Edit: Thỏ TK
Lục Ninh Cảnh lúc nghe là chú cậu sẽ đến đây, tâm lý bài xích cực kì, người chú này, cậu xem như là đã nhìn thấu, quản việc không đâu không nói, báo đáp ân tình cũng vô thường, nếu y biết đến cậu có con với Trịnh Hằng, phỏng chừng sẽ trực tiếp không phân tốt xấu mà đánh cậu tới tận bệnh viện.
Nhưng quyết định của y từ trước đến giờ cậu chẳng thể nào chi phối được, chỉ hy vọng lúc y hành động thì cậu đã thành công đem đứa nhỏ trong bụng sinh ra.
Còn mối quan hệ với Trịnh Hằng, Lục Ninh Cảnh cũng đã nhìn ra, bởi vì sau này còn có đứa nhỏ, Lục Ninh Cảnh cũng cảm thấy hai người không thể cả đời này không qua lại với nhau, cho nên Trịnh Hằng tình cờ tìm đến cậu, cậu cũng là chấp nhận, chỉ cần không bỏ qua phép tắc, hai người vẫn có thể làm bạn bè.
“Ba, con ăn no rồi, con lên lầu trước.” Cuối tuần nghỉ hè về nhà, Trịnh Vân Phàm cấp tốc bới hai bát cơm rồi nói với Trịnh Hằng.
“Chờ chút đã, ” Trịnh Hằng còn chậm rãi khiêm tốn mà ăn, “Ba có chút chuyện muốn nói với con.”
“…” Trịnh Vân Phàm sợ nhất là nói chuyện cùng ba mình, bởi vì chắc chắn là không phải chuyện tốt, cậu bĩu môi, lại ngồi xuống.
Trịnh Hằng một lúc thì cũng ăn xong, hai người đi vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế.
“Ba, có chuyện gì thì ba cứ nói.” Trịnh Vân Phàm có chút lo lắng thúc giục.
“Con a, chơi bời bớt đi.”
Trịnh Hằng nhìn bộ dáng Trịnh Vân Phàm lo lắng cùng ủ rũ, biết là cậu đang muốn chạy đi chơi game với bạn. Hắn cũng không phản đối con trẻ ham chơi hay nói chuyện yêu đương, dù sao Trịnh Vân Phàm cũng đến cái tuổi này, hắn không quản được nhiều như vậy, nhưng hắn vẫn không nhịn được, vẫn là muốn dạy dỗ một ít.
Trịnh Vân Phàm cho là hắn đang muốn giáo huấn chuyện cậu chơi bời, không cao hứng viết hết lên mặt, “Con chơi cũng không làm lỡ dở chuyện học hay thức khuya hại sức khoẻ, bình thường vui đùa giải trí một chút cũng không có gì đi, ba còn có thể quản rộng thế sao…”
“Không phải ba muốn xen vào chuyện này, là có chuyện khác, ” Trịnh Hằng nói, “Ba muốn cho con một đứa em trai, con thấy sao?”
Nếu quyết định sinh đứa nhỏ ra, Trịnh Hằng cảm thấy người khác có thể không biết nhưng Trịnh Vân Phàm thân làm anh trai, ít ra cũng phải câu thông với cậu trước.
Trịnh Vân Phàm trầm mặc vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn ba mình, “Tại sao không phải là em gái?”
“… Cũng có thể là em gái.”
“Sinh thì sinh thôi, ” Trịnh Vân Phàm không có vấn đề nói, “Mẹ kế là ai, bao giờ mang về nhà cho con nhìn chút.”
Thái độ này của Trịnh Vân Phàm, Trịnh Hằng cũng đã đoán được trước, “Có cơ hội ba sẽ để hai người gặp mặt.”
“Nếu không còn chuyện gì, con về phòng đây.” Trịnh Vân Phàm đứng lên, một bộ gấp không thể chờ, đợi Trịnh Hằng gật đầu xong thì cấp tốc chạy.
