Edit: Thỏ TK
Mẹ Lục cũng không phải cố ý nghe trộm bọn họ nói chuyện, chỉ là đứa cháu cứ nháo nhào lên đi tìm chú nhỏ, mẹ Lục thấy hai người đi ra ngoài đã lâu nên ôm cháu đi dạo, không ngờ lại gặp ở đây, đồng thời nghe được vài câu.
“Tự Minh, giúp chị ôm cháu về.” mẹ Lục đưa cháu nội cho Lục Tự Minh ôm, ” Bảo bối ngoan a, cùng ông Ba về trước nha, bà và chú sẽ trở lại.”
Đứa bé cũng có chút sợ Lục Tự Minh, trước mặt y không dám làm càn, ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý Lục Tự Minh ôm đi.
“Mẹ…”
“Đừng gọi tôi là mẹ, ” mẹ Lục lau nước mắt trên mặt, vào lúc này bà đã tỉnh táo lại. Bà cũng thuộc về loại người nóng tính, đặc biệt từ lúc ở cùng ba Lục tới nay, lão già kia thỉnh thoảng rất thích làm bà bực, nếu không phải nhẫn nhịn thì đã sớm bị lão già kia làm tức chết rồi, “Chia tay với Nhạc Nhạc cũng chỉ vì hắn?”
“Không phải, con và Nhạc Nhạc sau khi chia tay mới quen hắn.”
“Chuyện của mấy đứa cái khác mẹ không quản được, nhưng chắc chắn sẽ không đồng ý cho mày và Trịnh Hằng ở chung với nhau, không cần nói cửa, đến khe cửa cũng không có.”
Lục Ninh Cảnh và Trịnh Hằng, nhìn qua cũng biết hai đứa nó làm rồi, Lục Ninh Cảnh ban đầu là… Nếu như vậy, loại thể chất kia lại di truyền, thời điểm đó giả sử có đứa nhỏ, Ninh Cảnh phải làm sao bây giờ?
Huống hồ hai nam nhân ở cùng nhau, chuyện này căn bản là thế tục bất dung, này sau lại còn phải chịu bao khinh thường và chê trách? Tình yêu đồng tính vốn không có hôn nhân bảo đảm, Trịnh Hằng kia vừa nhìn liền biết không phải người bình thường, là địa vị cao người, trong nhà chắc chắn có gia thế, cha mẹ hắn sẽ đồng ý cho hai thằng đàn ông ở cùng nhau sao?
“Mẹ, con và Trịnh Hằng…”
“Đừng nói mấy đứa yêu nhau thật lòng, ” mẹ Lục cắt ngang, “Mẹ cũng hi vọng mày hạnh phúc, nhưng người đó tuyệt đối không phải Trịnh Hằng, mày nếu không muốn mẹ mày tức chết thì mau đoạn tuyệt với nó.”
Thái độ mẹ Lục kiên quyết dị thường, căn bản không có chỗ thương lượng, vô luận Lục Ninh Cảnh nói thế nào đều vô dụng. Hơn nữa, mẹ Lục rất kiên quyết thực hiện đến cùng, nói chuyện với cậu xong thì không thèm để ý cậu nữa, mang thái độ lạnh nhạt, sống cùng dưới một mái nhà mà xảy ra chiến tranh lạnh.
Việc này so với mắng hay đánh cậu còn khó chịu hơn, nếu đổi thành ba Lục, Lục Ninh Cảnh có khi không sợ đến vậy, bởi vì mặc dù tính khí ba có chút nóng nảy nhưng lại rất mau quên, phỏng chừng lạnh mặt với Lục Ninh Cảnh mấy ngày là hết, nhưng mà mẹ Lục lại bất đồng, chuyện bà đã quyết, ai cũng không thay đổi được.
Lục Ninh Cảnh biết tính của mẹ, mẹ Lục cũng bởi vì chuyện bão tuyết mà mệt mỏi, cả người đều gầy đi trông thấy, hai ngày nay thật vất vả mới vui vẻ, thế mà lại bị chuyện của cậu làm lo lắng, càng thêm tiều tụy, thậm chí còn ngã bệnh.
Lục Ninh Cảnh nhìn trong lòng cũng khó chịu vô cùng, lại ở nhà thêm hai ngày.
Ba Lục không biết chân tướng, thấy hai mẹ con bọn họ giận dỗi nhau, bất đắc dĩ nói với Lục Ninh Cảnh: “Hai mẹ con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tự nhiên lại giận dỗi?”
