Phương Pháp Trả Thù Tình Địch Tốt Nhất

Chương 6: Chương 6: Mất điện thoại di động




Edit: Thỏ TK

Trịnh tiên sinh —— nhớ không lầm thì trong tháng này họ đã gặp nhau ba lần, nếu như là trong phim truyền hình, hai người giới tính đối lập, có khi đã ở cùng một chỗ rồi.

Trịnh tiên sinh lần này đi loại xe khác hẳn hai lần trước, nhãn hiệu thấp hơn, biển số xe cũng không khoa trương như trước.

Nam nhân nhìn thấy cậu hiển nhiên cũng rất bất ngờ, “Không sao chứ, có bị đụng thương hay không?”

“Không có chuyện gì.” Lục Ninh Cảnh từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, liếc nhìn chiếc xe chỉ cách mình gần 10cm, thờ ơ cười nói: “Còn cách xa như vậy, sao đụng tới được.”

Nam nhân liếc mắt nhìn cậu, xác thực không có chuyện gì mới quay ra an ủi cậu nhóc bị doạ khóc vài câu, mẹ của đứa bé hiển nhiên sợ tím mặt, xin lỗi liên tục, lần nữa nói lời cảm ơn với Lục Ninh Cảnh, sau đó mới dẫn đứa bé rời đi, người vây xem thấy không có chuyện gì cũng dần thưa thớt.

Lục Ninh Cảnh nhìn bóng lưng đứa bé đi xa, nói đùa với nam nhân bên cạnh: “Ngưu lang chức nữ một năm mới gặp một lần, chúng ta một tháng lại đụng phải ba lần, xem ra thực có duyên phận.”

Không biết có phải hay không nhưng người này trước mặt khách hàng thì như đứng ở trên cao, tương đối lạnh lùng, thậm chí nghiêm túc, còn ở trước mặt Lục Ninh Cảnh thì phi thường tùy ý.

Lần gặp gỡ trước cũng không tính là trùng hợp, bất quá đến lần thứ ba thì đúng là trùng hợp, thế giới lớn như vậy, có thể cùng một người xảo ngộ hai lần, không thể nói là không có duyên phận.

“Thực khéo, cậu xác định không có chuyện gì? Có muốn đi làm kiểm tra toàn thân?”

“Không cần đâu, ” Lục Ninh Cảnh cảm thấy người có tiền thật là thích, cái gì cũng có thể làm to chuyện. Dú sao cũng không bị va vào, cậu đổi chủ đề, “Anh cũng tốt nghiệp đại học X sao?”

“Không phải, chỉ là vừa vặn hợp tác cùng trường học một hạng mục, hôm nay ghé đây xem chút.”

Lục Ninh Cảnh đầu óc chuyển một vòng, kết hợp với việc hắn ta vừa đi từ hướng kia tới, hội trường, mới hiểu được cái mà hắn gọi là “xem chút”, kỳ thực là trường học mời hắn tới đây diễn thuyết, không khỏi tiếc nuối nói: “Xem ra Trịnh tiên sinh phát biểu đã kết thúc, không nghe thật sự tổn thất quá lớn, anh diễn thuyết nhất định rất đặc sắc.”

Lời này của Lục Ninh Cảnh vốn là xuất phát từ nội tâm, cũng không có chủ ý gì, nhưng bộ dạng nói chuyện cẩn thận này lại giống như nịnh hót, Lục Ninh Cảnh không khỏi có chút ngượng ngùng, mắt cứ nhìn theo mũi chân, đá đá lá rụng trên đất.

“Nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ bảo cậu đến nghe.”

Lục Ninh Cảnh cho là Trịnh tiên sinh đang khiêm tốn, không nghĩ tới đối phương trả lời như vậy, kịp thời hoá giải quẫn bách trong lòng, cậu cười nói: “Vậy tôi cứ cảm ơn anh trước, Trịnh tiên sinh.”

Đang nói thì như nhớ ra điều gì, cậu rút từ trong túi danh thiếp, hai tay đưa cho Trịnh Hằng: “Đây là danh thiếp của tôi.”

Trịnh Hằng nhận lấy, đem nó bỏ vào trong túi, sau đó lại nói: “Cậu là sinh viên nơi này?”

