Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 74: Chương 74: Cầu xin chấp nhận




Ngọc Trần Tử híp mắt giả vờ suy nghĩ một lát sau đó lại đứng lên đi vòng qua vòng lại vài vòng xung quanh Phong Liệt Diễm, chăm chú nhìn gương mặt Phong Liệt Diễm khoảng một khắc đồng hồ, cho đến Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm sắp không chịu nổi nữa, mới mở miệng nói: "Ngươi là tiểu tử Phong gia?"

Phong Liệt Diễm rốt cuộc thở dài một hơi, không cần nữa nghiêm túc ở chỗ này nữa, liền mỉm cười khom lương làm đại lễ với Ngọc Trần Tử, nói: "Phong Liệt Diễm bái kiến lão tiền bối!"

"Lão tiền bối gì chứ? Ngươi là cháu của Như Mi, cũng chính là cháu của ta, ngươi cũng giống hắn đều kêu ta là sư công đi!" Ngọc Trần Tử vuốt chòm râu bạc trắng nói.

"Dạ, sư công!" Phong Liệt Diễm vui mừng gọi.

"Sư công? Người quá thiên vị!" Lạc Tuyết thấy Phong Liệt Diễm vẻ mặt hả hê nháy mắt với mình, không khỏi nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên giận trách.

"Sư công thiên vị như thế nào? Nếu là năm đó người Như Mi gả là ta, thì tiểu tử này chính là cháu của ta rồi !" Ngọc Trần Tử vội che chở Phong Liệt Diễm.

"Đúng vậy Vân Thiên, đệ không nên hẹp hòi như vậy chứ!" Phong Liệt Diễm vỗ vỗ bả vai Lạc Tuyết bộ dáng rất rộng lượng.

Lạc Tuyết liền nghiêm mặt, "Sư công, con không ở với người nữa, con đi thăm cha con!"

Lạc Tuyết lên xuống vài lần người đã đến phía sau thạch thất rồi.

Phong Liệt Diễm thấy thế, vội la lên: "Vân Thiên? Đệ đừng giận ta!" nói xong muốn đuổi theo Lạc Tuyết, bị Ngọc Trần Tử ngăn lại.

"Liệt Diễm, ngươi. . . . . . Rất quan tâm Thiên nhi chúng ta phải không?" Ngọc Trần Tử nghiêm trang hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt Phong Liệt Diễm, hắn không cho phép bất kỳ người nam nhân nào tổn thương Lạc Tuyết một lần nữa, cho nên, chuyện này đối với hắn mà nói cực kỳ quan trọng.

Phong Liệt Diễm thấy Ngọc Trần tử đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, lại không dám nói đùa, cũng nghiêm chỉnh đáp: "Dạ, sư công, Liệt Diễm quan tâm Vân Thiên, hơn nữa Liệt Diễm chăm sóc đệ ấy cả đời. Xin sư công cho phép!"

"Chăm sóc cả đời?" Ngọc Trần Tử nheo mắt lại, lần nữa mở mắt ra ánh mắt sắc bén bắn về phía Phong Liệt Diễm, "Ngươi biết nàng là loại người nào không? Ngươi lại dám nói muốn chăm sóc nàng cả đời?"

Phong Liệt Diễm nghĩ là Ngọc Trần Tử bởi vì hai người đều là nam nhân nên tức giận, cảm thấy thê lương, khóe miệng mang theo nụ cười khổ sở cúi đầu về phía Ngọc Trần Tử sau đó mới nói: "Sư công, nếu người đã cho phép Liệt Diễm gọi người là sư công, Liệt Diễm cũng coi người như người thân vậy, hôm nay Liệt Diễm trịnh trọng đem lời trong lòng nói cùng người."

"Con thích Vân Thiên, nhưng con biết ở trong mắt người bình thường chuyện này không thể nào chấp nhận được, bởi vì hai chúng con là nam nhân, vì nguyên nhân này nội tâm của con đã đấu tranh rất lâu, cũng đã cố gắng tiết chế tình cảm của chính mình, nhưng chuyện tình yêu từ cổ chí kim không ai có thể đoán trước được, con đã không khống chế được bản thân mà động tâm vì đệ ấy, cũng chỉ có thể buông thả bản thân, con cũng biết rõ, bởi vì con cố chấp, nên mang đến phiền muộn cho Vân Thiên, đệ ấy thậm chí muốn rời khỏi con, vĩnh viễn không gặp lại, mà con thật sự làm không được."

