Năm đó, Vân Thiên Ca hai mươi ba tuổi, đúng là trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, lấy việc chính nghĩa làm đầu.
Vân Thiên Ca là đệ tử chân truyền của sư phụ Ngọc Trần Tử, bản thân hắn là thiên phú kỳ bẩm, là một người có tài luyện võ, Ngọc Trần Tử liền đem tất cả võ nghệ cả một đời hắn truyền cô nhi mà hắn nuôi dạy từ nhỏ đến lớn.
Từ năm hai mươi tuổi Vân Thiên Ca bắt đầu xông xáo giang hồ, một thân võ nghệ danh chấn võ lâm thiên hạ, một tấm lòng hiệp nghĩa uy chấn tám phương.
Khi đó Vân Thiên ca rất đắc ý , thiên hạ có bất cứ nơi nào hắn không dám đi.
. . . . . . . . . . . .
Lam Tịch Nhan là vợ của Lộ Châu Tham tướng Tá Lĩnh Thượng Quan Lôi, giờ phút này đang ngồi ở trong xe ngựa đi về hướng Từ Châu. Chuyến đi này Lam Tịch Nhan muốn về nhà mẹ đẻ thăm người thân, con còn nhỏ, đường xá xa xôi nên không mang theo bên người.
Một tiểu đội do quan binh mặc y phục thường dân hộ tống, hơn nữa còn mấy nha hoàn hầu hạ đi theo xe, xe ngựa đã ra khỏi đường lớn, bắt đầu đi vào giữa rừng.
"Phu nhân, ngài có mệt không? Có muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát không?" Ngoài xe ngựa một nha đầu hỏi.
Âm thanh mềm mại của Lam Tịch Nhan vang lên, "Không cần, tiếp tục đi thôi."
"Dạ, phu nhân."
Đi được một lát, đột nhiên ở trong cánh rừng trên bầu trời lao xuống hai con chim ưng bị thương, con ngựa bị giật mình, kéo xe chạy như điên lao nhanh về phía trước, Lam Tịch Nhan kinh hãi kêu to, ở trong xe ngựa ngã tới ngã lui, sau lưng hộ vệ nhanh chóng tiến lên, nhưng người làm sao có thể nhanh bằng tốc độ của ngựa?
Ngay lúc Lam Tịch Nhan sắp ngã ra khỏi xe ngựa, một bóng trắng từ phía trên bay xuống, chỉ qua vài công phu, đã giữ chặt được con ngựa đang phát điên, xe ngựa dừng lại, Lam Tịch Nhan vén rèm xe lên, liền ngây ngốc đứng tại đó.
Áo trắng tung bay, bóng dáng đó đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, mĩ quan Như Ngọc, góc cạnh rõ ràng, mái tóc đen nhánh chỉ dùng một cây ngọc trâm búi lại, những sợi tóc còn lại tự nhiên rũ xuống hai vai, giống như thần tiên đứng ở đó, không nói hết được sự tự nhiên Xuất Trần, tuấn lãng bất phàm.
Trái tim của Lam Tịch Nhan "Thịch thịch thịch" nhảy lên nhảy xuống, sắc mặt hơi đỏ, mất tự nhiên cúi đầu.
Hai mắt Vân Thiên Ca cũng không cách nào dời khỏi gương mặt cô nương trước mặt, hắn, chưa từng thấy một cô nương nào đẹp như vậy, mắt ngọc mài ngài, Diện Nhược Đào Hoa, ngước mắt nháy mắt, sóng mắt lưu chuyển, càng nhìn càng thấy đẹp, một nụ cười nhẹ nhàng làm cho tất cả cảnh vật trên đời đều bị lu mờ, đẹp như vậy, nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không hề quá.
Vân Thiên Ca cứ như vậy nhìn Lam Tịch Nhan, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, vừa rồi bị sợ hãi, nàng, nàng không bị thương chứ?"
Lam Tịch Nhan nghe thấy âm thanh trong trẻo này, trong lòng giật mình, mắt phượng nhẹ giơ lên, bên môi vẫn còn ý cười nhợt nhạt, "Ta không sao, cám ơn tráng sĩ cứu giúp!"
"Không sao, một cái nhấc tay mà thôi." Vân Thiên Ca bị này nụ cười làm kinh sợ thất thần, trong giây lát ngây ngốc đứng đó, thật lâu sau môi mỏng mới khẽ nói.