Lục Ninh Cảnh thở dài, “Là con khiến mẹ mất hứng.”
“Bố nói mày a, ” Ba Lục lắc đầu, vỗ vỗ vai Lục Ninh Cảnh, “Mẹ con già rồi nên có chút hồ đồ, có chuyện gì, nếu như không phải phạm vào nguyên tắc thì nhường mẹ một chút, ngược lại bà ấy đúng hay không trong lòng mình rõ là được, đừng chọc tức mẹ, không thì về ăn tết không có ai nấu cơm, giặt quần áo cho đâu.”
Lục Ninh Cảnh run lên.
…
Lục Ninh Cảnh một mình ngồi ở xích đu dưới tiểu khu hơn nửa canh giờ, nơi này là mảnh vường nho nhỏ, có bố trí xà đơn, thang mây, xích đu và đu quay, đều là do người dân tự quản, nơi này cảm giác rất tốt, Lục Ninh Cảnh luôn luôn sợ lạnh lại không cảm thấy lạnh chút nào.
Cậu đang nghĩ thông suốt một ít chuyện.
Cậu khi còn bé là do bà nội chăm bẵm, mãi đến khi học tiểu học lớp 3 mới lên trấn học, khi đó nhà bọn họ là nông dân làm công điển hình, ba phụ việc nặng ở công trường cho người ta, mẹ cậu thì ở gần đó cũng làm cu li bê vác, khi còn bé thì không hiểu, càng lớn lại càng có thể hiểu được ba mẹ đã khổ cực nhường nào, đến năm sơ trung, thậm chí lúc đó mục đích nỗ lực duy nhất là đọc sách, chỉ để làm sao ba mẹ có được cuộc sống tốt hơn sau này.
Tuy rằng về sai cũng gặp may không ít lần, ba cậu theo người ta hợp tác kinh doanh kiếm được chút tiền liền mua nhà, mua xe, cả nhà cũng không phải lo về phí sinh hoạt hàng ngày, nhưng tâm lý của Lục Ninh Cảnh vẫn luôn muốn hiếu kính bọn họ.
Mà yêu cầu của ba mẹ Lục đối với cậu cũng rất đơn giản, lấy được người vợ tốt, sinh được con trai kháu khỉnh, bọn họ thế là đã mãn nguyện.
Cho nên tết năm ngoái, cậu lần đầu tiên mang Nhạc Nhạc về nhà, lúc đó ba mẹ đều cao hứng vô cùng. Nhạc Nhạc có dung mạo xinh đẹp, theo lời mọi người thì chính là có phúc khí, biết lấy lòng trưởng bối, mẹ Lục rất vui vẻ, buổi tối hôm đó liền đưa đồ cưới của bà năm đó, còn tặng cả vòng tay bằng ngọc cho cô, đủ để thấy bà rất ưng nàng dâu này.
Năm ngoái toàn bộ Lục gia đều đắm chìm trong vui sướng, Lục Ninh Cảnh khi đó cảm thấy được chuyện muốn làm nhất, chính là lấy Nhạc Nhạc, sinh con đẻ cái, mẹ cậu khẳng định sẽ còn cao hứng hơn.
Nhưng không nghĩ mọi chuyện lại đến nước này.
“…đừng chọc tức mẹ, không thì về ăn tết không có ai nấu cơm, giặt quần áo cho đâu.”
Lời nói này bất kể so với câu nói nào cũng làm Lục Ninh Cảnh xúc động.
Cậu lấy điện thoại di động ra, tìm dãy số của Trịnh Hằng, ngón tay dừng lại một lúc lâu trên màn hình, cuối cùng vẫn mở tin nhắn ra, nhắn cho hắn một cái tin ngắn.
Nội dung chỉ có vài chữ: Chúng ta chia tay đi (còn không thèm có dấu chấm T.T)
Trịnh Hằng đã quay trở về đi làm, hắn đang có một video hội nghị quan trọng muốn phát, trợ lý Trần đang báo cáo nội dung cho hắn thì bỗng nhiên điện thoại trên bàn thông báo có tin nhắn, thuận tay cầm lên xem, lông mày tức thì nhíu lại.
Hắn xua tay trợ lý để Trần dừng lại, “Cậu đến phòng hội nghị chuẩn bị trước đi.”