"Sư công, về điểm này, con xin thỉnh tội với người, bất kể người trừng phạt con thế nào..con cũng sẽ không dị nghị. Người là người thân nhất trên đời này của Vân Thiên, cho nên con đến đây để gặp người ngoài chuyện bà nội giao phó, còn muốn chính mình giải thích cho người nghe.”

Phong Liệt Diễm xúc nói đến chỗ này, sau đó "Bùm" một tiếng quỳ xuống, "Liệt Diễm chỉ cầu sư công cho phép con vĩnh viễn chăm sóc Vân Thiên, con quyết sẽ không ngăn cản đệ ấy cưới vợ sinh con, tự chăm sóc cuộc sống của mình . cho dù. . . . . . người cho con từ xa nhìn đệ ấy cũng tốt. . . . . ."

Ngọc Trần Tử nghe xong bây giờ đại khái hiểu rõ, thấy Phong Liệt Diễm thật sự không biết nha đầu Lạc Tuyết là nữ tử! Azz, thật đúng là khổ tiểu tử này! Muốn cùng hắn nói rõ mọi chuyện ư? Ngộ nhỡ hắn biết thân phận của Lạc Tuyết, ngược lại xem thường nha đầu đó thì làm thế nào?

Ngọc Trần Tử suy nghĩ một lúc lâu, cũng đem Liệt Diễm nhìn thật kỹ từ đầu đến chân mấy lần, mới chậm rãi mở miệng nói: "Liệt Diễm, ngươi cũng ngươi đang nói cái gì? Chỉ bằng những lời này của ngươi, lão phu có thể lấy tính mạng của ngươi rồi!"

"Ha ha, sư công, Liệt Diễm biết mình đang làm gì. Không có Vân Thiên ở bên cạnh, Liệt Diễm sống không bằng chết, thay vì như vậy, còn không bằng chết ở trên tay sư công!" Phong Liệt Diễm tự giễu nói.

Ngọc Trần Tử vẻ mặt có chút xúc động, nhưng mà hắn vẫn chưa yên tâm, lại nói: "Nhưng nếu có một ngày ngươi phát hiện Thiên nhi không phải bộ dáng như lúc này ngươi nhìn thấy, ngươi sẽ làm sao?"

"Sư công người quá lo lắng, con thích là chính bản thân đệ ấy chứ không liên quan đến bất cứ thứ gì. Đệ ấy không phải cái bộ dáng này? đệ ấy còn dáng vẻ nào chứ? Đệ ấy là nam nhân con cũng thích, tại sao phải sợ đệ ấy biến thành nữ nhân chứ? nếu đệ ấy thật sự là nữ nhân, con vui mừng còn không kịp nữa còn có thể tức giận được sao?" Phong Liệt Diễm lắc đầu nói.

"Hả? sư công hỏi ngươi...trong nhà ngươi đã có thê nhi chưa?" Ngọc Trần Tử chợt nhớ lại điều gì, hỏi vội.

"Liệt Diễm đến nay không có một thê một thiếp một đứa con." Phong Liệt Diễm trả lời cặn kẽ, cũng không hiểu sư công hỏi hắn chuyện này có tác dụng gì.

"Ha ha ha! Sư công yên tâm đem Thiên nhi giao cho ngươi! Dù sao cũng tốt hơn so với tên Vương Gia kia!" Ngọc Trần Tử vỗ vỗ bả vai Phong Liệt Diễm vui mừng cười nói.

"Vương Gia? Sư công nói đến Trang Thân Vương?" Phong Liệt Diễm nghe thấy lời nói của Ngọc Trần Tử chứa hàm ý, vội hỏi thăm nói.

"Ngươi cũng biết? Là Lạc. . . . . . à là Thiên nhi nói cho ngươi?" Ngọc Trần Tử nhất kích động xuýt nữa gọi tên thật của Lạc Tuyết nhưng đã rất nhanh chóng chuyển lại.

