[Phương pháp theo đuổi tình nhân hàng đầu] Chương 5
Tại sao, tại sao sau khi gặp phải Tề Phi Phàm, cậu liền cảm thấy tử thần suốt ngày đối với mình vẫy tay? Hay Tề Phi Phàm vốn chính là tử thần đầu thai tái thế, cho nên anh ta mới có thể thường xuyên nghe thấy tiểu thiên sứ ghé vào lỗ tai thổi kèn hiệu?
Đồng Tâm nắm chặt hai tay, hai chân cũng khép lại thật chặt. Nhìn cảnh vật dưới mặt đất càng ngày càng nhỏ, cậu ngay cả hít thở cũng không dám làm, rất sợ chỉ cần sơ ý hít sâu một chút, tất cả mọi người sẽ cùng nhau té xuống, tan nát.
Cậu oán hận trừng mắt nhìn cái người đang ngồi đối diện, vừa thảnh thơi gặm sô cô la hình cừu nhỏ cậu tự làm, vừa thưởng thức cảnh đêm. Cậu sẽ không bao giờ tin tưởng Tề Phi Phàm, cái gì gọi là vì báo đáp sô cô la của cậu, nên phải cùng cậu trải qua một lễ tình nhân khó quên.
Hồi tưởng lại tình cảnh một giờ trước, cậu thực sự cực kỳ hối hận.
“Sô cô la làm xong rồi, lần này tuyệt đối là cừu nhỏ, không phải cún con cũng không phải mèo con!” Đồng Tâm cao hứng bưng khay nướng chạy ra khỏi nhà bếp, đưa tới trước mặt Tề Phi Phàm, “Anh xem, đúng là cừu nhỏ của anh không sai đi!”
Tề Phi Phàm dừng ở khuôn mặt đầy mong đợi của Đồng Tâm, sau đó lại nhìn thỏi sô cô la trông rất giống con trâu trên khay một chút, sau đó “che giấu lương tâm” gật đầu.
Nếu không làm như vậy, sợ rằng tiểu tử này sẽ ôm quyết tâm đến lễ tình nhân sang năm nhất định phải nướng ra bằng được sô cô la hình cừu nhỏ. Hôm qua cậu ấy liều mạng làm sô cô la đưa cho anh, anh chỉ nói một câu “khá là giống cún con”, tiểu tử này lại giống như bị kích thích, làm ổ trong phòng bếp cả ngày, chỉ vì muốn làm ra sô cô la hình cừu nhỏ. Vì thế hiện tại anh không thể không gật đầu, chỉ sợ tiểu tử này sẽ đổi sang nghề bán sô cô la mất, lại nói cậu ta căn bản đã đem ý nghĩa của việc tặng sô cô la quăng ra sau gáy.
“Để thưởng cho cậu hai ngày nay nỗ lực, cậu chọn mấy cái mình thích trong số này đi, chúng ta cùng thử một chút, có lẽ sẽ có kỷ niệm khó quên!” Tề Phi Phàm cười cười, đem cuốn tạp chí mở ra trên bàn.
Đồng Tâm tò mò dựa sát lại nhìn, hóa ra là tạp chí đề cử những kế hoạch hẹn hò lý tưởng trong dịp lễ tình nhân, bao gồm mười hoạt động phổ biến nhất vốn rất được hoan nghênh. Tuy rằng cậu và Tề Phi Phàm không phải tình nhân, nhưng những hoạt động được đề cử trên tạp chí cũng rất bình thường, đối với người suốt ngày vùi đầu công tác như cậu mà nói, vẫn rất có sức hấp dẫn.
“Không vui sao?” Thấy Đồng Tâm thật lâu không nói, Tề Phi Phàm buồn bực.
“Không, không phải! Thoạt nhìn cũng không tệ, tôi không biết nên chọn cái nào…”
“Vậy thì – cậu và người yêu cũ trước kia trải qua lễ tình nhân thế nào?”
Đồng Tâm sửng sốt một chút, liền lắc đầu, “Hắn nói không tiện đến những nơi đông người, sợ bị báo lá cải bắt gặp, cho nên…”
“Thật sao?” Tề Phi Phàm đột nhiên linh quang lóe lên, cười nói, “Tốt, vậy cậu không thích cái nào?”
Đồng Tâm vốn tưởng rằng anh ta hỏi như vậy mục đích là muốn loại bỏ cái mình không thích, ai biết một tiếng sau, bọn họ lại an vị trên đường thực hiện hoạt động vốn được đề cử đứng thứ ba trên tạp chí, cũng là cái mà cậu ghét nhất – đi “Đu quay khổng lồ”. Không phải cậu ghét đu quay khổng lồ, cậu chỉ ghét những địa điểm ở trên cao mà thôi. Nói đơn giản, cậu có bệnh sợ độ cao.
Bất quá, so với những địa điểm ở trên cao, cậu càng ghét Tề Phi Phàm hơn.
Tề Phi Phàm không biết lợi dụng quan hệ gì, đem cái “Đu quay khổng lồ” vốn dĩ rất nhiều người chen lấn xếp hàng, đáng lẽ phải chờ đến hai giờ đồng hồ, bao toàn bộ. Vì vậy trước cái đu quay khổng lồ cao ngang sân thượng tầng cao nhất của trung tâm thương mại, chỉ còn dư lại hai người bọn họ.
“Tiểu tử, sắc mặt của cậu có chút cứng nhắc, sẽ không phải mắc bệnh sợ độ cao đi?” Tề Phi Phàm con ngươi chuyển động vài vòng, giả vờ vô tội hỏi.
“Ai, ai bảo thế! Tôi chỉ là ở trên, trên cao sẽ có điểm hô, hô hấp không thuận, có chút váng đầu, buồn ói mà thôi, mới không có sợ độ cao…” Đồng Tâm rối rắm nói ra một câu tối nghĩa.
“Như vậy hả…” Tề Phi Phàm không thèm để ý Đồng Tâm đang nhìn mình chằm chằm, cười đến xán lạn,”Cậu không cảm thấy ngồi trên đu quay khổng lồ ngắm cảnh đêm rất lãng mạn sao? Không hổ là kế hoạch được đề cử đứng thứ ba!”
Đồng Tâm toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể căm tức đầy mặt nhìn “Kẻ cầm đầu” đang cười chói lọi, căn bản không dám manh động.
