Phương Pháp Trả Thù Tình Địch Tốt Nhất

Chương 14: Chương 14: Ủy thác trọng trách




Edit: Thỏ TK

Nhạc Nhạc là một cô gái rất biết làm đẹp cho bản thân. Mỗi ngày đều phải ăn vận thật đẹp rồi mới bước ra khỏi nhà, vậy mà bây giờ, cô tùy tiện mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với quần bò, tóc tai cũng không gọn gàng như thường ngày. Chưa kể đến dáng vẻ phờ phạc, hai viền mắt cô còn thâm quầng, vừa nhìn đã biết là không nghỉ ngơi tốt.

Lục Ninh Cảnh không nghĩ sẽ gặp lại Nhạc Nhạc trong bộ dạng lại, cũng không phản ứng gì mấy, không phải không đau lòng, chỉ là hai người cơ bản không có gặp nhau, cho nên vì sao cô ấy lại ra như vậy, có chuyện gì xảy ra thì cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của cậu. Thấy cô nói chuyện cùng mẹ Lục, Lục Ninh Cảnh bất động thanh sắc đứng ở bên cạnh.

“Vâng.” Nhạc Nhạc gật đầu, sửa lại một chút đầu tóc của mình, tựa như vô ý mà nói, “Mấy ngày nay cháu phải thức đêm để đẩy nhanh tốc độ làm việc thế nên mới thành ra thế này, chắc bác cũng khó nhận ra cháu.”

Thần sắc mẹ Lục bình thường, bà cũng cười nói: “Đúng vậy, mới nhìn còn không nhận, khác trước kia nhiều.”

“Ha ha, đúng là công việc độc ác, ” Nhạc Nhạc phảng phất trong nháy mắt được truyền sức sống, không còn thần thái chán nản vửa rồi, “Bác gái sao lại rảnh rỗi đến thành phố A vậy?”

“Dạo này không bận, Ninh Cảnh vẫn luôn muốn đưa bác với bác trai đi ăn cua.”

“Tầm này khí trời cũng không oi bức, qua đây thăm thú cũng tốt.”

Hai người cứ nói chuyện bâng quơ không vào trọng điểm, mẹ Lục sợ Lục Ninh Cảnh lúng túng, nhân tiện nói: “Hay là hôm nào cháu qua nhà ngồi chơi?”

“Được ạ, tạm biệt bác.”

Hai người cũng không phải thiếu hiểu biết, đợi đến khi Nhạc Nhạc đi xa, mẹ Lục mới hướng Lục Ninh Cảnh trừng mắt nói: “Không mất mặt nhé.”

Lục Ninh Cảnh biết mẹ Lục luôn bao che cho con cái. Trước mặt bạn gái cũ cũng phải cấp cho cậu mặt mũi, cười nói: “Có mẹ ở đây thì làm sao con mất mặt được.”

Trịnh tiên sinh sau khi biết đến tiến triển bệnh tình của bà Lục liền giới thiệu cho Lục Ninh Cảnh một thầy châm cứu rất giỏi. Hơn nữa chi phí lại hợp lý, Lục Ninh Cảnh đưa mẹ Lục đi một lần, hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Biết thầy châm cứu là do Trịnh tiên sinh giới thiệu, mức độ thiện cảm của mẹ Lục đối với Trịnh tiên sinh tăng lên rõ rệt.

“Chúng ta nên cảm ơn Trịnh tiên sinh thật tốt, ” mẹ Lục cười híp mắt nói, “Hai bên không quen thân vậy mà lại giúp chúng ta nhiều như vậy.”

“…” Lục Ninh Cảnh không nói, “Nếu không, con gọi điện cảm ơn anh ta, tiện thể bày tỏ lòng chân thành cùng thăm hỏi?”

Mẹ Lục liếc mắt nhìn Lục Ninh Cảnh một cái, làm bộ sừng sộ lên, nói: “Con định phá hoại hả, không còn ý tưởng nào khác sao?”

Lục Ninh Cảnh oan ức: “Chẳng lẽ mẹ còn muốn con lấy thân báo đáp?”

“Cái thằng này,” mẹ Lục búng trán Lục Ninh Cảnh, “Sao không nghĩ tới việc mời người ta qua ăn bữa cơm? Không tới nhà thì ra nhà hàng cũng được, không thể keo kiệt.”

Lục Ninh Cảnh vừa định nói lần trước cậu đã mời Trịnh tiên sinh một bữa cũng không kém bữa tiệc lớn là mấy, thì ba Lục đã nói: “Ở nhà là tốt nhất, cầu kỳ quá sẽ làm cậu ta có cảm giác không tiện. Còn cả chỗ ngồi nữa, tới chỗ của ba đi, ở đó có bia.”

“Như vậy cũng được, ai, Ninh Cảnh, nên mời người ta đến nhà ăn một bữa cơm đi, không nên không biết lễ độ như vậy. Người ta giúp mình, nói lời cảm ơn cũng không đáng gì.”

Lục Ninh Cảnh: …

Con còn có thể phát biểu gì sao, ba mẹ cứ như vậy mà tính hết rồi!