Nhưng cho dù là như vậy, nhưng khiến trong lòng Phong Liệt Diễm nổi lên sự nghi ngờ, "Sư công, Vân Thiên có phải có chuyện gì quan trọng gạt con? Mà người cũng đang giúp đỡ đệ ấy?"

"Thiên nhi có chuyện quan trọng? tại sao ta không biết? Không được, tìm thời gian ta phải hỏi hắn một chút mới được!" Ngọc Trần Tử thầm than, Phong gia tiểu tử tâm tư đúng thật là rất kín đáo, cũng may mà Lạc Tuyết có thể giấu diếm lâu như vậy.

Phong Liệt Diễm chưa từ bỏ ý định nói tiếp: "Sư công còn chưa nói có phải là Trang Thân Vương hay không? Hơn nữa Liệt Diễm còn muốn biết giữa Trang Thân Vương và Vân Thiên có quan hệ gì?"

"Ai nha, vấn đề của ngươi tại sao lại nhiều như vậy? Ta không không trả lời được, chính ngươi đi hỏi Thiên nhi đi!" Ngọc Trần Tử bối rối, đối với vấn đề Phong Liệt Diễm hỏi đã không chống đỡ không được, vội đẩy sang người Lạc Tuyết.

"Sư công! Đệ ấy không chịu nói cho con biết!" Phong Liệt Diễm nóng nảy, kéo ống tay áo Ngọc Trần Tử nói.

"Vậy thì sư công lại càng không thể nói được, nếu không “hắn” sẽ trở mặt cùng ta đấy! Chính ngươi đi ra phía sau tìm “hắn” hỏi đi, sư công còn có việc không thể bồi ngươi được!" Ngọc Trần Tử trên đầu đã toát đầy mồ hôi, chỉ vào gian thạch thất kia xong đã không thấy bóng người đâu nữa.

"Sư công!" Phong Liệt Diễm đưa tay ngăn cản, nhưng hắn làm sao có thể cản được, nhìn tốc độ khinh công hắn cũng chỉ có thể Lực Bất Tòng Tâm mà thôi! Nhưng Ngọc Trần Tử thái độ vừa muốn nói lại thôi, hắn lại lại càng muốn biết chuyện xưa của Vân Thiên, quyết định bình tĩnh đi theo hướng Ngọc Trần chỉ.

Ngọc Trần Tử trở lại trong nhà, không nhịn được thở dài nói: "Nha đầu này lại tìm việc cho lão già này, không có chuyện gì lại mang tiểu tử này tới kiểm tra lão già ta đây?" Ngọc Trần Tử ở trong phòng thong thả đi qua đi lại, đột nhiên vỗ đùi, "Không đúng, là ta muốn Lạc nhi dẫn hắn tới mà! Ai nha, lại quên mất chuyện quan trọng nhất rồi !"

Ngọc Trần Tử lại vội vàng chạy ra ngoài, nghĩ đến chuyện Như Mi, dưới chân không khỏi nhanh thêm vài phần, vừa đi vừa kêu: "Phong Liệt Diễm! Ngươi mau ra đây!"

Bên này Lạc Tuyết vào thạch thất, thắp cho Vân Thiên Ca ba nén hương, sau đó quỳ xuống, tỉ mỉ nói, "Cha, Lạc nhi đã bôn ba bên ngoài thời gian dài như vậy, lại vẫn chưa báo thù rửa hận cho người được, cha, người có oán trách con không? Còn mẹ con, con không biết mộ phần của nàng tại nơi nào, không người nào có thể nói cho con biết, thậm chí con cũng không biết tên của nàng, cha, con thật sự muốn mang nàng đến, để cho hai người đoàn tụ ở chỗ này, cho nên, cha, ngươi nhất định phải phù hộ cho con!"

Phong Liệt Diễm đến bên ngoài gian thạch thất, lại không vào được, chỉ đành phải chờ ở bên ngoài, thầm than trong lòng "Hồi hồn cốc" này bố trí cơ quan thật sự rất nhiều, chỉ nhìn hoa cỏ trong rừng cây này bình thường không có gì khác lạ, nhưng lại lộ ra vẻ bất phàm, được sắp xếp theo ngũ hành bát quái! Ngọc Trần Tử thật sự là một cao nhân, học rộng tài cao nhé! Ý trung nhân của bà nội quả thực không phải là một người phàm phu tục tử!