“Nhưng những nội dung này…”
“Trước tiên cứ như vậy đi, tôi biết sơ qua rồi.”
Trợ lý Trần sau khi đi ra ngoài, Trịnh Hằng lập tức gọi cho Lục Ninh Cảnh, giọng điệu vội vàng nói: “Đang yên đang lành làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em… Mẹ em biết chuyện của chúng ta rồi.” Lục Ninh Cảnh âm thanh mệt mỏi.
Nhanh như vậy…”Ninh Cảnh, anh hiện tại biết em rất khó chịu, mà đừng vội, chờ anh lập tức tới, chúng ta đồng thời giải quyết chuyện này.”
“Thôi, ” Lục Ninh Cảnh cười cười, đột nhiên cảm thấy, kỳ thực hai chữ này nói ra thật buông lỏng, tuy rằng làm cho một đoạn tình cảm khô héo, cũng thật xin lỗi Trịnh Hằng, giả vờ cười cười, “Đánh đổi quá nặng nề, Trịnh tiên sinh, thực sự xin lỗi anh.”
“em trước tiên bình tĩnh, anh ngay lập tức đến đây.” Trịnh Hằng lấy áo khoác của mình đi ra ngoài, lại để cho thư ký Diệp thay mặt mình giải quyết công việc.
Thư ký Diệp trợn mắt lên, bất khả tư nghị nói: “Ngài chắc chắn chứ?”
Trịnh Hằng gật đầu.
“Nhưng là…”
Nhưng là Trịnh Hằng đã vội vã rời đi.
“Em bây giờ ở nơi nào?” Trịnh Hằng hỏi Lục Ninh Cảnh.
“Tôi đang ở tầng dưới nhà, anh đừng tới đây, tôi không muốn gặp anh, ” Lục Ninh Cảnh biết làm như vậy với Trịnh Hằng là không công bằng, mà càng mềm mỏng thì chỉ khiến Trịnh Hằng có thêm hi vọng, còn làm lỡ công việc người ta, đơn giản gạt phăng đi, “Mẹ tôi hiện tại bị bệnh, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến bà.”
Ngón tay Trịnh Hằng đang nhấn nút thang máy dừng lại.
Lục Ninh Cảnh đã nói rất rõ ràng, người yêu và người thân, cậu lựa chọn vế sau.
“Ninh Cảnh.”
“Cứ như vậy đi, cám ơn anh đã chăm sóc tôi, tạm biệt.”
Nói xong, bên kia cúp điện thoại, Trịnh Hằng tắt mày. Tình yêu, có thể vượt qua mọi rào cản, vượt qua mọi khó khăn tưởng chừng không thể, chỉ có cửa ải cha mẹ là không thể…
Lúc thư ký Diệp nhìn thấy hắn thì đã không còn vẻ một vị lão bản uy nghiêm, khuôn mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi thậm chí chán chường, nhất thời biết đã hắn gặp chuyện lớn, cô không dám quấy rối hắn, nói chuyện cũng không làm, đi cũng không được.
“Hội nghị như thường lệ tiến hành.” Trịnh Hằng cũng không nhìn cô, nhân tiện nói.
“Vâng.”
***
“Này, cho anh.” An Đồng đặt một chén thuốc đen ngòm vào bàn tay Lục Ninh Cảnh, “Ho lồng lộn đến như vậy, cũng không biết đi tìm thuốc mà uống.”
Lục Ninh Cảnh đã về nhà được mấy ngày, bởi vì chịu lạnh nên bị cảm, lúc trước chảy nước mũi không ngừng, bây giờ thì thân nhiệt nóng, vẫn luôn ho khan.
Trịnh Hằng có tới tìm cậu một lần, chỉ là Lục Ninh Cảnh đã đáp ứng ba mẹ, cho nên cũng là hạ quyết tâm cùng Trịnh Hằng cắt đứt, trở lại tìm một cô gái, kết hôn sinh con.
Trịnh Hằng về sau cũng là không xuất hiện, đại khái là buông tay rồi.
Rõ ràng là cần phải thoải mái, Lục Ninh Cảnh phát hiện có một nơi trong lòng rất đau…
“Đây là cái gì?” Lục Ninh Cảnh có chút hoài nghi nhìn chén nước.
“Yên tâm đi, không độc chết cậu đâu, ” An Đồng có lòng tốt không báo đáp tốt, vỗ vỗ vai của cậu nói, “Bản lam căn*, trị thận hư, không chứa đường, cậu nên ăn nhiều vào.”
