Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 62: Chương 62: Bão táp nổi lên 2




Lạc Tuyết nghe từng âm thanh cầu xin tha thứ, trong lòng cân nhắc, với miệng của một người thì làm sao có thể truyền đến tất cả mọi người như vậy? truyền cả thành Uyển An như vậy, chỉ sợ cũng sẽ truyền sang các địa phương khác. Ha ha, không biết sau khi Phong Liệt Diễm biết sẽ xảy ra chuyện gì? Nàng không có ý kiến gì, người đời muốn nói sao cũng được, thanh giả tự thanh là được rồi, đợi đến một ngày nàng khôi phục thân phận nữ nhi, lời đồn đãi này cũng không có tác dụng nữa, nhưng mà Phong Liệt Diễm, Lạc Tuyết có chút chần chừ.

Trong đầu thoáng qua Phong Liệt Diễm đi khắp mọi nơi với nàng, hắn. . . . . . Sẽ không thật sự phải là. . . . . . có đam mê đoàn tụ chứ? Lạc Tuyết rùng mình một cái, hi vọng không thể nào!

Lạc Tuyết thở dài, đối mặt đám người run lẩy bẩy, nói: "Bản công tử không quan trọng các ngươi nói gì, nhưng Bản công tử nhắc nhở các ngươi một câu, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra! Đừng khiến cho miệng của các ngươi lấy mạng của các ngươi!"

Lạc Tuyết nói xong hừ lạnh rời đi, còn đám người còn lại vì câu cảnh cáo kia mà vẫn đang run sợ, chỉ hận không thể vội vàng dùng chỉ vá miệng mình lại, cũng có người sau lưng phản đối, không cam lòng kêu la: "Hừ, giấu đầu lòi đuôi, miệng quạ vừa tô vừa đen!" Kết quả mọi người đều sợ đến mức chạy trối chết, chỉ sợ người cuồng vọng này làm liên lụy đến bọn họ, ai chẳng biết này công tử cụt tay giết người chưa bao giờ chớp mắt sao?

Ai ngờ Lạc Tuyết đi chưa được mấy bước, đã bị người cản lại. Một khoảng nam tử khoảng 25, 26 tuổi, mặc hoa phục, tóc vấn lên rất cao, sau lưng còn có một đội thủ hạ mặc khôi giáp, nam tử này con ngươi như chim ưng sắc bén bắn về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết cố gắng nhớ lại, chắc chắn mình chưa từng gặp qua người này, liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhìn chằm chằm người trước mặt!

Lạc Tuyết cả người phát ra ý lạnh, những người liên quan đều đã bị sợ đến mức chạy tứ phía, hai bên nhìn nhau một lát, nam tử thủ lĩnh mặc hoa phục hình như là quan sát đủ nhân vật trong truyền thuyết rồi, liền lạnh lùng nở nụ cười khinh thường, "Công tử Cụt tay Vân Hận Thiên, chúng ta rốt cuộc đã gặp mặt!"

"Hừ! Bản công tử cũng không cảm thấy gặp mặt các hạ là có chuyện gì tốt! Các hạ hôm nay ngăn cản trước mặt Vân mỗ, là có ý gì?" Lạc Tuyết không chút khách khí nói.

"Thế nào? Ngày hôm trước vừa mới đả thương muội muội ta, hôm nay đã quên rồi?" Thượng Quan Mạc thưởng thức chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái khinh miệt nhắc nhở, hắn cũng không tin người cụt tay này có bản lãnh thông thiên? Hôm nay lúc Vân Hận Thiên vào thành, thám tử của hắn đã hồi báo, vì vậy hắn nhanh chóng dẫn theo cao thủ trong phủ đến chặn đường Vân Hận Thiên!

Lạc Tuyết ngẩn ra, chợt hiểu được, tiếp theo cuồng tiếu mà nói: "Nói như thế, các hạ là huynh trưởng của Thượng Quan Vũ Điệp sao? Hả? Vậy hôm nay vận khí của Vân mỗ thật đúng là không tốt nhé!"

