Edit: Thỏ TK
Hạng mục Hoành Á, cạnh tranh kịch liệt nhất là ba nhà Trí Viễn, Thịnh Liên và Ức Tín. Về mặt thực lực thì không cần nói, tất cả đều là những công ty có kinh nghiệm dẫn đầu, quan hệ tuyến trong cũng làm đến vô cùng vững chắc.
Trí Viễn tự nhiên không cần phải nói, Kiều phó tổng bắt đầu từ thái độ đã biết là thiên vị bọn họ, nhưng không ngờ Thịnh Liên từ sau vượt lên, đặc biệt trong buổi giới thiệu cuối cùng, mọi người đều biết bọn họ có thể mời được Trịnh Hằng đến dự, Ức Tín thì lại có quan hệ tương đối thân cận với các phó tổng trong Hoành Á, cho nên trong lúc nhất thời cũng không định được là chọn công ty nào.
Mọi người cũng biết rõ không gấp được, chỉ có thể chờ đợi, hoặc là vận động hành lang, hoặc là có ai đó nghĩ ra biện pháp thống nhất, hạng mục này mới có thể định xuống.
Lục Ninh Cảnh đem công tác trọng tâm từ hạng mục Hoành Á rút ra, mà cũng không phải toàn bộ rút ra. Mấy công ty con và Trăn Kỳ đã quyết định đơn độc gọi thầu, hẳn là sang đầu năm sau, cho dù khả năng bọn họ sớm bị các công ty khác “chiếm chỗ” nhưng không thể bởi vậy mà từ bỏ.
Cậu đã đặt trọng tâm hàng đầu vào một hạng mục khác, sang năm hạng mục này sẽ gọi thầu, bọn họ là một xí nghiệp bên ngoài, hạng mục này không tính là lớn, mà muốn tính toán tỉ mỉ để kiếm tiền từ tay người nước ngoài cũng không dễ dàng. Tuy rằng nhân viên của xí nghiệp đều là người Trung quốc, mà kinh phí thì phía bên kia cũng đã nhượng bộ nhưng đây cũng coi như là một hạng mục rất có tính khiêu chiến.
Mấy ngày này Lục Ninh Cảnh nhận được điện thoại từ mẹ Lục, nói là tầm cuối năm, chú của cậu sẽ từu thành phố S trở về, tiện qua thành phố A thăm cậu, cũng là ở lại chơi mấy ngày.
(Editor: Đoán xem chú của Ninh Cảnh là ai nào, đoán trúng có quà nha các chế =)))
“Con có thể không gặp chú được không?” Nói thật, Lục Ninh Cảnh chả muốn gặp người chú này chút nào, kể cả là chú ruột.
“Không được, ” mẹ Lục ở bên kia rất kiên quyết nói, “Đó là chú của con, cũng không phải là kẻ thù, có cái gì không muốn gặp.”
“Há, ” Lục Ninh Cảnh nghe khẩu khí không cần thương lượng của mẹ Lục, “Con biết rồi.”
“Ninh Cảnh, ” mẹ Lục, “Chú của con cũng có nỗi khổ tâm trong lòng.”
Gác điện thoại, Lục Ninh Cảnh đánh dấu trên tờ lịch làm việc, “Chú”.
Buổi tối, Trịnh Hằng bận rộn hơn một tuần lễ không gặp mời Lục Ninh Cảnh đi ra ngoài ăn cơm, Lục Ninh Cảnh hiện tại chộp phải hạng mục hôn quân trên tay, chỉ có thể mặc hắn giết, lần lượt hầu hạ tốt khách hàng lớn là Trịnh Hằng đại lão bản, ăn cơm và vân vân, chỉ cần không phải cùng hắn lên giường là được.
Trịnh Hằng thấy bộ dáng không hăng hái lắm của cậu, hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện?”
Lục Ninh Cảnh ủ rũ gật đầu, lại hỏi Trịnh Hằng: “Ai, nếu người anh không muốn gặp lại tới tìm anh thì phải làm sao giờ?”
“Có thể không thấy sẽ không thấy, nếu thực sự không có cách nào thì khi gặp ứng phó một chút, ” Trịnh Hằng cho dù là ở địa vị bây giờ, cũng tuyệt đối không phải là người ai ai cũng muốn gặp, “Em không muốn gặp ai?”