Lục Ninh Cảnh gật đầu: “Nhưng là đã tốt nghiệp được ba năm, lần đầu quay lại đây cũng không có gì thay đổi nhiều, cảnh sắc của trường vẫn vậy.”

“Quả thật không tệ, chính là hơi lớn nên dễ lạc.”

“Nếu Trịnh tiên sinh muốn thăm quan thì có thể tìm tôi làm hướng dẫn viên, đối với nơi này tôi đã quen thuộc vô cùng.”

“Nếu bây giờ cậu rảnh thì đi luôn đi?”

Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút, lão Nhị ở bên kia đang cùng giáo sư Hoàng trò chuyện, phỏng chừng trong thời gian ngắn không đi được, lão Đại lão Tam thì không ở quanh đây, có khi phải đi ăn cơm mới gặp. Hiện tại thực rảnh, bồi Trịnh tiên sinh đi vòng vòng, trả lại hắn một món nợ ân tình có lẽ ổn.

Trong trường cũng không cấm đỗ xe nên Lục Ninh Cảnh giúp Trịnh Hằng tìm chỗ đỗ xe, tận tình làm một hướng dẫn viên,. Cậu rất có tài ăn nói, dí dỏm dí dỏm, lại quen thuộc đại học X, hai người xa lạ đi chung với nhau lại không có nửa điểm tẻ nhạt hay lúng túng.

Đại học X xác thực rất lớn, phong cảnh cũng hợp lòng người, hai người đi thuận theo con đường tới hồ nước lớn trong trường, nước hồ rất trong suốt, lấp lánh ánh nước, hai bên hồ còn có những chiếc thuyền nhỏ trải dài, còn có một cái đình nhỏ hình vòm với ngập tràn hoa cỏ dưới chân, trên mặt hồ điểm vài đoá hoa súng.

“Đáng tiếc bây giờ không phải là mùa xuân, đến tiết Thanh minh, nơi này sẽ mọc đầy hoa anh đào, tú cầu hoa …, khắp vườn trường.” Lục Ninh Cảnh than thở.

Trịnh tiên sinh cũng thêm: “Hiện tại cũng rất dễ nhìn, trời thu càng có ý nhị.”

“Tất nhiên, ” Lục Ninh Cảnh đạo, “Nơi này chính là Thánh địa hẹn hò, trước đây lúc chúng tôi mới vào đại học, cả buổi tối nhàn rỗi đến phát chán, không có việc gì làm thế là đem theo đèn pin ra đây, lại soi thấy một đôi tình nhân ở phía sau lùm cây, chính là chỗ đó đó.”

Lục Ninh Cảnh chỉ vào gốc cây sơn trà trước mặt, “Có một đôi tình nhân ở bên nay đang hôn môi nồng nhiệt, chũng tôi lấy đèn pin ra soi thì phát hiện ra cặp đôi kia cả hai đều là nam, trong đó còn có một người vạm vỡ cao lớn, bị chúng tôi quấy rối thế là trừng mắt hung ác nhìn cả lũ bọn tôi, bộ dáng như chuẩn bị đánh nhau đến nơi doạ chúng tôi bỏ chạy, thiếu chút nữa đến đèn pin cũng vứt đi.”

Lục Ninh Cảnh nói tới chỗ này, chính mình lại nhịn không được bật cười, năm tháng ngông cuồng, đúng là chuyện gì cũng đều làm được. Đó cũng là lần thứ nhất cậu nhìn thấy đồng tính luyến ái. Lúc đó cậu cong cùng bạn học thảo luận xem đó có phải chỉ là một cô gái cắt tóc ngắn, ăn mặc như con trai hay không?

Nguyên lai thời đại học của Lục Ninh Cảnh lại oanh liệt như vậy, nhưng cũng rất thú vị, Trịnh Hằng cười nói: ” Có phả lúc đó cảm thấy thế giới quan đều bị quét sạch?”

“Ha ha, cũng không hẳn, chỉ là nhìn cuộc sống theo một cách khác thôi. Chẳng qua là lúc đó cảm thấy rất khiếp sợ.”

Trịnh Hằng cười nhẹ không nói.