"Hai phái chính tà đều nói võ công của ngươi đứng thứ nhất, Thượng Quan Mạc ta không tin, hôm nay ta muốn máu của ngươi nhuộm đầy đường, để báo thù cho muội muội ta ba lần bị ngươi làm bị thương.” Thượng Quan Mạc trong con ngươi khát máu, chăm chú nhìn chằm chằm khinh thường Vân Hận Thiên.

Lạc Tuyết cười càng lớn hơn, "Tốt! đến hay lắm! vốn vĩ Vân mỗ không muốn đối địch với những người khác trong Thượng Quan gia, nhưng hôm nay ngươi đã tự chuốc thấy phiền phức, cũng không thể buông tha thắng lợi, hơn nữa nói xem hôm nay cái chết thuộc về tay ai!”

Lạc Tuyết vừa nói xong, thuộc hạ của Thượng Quan Mạc bao vây Lạc Tuyết lại, quả nhiên không phải là những người bình thường, xem vị trí của bọn chúng đứng đã chặn hết đường lui của Lạc Tuyết, hơn nữa công thủ phối hợp hoàn hảo, trong lúc nhất thời, kiếm, đao, giản*( Binh khí cổ) toàn bộ toàn bộ đều xông về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tay không xoay vòng xung quanh họ. Xoay chuyển, chỉ thủ chứ không tấn công, tay áo tung bay, đến chỗ nào, như chim đậu trên cành, đùa bỡn một lát, Lạc Tuyết đang muốn hạ sát chiêu ép Thương Quan Mạc ra tay, lại nghe được một giọng nói hùng hồn vang đến, "Thượng Quan Mạc! Ngươi đang làm cái gì vậy!"

Âm thanh kia mặc dù bình thản không có gì lạ, nhưng làm người nghe cảm thấy không giận mà uy, Thượng Quan Mạc cũng là cả kinh, hoàng thượng sao lại đên đây? Đây không phải đến để phá hư chuyện của hắn hay sao? Bất đắc dĩ phải hô “Dừng tay!” đánh nhau liền dường lại, Lạc Tuyết lui cách xa đó một trượng mắt lạnh nhìn bọn họ diễn tuồng gì!

Người nói đó đã được thuộc hạ bảo vệ đi đến, Lạc Tuyết nhìn, trên mình mặc bộ trường bào màu thâm lam, tóc buộc ngọc quan, trường bào được thêu vô cùng quý báu bên hông đai ngọc hiện rõ thân phận người đến không tầm thường, giữa trán bẩm sinh uy nghiêm cùng với gương mặt phong trần tuấn lãng, làm Lạc Tuyết dâng lên một loại cảm giác quen thuộc, đúng! Trên người hắn có bóng dáng của Long Ngạo Thiên, xem ra là người hoàng thất!

Thượng Quan Mạc thấy người đó đi đến phía bọn họ thì quỳ xuống hành lễ, thủ hạ bên người cũng quỳ xuống theo, chỉ còn một người duy nhất là Lạc Tuyết, nam tử kia dừng lại trước mặt Thượng Quan Mạc, chỉ nghe thấy Thượng Quan Mạc nói: "Thần Thượng Quan Mạc tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

Thì ra là Hoàng đế Đại Kim! Không trách được làm nàng cũng có cảm giác áp bách, sau đó Lạc Tuyết, vẫn như cũ cao ngạo đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Long Ngự Thiên cùng Thượng Quan Mạc.

Long Ngự Thiên sau khi gọi Thượng Quan Mạc, mới nhìn về phía bạch y công tử không để vị đế vương như hắn vào trong mắt.

"Lá gan của ngươi thật to! Thấy Quân Vương không quỳ xuống tham bái sao?" Long Ngự Thiên con ngươi tĩnh mịch lóe ánh sáng phức tạp, trong nháy mắt rồi biến mất, lại khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.

Thượng Quan Mạc vội cướp lời nói: "Hoàng thượng, người này chính là kẻ nhiều lần đêm khuya xông vào Trang Thân Vương phủ giết người, Vân Hận Thiên! Hơn nữa người này cấu kết Tây Nam Lục Lâm Bang, có mưu đồ bất chính với Đại Kim ta, thần đang muốn trua bắt hắn, hôm nay hắn coi rẻ hoàng thượng, tội thêm một bậc, thần xin hoàng thượng lập tức xử tử người này, dẹp an thiên hạ!"