“Chú tôi, khi tôi còn bé bị ông ta bắt cóc!”
Bắt cóc, cái từ này dùng đích thực sinh động như thật, Trịnh Hằng thật cảm thấy hứng thú, hỏi: “Làm sao lại nói bắt cóc?”
“Thừa dịp ông bà nội tôi ngủ trưa, ông ta ôm lấy tôi đang ở trong sân nghịch bùn với anh trai bỏ chạy. Lúc đầu, tôi còn tưởng ông ta muốn đùa, còn ôm tôi đi ngồi xe mà tôi vẫn thích, khi đó có thể cao hứng chết rồi, về sau càng ngồi càng thấy không đúng, oa oa khóc lóc phải về nhà, bất kể kêu la như thế nào cũng đều vô dụng.”
Tuổi thơ Lục Ninh Cảnh còn có trải nghiệm như thế này, Trịnh Hằng ngược lại nghe được thấy rất thú vị: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ông bà tôi đuổi tới, tôi nhớ khi đó mình vẫn luôn khóc, cũng không có sau đó, anh không biết, chuyện đó thật sự đem tôi hù chết, tôi khi còn bé thực sự rất nhát gan.”
“Có biết tại sao chú ấy lại làm như vậy không?”
“Không biết, đến bây giờ cũng không biết, cũng không muốn biết, nhưng hàng năm ông ta đều phải quay về, hơn nữa còn muốn lừa gạt tới trường học hoặc tới chỗ làm việc nhìn tôi rồi mới trở lại, mẹ tôi thì bắt tôi phải gặp ông ta.”
Chú của cậu – Lục Tự Minh – trong thôn là sinh viên đại học duy nhất, sau khi tốt nghiệp vừa vặn đuổi kịp một nhóm phân phối, thổi phồng cái bát sắt, vào lúc ấy có thể có việc làm chính là ước ao của bao người, trong lúc nhất thời chú cậu trở thành tấm gương trong thôn, ai cũng khích lệ con mình đọc sách, đều là nhìn anh/chú Lục Tự Minh mà học tập.
Nhưng mà, không quá mấy năm, Lục Tự Minh đột nhiên trở nên vô trách nhiệm, quan hệ cùng mọi người trong nhà cũng không biết thế nào đột nhiên xích mích, bà Lục không ít lần bị thằng con này chọc giận, tuy rằng công việc làm ăn của hắn rất thành công, chỉ là không trở về nhà nữa.
Lục Ninh Cảnh khi còn bé rất có ấn tượng đối với ông chú này, chỉ là con người này đặc biệt quái lạ, quanh năm suốt tháng mới về nhà mấy ngày, thời gian còn không xác định, trở lại thì đưa một xấp tiền cho bà Lục, cũng không ở lại nhà mà ở nhà trọ trong trấn, khi còn bé Lục Ninh Cảnh không ít lần thấy bà Lục vì chú mà khóc.
Mà đây cũng không phải nguyên nhân làm Lục Ninh Cảnh ghét chú mình.
Nguyên nhân lớn nhất vẫn là sự kiện “Bắt cóc”, việc này đã để lại bóng ma trong lòng cậu khi bé. Có thể nói đây là chuyện cậu nhớ nhất hồi năm tuổi, cho dù mấy năm qua chú cậu đã hoá giải hiềm khích với người trong nhà nhưng Lục Ninh Cảnh vẫn như trước, không có cách nào yêu quý lại người chú này, cũng không muốn thấy người nọ.
Hơn nữa đến bây giờ cậu cũng không biết chú mình tại sao phải làm như vậy.
Cũng không muốn biết.
Trịnh Hằng vỗ vỗ vai cậu, “Không muốn gặp thì tôi đưa em đi ra ngoài tránh?”
“Không cần, ” lời nói này quá khoa trương, bất quá tâm trạng cậu cũng thoải mái nhiều hơn, lại hỏi Trịnh Hằng, “Dạo này anh chắc bận rộn lắm, cái hạng mục kia tiến hành đến đâu rồi?”