“Này, tiểu tử, sắc mặt của cậu thật sự rất kém, đều biến đen rồi, xác định là không có việc gì chứ?”
Tề Phi Phàm đứng lên, muốn tiến nhanh tới xem tình hình Đồng Tâm, nhưng khi anh vừa đứng lên, khoang xe treo trên không liền bắt đầu lay động, Đồng Tâm sợ đến mức cao giọng kêu to. Tề Phi Phàm khóe miệng khẽ nhếch, đi tới bên cạnh Đồng Tâm, cố ý dùng sức ngồi xuống, làm cho khoang xe càng đung đưa kịch liệt.
Đồng Tâm liền giật nảy cả mình, hướng Tề Phi Phàm nhào tới, cả người bám chặt treo trên người anh ta, sống chết không chịu buông ra.
Đối mặt với món quà ngon ngọt từ trên trời rơi xuống, Tề Phi Phàm đương nhiên không khách khí nhận lấy, đem cừu nhỏ ôm chặt vào lòng, thuận tiện hôn trộm một cái.
“Anh, anh, anh – anh đừng lộn xộn, vạn nhất, vạn nhất rơi xuống thì làm, làm sao bây giờ?” Đồng Tâm run giọng.
“Có tôi ôm cậu, vạn nhất rơi xuống, cũng là tôi ngã thành bùn nhão, cậu cứ việc an tâm nằm trong ngực tôi là được rồi!” Tề Phi Phàm cười cười.
Đồng Tâm trái tim đang đập bang bang, bị dọa đến kinh ngạc sững sờ, làm gì có tâm tình cùng anh nói chuyện trăng gió, “Tôi, tôi lúc nào được, được, được đi xuống, xuống?”
“Lúc nào cậu yêu tôi.”
“…” Đồng Tâm xẹp miệng, “Anh đùa không vui đâu.”
“Đối với cậu, tôi chưa bao giờ nói dối nửa câu.”
Tề Phi Phàm bình thường đều đùa giỡn nửa vời, lần này lại nghiêm túc như vậy, khiến cho Đồng Tâm không khỏi sững sờ.
Đu quay khổng lồ chậm rãi chuyển động, khoang xe của bọn họ từ từ đi đến điểm cao nhất. Khoang xe nho nhỏ cách âm rất tốt, bên trong cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của nhau.
Bởi vì một nhân tố không thể kháng cự, Đồng Tâm cứ thế ôm Tề Phi Phàm, mặt chôn trong ngực anh, bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn hữu lực khiến người an tâm. Cậu không tự chủ được nhắm mắt lại.
Tề Phi Phàm khẽ mỉm cười, vòng tay ôm cừu nhỏ xiết lại chặt hơn.
Chỉ chốc lát sau, Đồng Tâm bỗng nhiên mở mắt ra. Cậu phát hiện trên người Tề Phi Phàm không có mùi thuốc lá, thay vào đó là một mùi xạ hương thanh nhã, bay vào mũi cực kỳ nhẹ nhàng, khoan khoái.
“Anh cai thuốc lá sao?”
“Hừm, cậu không phải không thích mùi thuốc lá à? Hơn nữa, tôi cũng không thể chết sớm hơn cậu!”
“Tại sao?”
Tề Phi Phàm cười vỗ vỗ đầu cậu, không hề trả lời.
Đồng Tâm kỳ quái liếc mắt nhìn anh, sau đó lại tiếp tục rúc vào trong ngực người nào đó. Ngực của anh ta rất thoải mái, làm cho cậu có cảm giác không muốn rời đi. Bất quá, đó là bởi vì cậu sợ độ cao, tuyệt đối không phải động tình! Đồng Tâm ở trong lòng tự an ủi mình.
Nửa ngày sau, cậu rốt cục không nhẫn được lòng hiếu kỳ, bướng bỉnh ngẩng đầu hỏi, “Sô cô la… Sô cô la ăn ngon không?”
“…Không bằng cậu cũng nếm thử.”
Tề Phi Phàm lấy ra một mảnh sô cô la ngậm vào, bắt lấy cằm Đồng Tâm, đem một nửa sô cô la đẩy vào trong miệng cậu. Thấy Tề Phi Phàm tới gần, Đồng Tâm theo phản xạ muốn lui về phía sau, có điều sau gáy đã bị cố định, cậu không thể nào tránh thoát, trong nháy mắt miệng đã bị đôi môi ấm áp nuốt chửng.
Mùi xạ hương thanh nhã cùng với hương vị nam tính nồng đậm xâm nhập hơi thở.
Dư vị của sô cô la ngọt ngào trên đầu lưỡi, cậu không chịu được sự mê hoặc hấp dẫn này, mút lấy sô cô la hòa lẫn trong nước bọt của đối phương, mút lấy đầu lưỡi ấm áp. Cậu cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, phảng phất như có dây thần kinh nào đó bị chạm trúng, khiến cho cậu không cách nào suy nghĩ được.
Tề Phi Phàm bất động thanh sắc, bị động tùy ý đề cừu nhỏ liếm láp.
Tại thời điểm cừu nhỏ liếm đến giọt sô cô la cuối cùng, anh đổi khách thành chủ, đầu lưỡi linh hoạt quét qua toàn bộ khoang miệng của đối phương, mút lấy đầu lưỡi ngọt ngào, liên tục khiêu khích nó cùng chơi đùa với mình, làm cừu nhỏ cả người tê tê, run rẩy không thôi.
Nhưng Tề Phi Phàm cũng không tiếp tục châm lửa, trái lại rời khỏi khoang miệng cừu nhỏ, đổi thành tinh tế gặm cắn bờ môi đối phương. Động tác ôn nhu như vậy, dễ dàng khiến người ta động tình.
Đồng Tâm đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình có một loại cảm giác trống rỗng khó mà diễn tả thành lời, thân thể không tự chủ được, tự động hướng về một phía rắn chắc, ấm áp. Hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài run run.
Ngọn lửa dục vọng trong lòng Tề Phi Phàm rục rịch phát sinh, nhưng khi nhìn thấy biểu tình nghi hoặc không hiểu sự đời của cừu nhỏ, đốm lửa vừa mới bùng lên lại nhanh chóng lắng xuống. Anh cau mày, nâng khuôn mặt Đồng Tâm lên, hôn lên đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng lại rơi xuống trên môi.