Trở về phòng mở máy vi tính ra, bạn của Trịnh Vân Phàm đã sớm chờ sẵn. Cậu vừa onl thì cùng bạn bè chém giết vái cái, chỉ là đêm nay tâm trạng cậu cực kỳ kém, đánh mấy lần đều phạm sai lầm, chuyển thắng thành bại.
“Trịnh Vân Phàm, nhà ngươi mù hay sao, hại thảm lão tử.” Bạn học của cậu một bộ hùng hùng hổ hổ nói, bọn họ chơi với nhau đã lâu, hai bên chí choé qua lại đã thành thói quen.
“Chính là, mi không phải bị ba mình dạy dỗ chứ… Ê, sao lại đánh ta, mi điên rồi!”
“Cho mi thấy người mù đánh này!” Trịnh Vân Phàm phi một câu, không chút nào nương tay mà đánh người, trực tiếp đánh ngã hai đồng đội, định đoạt trang bị của họ rồi lên ngựa phóng đi.
Kết quả đương nhiên là thua vô cùng thê thảm, Trịnh Vân Phàm buồn bực mà đạp một cái, trực tiếp đạp rớt luôn ổ cắm điện, âm thanh trong game lập tức im bặt, cả phòng rơi vào tĩnh mịch.
Trịnh Vân Phàm ném con chuột đi, móc điện thoại di động ra, tìm một dãy số rồi nhấn gọi.
Tống Tranh đang tiếp khách hàng, một đám đại nam nhân, ăn cơm tối xong, có người đưa ra chủ kiến tìm một nơi buông lỏng, cả đám người lập tức ngầm hiểu ý mà nở nụ cười.
Tống Tranh đã lăn lộn lâu như vậy, chuyện như vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, bất quá luôn luôn giữ mình trong sạch, cho bọn họ sắp xếp xong xuôi liền rút lui. Ngày hôm nay cũng giống vậy, an bài giúp bọn họ xong thì điện thoại trong túi liền vang. Tống Tranh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên hiển thị thì tâm lý đang cảm thấy thoải mái liền đau hết cả lên.
“Này, Vân Phàm, làm sao vậy?”
“Anh ở đâu?” Bên đầu điện thoại kia không khách khí hỏi.
Tống Tranh nói ra địa điểm của mình.
“Anh ở cái chỗ đấy làm gì, tìm đàn bà?”
“Tôi chỉ là đưa mấy vị khách đến đây, ” Tống Tranh không nghĩ tới thằng nhóc còn biết mấy chỗ rách rưới này, dở khóc dở cười, sớm biết vậy thì đừng nói thật, “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tâm tình không tốt, muốn gặp anh.”
Tống Tranh đỡ trán, đối phương cũng là đàn ông con trai, cho dù tuổi kém hắn rất nhiều, hắn cũng luôn coi cậu là em trai ruột, mà câu nói này lại khiến mối quan hệ cả hai có chút kỳ kỳ, “Vân Phàm, hiện tại đã gần 10 rưỡi.”
“Ngày mai được nghỉ.”
“Tôi còn muốn tăng ca.”
“Vậy tôi đến nhà anh, tôi không làm lỡ việc anh nghỉ ngơi, có thể hay không?”
Trịnh Vân Phàm mang khẩu khí đáng thương lấy lòng khiến Tống Tranh thực sự là bất đắc dĩ, thật khó tưởng tượng một người đàn ông như Trịnh tổng cư nhiên sẽ sinh ra một Trịnh Vân Phàm thích làm nũng dính người như vậy, “Được thôi.”
Tống Tranh về đến nhà thì Trịnh Vân Phàm cũng vừa đến kịp. Hắn cho là Trịnh Vân Phàm chỉ là kiếm cớ đến thôi, không nghĩ tới thằng nhóc này trông thật ủ rũ, một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề, mới có chút lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, gặp chuyện gì?”
“Thầy Tống, anh có mẹ không?” Trịnh Vân Phàm hỏi.