Ven theo hồ mà đi vào trong, thư viện của trường là hình cung, bao quanh quảng trường rộng lớn, ở giữa có một cái đài phun nước nhân tạo, hai bên treo đầy cờ kỉ niệm thành lập trường, rất nhiều người đang ngồi trong thư viện hoặc là đứng chụp ảnh cạnh đài phun nước.

“Chỗ này bao giờ cũng đông người, nhất là lúc thi học kì, chúng tôi thường đứng xếp hàng ở đây từ 6 giờ rưỡi, nếu không sẽ không có được vị trí tốt, khi đó cũng chưa được như bây giờ.”

“Hoá ra cậu ngày trước học cũng thật giỏi.”

“Kỳ thực cũng không thể nói thế, chẳng qua là cảm thấy không muốn bị tụt lại phía sau mọi người, ” Lục Ninh Cảnh nhớ lại, có chút hoài niệm, “Thật nhớ cái lúc mà chẳng có ai lừa gạt mình để cạnh tranh.”

Trịnh Hằng quay về phía Lục Ninh Cảnh, cậu đang nhìn thư viện, ánh mắt quyến luyến, hắn bất chợt muốn đưa tay xoa đầu cậu nhưng rồi cũng không có làm, chỉ là khẽ nói: “Có âm mưu, cạnh tranh cũng là một loại lạc thú.”

“Nói cũng đúng, ” Lục Ninh Cảnh cảm thấy mình hơi luống cuống, ngượng ngùng mà hướng Trịnh tiên sinh cười cười, “Chính là thời đại học lại không cảm nhận được sự sung sướng khi thắng lợi đó.”

“Làm người bán hàng thì lại có thể.”

“Ồ, sao anh biết tôi là nhân viên bán hàng?”

Hai người vòng ra sau thư viện, hướng tới phòng thể chất, hai bên đường rù đầy tương phi trúc*, Trịnh tiên sinh giơ tay gạt cành trúc rủ xuống trước mặt: “Trên danh thiếp cậu có ghi.”

“À, ” Lục Ninh Cảnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Anh không nói, tôi suýt quên.”

Trinh tiên sinh vừa liếc mắt đã đem nghề nghiệp của cậu nhớ kỹ, Lục Ninh Cảnh cho rằng anh ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn.

Trịnh tiên sinh này, lai lịch không rõ ràng, bất quá dựa vào trực giác ba năm trong nghề, cậu cũng thừa biết địa vị người này không thấp, rất nghiêm túc cùng thành thục, là người cao cao tại thượng, thế mà lại nguyện ý kết giao với thanh nhiên thấp bé như mình, làm như chẳng có gì là mất tự nhiên, cứ như đây mới chính là con người thật của anh ta.

Kỳ quái.

Hai người đi dạo một lúc, điện thoại di động trong túi Lục Ninh Cảnh vang lên, là lão Đại, thời gian đã không còn sớm, hắn tìm Lục Ninh cùng lão Nhị đi ăn cơm, lúc đầu gọi cho lão Nhị, biết đến lão Nhị đi cùng Lục Ninh Cảnh, liền đến tìm Lục Ninh Cảnh.

Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút, chờ Trịnh tiên sinh tìm được bãi đậu xe, nhắn mấy người kia tìm chỗ trước, sau đó cậu sẽ đi ra.

Bởi vì là bạn cùng phòng, Lục Ninh Cảnh nhận điện thoại cũng không ngại Trịnh Hằng, Trịnh Hằng thấy cậu cúp điện thoại, không chờ cậu mở miệng, nhân tiện nói: “Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay cứ vậy đi.”

“Cũng được, để tôi đưa anh ra chỗ đậu xe.”

Trịnh Hằng vốn muốn nói không cần, bất quá xem bộ dáng Lục Ninh Cảnh cũng không gấp gáp, nên không có từ chối. Lục Ninh Cảnh mang Trịnh tiên sinh đến chỗ đỗ xe. Trong lúc lão Đại gọi điện thoại cho cậu thì ba người họ đã đến một nhà hàng Quảng Đông gần đó, nói địa chỉ để cậu trực tiếp đi qua.

“Tôi đưa cậu ra đó.”

Lục Ninh Cảnh theo bản năng mà từ chối: “Không cần đâu, tôi tự mình đi được.”