Nụ hôn mạnh mẽ lại mang theo cảm xúc cuồng nhiệt nóng bỏng, tựa như một liều thuốc kích dục, khiến cho Đồng Tâm kìm lòng không được rên rỉ một tiếng. Một tiếng rên rỉ này, làm Đồng Tâm sợ hết hồn, ý thức vốn dĩ đang lúc chìm lúc nổi đột nhiên phục hồi lại.
Thấy Tề Phi Phàm đang híp mắt nhìn mình, gò má của cậu nhất thời đỏ lên, hận không thể tìm miếng đậu phụ đâm đầu vào chết đi cho rồi.
Cậu dùng lực đẩy Tề Phi Phàm ra, có lẽ động tác quá lớn, khoang xe lần thứ hai kịch liệt lay động. Xấu hổ không thắng được sợ hãi, cậu lần thứ hai nhảy vào trong ngực Tề Phi Phàm, giống như đang ôm lấy thân cây, dán thật chặt trên người anh ta.
Tề Phi Phàm ở trong lòng tính toán, anh vốn không có hứng thú gì lớn đối với thứ đồ chơi gạt tiền của trẻ con như cái đu quay khổng lồ này, thế nhưng bây giờ nhìn lại cũng không phải không có chỗ tốt.
Kết quả là, cho đến khi trở xuống mặt đất, Đồng Tâm đều dán chặt trên người Tề Phi Phàm không buông, một mặt là vì sợ độ cao, mặt khác là bởi như vậy mới có thể đem mặt chôn trong ngực anh ta, làm anh ta không thể nhìn thấy bộ dạng lúng túng quen thuộc, cùng khuôn mặt xấu hổ nóng đến mức có thể chiên trứng của mình.
Đồng Tâm bởi vì lúng túng mà không chịu nói gì, Tề Phi Phàm cũng không bắt ép cậu, thôi không đùa nữa, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm.
Bất quá, Đồng Tâm cũng không lâm vào khốn quẫn quá lâu, khi cậu lại tiếp tục bị Tề Phi Phàm đem tới một phòng chiếu phim xa hoa không một bóng người, chứng tỏ nó đã được bao hết, sắc mặt của cậu nhanh chóng biến từ đỏ sang đen.
Cậu không phải chát ghét kế hoạch hẹn hò xếp thứ tám trong dịp lễ tình nhân – “Đến rạp chiếu phim”, cậu chỉ không thích phim kinh dị. Từ lúc còn bé sau khi xem phim có cương thi nhảy tưng tưng, trong lòng cậu liền lưu lại ám ảnh, cậu đã phát thệ là đời này sẽ không bao giờ xem phim kinh dị nữa.
Lại nói lễ tình nhân hẳn là phải xem phim tình cảm lãng mạn chứ, nhưng tại sao Tề Phi Phàm khốn kiếp lại lựa chọn khác thường như vậy, cư nhiên mang cậu đi xem phim kinh dị.
“Anh thích xem phim kinh dị sao?” Đồng Tâm trầm giọng hỏi.
“Không đặc biệt thích.” Tề Phi Phàm nhún nhún vai.
“Vậy tại sao lại muốn xem phim kinh dị?” Sắc mặt Đồng Tâm càng ngày càng khó coi.
“Bởi vì biết cậu sợ.” Tề Phi Phàm mỉm cười.
“…Anh có phải rất ghét tôi không?”
“Vừa vặn ngược lại!”
Sau đó giống hệt như Tề Phi Phàm mong đợi, Đồng Tâm ròng rã suốt hai giờ đồng hồ đều bám chặt anh không buông. Tuy rằng cái cổ thỉnh thoảng bị ghìm chặt đến mức hô hấp khó khăn, tuy rằng màng nhĩ thỉnh thoảng suýt bị chọc thủng bởi những tiếng thét chói tai, nhưng anh vẫn vô cùng thích thú.
Về phần Đồng Tâm, đầy đầu chỉ có một ý nghĩ —— Đệt! Tề Phi Phàm, anh là tên đại biến thái!
Nhờ cái kẻ tùy hứng bá đạo, tự cho rằng trăng sao trên trời đều quay quanh xung mình – siêu sao thiên vương Ivan ban tặng, một tiểu trợ lý như cậu đáng lẽ có thể an ổn sinh hoạt, đã có dịp trải qua một cái lễ tình nhân khó khăn nhất từ trước tới nay.
Đồng Tâm cầm cái ly thủy tinh, bên trong có chất lỏng trong suốt màu lam nhạt, u oán uống uống.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên chiếc piano duy nhất trong quán bar nhìn đặc biệt nhàn nhã mông lung. Từ giữa sân khấu tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng vang lên, sau đó len lỏi đến từng ngóc ngách trong quán. Phóng tầm mắt nhìn ra, toàn bộ đều là các đôi tình nhân hoặc đang cùng nhau thân mật chuyện trò, hoặc đang vui vẻ tán gẫu, thật không dễ chịu.
Đồng Tâm ngồi một mình trong lô ghế riêng của quán bar, nhịn không được thở dài lần thứ 101.
Sau khi xem xong bộ phim kinh dịa kia, Tề Phi Phàm không giải thích gì nửa dụ dỗ, nửa ép buộc đem cậu đến quán bar dưới tầng hầm của một tòa cao ốc, ở trung tâm thành phố. Mới vừa ngồi vững, tên đại thiếu gia này liền bỏ cậu lại không biết đi đâu. Người phục vụ đem tới một ly cocktail tên là “First Love”, nói rằng là do người đi cùng cậu – Tề Phi Phàm dặn đem tới, thời điểm cậu đang định mở miệng hỏi dò xem Tề Phi Phàm đi hướng nào, thì người phục vụ đã nhanh chóng lùi đi.
Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?
“Ivan thật là liều lĩnh, cư nhiên dám để cậu ngồi đây một mình, vạn nhất bị tên đại sói hoang khác bắt đi, cậu ta chẳng phải sẽ hối hận không kịp sao!”
“Quý tiền bối…”
“Hôm nay là lễ tình nhân, nhưng Tiểu Đồng Tâm của chúng ta thoạt nhìn không mấy vui vẻ nha, có phải Ivan lại làm “chuyện tốt” gì chọc cậu tức giận không?” Quý Ngộ ưu nhã ngồi xuống đối diện Đồng Tâm.