Về vị thuốc Bản lam căn: Bản Lam Căn gồm ba công hiệu chữa trị chủ yếu: Một là mát họng và chống viêm họng. Hai là thanh nhiệt giải độc. Ba là mát máu. Nói chung loại rể này khá đắt và bổ.
“…” Lục Ninh Cảnh đem chén thuốc đẩy lại, “Thuốc tốt như vậy cô cứ giữ lại mà dùng.”
“Trêu anh thôi, lại còn tin là thật, ” An Đồng hiếm khi thấy Lục Ninh Cảnh khờ đến thế, “Ai, gần đây làm việc tâm trạng anh rất ủ rũ, có phải có chuyện gì không?”
Buổi sáng Lục Ninh Cảnh còn bị Vương Vĩ Đình phê bình, bởi vì cậu có một hạng mục mà làm không xong, để khách hàng bỏ đi, mặc dù chỉ là một hạng mục nhỏ 10 mấy vạn nhưng đây chính là một sai lầm.
“Không có chuyện gì, ” Lục Ninh Cảnh lắc đầu, thấy An Đồng quan tâm nhìn mình, miễn cưỡng cười cười nói, “Chứng bệnh sau kỳ nghỉ, cô có hiểu hay không.”
“Thiết, mới có mấy ngày, anh tâm lý yếu đuối quá, ” An Đồng trợn tròn mắt, “Anh còn đang đắm chìm trong kỳ nghỉ, nhìn Emy xem, vừa đi làm liền nhận được tờ danh sách, nghe đâu là bắt đầu gọi thầu, tám chín phần mười đều là của cô ta rồi.”
Lục Ninh Cảnh hứng thú, “Cái hợp đồng kia trị giá bao nhiêu, tôi thấy Tống tổng rất coi trọng nó.”
“Bảy chữ số, đầu năm bắt đầu.”
Lớn như vậy, tuy rằng cùng với hạng mục Hoành Á thì không cách nào so sánh được, nhưng có thể xác định chính là, nội trong năm nay, trừ phi tóm được hạng mục Hưng Khoa Đạt kia, hoặc là được Hoành Á gọi thầu phân công ty, thì chắc chắn công trạng của cậu sẽ không sánh được với Emy.
Chuyện như vậy bọn họ có mơ ước một chút, vượt qua nỗi buồn, Lục Ninh Cảnh lại như thường cắm đầu vào công việc.
Thứ Sáu, Vương Vĩ Đình triệu tập mọi người họp, hội nghị còn chưa bắt đầu, hắn nửa ngày vẫn chưa mở PPT ra được: “Thật rắc rối, Ninh Cảnh, đem cái USB màu đen trên bàn đến cho tôi.”
“Hả, được.” Lục Ninh Cảnh đứng dậy đi lấy.
Vương Vĩ Đình chính là muốn truyền lại một ít kỹ xảo tiêu thụ cho mọi người. Ở phương diên này, không thể không khẳng định hắn là được thiên phú, đến Tống Tranh cũng phải bội phục sự lo-gic của hắn, trong lòng Lục Ninh Cảnh mặc dù còn nhiều khúc mắc với Vương Vĩ Đình, nhưng đối với năng lực của hắn vẫn là rất thán phục.
“Tôi và Tống tổng đây, thương lượng một chút, ” nói xong chính sự, Vương Vĩ Đình lại nói, “Công ty chúng ta dần dần đang mở rộng, ai ai cũng biết, lại chưa đến hai ba tháng nữa, chúng ta liền chuyển địa điểm công ty, thời điểm đó quy mô nhất định sẽ khuếch trương, mà bộ phận tiêu thụ, sẽ trở thành đối tượng trọng điểm, cái này yêu cầu chúng ta phải có thêm lãnh đạo, để không bị đi xuống.”
Vương Vĩ Đình uống một hớp nước, “Cho nên, công ty quyết định, đến tháng thứ hai, bộ ngành chúng ta sẽ đánh giá năng lực và tìm ra người giỏi nhất để đưa lên làm Phó tổng giám đốc, cho nên mọi người gắng sức làm việc, đều có cơ hội.”
Năng lực mạnh nhất, khả năng rất lớn chính là, người có công trạng tiêu thụ nhiều nhất, phỏng chừng vẫn là Emy.