“Vẫn còn trong trạng thái giằng co, mỗi người một ý kiến, không muốn lui bước.” Bất quá hắn đã chuẩn bị làm chút chuyện, hạng mục này hắn không có dự định kéo dài tới sang năm, sang năm còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Chỉ là chuyện này Trịnh Hằng còn chưa bắt đầu làm, hạng mục đã được quyết định.
***
“Chào Kiều tổng.” Thư ký Khâu làm việc cho Kiều Xuân hai năm, đối với tính tình ông chủ này đều hiểu rất rõ, rất nhanh đã đem cà phê nóng đặt ở trên bàn của hắn. Hắn ta rất thích uống một cốc cà phê trước khi làm việc, gần nhất bởi vì hạng mục Hoành Á, vừa nhanh đến cuối năm, đặc biệt bận bịu, từ một cốc đã chuyển thành hai cốc cà phê.
Mà ngày hôm nay, mí mắt thư ký Khâu luôn nháy, cũng không biết là tối hôm qua ngủ quá trễ hay là gần đây quá mệt mỏi, hắn đến văn phòng thư ký Trịnh tổng, tìm thư ký Diệp mượn con dấu, liền xảy ra chuyện rồi.
Kiều tổng đột nhiên nổi trận lôi đình.
Kiều Xuân đúng là bị chọc tức, hắn mới mở máy vi tính ra, theo lệ trước tiên kiểm tra email, liền thấy một bưu kiện nặc danh, Kiều Xuân vốn sẽ không để ý tới nhưng mà tiêu đề hấp dẫn hắn.
——Chứng cứ Dương Tần (Trí viễn) cấu kết với Hồ tổng (Trăn Kỳ)
Hồ tổng là nhân vật số một Trăn Kỳ, là do một tay cha của Trịnh Hằng bồi dưỡng lên, cậy già nên lên mặt vô cùng, bất quá lại thắng ở năng lực hơn người, cho nên Trịnh Hằng vẫn luôn nhẫn nhịn hắn. Bất quá lúc này hắn ta xúc phạm Trịnh Hằng, Trịnh Hằng cho dù ở hội nghị lần trước có nói sẽ để bọ họ tự quyết, hắn cũng biết dựa vào tính cách Trịnh Hằng, cái vị Hồ tổng tuyệt đối sẽ không dễ chơi.
Lòng hiếu kỳ khiến Kiều Xuân mở thư, không mở thì thôi, nhưng một khi đã mở thì tức muốn điên luôn.
Nội dung bên trong không khác gì, là từng tệp bức ảnh, nội dung bức ảnh là, Dương Tần ở thành phố C cùng lão tổng Trăn Kỳ nghỉ phép ở sơn trang mật đàm, ngày chụp ảnh chính là trước ngày Trăn Kỳ muốn độc lập tách ra.
Điều này làm cho Kiều Xuân toé lửa, hắn rất thân Dương Tần, mà Trịnh Hằng mới là ông chủ của hắn. Trịnh Hằng cũng nói qua với hắn, muốn mượn hạng mục này để cải cách toàn bộ công ty, loại trừ lên án, lập ra kế hoạch phát triển kiểu mới, Kiều phó tổng cũng rất tán thành, công ty bọn họ xác thực rất cần một đợt cải cách từ đầu đến cuối.
Nhưng không ngờ Dương Tần dám liên minh giựt giây tách công ty, hắn tự nhiên sẽ tức giận.
Hắn lúc này gọi điện thoại cho Dương Tần, con cáo già Dương Tần kia sống chết không chịu thừa nhận, nói là có người hãm hại, cho dù Kiều Xuân đã đem bức ảnh kia vứt cho hắn, Dương Tần còn già mồm nói đó là bị người âm mưu hãm hại.
Kiều Xuân và Dương Tần là bạn học, hắn biết bản lĩnh của tên này chính là nói dối không chớp mắt, những hình này, người thường cũng nhìn ra được là thật, cho nên hắn mắng Dương Tần thối một trận sau liền cúp điện thoại.
***
Qua mấy ngày, Lục Ninh Cảnh nhận được điện thoại của Trần trợ lý – trợ lý Trịnh Hằng.