“Được rồi, ” Lục Ninh Cảnh chỉ có thể gật đầu, “Bất quá con không dám hứa là anh ta có đến hay không.”

Lục Ninh Cảnh trước tiên gọi điện cho Trịnh tiên sinh, anh ta bảo sẽ đến, thế nhưng tuần này không rảnh, thứ bảy tuần sau thì có thể.

Chuyện ăn cơm liền cứ như vậy mà xác định.

***

Hạng mục Hoành Á bởi vì có trợ lý Trần mà tiến triển rất thuận lợi. Lục Ninh Cảnh cũng có trao đổi mấy lần với trợ lý Trần, bên trợ lý Trần cơ bản cũng đã thả lỏng cảnh giác, thái độ hợp tác thể hiện rõ ràng.

Hắn cho Lục Ninh Cảnh biết phương án giới thiệu ở hội nghị tiếp theo, đem tới danh sách những người phụ trách của các công ty đến tham dự. Có thể nói, ngoại trừ phó tổng Kiều, những người liên quan đến hạng mục này đều sẽ tới.

Cho nên lần phát biểu này đối với bọn họ chính là một bước ngoặt, Tống Tranh cũng triệu tập tất cả mọi người có mặt.

“Trong cuộc họp sắp tới, trợ lý Trần sẽ giúp chúng ta thu thập danh sách những người tham gia lần này, ngoại trừ phó tổng Kiều không đến, tất cả sẽ có mặt đông đủ, ” Tống Tranh nhìn bốn phía, “Về phương diện kỹ thuật, tôi tin tưởng An Đồng làm được, khẳng định không thành vấn đề. Nhưng về phần phương án giải quyết, chúng ta làm ngành tiêu thụ nên rõ ràng nhất, ai tới thuyết trình cái này?”

Trong phòng họp yên lặng như tờ. Kỳ thực ai cũng muốn đi rèn luyện một chút, mà chuyện như vậy, không phải ai cũng có thể đảm nhiệm được. Lục Ninh Cảnh từng cùng Tống Tranh đi một lần nên biết, hắn mới chỉ nói nửa câu đã đem đói thủ phục tùng dưới chân, làm cho bọn họ cảm thấy nên không mua phần mềm này sẽ là một điều thiệt thòi. Hắn rất hiểu rõ điểm yếu của khách hàng, rất rõ làm thế nào để đâm trúng điểm yếu đó.

Trước đây bọn họ ở Hoành Á đã giới thiệu, đều là những người chẳng quan trọng mấy đến nghe. Nói đến khô khốc miệng lưỡi, người nghe thì buồn ngủ, cũng chẳng phải không có gì đặc sắc, mà là do việc đó chả liên quan tới mấy người kia, mọi người tới đây chỉ là để ứng phó.

Mà lần này chính là bước đi lớn của bọn họ, khách hàng đều sẽ tới, sân khấu đã thiết kế xong, tất cả đều muốn xem bên Lục Ninh Cảnh làm thế nào.

Có thể khẳng định là không dễ dàng gì, mọi người xung quanh sẽ làm khó dễ. Chỉ cần một vấn đề không nói được, sẽ làm cho toàn bộ nỗ lực từ trước đến nay đổ bể.

Tống Tranh rõ ràng có thể lên thuyết trình, nhưng hắn tựa hồ càng muốn rèn luyện một chút cho binh lính nhà mình hơn.

Tống Tranh thấy tất cả mọi người không lên tiếng, nhíu mày: “Không ai? Vĩ Đình.”

Vương Vĩ Đình buông tay, “Tuy rằng tôi rất muốn đi, bất quá hạng mục này tôi cũng không rành lắm. Tôi thấy nên cử người đã quen thuộc với nó thì hơn, có hiểu biết rõ về ý tưởng và như cầu của bên đối tác.”

Theo hạng mục này lâu nhất chính là Lục Ninh Cảnh cùng Trương Kính.

“Ân, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ” Tống Tranh nhìn về phía vị trí Lục Ninh Cảnh và Trương Kính, “Như thế nào, hai người thương lượng chọn ra một đi.”

“Trương Kính gần đây có một hạng mục mới nhất thiết phải làm, bận hai hạng mục có thể sẽ không có ý tưởng hay,” Lục Ninh Cảnh cùng Trương Kính còn chưa phát biểu ý kiến, Vương Vĩ Đình lại nói, “Ninh Cảnh tuổi tương đối trẻ cần phải rèn luyện, không bằng để Ninh Cảnh làm đi.”

(Ghét cha Vĩ Đình này quá -_-)

Lục Ninh Cảnh: …

Cậu không phải đã đắc tội với Vương Vĩ Đình chứ?

Bất quá cũng là một cơ hội rèn luyện tốt, cậu tạm thời xem đây là lời đề bạt đầy thiện ý của Vương Vĩ Đình đi.

Thuyết trình sẽ vào tuần tới, Lục Ninh Cảnh hiện tại phải chuẩn bị cho hội nghị này, điên cuồng bổ sung kiến thức. Cậu cảm thấy hồi cậu ôn thi đại học cũng không có liều mạng như vậy.