Lạc Tuyết nghe vậy "Ha ha" cười to, nhưng cũng không cãi lại , xoay người muốn rời đi, thủ hạ Thượng Quan Mạc "Hưu"ngăn ở trước người Lạc Tuyết, vẻ mặt Long Ngự Thiên không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, nói: "Thượng Quan Mạc, đây là chuyện của một quan gia sao? Huống chi Trang Thân Vương sớm đã báo lên, chuyện xảy ra trong vương phủ hắn, hắn muốn tự mình xử lý, trẫm cũng đã đồng ý, cho nên ngươi tuân chỉ đi!"

Ai cũng không ngờ tới Long Ngự Thiên sẽ nói ra mấy câu nói như vậy, Thượng Quan Mạc càng thêm cả kinh, kiên trì nói: "Hoàng thượng, Vân Hận Thiên nhiều sai người trong võ lâm hành thích muội muội thần, thần bắt hắn cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa!"

"Muội muội ngươi đã gả cho Trang Thân Vương, đã sớm vào hoàng gia, là người của hoàng gia, việc của nàng, tự có phu quân của nàng xử lý, ngươi không cần vượt quá thân phận của mình !" Long Ngự Thiên không vui nói, nhưng lời này đã chặn được những lời Thương Quan Mạc đang muốn tiếp tục không thể nói nên lời, hiện tại thời cơ chưa đến, còn chưa phải là lúc công khai trở mặt, Thượng Quan Mạc sau khi nghĩ xong, thay thành vẻ mặt khiên tốn, "Thần kính cẩn nghe theo ý chỉ hoàng thượng, thần cáo lui!"

Thượng Quan Mạc mang người đi, Lạc Tuyết buồn bực nhìn Long Ngự Thiên một cái, nhìn như là thả nàng một con đường sống, đối với nàng mà nói, cũng là thả Thượng Quan Mạc một con đường sống, trong lòng cũng có chút không vui, hoàng đế này nhìn không bình thường còn rất cơ trí, hoặc là tặng cho nàng một ân tình, giống như thái tử Nam Chiếu, muốn nàng dốc sức cho Đại Kim sao? A, nói là ý kiến của Long Ngạo Thiên, làm sao có thể? Long Ngạo Thiên còn hận không thể giết được nàng ấy chứ!

Lạc Tuyết càng nghĩ càng hận, xoay người liền đi, lại lần nữa bị người cản lại, là thị vệ của hoàng thượng! Long Ngự Thiên đi tới trước mặt Lạc Tuyết, miệng hơi cười nói: "Vân công tử phải đi sao? Trẫm cứu ngươi...ngươi không nói tiếng cám ơn sao?"

"A, đó là hoàng thượng tự mình làm, Vân Hận Thiên có lẽ không cầu xin Hoàng Thượng!" Lạc Tuyết chỉ thiếu chút nữa là nói Long Ngự Thiên là tự mình đa tình, lời đến khóe miệng vẫn sửa lại miệng.

Long Ngự Thiên cũng không như tưởng tượng của Lạc mặt rồng giận dữ, ngược lại cười khe khẽ, "Ngươi quả nhiên giống như trong truyền thuyết! ngay đến cả trẫm một quân vương của một nước cũng không để vào mắt ngươi! Vân Hận Thiên, không chỉ có hoàng đệ đối với ngươi tò mò, hiện tại trẫm cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với ngươi rồi ! Ha ha ha. . . . . ."

Hoàng đệ? Long Ngạo Thiên sao? Lạc Tuyết chau mày lại, nói: "Hoàng thượng, Vân Hận Thiên cũng không bất kính đối với hoàng thương, chỉ là tính tình như thế, về phần ngài nói Trang Thân Vương muốn đích thân xử lý Vân Hận Thiên, phiền ngài chuyển lời cho hắn, Vân Hận Thiên lúc nào cũng kính cẩn chờ đợi đại giá!"