“Tiền bối, tôi có thể thỉnh giáo chú một chuyện không?” Đồng Tâm nhăn nhăn mũi, đầy mặt bất đắc dĩ, “Tiền bối từng quản lý nhiều nghệ sĩ như vậy, có hay không từng bị bắt nạt? Tuy rằng không phải nghệ sĩ nào cũng đều xấu tính, nhưng cũng sẽ có loại tự cho là đúng, muốn làm gì thì làm đi?”
“Cậu đang nói Ivan sao?”
Đồng Tâm ngượng ngùng cúi đầu, gãi gãi sau gáy một cái, một lúc sau mới cẩn thận hỏi, “ Nếu tiền bối gặp phải tình huống như thế, thông thường sẽ xử lý như thế nào?”
“Trên căn bản, ai dám làm gì tôi, nói gì tôi, tôi tuyệt đối sẽ trả lại hắn gấp mười!” Quý Ngộ khẽ mỉm cười, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, cả người tản ra khí tức ôn nhu nhưng lại khiến người ta không thể nào xem thường, “Bất quá, mọi người đều là người tốt, cho nên tôi chưa từng gặp phải tình huống bị bắt nạt bao giờ!”
“…” Không phải mọi người đều là người tốt, mà là không ai dám làm như vậy với tiền bối đi! Đồng Tâm yên lặng mà than thở trong lòng. Chẳng trách mình vẫn chỉ là một tiểu trợ lý mặc người làm thịt, ai… “Tiền bối, xin hỏi tại sao lại muốn sắp xếp cho tôi làm trợ lý của Ivan vậy?”
“Bởi vì tôi cho rằng cậu là ứng cử viên phù hợp nhất.” Quý Ngộ chống cằm, cười chói lọi.
“…” Thật hả? Chú không phải đang nói, tôi là người thích hợp nhất để tên Tề Phi Phàm biến thái kia thỏa mãn sở thích chỉnh người đi? Đồng Tâm hơi nhíu mi.
“Cậu cảm thấy giữa ca hát và đóng phim, Ivan am hiểu cái nào hơn?” Quý Ngộ đột nhiên nói sang chuyện khác.
Con ngươi Đồng Tâm vội vã chuyển động, sau đó lắc lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời, “Tôi cũng không biết. Thời điểm anh ta hát, có một loại ma lực làm cho không ai có thể không nghe. Thời điểm anh ta đóng phim, cũng có một loại mị lực làm cho không ai có thể dời tầm mắt. Anh ta thật sự rất lợi hại!”
Cậu đem những lời này nói cho cậu ta nghe, cậu ta sẽ càng cao hứng. Quý Ngộ cười cười. “Trên thực tế, hát cần phải nhập tâm, đóng phim cần phải ngụy trang, đối với Ivan mà nói, nhập tâm hay ngụy trang đều là chuyện dễ dàng, việc mà cậu ta giỏi nhất lại không chỉ có vậy…”
Đồng Tâm nghe được lời này, đầu óc hoàn toàn mơ hồ.
“Dối gạt người rất dễ dàng, còn dối gạt mình, e rằng ngay cả thánh nhân cũng không làm được, thế nhưng Ivan lại vô tình tập cho mình thói quen này.” Quý Ngộ xoa xoa đầu Đồng Tâm, “Trong mắt mọi người Ivan là thiên vương. Có lẽ chỉ khi ở trước mặt cậu, cậu ta mới có thể thoải mái bộc lộ chân tâm.”
“Tiền bối, chú hiểu lầm rồi! Anh ta luôn đùa cợt tôi, tại trước mặt người khác liền cố ý hờ hững với tôi, căn bản không có một điểm để ý tôi nha!”
“…Trước khi đem cậu đến đây, cậu ta nói gì với cậu?”
Trước khi tới đây? Đồng Tâm suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, có chút nhăn nhó nói, “Anh ta nói…phải cám ơn tôi hôm nay đã tặng quà valentine, cho nên muốn đem bản thân tặng cho tôi, xem như đáp lễ…” Còn nửa câu sau, cậu vốn muốn mắng Tề Phi Phàm là bệnh thần kinh, nhưng lại lược bỏ không nói hết ra.
“Đem chính cậu ta tặng cho cậu…” Quý Ngộ hiểu ý gật gật đầu, cười nói, “Quả nhiên là như vậy!”
“Tiền bối, không phải như chú nghĩ, giữa tôi và anh ta chẳng có gì cả, anh ta chỉ thích tùy tiện đùa giỡn mà thôi!” Đồng Tâm vội vã giải thích, chỉ sợ bị hiểu lầm giữa cậu và Tề Phi Phàm có điều gì ám muội.
Đúng lúc này, tiếng dương cầm trên sân khấu đột nhiên thay đổi, âm nhạc ban đầu vốn vui vẻ nhẹ nhàng, giờ liền biến thành giai điệu sâu thẳm mờ ảo. Theo giai điệu dịu dàng từ từ cất lên, là một giọng ca giống như đã từng quen thuộc. Tuy rằng ít đi mấy phần ngọt ngào, nhưng thanh tuyến chan chứa tình cảm kia, lại từ lâu khắc ghi trong trí nhớ khó mà xóa sạch dấu vết.
Đồng Tâm mờ mịt nhìn người đang ngồi biểu diễn trước chiếc piano màu trắng.
Dung mạo tuấn tú, thân hình thon dài, cả người tản ra một loại khí thế ngông cuồng tự đại, người kia không phải là Ivan, còn có thể là ai? Nhưng mái tóc vàng kia…Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, Tề Phi Phàm giương mắt, tầm mắt vừa vặn cùng Đồng Tâm gặp gỡ.
Đáy mắt của anh ta chợt lóe lên ý cười ôn nhu. Mà một cái nhìn này, lại làm cho Đồng Tâm càng thêm bị lạc trong năm dặm sương mù.
Đôi mắt Tề Phi Phàm không còn tối tăm lạnh lùng giống như trước đây, mà con ngươi trong suốt lại xanh biếc tựa như bể tình dâng đầy.
“Tiền bối, anh ta…” Đồng Tâm nghi hoặc.
“Tôi không phải đã nói, dối gạt người quá dễ dàng sao?” Quý Ngộ nhắm mắt lại, nửa ngày mới mở ra, lạnh nhạt nói, “Ivan là con lai, bất quá, cha mẹ không rõ, thân thế không rõ, đương nhiên, không có cách nào truy cứu thân phận cùng lai lịch của cậu ta.”
