Nữ tử mặc bộ quần áo màu vàng nhạt đưa mắt nhìn tất cả mọi người, cuối
cùng ánh mắt dừng lại ở trên người mặt bộ quần áo màu trắng, dung mạo
đầy tà mị.
"Người bọn họ nói chính là ngươi sao?" Hơi thở của nữ tử nhẹ như U Lan, trên gương mặt hiện ra nét tươi cười.Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
"Ngươi đang hỏi ta sao?" âm thanh của Lạc Tuyết lạnh lùng thêm chút dịu dàng, hỏi ngược lại.
"Ha ha..." Nữ tử đó cười yêu kiều, chỉ vào Lăng Quân Diệp và Nam Cung Nhược Lan nói: "Huynh ấy là đại ca của ta, mà nàng kia là nữ tử. Ta không có
hứng thú với nàng ta, còn lại cũng chỉ có ngươi."Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
"Ha ha." Lạc Tuyết cúi đầu cười, cô nương này thực sự là người rất thẳng
thắn. Nàng nghiêng mặt nhìn Nam Cung Nhược Lan, quả nhiên là gương mặt
nhỏ xinh đẹp giờ đã thành màu đen. "Ngươi nói cái gì? Ta mới không có
hứng thú đối với ngươi."
Hai nam nhân còn lại liếc nhau, đi đến
bàn ngồi xuống, rượu và thức ăn đều đã được chuẩn bị, Lăng Quân Diệp rót cho hai người mỗi người một ly rượu, "Nào Vân đệ. Chúng ta cạn!"
Hai mỹ nữ đứng bên cạnh bĩu môi, mỗi người mở to mắt trừng về đối phương.
Nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt khéo léo nở nụ cười, rồi nói: "A, ngươi
vạn lần không được nhớ đến ta, nếu không sẽ không có nam nhân nào chịu
lấy ngươi!" Nam Cung Nhược Lan cũng không hề yếu thế đáp trả lại: "Ngươi tốt hơn vẫn nên lo cho chính mình đi, ta đã là hoa có chủ."Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
"A... Phải không đó?" Lần này đến lượt nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt giật
mình, Nam Cung Nhược Lan cũng đưa mắt nhìn về phía nam tử mặc áo trắng
đang uống rượu. "Ngươi nói là hắn sao?"
Nam Cung Nhược Lan cười đến lẳng lơ, "Ngươi nói không sai, chính là hắn."
Lăng Quân Diệp nghe tới đây liền khựng lại, hai tròng mắt liếc qua liếc lại, sau đó cười to, "Chúc mừng Vân đệ! Đệ đã ôm được mỹ nhân về nhà rồi
kìa!"
Lạc Tuyết chỉ lắc đầu từ chối cho ý kiến, cũng không biện
giải cho mình, chỉ nhẹ nhàng thưởng thức rượu. Động tác này trong mắt
của nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt là một loại đồng ý, nàng dậm chân,
trực tiếp đi đến ngồi bên phải của Lạc Tuyết. Nam Cung Nhược Lan thấy
vậy liền "hừ" một tiếng, sau đó ngồi bên trái của Lạc Tuyết. Nam Cung
Nhược Lan cho nữ tử đó một ánh mắt đầy thị uy, làm cho nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt rất tức giận. Lăng Quân Diệp thấy vậy liền lên tiếp can
ngăn, "Được rồi, Băng Nguyệt. Đừng náo loạn nữa, hai vị này đều đến làm
khác, không được làm càng!"Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Lời nói của Lăng Quân Diệp đầy uy nghiêm. Lăng Băng Nguyệt mặc dù không
phục nhưng chỉ im lặng mà bĩu môi, không tiếp tục tranh cao thấp với Nam Cung Nhược Lan.
"Vân đệ, Nam Cung tiểu thư. Đã làm cho các người chê cười, muội muội của ta từ nhỏ đã bị ta làm hư, có chỗ nào thất lễ,
xin hai người bỏ qua!" Lăng Quân Diệp giơ cao ly rượu, nói xong thì uống cạn.Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
"Nhược Lan, mau ăn cơm đi. Dưỡng lại tinh thần." Lạc Tuyết gắp cho Nam Cung
Nhược Lan một miếng thịt gà. Lạc Tuyết không gọi là Nam Cung tiểu thư
nữa, đều này làm cho Nam Cung Nhược Lan rất vui mừng, thỏa mãn nở nụ
cười đầy ngọt ngào nói: "Vâng. Cám ơn Vân đại ca."