Ngữ khí Trần trợ lý khó có thể che giấu hưng phấn cùng vui sướng, “Lục tiên sinh, tôi có tin tức vô cùng quan trọng muốn thông báo, chắc anh cũng đoán ra được.”
Tâm Lục Ninh Cảnh lập tức nhảy dựng lên, cậu dự cảm sẽ là tin tức kia, nhưng lại không xác định, bởi vì chuyện này còn có thể kéo dài tới sang năm, “Chuyện hạng mục đã định rồi?”
“Đúng, chúc mừng bên anh, trúng thầu.”
Tin tức bất ngờ ụp xuống làm Lục Ninh Cảnh có chút bối rối, cậu đã nghĩ tới 10 ngàn loại phản ứng, lại không nghĩ rằng cái ngạc nhiên này làm đến đột nhiên như thế, làm cho cậu thậm chí không phản ứng kịp: “Làm sao đột nhiên quyết định vậy, tôi cho là sẽ tới năm sau đấy.”
“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ nhanh như vậy đã xác định, ” trợ lý Trần hiển nhiên là vì bọn họ mà cao hứng, ” Kiều tổng của chúng ta mà, không phải vẫn luôn chống đỡ Trí Viễn sao, mấy ngày nay không biết thế nào, đột nhiên xoay chuyển chiều gió, còn nói một đống lý do muốn chọn các anh, hắn nguyên bản chính là người phụ trách hạng mục này, chưa kể Trịnh tổng đứng ở bên phía các anh, đây chính là hai phiếu đồng ý.”
“Là có cái gì thúc đẩy chăng?” Lục Ninh Cảnh và trợ lý Trần cũng khá thân quen, trực tiếp hỏi.
“Cái này tôi cũng không rõ, bất quá nghe nói mấy ngày trước Kiều tổng phát điên, sau đó liền chuyển thái độ.”
Gác máy của trợ lý Trần, cao hứng trong lòng Lục Ninh Cảnh mới bắt đầu bộc phát ra, đem tin tức này nói cho toàn bộ mọi người, ai cũng cao hứng không thua gì Lục Ninh Cảnh, hạng mục này bắt đầu từ đầu năm, sau đó có thời gian nửa năm, bọn họ đã đánh trận vô cùng ác liệt, hiện tại đột nhiên truyền ra tin tức trúng thầu, tất cả mọi người sướng đến phát rồ rồi.
Trong đó bình tĩnh nhất lại là Tống Tranh. Tống Tranh làm như bình thường, bình tĩnh mà đặt trước một nhà hàng năm sao khao cả đám nhân viên, sau đó triệu tập tổ chức một buổi họp.
Trong buổi họp, chia sẻ kinh nghiệm thành công lần này, Lục Ninh Cảnh đem điểm mấu thắng lợi chốt nói một lần, lúc nói đến Trịnh Hằng, Vương Vĩ Đình ngồi ở một bên cậu tuỳ ý dịch người, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Khá lắm, cậu cư nhiên quen biết Trịnh tổng cũng không nói cho chúng tôi, làm hại tất cả mọi người đi khắp nơi tìm quan hệ.”
“Tôi lúc trước cũng không biết hắn là Trịnh tổng, tôi xưa nay đều chưa từng thấy Trịnh tổng dáng dấp ra sao, lúc quen Trịnh tiên sinh, hắn cũng không t giới thiệu mình là lão tổng Hoành Á, tôi đương nhiên chỉ nghĩ là làm ở xí nghiệp nào đó, còn muốn hi vọng hắn sẽ trở thành khách hàng mới, mãi cho đến đại hội gọi thầu, tôi mới biết Trịnh tiên sinh chính là Trịnh tổng.”
“Cho nên…” Vương Vĩ Đình thần sắc có chút hoảng hốt, “Trước giờ cậu vẫn luôn không biết hắn chính là lão tổng Hoành Á?”
Lục Ninh Cảnh gật đầu, tiếp tục nói, Vương Vĩ Đình nhìn miệng cậu nói, nửa chữ cũng không còn nghe lọt.
Trận này, bọn hắn bị bại thương tích đầy mình.