Ngẫm lại, đúng là cậu chưa từng thấy tin tức liên quan đến người thân hoặc gia đình của Tề Phi Phàm. Cho dù có thể phỏng đoán dựa vào một số tư liệu liên quan, cũng không ai chứng minh được. Anh ta đột nhiên xuất hiện như một siêu sao đầy bí ẩn. Hay chính bởi vì bí ẩn như thế, cho nên mới càng hấp dẫn người khác đi!
Đồng Tâm ngơ ngác mà nhìn Tề Phi Phàm tóc vàng mắt xanh, nỗ lực đem anh ta cùng cái người tóc đen mắt đen trong quá khứ hợp lại thành một, nếu như anh ta không muốn cho người khác biết quá khứ của mình, hiện giờ tại sao lại…Loại quà tặng này đại khái chỉ có cái người tư duy không bình thường như Tề Phi Phàm mới nghĩ ra đi! Đồng Tâm tâm tình phức tạp, ở trong lòng lẩm bẩm.
“Tiền bối, người thân của anh ta…”
“Ivan là cô nhi, sinh ra không bao lâu đã bị cha mẹ từ bỏ. Lúc đó, trên người cậu ta chỉ có một tờ giấy, trên đó viết: “Xin lỗi. Tề.” Có thể là do cha mẹ đã vứt bỏ cậu ta lưu lại!” Quý Ngộ ung dung thong thả nói, nhưng âm điệu lại mang theo một tia hoài niệm khó mà diễn tả thành lời.
Trái tim Đồng Tâm run lên bần bật, giống như bị người mạnh mẽ quất cho một cái, không khỏi mơ hồ thấy đau.
“Sao thế, đối với Ivan cảm thấy thất vọng sao?”
“Không phải như vậy, tôi chỉ là…chỉ là…” Đồng Tâm lắc đầu, hơi nghẹn ngào. Cậu hít sâu một hơi, sau đó lo lắng hỏi, “Trước nhiều người như vậy hồi phục dáng vẻ vốn có, không thành vấn đề sao? Nếu như bị báo lá cải chụp được…”
“Yên tâm đi! Chỗ dựa của ông chủ quán bar này rất lớn, hơn nữa ở đây chỉ hội viên mới có thể vào, quy tắc lựa chọn hội viên cũng vô cùng nghiêm ngặt, bọn họ sẽ không nói chuyện huyên thuyên. Còn nữa…” Quý Ngộ nhíu mày, “những người này chắc cũng không dám đắc tội thiếu gia của quán bar này đâu!”
“Thiếu gia của quán bar là ai?”
“Ivan.”
“Ồ? Vậy ông chủ của quán bar là…”
Quý Ngộ cười tủm tỉm đáp, “Tôi.”
Hả? Đồng Tâm trợn mắt lên, kinh ngạc đến lắp ba lắp bắp, ”Nhưng mà…anh ta không phải cô nhi sao? Tiền bối là ông chủ quán bar, anh ta là thiếu gia, như vậy hai người…Ách, chuyện này…”
“Ha ha, không sai, Ivan chính là thằng con chẳng ra gì của tôi!” Quý Ngộ đối với Đồng Tâm nháy mắt một cái.
“Này, ông lại nói lăng nhăng gì với tiểu tử thế?” Tề Phi Phàm sắc mặt âm trầm đứng ngay trước lối vào lô ghế riêng.
“Nói thật thôi.” Quý Ngộ mỉm cười đứng lên, lại nháy mắt với Đồng Tâm. Trước khi đi còn vỗ vỗ vai Tề Phi Phàm, hạ giọng nói, “Không nên đem người ta dọa chạy!”
Tề Phi Phàm kéo một chiếc ghế qua, tiêu sái mà ngồi xuống. Nâng mắt lên lại phát hiện, bộ dáng Đồng Tâm của anh rất kỳ quái, ánh mắt kia có vẻ xa lạ. Anh lại trêu đùa, “Tôi nên nói lần đầu gặp gỡ, xin chỉ giáo nhiều sao?”
Tóc vàng rực rỡ như ánh dương quang, chiếu rọi đôi mắt xanh biếc như vừa được gột rửa, làm cho khí thế nguyên bản vốn sắc bén lạnh nhạt của anh trước mặt người khác trở nên suy yếu, trái lại làm tăng thêm mấy phần cao quý.
Đồng Tâm lúng túng cúi đầu, trong lúc nhất thời tầm mắt không biết nên đặt ở chỗ nào.
“Sao thế, cậu tựa hồ không hài lòng lắm với phần đáp lễ của tôi?” Thấy Đồng Tâm cúi đầu không nói lời nào, Tề Phi Phàm nhướng mày, cười như không cười.
Đối mặt với một Tề Phi Phàm vừa mới biến thân cảm giác tuyệt nhiên bất đồng, Đồng Tâm cảm thấy giống như đang nói chuyện cùng một người cậu hoàn toàn không quen biết, cả người đều không tự nhiên, chần chờ một hồi lâu mới mở miệng, “Anh…đúng là con của Quý tiền bối sao?”
…Tề Phi Phàm cầm lên ly cocktail Đồng Tâm chưa uống xong, nhấp một ngụm, tiếp tục chậm rãi đáp, “Không sai, thời điểm tôi mười sáu tuổi liền bị ông ta thu dưỡng, cho nên tôi đúng là con của ông ta!”
Nghe vậy, Đồng Tâm sững sờ. Cậu chợt nhớ tới quy định của pháp luật, người nhận thu dưỡng phải lớn hơn so với người được thu dưỡng ít nhất mười tuổi trở lên, nhưng cậu có xem qua dữ liệu của công ty. Quý tiền bối chỉ hơn Tề Phi Phàm bốn tuổi, nói thế nào cũng không có tư cách phù hợp.
“Không tin?”
“Quý tiền bối rõ ràng không lớn hơn anh bao nhiêu…”
“Có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần!” Tề Phi Phàm bất đắc dĩ kéo khóe miệng một chút, “Chỉ cần có tiền, không chuyện gì là không thể!”
