Edit: Thỏ TK
Được một nam nhân thổ lộ như vậy, Lục Ninh Cảnh càng nghĩ càng thấy hoang đường. Đặc biệt là Trịnh tiên sinh, nhìn qua thì là một con người thành công, khiêm tốn và lễ độ, nhưng kỳ thực còn khó đối phó hơn là Tiểu Lâm.
Bọn họ không phải là đồng nghiệp, bình thường nếu không có có ý định, xác suất gặp mặt cơ bản là bằng không. Nếu như không phải sắp tới đi du lịch, cậu còn có thể dùng trốn tránh để đối phó, thế mà… Làm sao Trịnh tiên sinh sẽ đi du lịch cùng bọn họ chứ?
Sáng sớm thứ hai, Trịnh tiên sinh lái xe đến cửa đón bọn họ, bởi vì chỉ là chuyến du lịch ngắn, tất cả mọi người đều mang ít quần áo. Hành lý của ba người nhà Lục gộp lại cũng chỉ có một vali, Lục Ninh Cảnh thì mang thêm một cái túi nhỏ.
Do sự việc hôm qua quá mức kinh hãi nên Lục Ninh Cảnh trong lúc nhất thời không thích ứng được, sáng sớm lúc nhìn thấy Trịnh tiên sinh thân mặc một bộ đồ thể thao, đầu đội mũ bóng chày che đi mấy phần ác liệt, lộ ra một khí chất đặc biệt, Lục Ninh Cảnh thậm chí có chút nóng mặt, cũng không dám nhìn thẳng người ta, cứ thế nhét đồ vào cốp xe, rồi mở cửa xe sau, để ba mẹ ngồi xuống, sau đó đến chỗ ngồi lái. Lúc đang muốn ngồi vào thì bị Trịnh tiên sinh kéo lại.
“Em ngồi bên kia đi, để tôi mở cửa.”
Lục Ninh Cảnh tay bị chạm vào giống như có điện giật, theo phản xạ có điều kiện mà bỏ ra, nhưng có người lại cố ý, không buông tay. Lục Ninh cũng không dám lớn tiếng, sợ ba mẹ phát hiện, thấp giọng nói: “Thả ra.”
Trịnh tiên sinh cũng thả thấp giọng, dùng khẩu khí dụ dỗ “Ngoan, ngồi bên kia đi.”
Lục Ninh Cảnh cả người nổi da gà, “Anh còn có thể buồn nôn hơn nữa được sao?”
“Nếu như em muốn.”
Lục Ninh Cảnh: …
Vì có mặt ba mẹ ở đây, Lục Ninh Cảnh không dám vặn vẹo, sợ tên kia làm ra chuyện gì, nghĩ nếu Trịnh tiên sinh nghĩ thông, cậu hẳn sẽ rất vui mừng.
“Anh muốn đi thì đi đi.” Lục Ninh Cảnh nói, trừng mắt liếc Trịnh Hằng một cái, mang theo chút uy hiếp, “Anh thả ra!”
So với vẻ nho nhã lễ độ, hay dùng giọng điệu xa lạ để nói chuyện kia của Lục Ninh Cảnh thì đây mới là diện mạo thật của cậu. Trịnh Hằng khó giải thích được cảm giác vui vẻ ở trong lòng. Có ba mẹ Lục ở đây, hắn cũng không tiện làm càn, liền buông tay cậu ra, hai người ngồi vào bên trong xe, thắt chặt dây an toàn.
Con đường của bọn họ là từ thành phố A đi ra núi ngắm lá phong, đằng sau còn có chùa chiềng, hương khói phù hợp cho mẹ Lục, buổi tối thì tắm suối nước nóng. Cả ngày du sơn rồi ngắm biển ăn hải sản, buổi tối trở về, toàn bộ hành trình đều thông thuận, cơ bản sẽ không mệt.
Ba mẹ Lục đi đứng vẫn còn tốt, xuống xe để ngắm cảnh cũng không có chút nào mệt mỏi, Trịnh Hằng tuy rằng xem như là “Người ngoài”, nhưng cũng rất hoà hợp với mọi người.
Lục Ninh Cảnh lúc nào đối mặt với Trịnh tiên sinh cũng không tự nhiên, cứ luôn nghĩ đến chuyện hôm qua, tâm trạng cứ căng lên, Thế mà Trịnh Hằng lại rất thoải mái, làm như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra. Cái người thích mình thì không lúng túng thì bản thân lúng túng làm cái gì, Lục Ninh Cảnh cũng dần thả lỏng mà quên đi.
Buổi tối bọn họ ngủ lại một khách sạn địa phương, nói là khách sạn, nhưng thật ra là nhà trọ xông hơi, trang trí thiên về cổ phong, đình đài lầu các, còn có hành lang lát đá, toàn bộ đèn từ trong ra ngoài đều là đèn lồng đỏ, nhìn qua cổ kính, vì vậy mới gọi là nhà trọ.
Nhà trọ này ở dưới chân núi, phong cảnh tươi đẹp, rời xa chốn thành thị ồn ào, đến tối, nơi này đã vãn du khách, chỉ còn lại khách qua đêm nên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Chỗ tắm nước nóng là do Trịnh tiên sinh đặt, lúc Lục Ninh Cảnh có cảm giác không ổn thì đã muộn rồi.