Lạc Tuyết mở của gian thạch thất ra, chỉ thấy Phong Liệt Diễm đứng ở bên ngoài.

"Phong Đại Ca? Sư công đâu?"

"Sư công người bỏ lại ta một mình ở đây chạy mất rồi! Người, muốn ta đến tìm đệ hỏi chuyện!" Phong Liệt Diễm mỉm cười nói.

"À?" Lạc Tuyết có chút kinh ngạc, "Hỏi đệ chuyện gì?"

"Hỏi đệ đang có chuyện gì gạt ta sao? Vân Thiên, ta muốn biết tát cả chuyện xưa của đệ!" ánh mắt của Phong Liệt Diễm sáng quắc nhìn ào ánh mắt của Lạc Tuyết, đâm thẳng vào trái tim Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết ngây ngốc một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Phong Đại Ca, huynh đừng ép ta! Ta nói rồi, có một ngày ta nhất định nói hết toàn bộ cho huynh biết, nhưng, bây giờ chưa phải lúc!"

"Vân Thiên!" Phong Liệt Diễm nắm chặt tay Lạc Tuyết, đau lòng sự đau đớn trong ánh mắt Lạc Tuyết, "Ta không hỏi, ta không bao giờ hỏi nữa, ta sẽ chờ đệ chủ động nói cha ta biết, có được không?"

"Phong Liệt Diễm!" Nơi xa truyền đến tiếng gọi vội vàng của Ngọc Trần Tử, hai người sợ hết hồn, gấp gạp chạy về hướng Ngọc Trần Tử.

"Sư công!"

"Sư công! Đã xảy ra chuyện gì?"

"Liệt Diễm, ngươi mau nói cho sư công Như Mi lúc sắp đi muốn ngươi chuyển lời gì lại cho ta?" Ngọc Trần Tử vẻ mặt nóng nảy, nắm chặt tay Phong Liệt Diễm không ngừng lay động.

"Sư công, người đừng vội! để Phong Đại Ca từ từ nói cho người biết." Lạc Tuyết thấy thế, vội trấn an nói.

"Sư công, bà nội nói, tuyền hạc, cá sống chung xử vu lục, cùng ha lấy ướt, tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng ở chốn sông hồ quên nhau. Nàng lúc xinh đẹp nhất gặp được người, cuộc đời này đã kết thúc; nếu như có kiếp sau, mong có thể một lần nữa được nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già!" Phong Liệt Diễm trịnh trọng thuật lại .

(*)Suối cạn, cá sống chung bị đất liền vây lại, cùng nhau ẩm ướt, giúp nhau trong lúc hoạn nạn, không bằng quên nhau ở chốn sông hồ.

Ngọc Trần Tử sau khi nghe xong, đôi tay rung càng lúc càng lợi hại, bờ môi run rẩy một lúc lâu, mới phát ra âm thanh , "Như Mi, nàng thật độc ác! Nàng dùng lời nói tuyệt tình lừa dối ta 26 năm, nàng lừa dối ra sống một mình 26 năm, nàng lại bỏ ta mà đi, Như Mi, ta không muốn kiếp sau, ta chỉ muốn kiếp cùng nàng sống đến già! Tại sao? Ông trời ngươi lại trêu ta? Như Mi, nàng cùng hắn đi rồi, để lại ta một mình tưởng nhớ hư không, như vậy quá bất công với ta!"

Ngọc Trần Tử gương mặt đầy nước mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn vào gian thạch thất kia, tự mình lẩm bẩm, "Không bằng ở chốn sông hồ quên nhau ư? Như Mi?" chỉ vài bước chân, mà lại trở nên rất xa, nhìn bóng lưng Ngọc Trần Tử trong nháy mắt già nua, Lạc Tuyết cũng khóc lên, "Sư công! Người còn có ta! Sư công. . . . . ."