“Thời điểm anh mười sáu tuổi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Quý tiền bối lại thu dưỡng anh? Còn có, tại sao anh lại gắng hết sức che giấu bề ngoài của mình? Tại sao…” Đồng Tâm có rất nhiều nghi vấn, ý nghĩ rối tung như tơ vò, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng lời nói ra lại vô thưởng vô phạt.
“Nguyên lai tóc mái của anh không phải cố ý nhuộm, mà là màu tóc vốn có. Nếu thế, bình thường anh đều đeo kính sát tròng sao? Cùng anh ở một chỗ lâu như vậy, tôi cư nhiên không có phát hiện…” Đồng Tâm nói nói, có một chút oán giận lực quan sát của bản thân.
.Tề Phi Phàm hai tay chống má, nghiêng đầu, vẻ mặt tươi cười mà nhìn Đồng Tâm, đáp án công bố quá nhanh, chuyện xưa liền khó coi!
Ivan là cô nhi, sinh ra không bao lâu đã bị cha mẹ từ bỏ… Nhớ tới lời Quý tiền bối nói, Đồng Tâm nhịn không được hỏi, “Tại sao anh lại tiến vào giới giải trí?”
“Ca hát giống như tự an ủi, đặc biệt là khi ở bên tai đầy rẫy các loại tiếng thét chói tai, thân thể càng không tự chủ được xuất hiện cao trào giống như khoái cảm. Còn đóng phim, lại giống như hít thở. Chỉ khi hít thở, tim mới có thể nhảy lên, không phải sao?” Tề Phi Phàm gạt ra một sợi tóc vàng vừa rơi xuống trên trán, “Tại sao lại tiến vào giới giải trí? Tôi cũng không biết, chẳng qua là khi tôi phát hiện ra, đã không còn quay đầu lại được. Giống như là bị nghiện, lúc lên cơn mới có thể cảm giác được bản thân thật sự tồn tại.”
“Tôi không hiểu.” Đồng Tâm thành thực lắc đầu.
“Cậu không cần hiểu!” Tề Phi Phàm cười xoa xoa đầu Đồng Tâm, “Cậu chỉ cần nhìn con người chân chính của tôi là đủ rồi!”
“Đâu mới thật sự là anh?”
“Rồi cậu sẽ biết.”
Đồng Tâm còn đang muốn nói, từ một chỗ khác trong quán bar đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, từ xa nhìn lại, hình như là phát sinh xung đột giữa hai vị khách trong quán. Thanh âm kêu gào càng lúc càng lớn, nhạc sĩ đang đánh đàn trên sân khấu bị ép bỏ dở, những vị khách khác thì lại bắt đầu châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi.
Đồng Tâm tò mò đi tới dò xét, thấy Tề Phi Phàm mặc trăng gió bất động, còn kêu người phục vụ rót thêm một ly rượu, cậu kỳ quái hỏi, “Anh không tới nhìn sao?” Thân là thiếu gia, phản ứng của Tề Phi Phàm có hơi lãnh đạm chút.
“Quản lý sẽ xử lý”
Tề Phi Phàm vừa nói xong, quả nhiên có một người đàn ông trung niên mặc âu phục, tóc đã bạc mất một nửa tiến lên khuyên can, phía sau còn có mấy người phục vụ đi theo, e rằng chuyện như vậy xảy ra ở quán bar chỉ là bình thường, cho nên Tề Phi Phàm mới có thể một bộ thanh thản, dáng dấp tựa như việc gì cũng không có quan hệ với tôi. Đồng Tâm liếc nhìn một lúc, cảm thấy thật vô vị, đang muốn về chỗ ngồi, dư quang nơi khóe mắt dường như lại nhìn thấy cái gì, đột nhiên quay đầu trở lại, không chớp mắt nhìn về phía trước.
“Này, tiểu tử, cậu đi đâu vậy?” Tề Phi Phàm nâng ly rượu lên, uống mấy ngụm, ngẩng đầu lại phát hiện Đồng Tâm đã đi khỏi lô ghế riêng, thẳng tắp hướng lô ghế đối diện đi đến.
Đồng Tâm lăng lăng nhìn cái người đang bị người đàn ông tóc dài nắm chặt cổ tay, ấn ở trên tường.
Tiểu Tiệp… anh ta tại sao lại ở chỗ này?
Tuy rằng trong quán bar ánh đèn rất tối, Đồng Tâm liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra anh ta.
Đúng lúc này, người đàn ông tóc dài dùng cùi chỏ đẩy người phục vụ đang lôi kéo anh ta ra, một nắm đấm hướng Phác Thượng Tiệp vung tới. Đồng Tâm sợ hết hồn, hai tay bận bịu đẩy những người khác ra, nhào tới, che ở giữa hai người kêu to, “Dừng tay!”
Phác Thượng Tiệp nguyên bản không có phản kháng, chỉ lạnh mắt nhìn người đàn ông tóc dài, thấy Đồng Tâm đột nhiên xông tới, không khỏi ngẩn ra, đón lấy, tại thế ngàn cân treo sợi tóc, cấp tốc lấy lại tinh thần, đem Đồng Tâm đẩy ra, lấy cánh tay đỡ nắm đấm của người đàn ông tóc dài.
“Hai người đều là thành viên trong một nhóm nhạc, không thể đánh nhau!” Đồng Tâm thấy người đàn ông tóc dài chưa từ bỏ ý định, trừng mắt định tiếp tục ra tay, vì vậy giang hai tay ra, đem Phác Thượng Tiệp che ở phía sau, hướng người đàn ông tóc dài nói.
Vừa tiến vào lô ghế riêng, Đồng Tâm ngay lập tức liền nhận ra những người ở đó. Người đàn ông tóc dài là tay trống kiêm đội trưởng của U-Link, gọi là Ben, Kevin là người chơi ghi ta, còn Jack là người chơi organ. Hai người bọn họ đứng ở bên cạnh, hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không biết nên làm gì.
Chuyện trong nội bộ nghệ sĩ của công ty khác, cậu không xen vào, nhưng nhìn thấy Phác Thượng Tiệp bị đánh, cậu không có cách nào bỏ mặc.
“Anh là ai? Bớt xen vào chuyện người khác!” Ben trừng mắt, quát.
“Chuyện của chúng tôi không quan hệ gì với cậu, cậu tránh ra!” Phác Thượng Tiệp nói, đem Đồng Tâm đẩy qua một bên.