"Phu nhân -" hộ vệ và bọn nha hoàn đuổi theo, thấy Lam Tịch Nhan bình yên vô sự, đều yên lòng.
"Phu nhân, vị này là?" Một hộ vệ dẫn đầu khom mình hỏi.
"Vừa rồi là vị tráng sĩ này đã cứu ta!" Lam Tịch Nhan liếc mắt nhìn Vân Thiên Ca, trên mặt nóng lên, cuống quít quay đầu đi.
"Xin đại hiệp nhận một lạy của chúng ta, cảm tạ đại hiệp cứu phu nhân nhà ta!" Tất cả người làm quỳ xuống cảm tạ Vân Thiên Ca.
"Phu. . . . . . Nhân?" Vân Thiên Ca lúc này mới phản ứng kịp, người trước mặt nhi không phải là một cô nương, mà là một vị phu nhân đã có gia đình.
Một loại cảm giác mất mát nhàn nhạt trào lên trong lòng, sắc mặt Vân Thiên Ca tối lại, cố gắng nặn ra mấy chữ, "Không cần khách khí!" Sau đó giống như lúc tới vậy, đột nhiên rời đi.
"Phu nhân? Phu nhân?" Nha hoàn kêu Lam Tịch Nhan đang đứng mất hồn ở đó, "Phu nhân, chúng ta nên lên đường thôi!"
"Ừ." Một lúc lâu sau Lam Tịch Nhan mới lấy lại tinh thần, che giấu khóe mắt lo lắng và khổ sở, một lần nữa lên xe ngồi , "Đi thôi."
Nàng rõ ràng thấy, bạch y nam tử vừa rồi, đau lòng. . . . . .
Vân Thiên Ca nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, vẻ mặt thẩn thờ, xoay người lên ngựa, chậm rãi đi theo hướng xe ngựa Lam Tịch Nhan vừa đi, tâm tình trở nên trầm trọng.
. . . . . . . . . . . .
Trong xe ngựa, Lam Tịch Nhan nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn dật và đôi mắt như đáy hồ trong suốt nhưng con ngươi lại sâu thẳm như đáy hồ kia.
Lam Tịch Nhan ảo não lắc đầu một cái, nàng đoán mò cái gì chứ ? Nàng đã là mẫu thân của hai đứa trẻ, còn muốn chuyện này để làm gì?
"Tiểu Hồng, nhắc cho bọn họ, đi nhanh lên một chút." Lam Tịch Nhan thò đầu ra cửa xe, phân phó nói.
"Dạ, phu nhân."
Xe ngựa cũng nhanh chóng ra khỏi rừng cây, trong rừng cây yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng "Đạt Đạt đạt" của vó ngựa nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng mà Lam Tịch Nhan và Vân Thiên Ca sẽ không cứ như vậy mà lỡ mất nhau được.
Lúc sắp ra khỏi cánh rừng, con ngựa một lần nữa bị kinh sợ, lần này là bởi vì trước đường bị hai ba mươi người vạm vỡ chặn lại!
Những cường đạo này trong tay mỗi người đều cầm một thanh đại đao sáng loáng, dưới ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, khiến lòng người run sợ.
"Trong xe ngựa của các ngươi là người nào?" Tên cầm đầu cường đạo cao giọng hô.
Tất cả quân hộ vệ lập tức đem xe ngựa vây lại, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, "Bọn ngươi thật là to gan, không nhìn thấy xe ngựa của quan gia sao?"
"Ha ha ha! Quan Gia thì thế nào? Bọn lão tử đang muốn cướp của Quan Gia! Thức thời thì đem tất cả tiền tài và nữ nhân lưu lại, bản thân thì cút đi, nếu không đừng trách bọn lão tử không chừa một ai!"
Bọn cường đạo rối rít cười dâm tà, phát ra âm thanh điếc tai nhức óc, quân hộ vệ không dài dòng nữa, trực tiếp tiến lên, cùng bọn cường đạo triển khai ác chiến, nhưng nhóm cường đạo này võ công rất cao cường, vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, đã giết chết hết tất cả quân hộ vệ.