Lăng Băng
Nguyệt tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, cầm lấy ly rượu điên cuồng mà
uống. Lăng Quân Diệp trợn to mắt nhìn Lạc Tuyết. Lạc Tuyết bắt đắc dĩ
đành phải nói: "Băng Nguyệt tiểu thư, Vân mỗ bây giờ sẽ trả lời vấn đề
của người. Vân mỗ tên là Vân Hận Thiên, trừ bỏ cái tên ra, nàng xem giờ
ta chỉ có một cánh tay. Có thể làm được gì."Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Lăng Băng Nguyệt không chịu nổi liền cười lên, "Vân đại ca, ta có thể gọi vậy không? Ta thực sự rất sùng bái ngươi."
Lạc Tuyết nhìn thấy Lăng Băng Nhi đầy nhiệt tình, chỉ phun ra ba chữ: "Sao cũng được."Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Lăng Băng Nhi không để bụng, chỉ vui mừng vỗ tay, kêu lên: "Ha ha, đại ca,
bây giờ có thêm Vân đại ca. Huynh không thể khi dễ ta rồi."
"Nha
đầu! nói bừa cái gì thế? Huynh khi dễ muội hồi nào?" Lăng Quân Diệp bất
mãn nói, ngón tay chỉ thẳng vào Lạc Tuyết nói: "Xem đi, có ngươi xuất
hiện, ta liền thành nhị đại ca! (1) "Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
"Ha ha, ta chỉ mới nghe qua có trắc phi, tiểu thiếp, (2) chưa bao giờ
nghe nói có nhị đại ca!" Nam Cung Nhược Lan buồn cười nói. Nhưng mà nàng lại không nghĩ tới hai chữ "Trắc phi" này trong lòng Lạc Tuyết là một
nỗi đau, chiếc đũa trên tay Lạc Tuyết run lên, nhếch môi cười, nội tâm
như dân lên một ngọn sóng khó có thể bình tĩnh lại. Lặng Quân Diệp cảm
thấy Lạc Tuyết có điều khác lạ, vội vàng hỏi : "Vân đệ, ngươi làm sao
vậy?"
Lạc Tuyết đứng dậy không nói lời nào đi ra ngoài, Nam Cung
Nhược Lan cũng ngẩn ra, vội vàng đi theo, kêu lên: "Vân đại ca, ngươi
muốn đi đâu. Có phải Nhược Lan đã nói sai gì không?"Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Lăng Quân Diệp và Lăng Băng Nguyệt cũng đuổi theo. Lạc Tuyết khôi phục lại
vẻ mặt lạnh lùng như cũ: "Lăng tổng đà chủ, đa tạ ngài đã kết bạn với
Vân mỗ. Vân mỗ bây giờ muốn thỉnh cầu ngài một chuyện, có được không?"
"Chuyện gì? Ngươi đừng ngại, cứ nói ra đi" Lăng Quân Diệp nhíu mày hỏi.
"Xin nhờ ngài phái người hộ tống Nhược Lan về Nam Cung thế gia ở Tề Châu."
Nói xong, chỉ trong nháy mắt Lạc Tuyết đã điểm huyệt Nhược Lan, "Sau nữa canh giờ, nguyệt đạo sẽ tự giải. Nếu như người còn đi theo ta nữa, thì
cả đời này ta cũng sẽ không gặp ngươi."Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Lạc Tuyết đưa mắt nhìn Lăng Quân Diệp. Lăng Quân Diệp đã đoán được Lạc
Tuyết muốn rời đi, nhưng mà hắn không đón được lý do tại sao hắn lại
muốn đi, chỉ có thể gật đầu, "Vân đệ yên tâm, Lăng mỗ nhất định sẽ đưa
Nam Cung tiểu thư về nhà an toàn."Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó nhảy khỏi "Nghịch Kiếm Các."
Lạc Tuyết chạy như điên, giờ phút này trong lòng nàng chỉ nghĩ đến một
chuyện, đó chính là đi đến Trang Thân Vương Phủ ở kinh thành Uyển An.
Nàng muốn xem, bây giờ đối với hắn nàng cò yên hay không, hay là chỉ còn có hận?
Chú thích:
(1)(2): Ở đây trong nguyên tác là hạ đường đại ca, hạ đường phi, hạ đường thê, ý ám chỉ xếp thứ hai hoặc ở phía sau một bậc về vị trí hoặc cấp bậc.