Trịnh tiên sinh định chọn một là phòng tình nhân, một là phòng thường dành cho hai người, phòng tình nhân tất nhiên là để cho ba mẹ Lục, thiên hướng với ấm áp lãng mạn, mà phòng thường cho hai người thì tương đối đơn giản, đương nhiên là… Hắn và Lục Ninh Cảnh.
“Anh nhất định là cố ý!” Đợi đến lúc ba mẹ Lục đã vào phòng, Lục Ninh Cảnh rốt cuộc bùng nổ!
“Không phải, ” Trịnh Hằng nói, “Chúng ta đến muộn, đây là phòng mà tôi phải dùng quan hệ bạn bè mới lấy được.”
Trịnh Hằng không có nói sai, nơi này rất nổi tiếng, lại cách thành phố A không xa, bọn họ hôm qua mới quyết định đến đây, suối nước nóng không phải nơi muốn đến là đến, người bình thường đến ít nhất phải đặt trước một tuần, bất quá Trịnh Hằng luôn có biện pháp.
Chỉ là hắn có thể đặt phòng một người mà, sao không làm?
Lục Ninh Cảnh biết là bọn họ quyết định muôn, không đặt được chỗ là rất bình thường, không thể làm gì khác hơn nói: “Anh vào đi, tôi đi chỗ khác.”
Đối với hắn lại cảnh giác, Trịnh Hằng dở khóc dở cười: “Em sợ cái gì, hai chúng ta đều là nam nhân, cùng tắm suối nước nóng không thể bình thường hơn được, em chẳng lẽ còn sợ tôi làm gì sao?”
“Nếu muốn em cũng có thể đánh thắng tôi.” Đánh đấm quả thực Lục Ninh Cảnh không sợ Trịnh Hằng. Từ nhỏ cậu đã đi đánh nhau, cũng có học chút chút về quyền võ, quật ngã một hai người trưởng thành không có vấn đề gì.
Trịnh Hằng nhìn cậu đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mình, nhẹ giọng cười nói: “Sức mạnh của em cũng thật khác người.”
“Tôi…” Cậu khác người chỗ nào, Lục Ninh Cảnh cắn răng, nghĩ mình và nam nhân khác tắm thực sự cũng chẳng có gì, cậu thích là nữ nhân, đối với nam nhân lại không cảm giác, lập tức liền bình thường trở lại, vô cùng dũng cảm mà vỗ vỗ vai Trịnh Hằng nói, “Anh không ngại bị tôi nhìn thấy hết là được, đi thôi.”
Hai người thoải mái ngâm mình, Trịnh tiên sinh đi ra ngoài trước, Lục Ninh Cảnh cho là hắn trở về phòng, không muốn ra khỏi bồn nước nóng. Trịnh Hằng còn đang ở trong đại sảnh chờ cậu, nghĩ đến vừa sự “Bất lịch sự” của hắn ban nãy, Lục Ninh Cảnh quả thực hận không thể dùng hai chân đạp bầm dập người kia, lúc hai hàm răng còn đang nghiến ken két, cửa bên cạnh đã mở ra, một người bước vào.
“Ninh Cảnh?” Vương Vĩ Đình không nghĩ tới lại đụng phỉa Lục Ninh Cảnh ở chỗ này, tỏ ra rất kinh ngạc.
Lục Ninh Cảnh cũng kinh ngạc: “Vĩ Đình, anh đi du lịch hả?”
Bởi vì hai người cùng cơ quan, cho nên thói quen gọi tên Vương Vĩ Đình, cho dù hắn đã lên làm tổng giám đốc, cậu vẫn xưng hô như trước kia.
Hai người nhìn qua thân thiết nhưng kỳ thực lại rất khách khí, Lục Ninh Cảnh biểu thị có bạn đang chờ mình, Vương Vĩ Đình cũng không có ý nói chuyện phiếm, gật đầu cùng cậu tách ra, vô ý mà thuận theo hướng cậu đi, lại nhìn thấy một người.
Trịnh Hằng, lão tổng bên Hoành Á, hắn từng thấy qua.
Vương Vĩ Đình đang nghĩ xem người bạn mà Lục Ninh Cảnh nói đến có phải hắn không, chỉ thấy Lục Ninh Cảnh liếc mắt nhìn Trịnh Hằng một cái, người kia liền đi tới bên cạnh Lục Ninh Cảnh, cùng cậu đi ra ngoài.
Vương Vĩ Đình: …
Vốn muốn đi qua cùng Trịnh Hằng chào hỏi thì Vương Vĩ Đình không còn tâm tư nào nữa, quan hệ này, e rằng đã bị Lục Ninh Cảnh nắm chặt trong tay.
Mãi cho đến khi trở về phòng, Lục Ninh Cảnh vẫn là không nghĩ ra liệu mình có cảm giác với Trịnh tiên sinh hay không, hơn nữa Lục Ninh Cảnh thần kinh thô căn bản không có biết được, cậu đối việc Trịnh Hằng hôn môi, kỳ thực chỉ bài xích ở bên ngoài, chứ không có một chút cảm giác buồn nôn nào khi người ta hôn…
Hết chương 19.