“Không được! Có chuyện gì cùng nói là tốt rồi, tại sao phải dùng nắm đấm để giải quyết?” Đồng Tâm quật cường khuyên nhủ, “Hơn nữa, hai người đều là nhân vật của công chúng, ở nơi công cộng cãi nhau, vạn nhất bị báo lá cải chụp được, đối với hình tượng của hai người sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng.”
Bên trong lô ghế khí thế ngất trời, Tề Phi Phàm chẳng biết xuất hiện ở lối vào từ khi nào, nhưng thủy chung chỉ ôm cánh tay, trầm mặc không nói, lạnh lùng nhìn Phác Thượng Tiệp, lại nhìn Đồng Tâm.
Người quản lý nhanh mắt phát hiện anh, đang muốn mở miệng, lại bị anh dùng ánh mắt ngăn lại. Anh nháy mắt một cái, người quản lý hiểu ý gật đầu. Sau đó Tề Phi Phàm thật sâu nhìn Đồng Tâm một cái, lập tức quay người rời đi.
Ba ba ba —— người quản lý vỗ tay mấy cái, nhíu mày nhìn quanh một vòng, lạnh nhạt nói, “Các vị, nếu muốn đánh nhau xin cứ tự nhiên, nhưng nếu muốn ở trong này gây chuyện, tốt nhất nên để ý một chút xem nơi này có phải là nơi có thể đập phá bừa bãi hay không. Đây là lần cuối tôi nhắc nhở, ngồi xuống bình tĩnh uống rượu, hoặc là để chúng tôi mời các vị ra ngoài.”
Người quản lý tuy nói lời khách khí, nhưng ý tứ uy hiếp lại rất rõ ràng.
Nghe vậy, Ben sắc mặt tái xanh, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng đặt mông ngồi xuống.
Nhìn thấy Ben thỏa hiệp, Kexin cùng Jack cũng vội vàng làm theo, ngồi trở lại trên ghế.
“Phác tiên sinh, vết thương của anh cần phải bôi thuốc.” Người quản lý nói, hướng một người phục vụ gật đầu ra hiệu, sau đó vỗ vai Phác Thượng Tiệp, muốn anh ta đi theo.
Người phục vụ dẫn Phác Thượng Tiệp và Đồng Tâm xuyên qua một hành lang u ám, đi đến một gian phòng ở phía sau, “Mời hai vị chờ ở đây một chút, tôi sẽ đi lấy hộp thuốc lại đây.”
Sau khi người phục vụ rời đi, trong phòng nhất thời rơi vào vắng lặng. Đồng Tâm vặn vặn ngón tay, hai mắt phập phồng, có vẻ đứng ngồi không yên. Phác Thượng Tiệp nhìn bộ dạng lúng túng của cậu một lúc, sau đó đeo lên một bộ mặt khác, “Cậu không cần dính vào chuyện này, tôi không đáng để cậu làm như vậy!”
“Tôi…không có ý đó…tôi chỉ là…chỉ là…” Đồng Tâm đột nhiên ngẩng đầu, lúng túng nửa ngày, mới hít sâu một hơi, lo âu nói, “Anh…trên mặt anh bị thương…” Nhìn thấy vết máu ứ đọng trên khóe miệng Phác Thượng Tiệp, cậu cảm thấy trong ngực có chút nghèn nghẹn.
Phác Thượng Tiệp dùng mu bàn tay xẹt qua khóe miệng, hắn liếc vệt máu dính lên mu bàn tay, lơ đễnh dùng quần lau, “Vết thương nhỏ, không cần lo lắng!”
Đúng lúc này, người phục vụ đã cầm hộp thuốc trở lại, đặt lên bàn sau đó liền lịch sự lùi ra.
“Tôi giúp anh bôi thuốc!” Đồng Tâm giành trước một bước, dứt khoát lấy ra tăm bông cùng thuốc tiêu độc, cẩn thận tỉ mỉ thay Phác Thượng Tiệp bôi thuốc lên khóe miệng.
Phác Thượng Tiệp dừng ở ánh mắt chuyên chú của Đồng Tâm, trong mắt lóe lên một tia phức tạp. Chờ Đồng Tâm bôi thuốc xong, thu tay về, hắn không nhịn được thấp giọng nói, “Chuyện lần trước…xin lỗi…Tôi không có ý định làm tổn thương cậu, những lời lúc đó không phải là lời thật lòng.” Phác Thượng Tiệp cười khổ, “Hiện tại người mới xuất hiện ngày càng nhiều, cạnh tranh kịch liệt, tôi là lần thứ nhất được tham dự “Super Star”, mọi cử chỉ đều có rất nhiều người nhìn chằm chằm, áp lực rất lớn… lúc đó tôi nói gì, đều là mượn cớ từ chối thôi…”
“Tôi… rất đau!” Đồng Tâm cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Khi đó, tâm thật sự rất đau. Nhưng không biết tại sao, tôi không có cách nào không để ý đến anh…”
Phác Thượng Tiệp ánh mắt buồn bã, hắn hạ mắt xuống, “Tôi ——” vừa mới mở miệng, đã bị tiếng ho khan ở cửa đánh gãy.
Tóc vàng mắt xanh không còn thấy, Tề Phi Phàm tóc đen mắt đen, hai tay ôm trước ngực, dựa vào cạnh cửa, cười gằn, “Xem ra, tôi tới không đúng lúc!”
Nhìn thấy Tề Phi Phàm đột nhiên xuất hiện, Đồng Tâm tự động đẩy Phác Thượng Tiệp ra. Cậu cùng với Tề Phi Phàm cũng không phải người yêu, không biết tại sao, cậu lại có loại cảm giác giống như bị bắt gian tại giường, vừa khốn quấn lại vừa tội lỗi.
Phác Thượng Tiệp lông mày cau lại, đối với phản ứng dị thường của Đồng Tâm cảm thấy nghi hoặc.
“Bạn của cậu đều về hết rồi, để tôi tiễn cậu một đoạn đi! Nhìn cậu như vậy, tôi nghĩ tiểu tử này cũng sẽ không để cậu rời đi một mình, hơn nữa chúng tôi cũng cần phải đi, cậu đi cùng đi!” Tề Phi Phàm lạnh nhạt nói.
“Hừ, ai muốn đi nhờ xe của anh!” Phác Thượng Tiệp khịt mũi coi thường.
