Phượng Song Sinh

Chương 4: Chương 4: Edo




Biệt thự bên cạnh. Tầng thứ hai.

Ánh sáng men theo cửa sổ rọi vào căn phòng, chiếu lên thân một nam nhân thân hình hoàn hảo đến từng centimet.

Edo im lặng, lưng tựa cửa nhìn xuống bên dưới.

Nhìn thấy bóng dáng đang chậm rãi đi bộ ra cổng kia hơi nheo mắt.

Kia là..

Shery?

Cô là định đi đâu? Sao lại đi bộ?

Shery luôn chán ghét đi bộ, cũng phải thôi, mang một đôi giày cao gót 12 centimet cho dù có là cô gái có tinh thần “ăn diện” thế nào cũng không có khả năng đi tới đi lui cả ngày được đi.

Thật ra Shery không hề thấp, cô cao 1m65 nhưng lại cứ thích mang giày cao gót, cô nói với hắn, giày cao gót chính la “thánh vật” giúp dáng đi của chị em phụ nữ trở nên mềm mại xinh đẹp.

Mà hôm nay vừa đi công tác về hắn thấy gì?

Shery-cô hàng xóm tinh nghịch của hắn, luôn ăn mặc vô cùng thời thượng nay lại mặc áo thun tay ngắn màu xanh rêu , lộ ra hai cánh tay non mềm trắng nõn. Quần jean ôm lấy đôi chân thon dài. Giày thể thao màu đen pha tím năng động?

Mái tóc màu nâu đỏ quyến rũ đã được thay thế bằng một mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn?

Cứ như làm ảo thuật thay đổi một diện mạo hoàn toàn trái ngược vậy.

Suýt chút nữa hắn không nhận ra cô.

Nếu không phải gương mặt mười phần tinh xảo kia cộng thêm cô vừa từ biệt thự đi ra hắn còn nghĩ là mình nhìn lầm người.

Từ lúc dọn đến nơi biệt thự này, lại gặp được cô gái kỳ lạ như cô hắn vô cùng vui vẻ.

Tất nhiên không liên quan đến tình cảm nam nữ. Cô và hắn đơn thuần là bạn. Bởi vì cả hai đều biết không có khả năng nên rất an tâm làm bạn với nhau.

Người ta nói một nam nhân nên có một nữ nhân làm bạn, không phải bạn đời mà là bạn tri kỷ, bởi vì có những chuyện bạn đời không thể giúp nhưng bạn thân là nữ nhân lại làm được điều đó.

Không biết lần này cô lại cho hắn ngạc nhiên nào đây?

Edo trong mắt xẹt qua một tia thú vị hơi cúi người nắm lấy chiếc túi thắt nơ nhỏ xinh trên bàn làm việc, sau đó xoay người đi ra ngoài khép cửa lại.

Đây là quà của lần công tác này. Hắn muốn dành bất ngờ cho cô.

----------------------

Cathy đi bộ hết mười lăm phút mới tìm ra được cái siêu thị gần nhất.

Tất nhiên với người luôn đi bộ đi làm để tiết kiệm như cô thì chuyện này chỉ là bữa ăn sáng.

Nhưng cô lại không biết, cô đã gây bao nhiêu kinh hãi cho người ngồi trên ô tô theo cô phía sau.

----------------

Edo lần nữa kinh ngạc. Hắn còn nhớ Shery là một cô gái kỳ lạ, cô không có đủ kiên nhẫn với bất kỳ cái gì, cho nên cô không thích làm cái gì mang tính tuần hoàn chẳng hạn đi bộ, bởi vì cô rất mau chán.

Mà hiện tại hắn thấy cô đi bộ những mười lăm phút để tìm một cái siêu thị nhỏ.

Vấn đề là..

Cô vào đây làm gì a?

Mua đồ?

Không phải đâu, nếu là thực phẩm thì trước giờ Shery toàn kêu nhân viên siêu thị lớn mang đến, quan trọng là cô không hề biết nấu ăn.

Thêm nữa với thân phận của cô, vào những nơi này là không thể nào.

Một bên vừa suy nghĩ, Edo cho đậu xe tại nơi quy định, sau đó sải bước chân theo cô vào siêu thị.

Thật ra thì nhờ ơn cô, đây là lần đầu tiên hắn tự thân đi vào siêu thị..Edo nghĩ.

--------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.