“Tôi cũng phải sinh ra từ khe đá, ” Tống Tranh cười trả lời câu hỏi vô lý của Trịnh Vân Phàm, “Muốn có mẹ?”
“Tôi ngay cả mẹ còn chưa thấy bao giờ, muốn cái rắm, ” Trịnh Vân Phàm đột nhiên như phát tiết lớn tiếng, “Mọi người đều có mẹ, chỉ có tôi là từ khe đá mà ra.”
Đối với gia đình Trịnh Vân Phàm, Tống Tranh cũng không rõ lắm, chỉ biết đại khái là gia đình độc thân, Trịnh tổng đứng đầu bảng nam nhân hoàng kim độc thân, Tống Tranh cũng đã gặp Trịnh Hằng mấy lần, vô luận sắc đẹp hay năng lực đều không nói, không biết có bao nhiêu người có ý với hắn ta, tương lai còn không biết sẽ hướng ngọn về nhà cô gái nào.
“Một đứa từ nhỏ đã bị vứt bỏ, từ nhỏ đã bị vứt cho ông bà nuôi, mỗi lần nghĩ tới lại gieo thêm sứt sẹo thiếu tình cha, ” Trịnh Vân Phàm tiếp tục nói, cậu muốn đem mọi thứ phát tiết ra, “Quen sống trong nhung lụa, cơm ngon áo đẹp thì thế nào, tôi từ nhỏ ba đã không yêu mẹ không thương, họp phụ huynh toàn ông bà đi, còn tưởng tôi là con hoang.”
Tống Tranh không nghĩ tới con người này đơn thuần, tâm tư đơn giản như vậy, chỉ biết là đứa nhỏ hay thích đùa giỡn này trong lòng còn chất chứa oán hận, thấy cậu chôn mặt trong hai cánh tay, cũng không biết có phải đang khóc nhè hay không, hắn ngồi xuống ghế sa lông, ôm lấy vai cậu, không biết an ủi sao: “Đừng khổ sở.”
Trịnh Vân Phàm thuận thế tới gần trong ngực của hắn, “Thầy Tống…”
“Làm sao vậy?”
“Anh so với ba tôi thì tốt hơn nhiều.”
“….” Cho nên nói, cái thằng nhóc này, thật sự đem hắn làm ba nó mà, tới tìm kiếm tình thương của ba sao, Tống Tranh thực sự là vừa buồn cười lại cảm thấy đau lòng, ôm Trịnh Vân Phàm chặt hơn, cười mắng, “Tiểu quỷ.”
Trịnh Vân Phàm nằm nhoài trước ngực Tống Tranh, tư thế giống như người yêu thân mật, Trịnh Vân Phàm buồn buồn nói: “Thầy Tống, anh mà là con gái thì tốt rồi, tôi nhất định sẽ cưới anh.”
“…” Đây là cái suy nghĩ vớ vẩn gì đây, Tống Tranh sờ sờ đỉnh đầu của cậu, “Sao không phải cậu là con gái rồi gả cho tôi?”
Cái đầu trước ngực hắn giật giật, Trịnh Vân Phàm giọng điệu đột nhiên biệt nữu nói, “Vậy anh sẽ lấy tôi sao?”
“Ha ha, nếu cậu nguyện ý thì tôi cũng không để ý, chỉ sợ cậu không muốn.” Nếu như đúng là như vậy, Trịnh tổng nhất định sẽ tìm cho cậu một ông chồng môn đăng hộ đối, chả đến lượt để ý hắn.
“Tôi đương nhiên nguyện ý, ” Trịnh Vân Phàm nhanh chóng nói, lại từ trong ngực của hắn tránh ra, trên mặt hồng hồng, cũng không biết là nóng hay xấu hổ, “Tôi đi tắm trước.”
Nháo loạn một hồi, tâm tình Trịnh Vân Phàm cũng tốt lên, kỳ thực lúc nghe Trịnh Hằng nói muốn sinh em trai cho cậu, lúc đó tâm lý uất ức muốn chết, đặc biệt nghĩ đến Trịnh Hằng nhất định sẽ yêu thương em trai hơn mình rất rất nhiều, trong lòng uất ức lại thêm tức giận.
