CHƯƠNG 6: MAO NHUNG BỊ CHIẾM ĐÓNG
Thời gian một tháng thoắt cái vèo liền qua.
Trong lúc Mao Nhung vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, ngày cá tháng tư đã tới.
Trước đêm cá tháng tư, Mao Nhung quằn quại thật lâu, cuối cùng vẫn chọn món quà an toàn nhất… Sô-cô-la.
Nếu tỏ tình thành công, sô-cô-la liền hợp cảnh.
Nếu không thành công… Vậy nói đây là sô-cô-la tượng trưng tình bạn là ổn rồi!
Sau đó cậu lục lọi tiệm quà nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được giấy gói quà vô cùng đặc biệt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đụng hàng với người khác, tự mình ra tay gói lại, mặc dù gói hơi xấu…
Ngày cá tháng tư, Mao Nhung sớm quay về ký túc xá, cậu chộn rộn vòng tới vòng lui trong phòng, tự biên kịch bản phải nói khi Diệp Nhẫn về.
—— Thật ra tớ thích cậu, chúng ta quen nhau đi.
—— Ha ha ha ha ha tớ thấy cậu không tệ không bằng chúng ta quen nhau đi!
—— Tớ thấy tớ cũng không tệ nên không bằng chúng ta quen nhau đi!
—— Thời đại giờ ai cũng làm gay không bằng chúng ta quen nhau đi!
Nếu bị cự tuyệt thì sao?
—— Ây da tớ chỉ đùa thôi cậu sẽ không tin thật chứ?
—— Ha ha ha ha ha Giỡn thôi cậu bị lừa rồi ha ha ha!
—— Ha ha ha ha tớ sao có thể là gay được chỉ là đùa thôi!
—— Ha ha ha ha không phải chuyện này cũng cười không nổi chứ chúng ta là anh em tốt mà!
Mao Nhung chợt chua chát.
Nếu là vậy, rất ngược đi…
Mao Nhung vòng thật lâu, Diệp Nhẫn vẫn chưa về.
Sáu giờ, Diệp Nhẫn chưa về.
Bảy giờ, Diệp Nhẫn chưa về.
Tám giờ, Diệp Nhẫn vẫn chưa về.
… Chẳng lẽ, Diệp Nhẫn hẹn với người khác, đón ngày cá tháng tư rồi?
Mao Nhung nghẹn khuất, lấy điện thoại ra, lên mạng.
Bơ Sầu Riêng đang onl.
Mao Nhung: … Hắn không về, hẳn là đi với người khác rồi.
Bơ Sầu Riêng bên kia trả lời rất nhanh.
Bơ Sầu Riêng: Chắc là hắn tạm thời bận việc
Mao Nhung kéo kéo list bạn tốt QQ, nhìn đống status xếp hàng chọt mù mắt chó nọ, lại lòng chua chát.
Ngày cá tháng tư trên danh nghĩa thực chất là ngày lễ tình nhân, Diệp Nhẫn bây giờ vẫn chưa về chỉ có thể chứng tỏ một chuyện…
Cậu ta đã có bạn gái.
Mao Nhung: Quên đi
Mao Nhung: Anh ở đâu thế?
Coi như hết.
Kỳ thật từ lúc Diệp Nhẫn ôm cậu hô tên một cô gái khác, cậu phải biết…
Cô gái Diệp Nhẫn thích, chắc hẳn là một người tên là Kỳ Kỳ đi?
Cậu bất quá chỉ là, vờ như không biết mà thôi.
… Cũng đúng, trong hiện thực nào có tiểu thuyết kể tới chuyện chiêu bài rớt xuống liền rơi thẳng xuống ngay đầu chín người gay kia đâu…
Chỉ là do cậu cứ mãi lừa mình dối người.
Bơ Sầu Riêng: … Để làm gì?
Mao Nhung: Anh đang ở đâu, cũng làm thầy hướng dẫn cho tôi hơn một tháng rồi, sô-cô-la này không nên lãng phí, ký gửi anh cho đỡ uổng.
Bơ Sầu Riêng: …
Mao Nhung: Anh ở đâu?
Bơ Sầu Riêng: Đại học S
Mao Nhung: Nà ní? ? ? Vậy mà học chung trường! ! ! Sao tôi không biết! ! !
Bơ Sầu Riêng: Cậu không hỏi
Bơ Sầu Riêng: Hơn nữa tôi có điền trên profile
Mao Nhung: Xin lỗi tôi chưa bao giờ đọc tư liệu cá nhân của người khác…
Mao Nhung: Nếu cùng trường vậy gửi cho anh dễ rồi, vừa lúc gặp mặt nhau…
Mao Nhung: Thuận tiện an ủi người thất tình một chút
Mao Nhung: Vị kia nhà anh chắc không ngại chứ
Mao Nhung: Anh chắc là tiến công thành công rồi đi… Không giống tôi không có sức giành, ha ha
Mao Nhung: May là tôi không bị động kinh chưa tỏ tình trước, bằng không giờ chắc ngại lắm đây
Mao Nhung: May là tôi nhìn xa trông rộng
Mao Nhung tự an ủi bản thân gõ rất nhiều, không phát hiện Bơ Sầu Riêng vẫn không đáp lại.