Dù sao trên tay cô ta đang có hạng mục 5 triệu, khả năng đây là hạng mục lớn nhất trong năm nay.
Cho nên tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Emy, Emy nhất thời có chút ngượng ngùng, Vương Vĩ Đình cũng lại cười nói: “Emy, còn có mọi người, đều phải cố gắng lên.”
***
Kỳ thực Lục Ninh Cảnh đối với cái vị trí Phó tổng này rất có dục vọng, cậu là một nam nhân có chí lớn, nếu như nói không màng danh lợi không tranh với đời, là căn bản không thể nào.
Mà muốn ký được hợp đồng, phải vượt qua công trạng năm triệu của Emy, đây mới là địa phương tăm tối.
Chỉ cần hoàn thành hạng mục Hoành Á trong năm nay là tốt rồi, bất quá chỉ như vậy, phỏng chừng liền biến cuộc đối đầu giữa cậu và Trương Kính.
Hiện tại công trạng tiêu thụ muốn vượt quá Emy, rất đơn giản, bắt được hạng mục Trăn Kỳ của Hoành Á.
Đối với Trăn Kỳ, bên kia Trịnh Hằng nhất định là không thể tìm hắn nhờ vả, trợ lý Trần cậu cũng không muốn làm phiền, cho nên khả năng vẫn là tự mình mà tiến.
Trịnh Hằng năm ngoái tiết lộ cho cậu, hắn quyết định đem Hồ tổng Trăn Kỳ triệu hồi tổng bộ, đầu xuân năm nay liền thực hiện, hiện tại chắc chắn Hồ tổng sẽ được “thăng chức”, thay thế Hồ tổng nếu như không có sai, sẽ là Bạch tổng của Trăn Kỳ bây giờ, Bạch tổng thì Lục Ninh Cảnh vẫn là có biết một chút, nghe đâu năng lực không thể chê, làm người chính trực, mà chỉ có một điểm không tốt, chính là sĩ diện.
Cậu cảm thấy cần phải đi bái phỏng Bạch tổng một chút, không, không phải là cậu, cần phải để Tống Tranh đi.
Cậu liên lạc một chút với thư ký của Bạch tổng hẹn trước, vốn tưởng rằng hi vọng xa vời, không nghĩ đối phương rất thoải mái cho hẹn, nói rằng thứ sáu có thể gặp mặt, thuận lợi như vậy, trong này khẳng định không thể thiếu Trịnh Hằng giúp một tay.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Lục Ninh Cảnh bởi vì đã thoả hiệp được với Bạch tổng, tâm lý thật cao hứng, đi mua ngay một đống nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị khao mình một chút, mới làm đến một nửa, chuông cửa nhà liền vang.
Lục Ninh Cảnh tắt bếp chạy đi mở cửa, đứng ở ngoài cửa, chính là Trịnh Hằng đã nhiều ngày chưa gặp.
“Đang nấu cơm?” Trịnh Hằng nhìn thấy bộ dạng cậu, nhíu mày nói.
Lục Ninh Cảnh chỉ mặc một cái áo len mỏng, còn đeo một cái tạp dề màu xanh nhạt, đó là của mẹ cậu mua cho, chỉ là trùng hợp ở siêu thị nhìn thấy… Được rồi, thực sự rất nữ tính.
“Đúng vậy, ngài có chuyện gì không?”
“Không hoan nghênh anh đi vào ngồi một chút?”
Lục Ninh Cảnh nghiêng người cho hắn vào, dù sao cũng đã giúp cậu nhiều, vô tình để người ta ở ngoài như vậy cũng không phải phép, hơn nữa cậu và Nhạc Nhạc lúc chia tay, về sau gặp mặt, vẫn còn chào hỏi đối phương và vân vân, đối với Trịnh Hằng, cũng không cần phải làm quá lên.
“Uống nước ra bình nước, uống bia ra tủ lạnh, muốn uống gì tự mình lấy.” Lục Ninh Cảnh cũng không muốn mời, xoay người vào nhà bếp.
“Thơm quá, anh còn chưa ăn cơm tối, có thể làm thêm một phần hay không.” Người nào đó tiến vào bếp, được voi đòi tiên mà đến cọ cơm.
“Không có gạo.”