Lúc nhỏ, cậu là đứa nhỏ có tiền nhất trong lớp, trên dưới đều có xe đặc chủng đưa đón, bọn nhỏ xung quanh đều hâm mộ, muốn mua đồ chơi, cậu chỉ cần mở mồm liền có, chuyện này đương nhiên khiến bọn nhỏ ghen tỵ hâm mộ muốn chết.
Nhưng mà, cậu lại không giống chúng nó là có mẹ, cũng không có ba ba yêu thương, tuy rằng ông bà nội đều rất thương cậu, còn có người cô thân thiết nhưng đều không sánh nổi với ba mẹ. Nghe bọn bạn tự hào kể về ba mẹ chúng ra sao, đầu của cậu khi đó đều trống rỗng, chỉ nhớ rõ ba ba mình rất cao lớn, rất nghiêm túc, cậu cũng không dám nói chuyện cùng ba, chứ đừng nói là khiến ba dẫn đi chơi, đi mua đồ chơi, hay thậm chí là chơi cùng.
Cho nên Trịnh Vân Phàm đối với tình cha tình mẹ này, vẫn là tồn tại oán hận chất chứa.
***
Vương Vĩ Đình rất nhanh liền bàn giao công việc xong, Lục Ninh Cảnh cũng trở về Thịnh Liên. Cậu vẫn còn lo lắng khi trở lại sẽ ở chung với Emy như thế nào, dù sao chuyện hai người ầm ĩ với nhau cũng là thật, kết quả, ngày ấy cậu trở lại, Émi tự mình chạy đến nói lời xin lỗi, hiển nhiên bên Tống Tranh đã có chuẩn bị trước rồi.
Ngày cứ qua ngày, đảo mắt thì đứa nhỏ trong bụng cậu đã được 4 tháng, bụng cũng có chút lồi ra. Cậu lại không thể mặc đồ chửa thoải mái như mấy bà bầu được, chỉ có thể mua quần áo rộng rãi một chút để không bó sát bụng.
Hạng mục Hoành Á còn lại ba công ty con cũng đã gọi thầu xong, kết quả rất kỳ quái, Trăn Kỳ mặc dù huyên náo hung hăng nhất nhưng vẫn là Thịnh Liên nặng cân hơn, ngược lại đi cùng một đường với tổng bộ, mặt khác hai nhà kia, Trí Viễn cùng Ức Tín trúng một công ty khác, ba công ty xem như là cân sức ngang tài, Hoành Á gọi thầu công tác, xem như là chính thức hạ màn.
Mà hạng mục Hưng Khoa Đạt, cũng chính thức lên lịch.
Hạng mục này là do Vương Vĩ Đình giao cho cậu, hơn nữa lần trước cậu còn gặp mấy chuyện uy hiếp, rõ ràng là do Vương Vĩ Đình làm ra, cho nên, lần gặp này chắc lại là một hồi ác chiến.
Nhưng mà, vị trưởng phòng Lục hoà ái dễ gần kia, tuy cùng họ với cậu, nhưng cũng không dễ chơi.
Lục Ninh Cảnh biết chuyện này nhất định Vương Vĩ Đình có nhúng tay, suy nghĩ một chút liền quyết định đi thành phố C. Chuyện lần trước Trịnh Hằng đã xử lý qua, hơn nữa vì để tránh cho lần sau lo lắng, hắn thậm chí còn giết gà dọa khỉ mà cường đại sự tình lên một chút, cho nên hiện tại thành phố C an toàn với cậu.
Trịnh Hằng nghe nói cậu muốn đi công tác, rất không yên lòng, cũng không phải lo lắng cậu ở thành phố C sẽ xảy ra chuyện gì, mà là vì cậu bây giờ không phải là một người, trong bụng còn chứa một mạng nữa đấy. Tuy rằng Lục Ninh Cảnh đã rất khắc chế, không tăng giờ làm việc để nghỉ ngơi lấy sức, nhưng lần này cậu không thể không đi, Trịnh Hằng cũng không có cách nào.