Ngọc Trần Tử từng bước từng bước đến gần gian thạch thất, đôi tay mở cơ quan vẫn còn run rẩy, "Chi" một tiếng, cửa đá mở ra, "Như Mi, ta tới đây! Ta tin tưởng lời nàng nói, kiếp sau chúng ta có thể nắm tay nhau cả đời, sống bên nhau đến già! Lần này, nàng không thể gạt ta nữa. . . . . . Không thể gạt ta nữa rồi. . . . . ."

Trên vách đá, là bức tranh Liễu Như Mi đang mỉm cười, Ngọc Trần Tử khẽ chạm nhẹ vào dung nhan đã qua đời, nước mắt không ngừng rớt xuống, cũng làm ướt cả trái tim Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm ở ngoài cửa.

"Vân Thiên, chúng ta ngồi ở đằng kia chờ sư công đi! Để cho người yên tĩnh một lát." Phong Liệt Diễm kéo cánh tay Lạc Tuyết, đi đến bên cạnh.

"Vân Thiên, đệ biết chuyện giữa bà nội ta và sư công là như thế nào không?" Phong Liệt Diễm rất tò mò, tình cảm sâu như vậy, nhất định là có một đoạn tình cảm xưa không tầm thường.

Lạc Tuyết nhàn nhạt kể câu chuyện xưa mà nàng được nghe từ Ngọc Trần Tử, nói đến đoạn cuối cùng mới xoay người lại nhìn Ngọc Trần Tử đang ở trong thạch thất, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, "Thế gian mỗi nữ nhân đều hi vọng yêu được một nam nhân có thể làm chỗ dựa cho họ!"

"Ừ, yêu thương thì dễ dàng nhưng giữ được tình yêu mới khó khăn, người nặng tình giống như sư công sợ rằng khắp thiên hạ cũng tìm không ra người thứ hai nữa! Nếu là năm đó sư công nghe lời bà không xông pha giang hồ, bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ cả cuộc đời này!" Phong Liệt Diễm nhất thời xúc động nói.

"Chuyện trên thế gian rất khó nói, có lẽ số phận đã định trước, yêu nhau rất khó được gần nhau!" Lạc Tuyết nói những lời này không khỏi nghĩ đến mình, bây giờ nàng bắt đầu hoài nghi, nàng và Long Ngạo Thiên sự yêu nhau sao? Năm đó chỉ mình nàng diễn, còn hắn lại diễn ở bên ngoài cửa?

Câu nói năm ấy vẫn văng vẳng bên tai, "Lạc Tuyết, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã quyết định bên nàng! Ta tình nguyện chỉ vì nàng, phụ thiên hạ!" Bây giờ nghĩ lại, lời nói ngây thơ đến mức nào, mà nàng lại tin hắn thật lòng, hôm nay, Long Ngạo Thiên, mặc kệ hắn có vì nàng mà cầu xin hoàng thượng, cũng không nói về hắn còn nhớ thương nàng một chút nào không, những thứ này không quan trọng, bởi vì, nàng không còn thương hắn nữa, nàng chỉ muốn nghe hắn giải thích, giữa bọn họ sẽ không còn liên quan nữa, nếu như hắn không chịu buông tay, nàng sẽ xin hoàng thượng hạ thánh chỉ, khiến hắn hưu nàng, sau đó nàng sẽ vĩnh viễn ở "Hồi hồn cốc" , không bao giờ hỏi đến chuyện thế gian nữa!

Lạc Tuyết đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, lại quên Phong Liệt Diễm bên cạnh.

Phong Liệt Diễm thấy nàng không hề chú ý đến mình cảm thấy tương đối buồn bực. Vì vậy, lặng lẽ thò đầu đến bên cổ Lạc Tuyết nhẹ thở một hơi, sau đó nhẹ nhàng dùng đôi tay nắm ở hai vai Lạc Tuyết hôn lên vành tai xinh xắn của nàng, Lạc Tuyết bị hành động đột ngột này mang lại cảm giác tê dại giật mình run rẩy một lúc, sau đó mới phản ứng kịp, nàng lại bị đánh lén!

"Lưu manh! Huynh! Tại sao huynh lại đáng ghét như vậy!" Lạc Tuyết đẩy Phong Liệt Diễm ra, đứng lên, không suy nghĩ nói ra một câu.