“Anh chỉ đến dùng bữa…” Trịnh Hằng bỗng nhiên đứng ở sau lưng cậu, nhà bếp không lớn, căn bản không đủ chỗ cho hai đại nam nhân, Lục Ninh Cảnh thậm chí có thể cảm giác được khí tức ấm áp mà Trịnh Hằng đang nháo lên ở sau gáy, làm cho cổ cậu ngứa một chút, không biết còn tưởng rằng hắn muốn ăn cổ cậu.
Cậu rụt cổ một cái, nói: “Cũng không có thức ăn.”
“Luộc một bát mỳ cũng được mà.” Trịnh Hằng giọng điệu làm bộ đáng thương, ghé vào bên tai cậu, “Anh thật đói.”
“…” Cậu tại sao lại có cảm giác đang dẫn sói vào nhà.
“Trịnh tiên sinh, ” Lục Ninh Cảnh bất đắc dĩ xoay người, “Chúng ta không phải đã nói rất rõ ràng sao, đừng dây dưa như vậy, cũng không tốt.”
“Ninh Cảnh, anh đã nói chúng ta có rất nhiều biện pháp cùng nhau giải quyết vấn đề cha mẹ, không nhất định phải chia tay.”
“Mà tôi không muốn mạo hiểm.” Cậu thừa nhận cậu xác thực yêu thích Trịnh Hằng, nhưng cậu không muốn dùng ba mẹ để mạo hiểm, và trải qua chuyện chia tay Nhạc Nhạc, cậu đã hiểu, thời gian có thể xoá nhoà mọi thứ, nhưng ba mẹ…
Trịnh Hằng xoa xoa cái trán, “Thật sự một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có?”
Lục Ninh Cảnh lắc đầu, đã quyết tâm, đem đồ ăn đã nấu xong bưng ra, “Ăn cơm đi.”
Hai người trầm mặc ăn một bữa cơm tối, rõ ràng tay nghề Lục Ninh Cảnh tốt như vậy, vậy mà ăn lại nhạt như nước ốc, sau khi ăn xong, Lục Ninh Cảnh ra vẻ còn muốn làm việc, bắt đầu đuổi khách.
“Ninh Cảnh…”
“Sau đó, nếu như không có việc gì, cũng không cần tiếp tục liên lạc.”
Hai người cơ hồ là đồng thanh.
“Vậy em phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.” Trịnh Hằng mặc áo khoác, lại đưa tay ôm Lục Ninh Cảnh một cái, sau đó mới đi.
***
Lục Ninh Cảnh cùng Tống Tranh đã định thứ sáu này đi xa, cũng là do phía bên kia đã chuẩn bị vé máy bay, Tiểu Lâm thì đã từ chức, trợ lý mới thì chưa tìm được, cũng không thể nào vô trách nhiệm lỡ dở công việc, cho nên đành phải nhờ vả người khác.
Bên nhân sự vừa đưa vé máy bay cho cậu, đã có người gọi cậu, nói Vương Vĩ Đình muốn cậu qua phòng làm việc của hắn.
Lục Ninh Cảnh cho là hắn có dặn dò gì, đi vào, lại phát hiện Emy cũng ở bên trong, bộ ngực cô ta phập phồng kịch liệt, trừng Lục Ninh Cảnh, ánh mắt kia cũng không tốt đẹp gì, dường như muốn đục lỗ trên người cậu.
“Vương tổng, sao…”
“Lục Ninh Cảnh, cậu đã làm chuyện tốt!” Vương Vĩ Đình không khách khí cắt ngang cậu, trong thanh âm mang theo phẫn nộ, cửa phòng làm việc còn không kịp đóng lại, trong lúc nhất thời công nhân phía ngoài liên tục nhìn vào.
Lục Ninh Cảnh đầu óc mơ hồ, “Làm sao vậy?”
“Làm sao vậy, lại phải hỏi chính cậu!” Lời này là Emy nói, trong thanh âm của cô mang theo tiếng khóc nức nở, “Cậu không phải là rất muốn làm Phó tổng công ty tiêu thụ sao, cậu chỉ cần nói, tôi sẽ nhường hết cho cậu, tại sao lại đi hãm hại tôi, làm tôi đánh rớt hợp đồng lớn kia.”
Lục Ninh Cảnh nghe lời nói của cô ta cũng đoán được chút ít, “Emy, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được, tôi ngay cả cái hợp đồng kia của công ty nào còn không biết, làm sao hại cô được?”