Đợi đến lúc cậu nhận ra, mới phát hiện trên màn hình đầy ắp lời nhắn của mình, Bơ Sầu Riêng một câu không thốt.
… Cả Bơ Sầu Riêng cũng thấy mình phiền sao.
Mao Nhung u sầu.
Đại khái chừng mười phút, ngay khi Mao Nhung còn đắm chìm trong dư âm mối tình đầu chưa khai hoa đã phai tàn héo úa không thể nào thoát khỏi thì, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra.
Mao Nhung đang u sầu thâm trầm ngẩng đầu dậy.
“… Diệp Nhẫn?”
Mao Nhung trừng to mắt, có chút không ngờ nhìn người trước mặt thở hổn hển.
Diệp Nhẫn thở nặng từng cơn nâng đầu nhìn Mao Nhung.
“Diệp Nhẫn Nhẫn Nhẫn cậu sao lại trở về cậu không phải có hẹn rồi sao…” Mao Nhung căng thẳng nói lắp.
“Hẹn với ai?” Diệp Nhẫn đi về phía Mao Nhung, vừa đi vừa nói.
“Cái… cô bạn tên Kỳ Kỳ?” Mao Nhung xót lòng.
“Nào có cô bạn nào tên Kỳ Kỳ!” Diệp Nhẫn níu mày, đi tới trước mặt Mao Nhung, vươn tay xoa nhẹ mái đầu bù xù mềm mại của Mao Nhung.
“Nhưng cậu ngày đó… ngày đó ôm tớ mộng xuân, rõ ràng là kêu tên Kỳ Kỳ!” Mao Nhung tâm đầy nghẹn khuất, xúc động nói thẳng.
“… Không phải.” Diệp Nhẫn thở dài.
“Cậu rõ ràng kêu thế! Còn kêu vô cùng thâm tình…” Mao Nhung trừng hắn, nói: “Ôm tớ mộng xuân thì thôi đi, còn gọi tên con gái! ! ! Mệ nó! ! ! Nếu không thế, tớ sẽ không bị cong…” Mao Nhung tức khắc ngậm miệng.
Nguy rồi tự dưng nói ra…
Diệp Nhẫn mỉm cười, hỏi: “Cậu cong rồi?”
“Cậu mới cong! ! ! Cả nhà cậu đều cong! ! !” Mao Nhung gào lại.
“Ừ, tớ cong,” Diệp Nhẫn nhìn mặt mày xù lông của Mao Nhung, miệng cười cười, vẫn nhịn không được vươn tay bóp bóp cái má phúng phính, “Cậu cũng không phải của nhà tớ…”
“Ai là của nhà cậu!” Mao Nhung trừng mắt, “Cậu không phải thích con gái sao! Cái gì Kỳ Kỳ…”
“Ai, ” Diệp Nhẫn thở dài một hơi, “Cái tật xấu người khác vừa nói được một nửa nhất định phải cắt ngang của cậu đến lúc nào mới dứt…”
“Tên ngốc nhà cậu, khi ấy tớ rõ ràng định nói kỳ thật tớ đã thích cậu lâu rồi… Chưa kịp nói xong, cậu đã đạp tớ xuống dưới đất.”
“Cái, cái gì! ? ?” Mao Nhung ngẩn ngơ.
“… Khó lắm mới được chung giường với người mình thích, sao có thể nhịn được… Lúc ấy thật ra tớ muốn tỏ tình với cậu, nhưng căng thẳng quá, nên cà lăm…” Diệp Nhẫn cười thở dài.
Cho nên, lúc ấy Diệp Nhẫn thật ra là định nói…
Nè, kỳ thật tớ thích cậu lâu rồi… sao…
Nhưng Mao Nhung không đợi Diệp Nhẫn dứt câu, đã quả đoạn, một cước đá hắn xuống…
“Thế… Thế cậu cũng có thể bò lên lại giải thích mà!” Mao Nhung nghi hoặc.
“Ngu ngốc, cậu phản ứng kịch liệt như vậy… Tớ tưởng cậu ghét đồng tính luyến, buộc lòng phải hành xử bình thường.” Diệp Nhẫn nói.
“Cho nên… Từ từ! ! !” Mao Nhung chợt nhớ tới cái gì, nhảy dựng, “Cậu sao biết tớ… Một tháng này… Đừng bảo… Cậu…”
Mao Nhung trừng Diệp Nhẫn, nói: “Cậu chính là Bơ Sầu Riêng? ! ! !”
Diệp Nhẫn mỉm cười, gật đầu: “Ừ.”
“Cậu đồ chết tiệt! ! ! Lừa gạt tình cảm của tớ! ! !” Mao Nhung chộp lấy điện thoại di động… Không được… Quơ lấy gối đầu bên cạnh quăng thẳng tới Diệp Nhẫn.
“Lừa tớ cả tháng! ! !”
A a a! ! ! Quá trình phân tích kế sách mình kể cho Bơ Sầu Riêng nghe cả tháng… Diệp Nhẫn biết toàn bộ! ! !