Máu đổ đầm đìa, mùi tanh nồng nặc, tên hán tử cầm đầu cường đạo xách theo đại đao rỉ máu đi về phía hai nha hoàn run lẩy bẩy ngã ngồi ở trước mặt hai xe, bỉ ổi sờ soạng gương mặt của Tiểu Hồng, "Toàn bộ mang đi!"
Bàn tay to toàn lông màu đen vén rèm xe lên, Lam Tịch Nhan ngấm ngầm chịu đựng, cắn chặt môi, hung hăng nhìn chằm chằm tên hán tử cường đạo như ma quỷ này.
"Ha ha! Cái này tốt hơn, một nương tử rất xinh đẹp! Các huynh đệ, đứa tất cả mang về, làm áp trại phu nhân lão tử!"
Lam Tịch Nhan tức giận mắng ra tiếng, "Tặc tử to gan, ban ngày ban mặt lại dám giết người cướp người, tướng công ta chính là Tham tướng Tá Lĩnh Lộ Châu, hôm nay ngươi dám cướp ta, hắn nhất định sẽ phái binh tiêu diệt các ngươi!"
"Hả? Tham tướng Tá Lĩnh Lộ Châu? Ha ha, lão tử đã từng giết chết quan lớn hơn hắn, ngươi yên tâm, lão tử trước tiên dẫn ngươi trở về, chờ chuyện tốt của chúng ta thành, lão tử sẽ chậm chậm chờ tướng công ngươi đến!"
Tất cả bọn cường đạo cuồng vọng không kềm chế được cười lớn lên, Lam Tịch Nhan cũng bị mạnh mẽ kéo xuống xe ngựa, mang đến Hắc Hổ trại cách chỗ này ba mươi dặm.
Vân Thiên Ca một đường chậm rãi đi theo, bản thân hắn bốn biển là nhà, không có chỗ ở cố định, đi tới đâu tính đến đó, vẫn ảo tưởng đi theo vết bánh xe ngựa Lam Tịch Nhan đi về phía trước.
Nhưng hắn đi theo đến nơi này, bị thảm cảnh trước mắt làm kinh hãi thất thần, thi thể quân hộ vệ nằm đầy đất, xe ngựa bị đập bể, cũng không nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân đó đâu.
Vân Thiên Ca chỉ cảm thấy một cỗ lãnh khí từ dưới lòng bàn chân dâng lên, xông thẳng lên đỉnh đầu, tìm kiếm xung quanh một đợt, không hề thấy thi thể bất cứ cô nương nào, Vân Thiên Ca lại cảm thấy có chút may mắn, điều này cho thấy, nàng vẫn chưa chết?
Mấy năm nay Vân Thiên Ca xông xáo giang hồ kinh nghiệm khiến cho hắn tỉnh táo lại, phân tích tình huống trước mắt.
Nhìn dáng dấp, chỉ có nam binh bị giết, hai nha hoàn đi cùng nàng không chết, hơn nữa hiện trường không tìm thấy tiền vật gì, chắc chắn là bị cướp, nhưng bọn cướp nào đây?
Vân Thiên Ca cẩn thận tra xét địa hình vùng này, qua năm mươi dặm nữa là đến địa giới Từ Châu rồi, cách ba mươi dặm xung quanh đây chỉ có Hắc Hổ trại, sẽ là do bọn họ gây nên sao?
Vân Thiên Ca hung hăng khẽ cắn răng, đến đó một chút xem sao!
Vân Thiên Ca một lần nữa lên ngựa, "Giá" một tiếng, quất roi ngựa, chạy về phía Hắc Hổ trại.
. . . . . . . . . . . .
Trong Hắc Hổ trại.
"Ha ha ha, muội tử, lão tử khuyên ngươi đi theo ta! Thấy kết quả chưa? Nếu ngươi còn không đồng ý, lão tử dùng biện pháp cứng rắn, sau khi thưởng thức ngươi, lão tử sẽ để ngươi giống như hai nha hoàn kia, ném cho nhóm Ngạ Lang, thay phiên hưởng dụng ngươi, như thế nào? Loại nào tốt hơn?" Tên cầm đầu cười dâm tà một tay nâng cằm Lam Tịch Nhan lên, bộ mặt dữ tợn muốn dán lên mặt Lam Tịch Nhan.