Thành công hay thất bại chỉ ở trong một lần hành động.

Trong lúc đó, Vương Vĩ Đình lại giới thiệu một hạng mục ở thành phố C lân cận. Hạng mục đó sang năm mới triển khai, Lục Ninh Cảnh nhìn qua, phát hiện đó là một công trình không hề nhỏ. Tuy rằng không bằng hạng mục Hoành Á, nhưng tuyệt đối là tảng mỡ dày.

Vương Vĩ Đình chắc sẽ đem hạng mục Hoành Á này đính lên người cậu đến cùng.

Lục Ninh Cảnh trong lúc nhất thời không hiểu nổi con người Vương Vĩ Đình này.

Cho nên Lục Ninh Cảnh không thể không ưu tiên hạng mục này lên đầu. Trong một tuần, cậu gầy rất nhiều, làm cho mẹ Lục đau lòng. Mỗi sáng sớm đều ra chợ mua gà về nấu canh tẩm bổ cho cậu.

Làm cho Lục Ninh Cảnh nhức đầu, còn có Tiểu Lâm.

Lục Ninh Cảnh không phải là loại thanh niên ngây thơ, chỉ số EQ thấp. Tâm tư của Tiểu Lâm với cậu, cậu tùy tiện đều có thể nhìn ra, mà nếu như Tiểu Lâm công khai theo đuổi cậu, cậu cũng sẽ rõ ràng mà từ chối. Nhưng cô lại cố tình không nói, hay thích nhõng nhẽo, thậm chí còn đặt tâm tình vào trong công việc, làm cho Lục Ninh Cảnh có chút mệt mỏi, muốn thay trợ lý.



“Thể lực không tồi.” Trịnh Hằng đưa bình nước cho Lục Ninh Cảnh, nói.

Chạng vạng, Trịnh Hằng đột nhiên hẹn cậu ra ngoài đánh tennis. Lục Ninh Cảnh kiểm tra lịch không bận gì rồi tới. Hai người câu được câu chăng mà nói chuyện, vẫn luôn đánh bóng hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại, ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.

“Cảm ơn, ” Lục Ninh Cảnh nhận lấy, “Trước đây thời còn đi học thì tôi có thể kiên trì lâu hơn một chút, hiện tại mỗi ngày ngồi văn phòng, ngồi đến lười biếng.”

Trịnh Hằng nhìn thần sắc mang theo uể oải của Lục Ninh Cảnh, “Công việc gần đây rất bận?”

“Có chút, bọn tôi vẫn đang theo cái hạng mục lớn kia. Rốt cục cũng có chút tiến triển. Tuần sau sẽ có một hội nghị giới thiệu phần mềm, tôi là người diễn thuyết, cho nên phải chuẩn bị tư liệu.”

Đây chính là toàn bộ thành quả phấn đấu mấy tháng nay của bọn họ, nếu như bị hủy ở trên tay cậu, chỉ có thể mổ bụng cậu ra để tạ tội.

“Công việc quan trọng nhưng đừng để quá mệt mỏi.”

Trịnh Hằng tuy rằng rất đánh giá cao sự chăm chỉ, nhưng nhìn Lục Ninh Cảnh gặp nhiều khó khắn như vậy, cả người uể oải mệt mỏi, lại không thể làm mấy việc vô ích, thật sự muốn làm một BOSS trực tiếp truyền lệnh cho cậu trở về nhà nghỉ ngơi.

“Cũng không mệt lắm, qua đợt này là tốt rồi.” Lục Ninh Cảnh bình thản nói, cậu năm nay mới 26 tuổi, đang ở thời điểm tuổi xuân phơi phới, khổ chút có là gì.

Hai người nghỉ ngơi một lúc, Trịnh Hằng từ trên mặt đất đứng lên, hướng Lục Ninh Cảnh đưa tay ra: “Đi ăn cơm.”

Lục Ninh Cảnh nhìn Trịnh tiên sinh một cái, sau đó nở nụ cười, nắm tay hắn, dựa lực đứng lên.

Hai người thu thập đồ đạc đi ra ngoài. Hiện tại đã là mùa thu, bất chợt có cơn gió lạnh thổi qua, có chút lành lạnh. Lục Ninh Cảnh còn đang nói chuyện cùng Trịnh tiên sinh, bỗng nhiên nhìn thấy ở dưới tán cây xanh đối diện, một cô gái mặc váy đang đứng chịu gió. Thành phố A đa phần là bình nguyên, vào thu, gió thổi rất lớn, cô gái kia vóc người nhỏ nhắn, gấu váy tung bay, có chút giống tiên nữ.

Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh tiên sinh nói câu xin lỗi, rồi chạy qua đó. Nhìn khuôn mặt Tiểu Lâm bị cóng đến đỏ bừng, thật không biết nên giận hay đồng tình, “Em tại sao lại ở chỗ này?”

Cô bé mặt đầy oan ức, “Anh tình nguyện đi chơi bóng với một người đàn ông, cũng không muốn cùng em ăn bữa cơm ư?”

Hết chương 14.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.