Lạc Tuyết nói xong, thân thể bay bổng lên, đã bay ra hướng ngoài thành.

trong mắt Long Ngự Thiên dâng lên một nụ cười thâm thúy, không tệ, hắn chính là đến đây để tham gia, nghe được thám tử báo cáo nói Thượng Quan Mạc đã dẫn binh đến phía tây rồi, lúc ở phố Trường An vi hành hắn liền tò mò muốn đi theo, không ngờ lại có thể nhìn thấy nhân vật phong vân trong lòng người dân Đại Kim quốc gần đây, người làm Long Ngạo Thiên nhức đầu công tử cụt tay Vân Hận Thiên! Bởi vì nghe nói hắn là bằng hữu của thiếu chủ Phong gia, cho nên hắn phải ngăn cản trận chém giết này!

"Hoàng đệ nói ánh mắt của ngươi cực kỳ nữ nhân mà đệ ấy yêu nhất, cho nên trẫm cũng không thể để cho Thượng Quan Mạc giết ngươi, cũng không thể để ngươi giết Thượng Quan Mạc, bởi vì hắn đối với trẫm, còn hữu dụng!" Long Ngự Thiên hai mắt tinh nhuệ dâng lên ý cười không dễ phát hiện, Vân Hận Thiên này, thật đúng là thú vị! rất là —— kiêu ngạo!

Lạc Tuyết không muốn gặp lại phiền toái, nên đã ở ngoài thành một ngày, tối nay Lục Hải nên sẽ đến, cho nên trước khi màn đêm buông xuống, Lạc Tuyết mới che mặt dùng khinh công vào thành, chạy thẳng tới Trang vương phủ.

Lạc Tuyết ẩn thân ở trên thân cây cao nhất trong sân viện của " Hà Nguyệt trai", từ góc độ này nhìn lại, Trang vương phủ canh phòng rõ ràng tăng cường rất nhiều, xung quanh thị vệ tuần tra so với ngày thường nhiều hơn gấp mười lần, ngay đến trên nóc nhà cũng có người ẩn nấp, a, cho rằng nàng sẽ ở trên nóc nhà sao? Lạc Tuyết cười thầm, tối nay nàng cô tình thay đổi chỗ rồi!

Sau nửa canh giờ, một cái bóng đen đã đến gần cửa sau của Trang Vương phỉ, nhìn thân hình, Lạc Tuyết biết là Lục Hải đến rồi! Lục Hải khinh công bình thường, mới vừa vào đến bên trong viện, đã kinh động đến thị vệ, khắp nơi đèn đuốc thắp sáng, đem cả chiếu Trang vương phủ sáng như ban ngày, tiếng chém giết vang lên liên miên, bọn thị vệ toàn bộ hướng về phía Lục Hải chém giết, Lục Hải tuy bị vây, nhưng cũng không kinh hoảng, trong lúc công thủ trầm tĩnh có thừa, Lạc Tuyết không khỏi khen ngợi: "Đúng là phong độ của đại tướng!"

Tiếng này vừa thốt ra, lập tức dẫn người chạy về phía nàng, Lạc Tuyết bay về phía Lục Hải, Lục Hải ngước mắt thấy đúng là công tử cụt tay, trong lòng lại tự tin hơn xông về phía bọn người kia, Lạc Tuyết hét dài một tiếng, cao giọng nói: "Huynh đài, còn nhớ rõ Bản công tử muốn ngươi làm chuyện gì không?"

"Dĩ nhiên biết." Lục Hải phân thân đáp, theo hương Lạc Tuyết nhìn, trong bụng đã hiểu, liền trực tiếp bay về phía "Thanh Tâm các".

"Thanh Tâm các" đã bị trọng binh vây quanh cá nước chảy không lọt, trong phòng ngủ của Thượng Quan Vũ Điệp, còn có thêm mấy hàng Đại Nội Cao Thủ bảo vệ, Lục Hải bị vây ở bên ngoài, quấn lấy thân, người đến càng lúc càng nhiều, dần dần không thể địch lại, nhiều lần suýt nữa trúng kiếm, Lạc Tuyết mắt lạnh nhìn lại, thị vệ vây xung quanh thấy nàng bất động, cũng cũng không dám động, phàm là đã biết võ công của Vân Hận Thiên, ai cũng không muốn làm vật hy sinh.