May mà Lục Ninh Cảnh đã không còn nôn nghén chứ không, kể cả thành phố C có mưa vàng thì hắn cũng không cho cậu đi nhặt, lần này mà lại đói bụng hôn mê thì sẽ không có Khâu Tử Hiên thứ hai tới cứu đâu.
“Không được uống rượu, đi đường cẩn thận, hành lý đừng mang quá nhiều, mang vài bộ thay đổi thôi, đến đó cần gì mua sau.” Trịnh Hằng dặn dò.
“Được được, tôi biết rồi, cũng không còn là con nít 3 tuổi nữa.” Cậu và Trịnh Hằng đã lâu không gặp nhau, cảm thấy tên Trịnh Hằng này sao lại dài dòng như vậy, đã từng là một nam nhân cao lãnh ít lời cơ mà.
“Cứ thiếu kiên nhẫn như vậy? Hả?” Trịnh Hằng theo thói quen muốn cốc đầu cậu, nhưng cậu lại tránh được.
“Nói chuyện thì cứ nói, đừng táy máy tay chân.”
Trịnh Hằng bước lên trước, đem Lục Ninh Cảnh vây giữa vách tường và mình, “Thật sự không cân nhắc việc quay lại?”
“Không cân nhắc.” Chia thì cũng chia rồi, đoạn thời gian khổ sở nhất đó cũng trôi qua, tuy rằng hiện tại nhớ tới tâm lý một mảnh còn trống không, nhưng Lục Ninh Cảnh thật không nghĩ đến làm tiếp việc chọn lựa giữa cha mẹ và người yêu.
Bởi vì nếu như hợp lại, như vậy lần sau, cậu có lẽ thật sự sẽ không nỡ buông tay.
Lục Ninh Cảnh muoons đẩy hắn ra, lại phát hiện người trước mắt căn bản vẫn không nhúc nhích, trừng lên mắt nói: “Trịnh tiên sinh sẽ không muốn nhân cơ hội này mà đùa giỡn lưu manh chứ.”
Thông thường trước đây nếu tới mức độ này, Trịnh Hằng đều sẽ thả cậu ra, nhưng mà Trịnh Hằng ngày hôm nay lại dùng trán của chính mình đè lại, nhẹ giọng cười nói: “Ừ, là muốn.”
Nói, tay dĩ nhiên cũng làm việc xấu, thuận bên eo cậu một đường đi xuống.
Bây giờ là mùa xuâ, y phục trên người mặc tương đối ít, Lục Ninh Cảnh có thể cảm nhận được rõ ràng xúc cảm mà tay hắn mang tới, dĩ nhiên kìm lòng không đặng run run một chút, thậm chí ngay cả phía dưới cũng nhớ lại cái cảm giác thô ráp kia vỗ về, muốn được chạm vào…
“…” Lục Ninh Cảnh không hiểu tại sao mình lại dâm đãng rồi?
“Có cảm giác sao?” Trịnh Hằng cũng cảm nhận được thân thể cậu kích động, nói.
“Anh không nghịch là được rồi, ” Lục Ninh Cảnh có chút tức giận, căn bản không đẩy người trước mắt ra được, “Tôi hiện tại nhưng là, nhưng là… Nhưng là cái kia, vậy mà anh cũng ra tay được?!”
Trịnh Hằng cũng không phải thật sự muốn thế, đúng lúc mà buông cậu ra.
Bị Trịnh Hằng chơi đùa như vậy, đã hồi lâu Lục Ninh Cảnh chưa từng tự mình giải quyết dục vọng, buổi tối lúc ngủ mê, mơ mơ màng màng cảm giác có người ở xoa xoa của mình, mở quần ngủ rộng rãi của cậu ra, bàn tay rộng lớn mà nóng bỏng cứ trượt từ trên xuống, thậm chí ra cả mặt sau, từng chút một đều bị khai thác qua, tiến vào, làm bản tính nguyên thủy nhất rung động.