Lam Tịch Nhan bị trói trên một cây cột, nhìn vừa Tiểu Hồng và A Lan bị những tên tặc nhân này thay phiên nhau chà đạp, trong lòng vừa buồn vừa hận, nước mắt rơi như mưa, lầm bầm kêu: "Tiểu Hồng, A Lan!"
"Ngươi giết ta đi! Ta sẽ không khuất phục, ta biến thành quỷ cũng muốn các ngươi đền mạng!" Cặp mắt Lam Tịch Nhan tuyệt vọng hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt, "Phi" phun một bãi nước miếng trên mặt tên lão đại đang muốn dán lên mặt nàng.
"Tiện nhân!" Nam nhân kia rống giận, "Vậy thì đừng trách lão tử không biết thương hoa tiếc ngọc!"
Lam Tịch Nhan bị hắn tát một cái, nhanh chóng trở nên sưng đỏ , vạt áo trước ngực bị xé toạc ra, lộ ra áo lót bên trong.
Lam Tịch Nhan biết thể nào giữ được trong sạch nữa, há miệng muốn cắn vào lưỡi của mình, thế nhưng tên nam nhân ghê tởm mắt nhanh tay lẹ, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh nhét vào miệng Lam Tịch Nhan.
Lam Tịch Nhan bi phẫn lẫn lộn, trong đôi mắt tóe lên một tia hận ý, nhìn này tên nam nhân ghê tởm này xe rách quần áo của bản thân, nhìn những tên cường đạo khác đứng ở bên cạnh thưởng thức.
"Đại ca!" Một cường đạo còn chưa tiền vào, đã lớn tiếng hô.
Này nam nhân ghê tởm này dừng lại động tác xé rách quần áo Lam Tịch Nhan, quay đầu, giận dữ hét: "Con mẹ nó ngươi làm cái gì vậy? muốn phá hư chuyện tốt của lão tử sao?"
Tên cường đạo vừa kêu lên tiến vào, là một tên thiếu niên không lớn tuổi, nhìn thấy lão đại của mình tức giận, nơm nớp lo sợ mà nói: "Lão đại, không phải, có hán tử trẻ tuổi đứng ở trước cửa sơn trại, hắn nói rõ muốn gặp lão đại! Hắn còn nói, nếu như lão đại không ra gặp hắn, hắn lập tức sẽ xông vào!"
"Cái gì? Người nào mà khẩu khí lớn như vậy? Dám khiêu chiến cùng lão tử!" Tên lão đạo bị kích thích ném Lam Tịch Nhan xuống đi ra phía ngoài, bọn thủ hạ hắn tất nhiên cũng đi theo.
Vân Thiên Ca thu hồi nội tâm nóng nảy, trên mặt thản nhiên hơn, yên lặng nhìn ở trước cổng có khoảng 50 tên tội phạm đang đi ra.
"Ngươi là ai? Tới Hắc Hổ trại ta có chuyện gì?" Lão đại kêu gào nói.
"Tại hạ đến đây muốn hỏi nhóm người các ngươi có phải vừa giết hơn mười quân hộ vệ, cướp đi một vị phu nhân?" Ánh mắt Vân Thiên Ca vẫn như cũ, lạnh lùng nhìn chằm chằm nhóm người.
"Ha ha ha! Chỉ bằng ngươi? mà muốn lấy lại công đạo cho bọn họ sao? Tiểu tử, hãy xưng tên ra, lão tử xem xem ngươi có đáng giá để lão tử động thủ hay không!" Tiếng cười nhạo của bọn chúng không chút kiêng kỵ gì mà vang lên, bọn họ cười bạch y trước mặt không biết tự lượng sức mình, một người mà muốn chọi cả Hắc Hổ trại sao?
"Tại hạ Vân - Thiên - Ca!" Vậy mà Vân Thiên Ca cũng không tức giận, xem ra đúng là bọn họ đã làm rồi, như vậy vị phu nhân kia nhất định cũng đang ở bên trong, nghĩ tới đây, khẽ cong khóe miệng nở một nụ cười khiến người ta lạnh cả xương cốt, "Không biết như vậy có tư cách để các hạ tự mình động thủ hay chưa?"
"Vân Thiên ca? Ngươi. . . . . . Ngươi chính là danh chấn giang hồ thiên hạ đệ nhất cao thủ Ngọc Trần tử đồ đệ?" Nhóm người kia kinh hoàng luống cuống , giọng nói có chút run rẩy, chưa từ bỏ ý định xác nhận thức nói.