"Ai bảo đệ không để ý đến ta? Nếu như đệ lại không chú ý đến ta...ta lại dùng biện pháp này tiếp, ha ha, rất có hiệu quả!" Phong Liệt Diễm đã thăm dò tính khí Lạc Tuyết, làm bộ cả gan chép chép mồm, bộ dáng vẫn chưa được thõa mãn.

Lạc Tuyết tức giận phẫn nộ bàn tay giơ lên, rồi lại bỏ xuống, nàng sợ quấy rầy Ngọc Trần tử cho nên chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân đang giả vờ vô tội kia!"Phong Liệt Diễm, nếu như huynh dính vào ta nữa sẽ giết huynh thật đó !"

"Ta không sợ! Dân gian không phải thường nói, đánh là thương, mắng là yêu sao cho nên, ta sẽ không ngại!" Phong Liệt Diễm rất hào phóng buông tay nói.

Lạc Tuyết nghe vậy, thật sự muốn hôm mê ngay tại chỗ, nàng chừng từng gặp qua một nam nhân nào mặt dày như vậy!

Ngọc Trần Tử một mực trong mật thất ngây ngô cho đến khi mặt trời lặn sau mới ra ngoài, vừa ra cửa đá, chỉ thấy hai tiểu hài nhi đang đứng đó trừng mắt nhìn nhau nét mặt như muốn ăn thịt người vậy. Dĩ nhiên vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn là của Lạc Tuyết, hai người này trẻ tuổi, khi hắn bằng tuổi này, cũng là một tên nhóc không phải sao?

Ngọc Trần Tử bước nhẹ nhàng đến trước mặt hai người, thấy hai người vẫn còn chưa để ý đến hắn, liền "Khụ khụ" hai tiếng, kết quả hai người đồng thời quay đầu lại, Lạc Tuyết bổ nhào trên người Ngọc Trần Tử ủy khuất kêu khóc: "Sư công, người làm sao có thể như vậy?"

"Ta? Sư công làm như thế nào?" Ngọc Trần Tử như tên Hòa thượng mạc bất trứ đầu não (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), ngây ngốc hỏi.

"Sư công, người biết rõ ràng con là một nam nhân mà? Còn cam kết để cho hắn chăm sóc con?" Lạc Tuyết âm thầm bấm một cái bên hông Ngọc Trần Tử, Ngọc Trần Tử lúc này mới phản ứng kịp, "A. . . . . . A. . . . . ." hai tiếng, cương quyết không nói được gì nữa .

"Sư công, người có biết hay không, hắn. . . . . . Hắn bắt nạt con!" Lạc Tuyết tức giận dậm chân một cái, chỉ vào Phong Liệt Diễm tố cáo nói.

"Khi dễ? Liệt Diễm! Ngươi tại sao lại bắt nạt Thiên nhi?" Ngọc Trần Tử lập tức giận dữ hét.

"Sư công, ta không có, Vân Thiên muốn thoát khỏi ta đi đối phó với Thượng Quan Lôi và Trang vương phủ, mới cố ý nói với người như vậy." Phong Liệt Diễm chấn động cứ như đúng rồi bị cắn ngược lại một cái.

Lạc Tuyết hoàn toàn sụp đổ, quả nhiên Ngọc Trần Tử nhìn về phía Lạc Tuyết, "Con đứa bé này. . . . . . có Liệt Diễm cùng với con không phải được sao? Một người đối mặt nhiều nguy hiểm như vậy, sư công làm sao có thể yên lòng được?"

Ngọc Trần Tử có thói quen gọi nàng là "Nha đầu", Lạc Tuyết chỉ sợ Ngọc Trần Tử sẽ không cẩn thận nói ra cái gì , trong lòng lại phiền não vô cùng, liền chuyển đề tài khác nói: "Sư công, con nghe được chuyện của sư công rồi! Vậy bây giờ. . . . . . rất thương tâm có phải không?"

"Tại sao có thể không đau lòng được chứ? Cũng không phải là đau lòng, mà là tiếc nuối, là nỗi tiếc nuối của cả cuộc đời sư công!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.