“Cậu đương nhiên không cần biết là hãng công ty nào, ” Emy đạo, “Cậu chỉ cần biết rằng báo giá quy định của công ty chúng ta, đưa cái bảng giá này tiết lộ cho Trí Viễn là đủ rồi.”
“…” Lục Ninh Cảnh bị lời này làm bất tỉnh, “Bảng giá là do cô làm, tôi ngay cả mặt mũi cái bảng giá ấy như thế nào cũng không biết, làm sao biết được cái giá ấy là nhiều hay ít? Chẳng lẽ các người nghĩ lúc mấy người định giá thì tôi đứng ở cửa nghe trộm à? Vào lúc ấy chắc tôi còn đang ngồi ở nhà kìa.”
“Hừ, không thừa nhận đúng không, ” Emy hùng hổ doạ người nói, “Vậy tôi hỏi cậu, tuần trước, lúc chúng ta mở hội nghị, cậu có phải là đến phòng làm việc Vương tổng?”
Lục Ninh Cảnh nghĩ một hồi, hình như là Vương Vĩ Đình có gọi cậu tới lấy cái USB, cũng không chối, “Ừm.”
“Bên kia tôi đem nội dung gửi cho Vương tổng xem, mà vào phòng Vương tổng chỉ có cậu, cậu từng tới bàn làm việc của hắn và nhìn thấy máy vi tính, chỉ có mình cậu, biết giá quy định, cũng chỉ có cậu, chuyện này không phải cạu làm ra, chẳng lẽ còn có quỷ đi vào làm?”
Lục Ninh Cảnh: …
“Tôi không phủ nhận ngày đó đến phòng làm việc của Vương tổng, mà tôi cầm USB xog liền đi, căn bản không có nhìn vào máy vi tính của hắn.”
“Hừ, xem hay không tự bản thân cậu biết.”
“Emy, muốn nói ai cũng phải có chứng cứ, cô không lấy ra được chứng cứ, làm sao có thể khẳng định là do tôi làm?”
“Chứng cứ đúng không, ” Emy cười lạnh, “Đừng tưởng rằng chuyện năm ngoái cậu được đám người Liễu Diễm bên Trí Viễn “đào góc tường” mà chúng tôi không biết, chỉ có cậu mới cảm thấy đây là bí mật, cậu làm tôi rơi mất hạng mục, một là để lấy lòng Trí Viễn, hai là để ngồi lên vị trí Phó tổng, sau đó lại nhảy sang Trí Viễn, ít nhất cấp bậc cũng sẽ là Phó tổng, làm Phó tổng của Trí Viễn, mặt cậu thật là lớn!”
Lục Ninh Cảnh tức đến buồn cười, cậu biết chuyện này là bị hãm hại, mà hoài nghi lớn nhất lại là cậu, coi như cậu cả người há mồm, cũng không thể nói rõ sự tình.
“Nói chung, ” Lục Ninh Cảnh nói, “Tùy mọi người nghĩ như thế nào, mà chuyện này, trừ phi lấy được chứng cớ, nỗi oan ức này, đừng hòng để tôi vác trên lưng! Vương tổng, không chuyện gì, tôi đi về làm việc trước.”
Lục Ninh Cảnh trở lại công vị, Trương Kính và An Đồng cũng biết được liền tới an ủi cậu, mấy vị lãnh đạo và Tống Tranh bởi vì chuyện này nên triêu tập hội nghị khẩn cấp, đại khái là để xử lý chuyện này.
Chuyện này, hiềm nghi lớn nhất chỉ có cậu và Vương Vĩ Đình.
Mà Vương Vĩ Đình là lãnh đạo, không có chứng cứ nên không có lập trường nói là hắn, cho nên, chuyện này phỏng chừng thương nghị kết quả cuối cùng, chính là cậu.
Coi như không có chứng cứ, công ty cũng sẽ khiến cậu từ chức, sẽ dùng tiền lương một đến ba tháng làm bồi thường.
Nhưng mà, lại không để cậu có được một phần mười khoản của hạng mục Hoành Á.
Lục Ninh Cảnh đột nhiên cảm thấy thế giới này rất buồn cười, trong bụng lại không nhịn được dội lên cảm giác buồn nôn, dạ dày một trận cuồn cuộn, cậu vội vàng đứng lên, chạy đến phòng rửa tay, ở bên cạnh bồn vệ sinh mà nôn khan.
(Thôi ở nhà chăm con anh ạ:3)