Lạc Tuyết hiểu nếu còn không ra tay, Lục Hải sẽ phải bỏ mạng tại đây, đây không phải là ý định của nàng, vì vậy, Lạc Tuyết rút Hỏa Vân Kiếm ra, trường kiếm nhắm thẳng vào người đang đánh lén vào lưng Lục Hải, thời khắc đó, máu chảy đầm đìa, thị vệ xung quanh Lục Hải từng nhóm một ngã xuống, Lục Hải thoát khỏi nguy cấp, vọt thẳng vào phòng ngủ của Thượng Quan Vũ Điệp, Cao Thủ Đại Nội ở trong cửa đồng loạt xông lên, trận thế có thể so với đám thị vệ vây lấy hắn lúc nãy nguy hiểm hơn nhiều, nói là Cao Thủ Đại Nội, võ công tất nhiên không phải yếu, Lục Hải lại càng không địch được, mới qua mười chiêu, trên lưng đã bị chém một kiếm, Lục Hải bị đau, chỉ đành phải thủ chờ cơ hội tấn công, Lạc Tuyết chưa từng tức giận như tối nay, phi thân đến bên cạnh Lục Hải, một kiếm đánh ngã được mấy người, thoát ra điểm huyệt đạo ở phần lưng của Lục Hải, để tránh mất máu quá nhiều!

"Huynh đài, đừng dùng nội công chống đỡ, bịt chặt tai lại!" Lạc Tuyết điểm huyệt, nhanh chóng nói xong, Lục Hải vội làm theo, sau đó Lạc Tuyết một tay nắm cổ áo của Lục Hải bay lên trời, hạ xuống trên đỉnh phòng "Thanh Tâm các" , tiếp rút tay về một chưởng đánh bay thị vệ đang đứng trên đó, lấy ngọc tiêu ra, thân thể xoay tròn, thổi ra âm thanh "Mị Tâm khúc", mọi người vẫn chưa kịp suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy trong bụng đảo lộn, tinh thần hoảng hốt, theo bản năng muốn dùng nội công điều khí, kết quả lại càng lúc càng khó chịu, kiếm trong tay rối rít rơi xuống, ôm đầu lăn lộn đầy đất, người công lực hơi thấp miệng phun máu tươi, té xuống đất, tiếng tiêu Lạc Tuyết càng ngày càng nhanh, nhìn những người ngã xuống thần chí đã không rõ, Lạc Tuyết mới dừng thổi tiêu lại, quay đầu lại nhìn Lục Hải.

Lục Hải tuy đã được nhắc nhở, nhưng vẫn nội thương nhẹ, miễn cưỡng chống đỡ lấy thân thể nói: "Không có việc gì. Ta còn có thể chịu được, công tử thật cao nhân, tiếng tiêu này có thể địch lại được thiên binh vạn mã rồi !"

"Ha ha, chuyện tối nay thật xin lỗi huynh đài rồi, không ngờ bọn họ lại tăng cường đề phòng như vậy!" Lạc Tuyết mang theo áy náy cười nói.

"Công tử nói đùa, là Lục Hải võ công thấp kém, không hoàn thành cam kết chuyện, còn phải công tử xuất tay cứu, cực kỳ xấu hổ!" Lục Hải vội vàng khoát tay nói.

"Ha ha, chuyện này vẫn không chính xác đâu !" Lạc Tuyết ngước mắt cười một tiếng, ngược lại nhìn về mọi người phía dưới, lạnh lùng nói: "Các ngươi đang ở đâu? Nói hắn ra gặp ta!"

Mọi người thả mạnh không dám nói, mà Long Ngạo Thiên đang cùng hoàng thượng nghị sự trong cung nghe bẩm báo Vân Hận Thiên đến thích khách vương phủ, lập tức trở về.

Long Ngự Thiên cười to, hắn đoán Vân Hận Thiên nhất định là có ân oán gì với Thượng Quan Vũ Điệp, nếu không tại sao lại ba lần bốn lượt đến náo loạn? Theo như Long Ngạo Thiên từng nói, rõ ràng có thể dễ dàng lấy tánh mạng của hắn, nhưng lại nhiều lần lưu mạng cho hắn, chỉ đem mục tiêu đặt ở trên người Thượng Quan Vũ Điệp, cho nên Long Ngự Thiên cũng không lo lắng an nguy Long Ngạo Thiên, có Vân Hận Thiên ham gia, lần này Thượng Quan Lôi có thể sẽ phải phân tâm rồi ! Hắn lại có thêm một người có thể chế trụ Thượng Quan Lôi, cớ sao lại không làm?