Cậu thầm thích Diệp Nhẫn… Nỗi bất an của cậu… Xoắn xuýt của cậu buồn bực của cậu nghẹn khuất của cậu… Diệp Nhẫn biết hết rồi! ! !
“Tên khỉ gió! ! ! Đứng nhìn tôi một mình rối bời! ! ! Trong lòng thấy rất thành tựu phải không! ! !” Mao Nhung trừng Diệp Nhẫn, hốc mắt đỏ lên.
Gút mắc một tháng nay, đều thành vô dụng cả sao! ! !
Diệp Nhẫn thở dài, vươn tay ôm Mao Nhung đang xù lông vào lòng.
“Cậu nghẹn một tháng liền xù lên, tớ đây nghẹn hết ba năm, tính là cái gì đây?”
Mao Nhung phồng má.
“Tớ đã nói gần nói xa là tớ thích cậu rồi… Nhưng cậu vẫn không hiểu, tớ đã buồn bực suốt ba năm rồi đó.” Trên đầu Mao Nhung truyền tới nụ cười tự giễu của Diệp Nhẫn.
“Vốn lần đấy… Tớ là tính đập nồi chìm thuyền, nếu tỏ tình bất thành, thì cắt đứt đoạn tình cảm này, bị cậu đạp xuống giường, tớ không còn hi vọng nữa…” Diệp Nhẫn từ tốn nói, “Sau này trên QQ, thấy lời cậu nói, tớ lại khôi phục lòng tin… Nói thật, một tháng này nhìn cậu một mình xoắn xuýt, trong bụng thật sự có chút thích thú báo được thù… Dù gì, tớ cũng đã như thế ba năm.”
Mao Nhung ngẩng đầu, lầm bầm: “Người hào phóng như tớ đây, cậu tìm không thấy đâu…”
Lại nói cậu trước kia, thật sự không để ý tới mấy ám chỉ bóng gió của Diệp Nhẫn…
Bất quá, cũng có thể là vì… Là vì đã quen Diệp Nhẫn chu đáo, cho nên mới xem chuyện Diệp Nhẫn làm cho mình là điều hiển nhiên đi.
“Chuyện này thôi vậy… Nhưng sao hồi trước cậu không nói tớ biết cậu chính là Bơ Sầu Riêng!” Mao Nhung trừng Diệp Nhẫn.
Cậu chưa từng giấu chuyện mình phối âm trong ký túc xá, Diệp Nhẫn vì sao không thừa nhận bản thân có phối âm…
“… Cậu không nghe ra giọng của tớ?” Diệp Nhẫn bó tay thở dài, “Tốt xấu gì chúng ta chung phòng ba năm rồi… Mặc dù tớ không lên mạch trong ký túc…”
“Ai bảo giọng cậu không chút đặc sắc…”Mao Nhung yếu ớt phản bác.
Diệp Nhẫn nhướng mi nhìn cậu.
“Được rồi… Thật ra tớ mù âm! Tớ hoàn toàn nghe không ra khác biệt trong thanh tuyến người khác…” Mao Nhung cúi đầu.
Diệp Nhẫn thở dài nói: “Tớ đã sớm biết rồi… Trước đó còn tự lừa mình, có lẽ mình sẽ là ngoại lệ, có lẽ cậu sẽ nhận ra tớ…”
“Cho nên cậu vẫn không nói, cậu chính là Bơ Sầu Riêng?” Mao Nhung ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tớ luôn luôn chờ cậu tự mình phát hiện… Nhưng hiện giờ, thôi vậy,” Diệp Nhẫn mỉm cười, “Có lẽ giọng của tớ đối với cậu mà nói, không phải là độc nhất nhất, nhưng tớ đây, hẳn là duy nhất đi?”
Mao Nhung hừ một tiếng, lại cúi đầu.
“Hơn nữa tớ cũng không có kiên nhẫn nhịn tiếp nữa…”
…
“Từ từ! ! ! Cậu làm gì đó! ! !”
“Cậu đang sờ chỗ nào đó! ! !”
“Chỗ đó không được… ! ! !”
“Chỗ đó cũng không được… ! ! !”
“Ưm… Chỗ đó…”
“Chỗ đó cũng muốn…”
Hôm sau khi Mao Nhung bò dậy, đã là giữa trưa.
Mao Nhung lệ nóng lưng tròng cắn gối.
Hu… Trướng quá…
Cậu theo thói quen lướt weibo điện thoại, trang đầu tiên liền thấy weibo Diệp Nhẫn đăng vài phút trước.
CV Bơ Sầu Riêng: #phương pháp nuôi tạc mao thụ đúng đắn# Phương pháp đúng để nuôi tạc mao thụ là khi em ấy xù lông thì phải vuốt lông, khi em ấy mù mờ lối đi cuộc đời thì phải dẫn đường tà ác, ám độ trần thương, dục cầm cố túng, như vậy bạn có thể thành công tóm được vị tạc mao thụ đó ^ ^
Hôm nay 13:14 từ weibo XO
Mao Nhung nổi sùng quăng điện thoại
… Phắc! ! ! Ông đây mới không phải tạc mao thụ! ! !