Lục Ninh Cảnh cảm thấy bản thân mình như một con thuyền, chập trùng lên xuống, liền thoải mái liền khó chịu, cũng không biết qua bao lâu, phía dưới rung động rốt cục ngừng lại, mà cậu cũng lên đỉnh, dâng trào.
“Ninh Cảnh… Ninh Cảnh…” Lục Ninh Cảnh phảng phất nghe được tiếng gọi thâm tình thoả mãn của người nào, là giọng Trịnh Hằng!
Lục Ninh Cảnh giật mình một cái liền tỉnh, nhưng mà trong bóng tối, ngoại trừ phía dưới dính dính một mảng, cái gì Trịnh Hằng chứ, chỉ là mộng xuân tươi đẹp mà thôi.
Mà nằm mơ tại sao vẫn thấy cái tên kia!
Nhất định là tên Trịnh Hằng kia ngày hôm nay dụ dỗ nên cậu mới như vậy, Lục Ninh Cảnh tự an ủi mình.
***
Ngày thứ hai Lục Ninh Cảnh một mình đi thành phố C.
Vị trưởng phòng Lục kia đã đồng ý gặp cậu, chỉ là Lục Ninh Cảnh đến đại lâu của Hưng Khoa Đạt, chờ ở phòng chờ hơn một tiếng đồng hồ, trưởng phòng Lục vẫn chưa thấy xuống, Lục Ninh Cảnh gọi điện thoại cho hắn, trưởng phòng Lục bộ trưởng biểu thị hắn đột nhiên có chuyện, không có cách nào gặp cậu, muốn cậu lần sau trở lại.
Lục Ninh Cảnh đương nhiên sẽ không cứ thế mà từ bỏ, cậu quyết định đợi thêm nửa giờ nữa, bởi vì sắp tan ca rồi, trưởng phòng Lục chắc chắn cũng hết bận, nếu như thực sự không được, cậu liền chọn biện pháp mà nhóm tiêu thụ hay làm nhất, ngồi xổm.
Trưởng phòng Lục tan tầm cũng không thể không đi qua đại sảnh.
Chỉ là chưa đến nửa giờ sau, Lục Ninh Cảnh nhìn thấy đại sảnh xuất hiện thêm một bóng người vô cùng quen thuộc.
Vương Vĩ Đình.
Vương Vĩ Đình hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu, giả mù sa mưa mà cười nói: “Nhá, cậu cũng tới thành phố C ư, cậu cũng thực sự là gan lớn tài cao.”
Vương Vĩ Đình nghe nói Lục Ninh Cảnh trở về Thịnh Liên, mới biết mình bị Tống Tranh gài bẫy, đồng thời lại lo lắng Tống Tranh nắm giữ chứng cớ gì, muốn tung tin chuyện hắn tiết lộ giá quy định, thanh danh của hắn toàn bộ sẽ bị phá huỷ, Trí Viễn nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng, trực tiếp khai trừ hắn, thời điểm đó đừng nói Dương Tần cho hắn chỗ dựa, Thiên vương lão tử đều vô dụng.
Cho nên lần này Vương Vĩ Đình vẫn luôn lo lắng đề phòng, nhưng mà bên Tống Tranh kia lại một chút động tĩnh đều không có.
“Ha ha, đây còn không phải là do Vương tổng ban tặng sao, ” Vương Vĩ Đình không phải là cấp trên nữa, Lục Ninh Cảnh cũng không cần khách khí với hắn, “Vương tổng nhân phẩm thật là làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Lục Ninh Cảnh, ” Vương Vĩ Đình lúc này sắc mặt liền khó xem, “Đừng tưởng rằng có thể ngậm máu phun người, nếu muốn cũng phải lôi chứng cứ ra.”
“Muốn người khác không biết, ” Lục Ninh Cảnh cười híp mắt nói, “Vương tổng, tôi vẫn là nói chuyện rất thiện chí, nếu không phải anh chọc vào tôi, tôi cũng không đem chuyện cũ nói ra, mọi người cũng không nể mặt nhau.”