Vương Vĩ Đình là một người có dã tâm, hắn sẽ không cam lòng bị vùi ở cái công ty phân nhánh nhỏ bé Thịnh Liên này, hắn một mực chờ cơ hội, quả nhiên cơ hội đã đến, Liễu Diễm bên Trí Viễn tại lúc hắn thăng chức lên làm tổng giám đốc tiêu thụ thì tới tìm hắn, đưa ra điều kiện hết sức mê hoặc, đương nhiên về phần đãi ngộ, Trí Viễn cũng không phải cho không.
Vào lúc này, Lục Ninh Cảnh đã cùng Trịnh tiểu công tử làm thông quan hệ, thậm chí ngay cả trợ lý Trần Hoành Á cũng đã thành “Nội tuyến”, Tống Tranh ở trong lòng trí Viễn chính là kẻ địch, bọn họ cũng không thèm để Ức Tín vào mắt, chỉ có Tống Tranh là cái đinh trong mắt.
Cho nên, Trí Viễn điều kiện ổn định, Liễu Diễm muốn hắn trong khoảng thời gian làm hạng mục Hoành Á vẫn luôn ở Thịnh Liên, không để lộ mà làm gián điệp hai mang, Vương Vĩ Đình có tính khiêu chiến đương nhiên đáp ứng.
Lúc ở suối nước nóng nhìn thấy Lục Ninh Cảnh và Trịnh Hằng ở cùng nhau, Vương Vĩ Đình cho là Lục Ninh Cảnh đã kết giao với Trịnh Hằng, hắn đem tin tức này nói cho bên Dương Tần.
Bên Dương Tần bởi vì có Kiều phó tổng nói là Trịnh tổng bắt hắn có mặt ở buổi giới thiệu phần mềm Thịnh Liên nên mới biết, mà hoài nghi bọn họ đã làm quen được Trịnh Hằng, bộ dạng nói chuyện như vậy, chính là cảnh ván đã đóng thuyền. Bọn họ vốn là muốn đào Lục Ninh Cảnh đi, thế nhưng Lục Ninh Cảnh thật giống như không động lòng, cho nên mới có thể dùng ” kế hoạch B “, chính là giựt giây tổng bộ các công ty con từng người gọi thầu, kỳ thực những thứ này đều là rất hợp lý không ảnh hưởng toàn cục, khởi đầu nhập gia tuỳ tục vốn cũng không có sai mà.
Chính là như vậy, nếu như chủ công ty trúng thầu chính là Trí Viễn, bọn họ cũng không can hệ gì đến mấy công ty con kia, nếu như không phải, bọn họ ít nhất có thể lọt vào top 3 công ty, hơn nữa khoản trả cho phần mềm cũng không nhỏ, kế hoạch này ổn thỏa cực kì.
Cái này kế hoạch B chỉ là vì để ngừa vạn nhất, Trí Viễn kỳ thực vẫn luôn chiếm ưu thế lớn nhát, chính là không biết thế nào, Kiều phó tổng lại đột nhiên thay đổi thái độ.
May là công ty nhánh Trăn Kỳ của Hoành Á bọn họ còn có thể tiến hành đơn độc mua phần mềm, bọn họ còn có cơ hội.
Tan họp, mọi người trong công ty chỉnh Lục Ninh Cảnh Trương Kính một trận vì dám giấu chuyện, sau mới cười hì hì tản đi.
Lục Ninh Cảnh vẫn luôn thắc mắc nguyên nhân Kiều phó tổng đột nhiên xoay chuyển thái độ, dơn giản cũng không thèm nghĩ nữa, có một số việc chính là thần kỳ như vậy, hà tất phải truy cứu làm gì.
Mãi đến tận rất lâu sau đó Lục Ninh Cảnh mới biết chuyện cái mail kia, mà người gửi lại là.. Tống Tranh.
Lục Ninh Cảnh sau khi biết thì lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, lại không nói Tống Tranh làm thế nào để có những bức ảnh kia, riêng loại thủ đoạn này, cũng đã làm người ta kinh ngạc.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau, đại khái chính là như vậy.
Tiệc chúc mừng lần này càng long trọng, vừa hay lại là thứ sáu, mọi người sau khi ăn xong thì đi K hát. Chuẩn bị tăng hai, hai người Lục Ninh Cảnh và Trương Kính đã bị đổ một bụng rượu, hơn nữa làm cái nghề tiêu thụ này, bọn họ không uống bia, còn đâu rượu trắng hay vang đều chơi tất. Uống không còn cảm giác, khi đến KTV thì ý thức đã sớm bay đi đâu mất rồi.