“Cũng không xa, lên xe đi.”

Lục Ninh Cảnh cũng lười khách khí, lên xe luôn.

Nhà hàng Quảng Đông cách trường khá gần, mấy phút đã đến, Lục Ninh Cảnh nói cảm ơn rồi xuống xe, mới vừa nhấc chân đi vào, Trịnh Hằng quay kính xe xuống, nói: “Lục tiên sinh.”

Lục Ninh Cảnh quay đầu lại, lúc này đang là giờ ngọ*, dương quang vừa vặn, ánh nắng ấm áp chiếu trên khuôn mặt Lục Ninh Cảnh mang theo nụ cười tít mắt với Trịnh Hằng.

*giờ ngọ: là 11h trưa đến 1h chiều

Trịnh Hằng nói: “Ngày hôm nay, cảm ơn cậu.”

***

Quan hệ của bốn người trong phòng ký túc rất tốt, hiện tại tụ tập cùng một chỗ, cũng chẳng xa lạ gì, bốn người tại nhà hàng đánh chén một bữa, sau đó thì đi K hát cả một buổi trưa. Cả phòng ký túc không một ma nào có tài năng hát hò bẩm sinh, gào khóc thảm thiết hết trưa, phục vụ mang đồ ăn vặt cùng nước uống vào cũng bị ma âm của mấy người họ doạ chạy, mãi cho đến khi trời tối, mới từ phòng K đi ra, bốn người đi qua quán hải sản lại quẩy thêm đợt nữa, sau đó mới chia tay ai về nhà ấy.

Công ty của Lục Ninh Cảnh đều phát cho mỗi nhân viên một chiếc di động, tính năng so với điện thoại bình thường bọn hò hay dùng cũng không hề kém, thậm chí còn là loại tốt, gói cước miễn phí trò chuyện vĩnh viễn không bao giờ là đủ, cho nên, điện thoại di động của chính mình cuối cung lại thành đồ trang trí.

Bởi vì mang hai cái điện thoại rất không tiện, cho nên Lục Ninh Cảnh cuối cùng mua “hẳn” một cái điện thoại cũ, đúng là cũ thật, màn hình trắng đen, to cỡ hai ngón tay, tính năng chỉ có thể gọi điện thoại cùng gởi nhắn tin, thế mà lại thuận tiện, không cần mang hai “cục gạch”, lượn tới lượn lui đến mệt.

Bởi vì này điện thoại di động của Lục Ninh Cảnh ngoài màn hình ra thì chỗ nào cũng đen nên cậu liền gọi nó là “tiểu Hắc”.

Lục Ninh Cảnh về đến nhà, theo thói quen đem điện thoại di động, bóp tiền cùng chìa khóa móc ra đặt lên bàn, mới phát hiện tiểu Hắc không thấy đâu, bình thường dùng nó mấy, buổi chiều hôm này thì chơi tẹt ga, căn bản không chú ý tới!

Lục Ninh Cảnh trong lòng cả kinh, tuy rằng điện thoại di động của cậu không phải là cái dùng để liên lạc với khách hàng, nhưng dù sao nó cũng là di động của chính cậu, lại lưu trữ rất nhiều số của bạn bè người thân, cậu lấy điện thoại khác ra gọi tới số mình, không biết mất ở đâu, chỉ mong còn có thể tìm được.

Gọi tới số kia, không có người tiếp, cũng không biết rơi xuống ngóc ngách nào, Lục Ninh Cảnh lại tiếp tục gọi, hi vọng có người nghe thấy tiếng chuông.

Đến lần hai thì có người bắt máy.

“A xin chào, tôi là chủ nhân chiếc điện thoại bạn nhặt được, xin hỏi…”

“Là tôi, ” thanh âm không tính là xa lạ từ bên kia truyền tới, “Trịnh.”

“Ôi chao, Trịnh tiên sinh?!” Lục Ninh Cảnh mơ màng, “Điện thoại di động của tôi rớt ở chỗ anh?”

“Ân, ” bên kia truyền đến âm thanh tiếng nam nhân cười nhẹ, “Rơi trong khe của xe ô tô, nếu không có tiếng nhạc chuông, tôi cũng không chú ý tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.