Lúc Long Ngạo Thiên chạy về Trang vương phủ, chính là khi Lạc Tuyết gọi hắn.

Lạc Tuyết thấy đi lên phía trước Long Ngạo Thiên, nói: "Trang vương gia, ngươi cũng đã xuất hiện rồi! Vương Gia xem một chút có hài lòng với những gì Vân mỗ đã gây ra không?"

Long Ngạo Thiên mặt đen lại, nói: "Bổn vương thật không rõ, ngươi cùng Bổn vương từng có quan hệ, hay là có ân oán gì với Vương phi của bổn vương? Vì sao chỉ đả thương người chứ không trực tiếp giết?"

Lạc Tuyết thản nhiên cười, tuy nụ cười này bị cái khăn che mặt che, nhưng trong nháy mắt nụ cười này lại làm cho Long Ngạo Thiên mê ly, có một chút mất hồn!

Lạc Tuyết nhìn nét mặt Long Ngạo Thiên, trong trong lòng mất mác, nếu là ánh mắt kia là vì nàng mà lung lay, nàng mặc dù không thương, cũng sẽ không hận đến mức quyết tuyệt như vậy!

Sau khi hoàn hồn, Lạc Tuyết nói tiếp: "Vân mỗ nói qua, thế gian không có chuyện gì đều là rõ ràng, Vương Gia cần gì phải hỏi nữa? Tối nay Vân mỗ chỉ có một việc, đó chính là xin Vương Gia giao ái phi của ngươi ra, nếu không Vân mỗ không tiếc máu nhuộm Trang vương phủ!"

mặt của Long Ngạo Thiên càng thêm tối, không chút nghĩ ngợi nói: "Ta không làm được! Nàng vừa là nữ nhân Bổn vương, chỉ có Bổn vương mới có quyền xử trí tất cả hành động của nàng, ngươi ép Bổn vương giao người, trừ phi giết Bổn vương!"

"Tốt! Ngươi đã dùng mạng của ngươi để đổi mạng của nàng, Vân mỗ sẽ thành toàn cho ngươi!" Lạc Tuyết trong lòng của từng chút từng chút chìm đến xương tủy, tay chân lạnh lẽo, ha ha ha! Nàng rốt cuộc hiểu rõ! Nàng cũng chỉ là một đóa hoa dại ven đường mà thôi, hoa nhà mới vĩnh viễn là trân quý nhất!

Cho nên Lạc Tuyết không chút lưu tình sử dụng kiếm tấn công h Long Ngạo Thiên, vì trả giá cho tình cảm của nàng, vì hắn tuyệt tình tuyệt yêu, dùng mười phần công lực đánh nhau, Long Ngạo Thiên dần dần không địch lại được, rốt cuộc bị Lạc Tuyết đâm một kiếm vào ngực, máu theo mũi kiếm chảy xuống, cũng nhỏ trong lòng Lạc Tuyết, tâm như bị xé nứt một mảnh đau đớn, một giọt nước mắt, rơi xuống và tản ra trên kiếm, thức tỉnh Lạc Tuyết, cũng thức tỉnh Long Ngạo Thiên!

Long Ngạo Thiên nắm chặt Hỏa Vân Kiếm trong tay Lạc Tuyết, chạm vào giọt nước mắt trên thân kiếm, Lạc Tuyết bỗng nhiên rút kiếm, ánh mắt đã khôi phục ngoan tuyệt như trước, quay lưng lại nói: "Bản công tử vẫn không thể giết ngươi, Bản công tử còn phải giữ lại mạng của ngươi, để cho ngươi xem Vân mỗ làm thế nào hành hạ ái phi của ngươi!"

Long Ngạo Thiên chỉ đắm chìm trong trong kinh ngạc, thì thào nói: "Ngươi. . . . . . Khóc? Ngươi có phải. . . . . . Có phải là. . . . . . Lạc Tuyết?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.