu,” Diệp Nhẫn cười bảo, “Hai ngày nay trong nhà có chút chuyện, cho nên không thể về ký túc xá.”
“A?” Mao Nhung ngẩn ngơ, “Nên cậu không phải vì trốn tớ mới không về ký túc xá…”
“Tớ vì sao phải trốn cậu?” Diệp Nhẫn nhìn Mao Nhung nói, “… Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không, không. . . . . .” Mao Nhung nhét muỗng cháo vào trong miệng.
Hóa ra… Cả nửa ngày, hóa ra đều là do cậu một mình tự kỉ.
Hóa ra Diệp Nhẫn không nhớ rõ chuyện hôm ấy…
Không nhớ rõ cái hôn…
Mao Nhung cúi đầu.
Sau đấy, dường như toàn bộ trở lại như thường ngày.
Toàn bộ lại trở về quỹ tích vốn có của nó.
Nhưng tựa hồ có gì đó không giống.
Mao Nhung bơ phờ bước qua một tuần.
Sau khi hòa giải với Diệp Nhẫn… Sau khi hiểu lầm giải trừ, cậu tưởng cậu và Diệp Nhẫn có thể quay về hình thức đối xử lẫn nhau như thường trực, nhưng cả một tuần nay, cậu luôn cảm thấy dường như ở đâu đó có điểm không đúng, nhưng cậu lại không nói rõ được.
Cậu và Diệp Nhẫn đích xác quay về kiểu ‘hình bóng không rời’ khi trước, nhưng giữa hai người, lại như có một tầng xa cách mơ hồ.
Bọn họ vẫn cùng lên lớp, vẫn cũng ăn cơm về ký túc xa, nhưng Mao Nhung vẫn cảm thấy chỗ nào đấy không đúng.
Rốt cuộc là ở đâu?
Mao Nhung: Anh cảm thấy hai chúng ta rốt cuộc là thế nào?
Cậu hỏi Bơ Sầu Riêng.
Đại khái là bởi vì từng thổ lộ tâm tình với Bơ Sầu Riêng, cả tuần nay số lần tán gẫu giữa cậu và Bơ Sầu Riêng trên QQ càng lúc càng nhiều, có loại cảm giác biết nhau quá muộn…
Bơ Sầu Riêng tựa hồ trở thành bác sĩ tâm lý… Và anh trai tri âm của cậu.
Cho nên hễ khi có phiền não, cậu liền quen tay bật avatar Bơ Sầu Riêng lên.
Mao Nhung: Rõ ràng hồi trước rất tốt… Vì sao đột nhiên thành như vậy… Mặc dù chúng ta vẫn chơi chung với nhau như trước, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kì kì…
Bơ Sầu Riêng: Chỗ nào kì?
Mao Nhung: Tôi cũng không biết nói sao. . . . . .
Bơ Sầu Riêng: Nói không chừng là do cậu suy nghĩ nhiều quá
Mao Nhung: A a a tôi cũng không biết thiệt phiền nha TAT
Bơ Sầu Riêng: . . . . . .
Mao Nhung: Xin lỗi tôi cứ nói mấy thứ kì cục với anh anh nhất định cảm thấy tôi rất quái đản đi…
Bơ Sầu Riêng: Tại sao?
Mao Nhung: … Anh không thấy tôi cứ kể anh nghe chuyện về một thằng con trai là… Rất kì cục sao?
Bơ Sầu Riêng: Tại sao?
Mao Nhung: … Được rồi… Tôi cứ kể anh nghe về một thằng con trai khiến tôi cảm thấy mình sắp biến thành gay rồi
Bơ Sầu Riêng: Phải không?
Mao Nhung: Sao có thể được!
Bơ Sầu Riêng: Vậy cậu chột dạ cái gì?
Mao Nhung: … Làm, làm gì chột dạ!
Bơ Sầu Riêng: Vậy cậu sợ cái gì?
Mao Nhung: . . . . . .
Mao Nhung: Tôi, tôi muốn đi cứu vớt thế giới! Tạm biệt!