Tất cả mọi người uống không ít, một nhóm người gào khóc thảm thiết, suýt chút nữa đem KTV phá sập. Lục Ninh Cảnh cùng bọn họ đồng thời gào hơn nửa canh giờ, cảm giác bàng quang sắp không chịu nổi mới bỏ chạy đi WC.
Lục Ninh Cảnh so với Trương Kính uống còn nhiều hơn, còn phải nhờ đến nhân viên phục vụ mới tìm được nhà vệ sinh sang chảnh, “tưới hoa” xong thì rửa tay, lúc này cậu nghe thấy âm nhạc ở đâu, chỉ còn ngốc ngốc mà cảm thấy thanh âm này rất quen tai, mãi đến tận khi người khác cũng rửa tay ở bên cạnh nhắc nhở, cậu mới biết là điện thoại di động của mình đang reo.
Móc điện thoại trong túi quần ra, cậu lờ đờ mông lung nhìn chằm chằm màn hình, ấn mấy lần mới nghe được.
Ai vậy.” Âm thanh hào phóng như biến thành Lục hảo hán.
“Tôi, Trịnh Hằng, làm sao không nhận điện thoại?”
Trịnh Hằng biết hôm nay bọn họ tổ chức tiệc, hơn nữa dựa theo quy tắc nghề nghiệp, Lục Ninh Cảnh hẳn là sẽ bị chuốc rượu tới quên đường về, cho nên vào lúc này gọi điện thoại quan tâm một chút, kết quả là gọi ba, bốn cuộc cũng không ai nghe máy, mặc dù biết bọn họ nhiều người như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện nhưng Trịnh Hằng vẫn có chút lo lắng.
Sự thực chứng minh hắn đoán phi thường đúng, Lục Ninh Cảnh uống đến ngoẹo cả lưỡi, “Đặng, đặng trước tiên sâm a, bên trong hảo a, có sâm tứ.”
“…” Trịnh Hằng đỡ trán, hắn biết tửu lượng Lục Ninh Cảnh vô cùng tốt, ngày đó cùng hai cha con cậu uống ba ly rượu 53 độ cũng chỉ là người đứng không vững, ý thức vẫn thanh tỉnh, bây giờ có thể uống đến trình độ như thế này, chắc là bị rót không ít, “Em bây giờ ở đâu?”
Bất quá còn có thể nói chuyện, tạm được, may mà không có trực tiếp tìm cái ngóc ngách nào để ngủ, Trịnh Hằng đem điện thoại di động gần tai hơn, nghe cậu phát âm mà mình tự phiên dịch.
“Hát a, ạch.....” Lục Ninh Cảnh ợ một tiếng no nê, hình tượng quả thực tụt hạng, “Hahaha, tôi hát rất dễ nghe, anh có muốn nghe không, anh là đám mây chân trời đẹp nhất của em, khiến em dùng tâm để giữ anh lại…”
Tưởng tượng cảnh Lục Ninh Cảnh dùng một bộ uốn éo như rắn dựa vào bên hồ rồi hát, người thật đẹp mắt, tiếng ca cũng không tồi, nhưng đáng tiếc là người điên.
“Ừ, tôi biết là em đang hát, ” Trịnh Hằng rất có kiên trì, “Em hát ở đâu, còn nhớ cái KTV kia tên gọi là gì không?”
“Híc, gọi, gọi là Mãi yêu*.”
*Thực là bản QT là “chỉ yêu hút” nhưng mà không tìm được cái tên nào sát nghĩa hơn nên mình để vậy
Mãi yêu, là KTV nào, Trịnh Hằng suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng được cái gọi là “Mãi yêu”, chính là VRC.
Trịnh Hằng tự mình lái xe đến VRC, tìm được Lục Ninh Cảnh say li bì. Dưới ánh mắt kinh ngạc của đồng sự của cậu, hắn xách con người đứng không vững đang hào hứng ôm micro không buông kia ra khỏi KTV.