“Cậu đừng hiểu lầm! Tôi không phải muốn trở cậu, mà là cừu nhỏ hy vọng có thể đưa cậu về – đúng không?” Nói xong lời cuối cùng này, Tề Phi Phàm nhìn Đồng Tâm, lười biếng nở nụ cười, chỉ là trong mắt không hề có ý cười.
Ánh mắt của Tề Phi Phàm mang theo ý tứ dò xét hàm xúc, khiến Đồng Tâm không biết làm sao. Cậu cứng ngắc quay mặt sang một bên, trốn tránh ánh mắt vừa như trách cứ vừa như cợt nhả kia của Tề Phi Phàm, sau đó theo ý anh, lộp bộp đáp, “Hừm, đã muộn lắm rồi, lên xe chúng tôi đi!”
Phác Thượng Tiệp quan sát Đồng Tâm một lúc lâu, yên lặng mà gật đầu.
Giống như dự liệu, không khí của ba người trong xe so với tam giác Béc-mu-đa còn quỷ dị hơn.
Tề Phi Phàm biểu tình lãnh đạm lái xe, từ đầu đến cuối không nói một câu. Phác Thượng Tiệp ngồi ở phía sau, cũng trầm mặc nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Về phần Đồng Tâm kẹp ở giữa, vừa lên xe liền như ngồi bàn chông, ánh mắt dao động qua lại giữa Tề Phi Phàm và Phác Thượng Tiệp. Mấy lần muốn mở miệng, rồi lại do dự nên cùng Phác Thượng Tiệp hàn huyên, hay nên cùng Tề Phi Phàm nói chuyện phiếm. Hai người này như nước với lửa, đối nghịch rõ ràng, căn bản đừng mong bọn họ chủ động phá vỡ cục diện đóng băng này.
“Cái kia… Tôi…” Đồng Tâm lấy dũng khí, thừa dịp đèn đỏ, nhút nhát mở miệng.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ mơ hồ truyền đến tiếng động cơ, cho nên Đồng Tâm vừa lên tiếng, hai người đàn ông nguyên bản thoạt nhìn như đang lơ đãng liền không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu.
Thấy hai người đang nghiêm túc nhìn mình, Đồng Tâm vốn dĩ chỉ tính toán tán gẫu thoải mái một chút, nói chút chuyện vô thưởng vô phạt, nhất thời sững sờ, hai má hơi hơi đỏ lên, quẫn bách mà cúi thấp đầu, giống như đà điểu vùi đầu xuống đất nói, “Không, không có chuyện gì…”
Tề Phi Phàm thay đổi tầm mắt nhìn về phía trước, mấy phút sau, lái xe đỗ lại ven đường, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm vào, trước khi xuống xe lưu lại một câu “Tôi đi mua cà phê!”. Nói xong, trực tiếp rời đi.
Thấy thế, Đồng Tâm muốn theo sau, nhưng nghĩ tới Phác Thượng Tiệp ngồi ở phía sau, không thể làm gì khác hơn là đem cái chân vừa định bước ra rụt trở về.
“Không nghĩ tới cậu sẽ trở thành trợ lý của Ivan!” Phác Thượng Tiệp thông qua kính chiếu hậu nhìn biểu tình lo lắng của Đồng Tâm, cảm thấy khó chịu, “Nghe nói anh ta rất ghét đàn ông, trợ lý luôn luôn là phụ nữ. Cậu…không bị anh ta ác ý chỉnh chứ?”
Tuy rằng Tề Phi Phàm có lúc sẽ trêu đùa mình, nhưng phân nửa chỉ làm cho cậu cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không phải thủ đoạn ác ý chỉnh người.
“Có vẻ như cậu hiểu anh ta rất rõ?”
“Không có, tôi xưa nay đều đoán không ra anh ta nghĩ gì. Thứ anh ta “yêu thích” thường thường không thấy anh ta để tâm, thứ anh ta “không thích” lại rất lưu ý. Có lúc anh ta thoạt nhìn giống như bây giờ, có lúc nhìn anh ta lại thấy như đang nhìn một người khác.” Đồng Tâm nhìn về phía Tề Phi Phàm vừa biến mất, trong giọng nói có một chút than thở, “Tôi thật sự không hiểu anh ta!”
Phác Thượng Tiệp nhìn cảm xúc hắn đã từng quen thuộc hiện lên trong mắt Đồng Tâm, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
“Nếu như tôi nói hối hận vì đã chia tay với cậu, cậu có nguyện ý rời khỏi Tinh Dĩnh, đi đến Thiên Mạc không?”
Nghe vậy, Đồng Tâm kinh ngạc, khẽ nhếch miệng.
“Lúc trước tôi quả thực là bởi vì điều kiện mà Thiên Mạc đưa ra so với Tinh Dĩnh tốt hơn, cũng nổi tiếng hơn so với Tinh Dĩnh mà chuyển công tác. Công ty không hy vọng tôi có bất kỳ tin tức không tốt nào, cũng không thể có chuyện yêu đương, nếu như fan biết tôi có một tình nhân đồng tính, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi, cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ cậu.” Phác Thượng Tiệp thở ra một hơi, nhắm mắt lại, dường như mệt mỏi ngả ra phía sau.
“…Đã quen có cậu bên người, hiện tại chỉ có một mình, thật sự rất cô quạnh. Cậu biết không? Muốn miễn cưỡng bản thân cùng những nữ nghệ sĩ nông cạn kia đọ sức rất mệt…”
Thấy Phác Thượng Tiệp mệt mỏi, Đồng Tâm ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng nổi lên một tia không nỡ cùng đắng chát, lại không nói được nửa lời.
Cách đó không xa, ánh đèn đường mờ nhạt đổ xuống một bóng người thon dài.
Tề Phi Phàm vừa uống cà phê trong tay, vừa lưu ý động tĩnh trong xe.
Chỉ chốc lát sau, anh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ấn xuống một số – “…Là tôi. Bộ phim lần trước ông nói tôi đồng ý tham gia, nhưng tôi có một điều kiện. Ông nhất định phải thuyết phục nhà đầu tư, để Phác Thượng Tiệp đóng vai nam chính thứ nhất.”
———————–
Ca hát giống như tự an ủi, đặc biệt là khi ở bên tai đầy rẫy các loại tiếng thét chói tai, thân thể càng không tự chủ được xuất hiện cao trào giống như khoái cảm.
P/s: Rất ấn tượng câu này =]]