Mặt Vương Vĩ Đình một trận xanh trắng, hắn dự cảm Lục Ninh Cảnh khẳng định biết được chuyện gì, chỉ là chuyện này, hắn đều là giả tay người khác làm, kín kẽ không một lỗ hổng, dựa vào bản lĩnh Lục Ninh Cảnh, làm sao có khả năng biết được? Vừa nghĩ như vậy, khí thế của hắn liền cường lên: “Vậy chúng ta cùng xem.”
“Được, tôi an vị xem Vương tổng cho tôi xem như thế nào.”
Vương Vĩ Đình: …
Nơi này là đại lâu Hưng Khoa Đạt, Vương Vĩ Đình cũng không tiện trở mặt với Lục Ninh Cảnh, bị cậu làm cho nghẹn như vậy, thẳng thắn hừ lạnh một câu, vẩy tay áo, vô cùng vênh váo hung hăng mà đi.
Lục Ninh Cảnh vô cùng hả giận.
Trải qua khúc nhạc dạo ngắn này, đã đến thời gian nửa tiếng sau, Lục Ninh Cảnh lại gọi cho trưởng phòng Lục,trưởng phòng Lục không nghĩ cậu vẫn còn ở đây, suy nghĩ chốc lát rồi cho cậu lên.
Một phen khách sáo sau, Lục Ninh Cảnh mang tư liệu lấy ra, đưa cho trưởng phòng Lục rồi nói, “Trưởng phòng Lục, chuyện lần trước chúng ta nói kia…”
“Ai, trước tiên không vội,” Trưởng phòng Lục tay đẩy tập tài liệu của cậu trở lại, ” Quản lý Lục, kỳ thực hạng mục này chúng tôi đã quyết định cùng Trí Viễn hợp tác.”
“…” Lục Ninh Cảnh không nghĩ tới đối phương sẽ nói nếu như vậy, sững sờ chốc lát, liền mỉm cười nói, “E rằng trưởng phòng Lục cần phải tìm hiểu qua một chút sản phẩm của chúng tôi, có lẽ sẽ thích hợp với quý công ty hơn chăng.”
“Được, ” Lục bộ trưởng mỉm cười, “Làm ăn đây, chú ý thành ý, các cậu thì sao, trước tiên cần phải để tôi thấy thành ý đã.”
“Chúng tôi đối xử khách hàng đều là mang theo thành ý tuyệt đối, chúng tôi cũng là xí nghiệp lớn, cho nên ở phương diện này, trưởng phòng Lục hoàn toàn có thể yên tâm, đương nhiên, trưởng phòng Lục giúp chúng tôi nhiều như vậy, chúng tôi khẳng định cũng sẽ cảm tạ ngài thật tốt.”
Lục Ninh Cảnh cảm thấy lời nói của cậu như thế là rất rõ ràng, hắn cũng hiểu ý cậu, không nghĩ tới trưởng phòng Lục khoát tay nói: “Không không không, ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ phải..”
Trưởng phòng Lục đột nhiên lại gần, cơ hồ là dán vào mặt của cậu nói, giọng điệu mập mờ nói: “Quản lý Lục, buổi tối có thể đi ăn một bữa cơm?”
Khoảng cách gần như thế, khí tức trong miệng hắn đều nhào tới trên mặt Lục Ninh Cảnh, mang theo một cỗ mùi thuốc lá khiến loại cảm giác buồn nôn đã lâu không có kia xộc vào cổ họng Lục Ninh Cảnh. Cậu cố nén kích động muốn đánh trưởng phòng Lục một trận, cười híp mắt nói: “Được chứ, trưởng phòng Lục chịu nể nang mặt mũi, là vinh hạnh của tôi.”
Địa điểm là do trưởng phòng Lục định, Lục Ninh Cảnh đi mua con dao gọt hoa quả, giấu ở trong túi tây trang, “đơn độc mang dao đi dự tiệc”.