"Rất tốt, xem ra đại danh của Bản công tử bọn ngươi vẫn biết! Vậy thì tốt, tránh khỏi xuống âm phủ không biết kẻ thù là ai!" Vân Thiên Ca vừa nói xong câu này, trường kiếm đã xuất ra, kiếm pháp cao siêu, tuyệt thế võ công, cho dù năm mươi, sáu mươi liên thủ lại đánh, làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Huyết hoa không ngừng văng lên, tử thi trên đất càng ngày càng nhiều, Vân Thiên Ca một thanh trường kiếm đối chọi cả Hắc Hổ trại, từ đó khiến cho Hắc Hổ trại ở trong hắc đạo xoá tên.
Lam Tịch Nhan nghe bên ngoài truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, không rõ chân tướng, muốn phát ra âm thanh, lại chỉ có thể phát ra ra tiếng "Ô ô", dây thừng trói nàng rất chặt, giãy dụa không thoát, bây giờ cũng không có hơi sức, liền chấp nhận nhắm nghiền hai mắt lại.
Lúc Vân Thiên Ca tiến vào, đã thấy cảnh Lam Tịch Nhân chật vật không chịu nổi . Đầu tóc rối bời, mặt mũi bi thương, áo quần rách nát, chỉ còn lại cái yếm màu đỏ và quần lót.
Lòng Vân Thiên Ca chấn động, những tiểu nhân đáng chết này! Hắn mắng, tiến lên hai bước, cởi áo khoác ngoài của mình khoát lên người Lan Tịch Nhan.
Lam Tịch Nhan bị kinh hãi mở to mắt, thấy gương mặt tuấn lãng trước mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống, Vân Thiên Ca vội vàng lấy viếng khăn trong miệng Lam Tịch Nhan ra, ý chí Lam Tịch Nhan chống đỡ không nổi nữa, "Oa" một tiếng khóc lên!
"Ngươi lại tới cứu ta rồi. . . . . . Ngươi đúng là thần tiên!" Lam Tịch Nhan vừa khóc vừa nói.
Vân Thiên Ca lộ vẻ xúc động đem Lam Tịch Nhan ôm vào trong ngực, sử dụng áo trắng của hắn đem Lam Tịch Nhan bao lại, vỗ nhè nhẹ sau lưng Lam Tịch Nhan, "Không sao, tất cả đều không sao, đừng sợ, có ta ở đây bên cạnh ngươi !"
"Ừ, gặp được ngươi thật tốt. . . . . ." Lam Tịch Nhan nức nở nghẹn ngào lẩm bẩm, âm thanh càng ngày càng nhỏ, Vân Thiên Ca không hề lúng túng nữa, dường như ôm Lam Tịch Nhan là một việc thiên kinh địa nghĩa vậy, một cách tự nhiên tựa đầu vào cổ gáy Lam Tịch Nhan, trên người Lam Tịch Nhan tản ra một loại mùi thơm nhàn nhạt, làm Vân Thiên Ca ý loạn thần mê .
Lý trí của hắn nhắc nhở bản thân nên tách thân thể hai người ra, vậy mà lam Tịch Nhan lại bởi vì cả người mệt mỏi đã nằm ở Vân Thiên ca trên bả vai ngủ thiếp đi.
Vân Thiên Ca vừa bất đắc dĩ lại thương tiếc cười cười, ôm Lam Tịch Nhan lên, nhìn gương mặt sưng đỏ của Lam Tịch Nhan, đau lòng cực kỳ, nhẹ nhàng cúi mặt xuống, nhẹ nhàng hôn lên vết sưng đỏ trên mặt của nàng, sau đó đi ra ngoài.
Đi được hai bước, đột nhiên nhớ tới hai nha hoàn của nàng, xoay người nhìn bốn phía xung quanh, hai nha kia đều bị lăng nhục đến chết, nằm trên mặt đất. cũng may hắn tới kịp thời, nếu không, nàng. . . . . .
Vân Thiên Ca không dám nghĩ tiếp, ôm Lam Tịch Nhan nhanh chóng rời khỏi Hắc Hổ trại.
. . . . . . . . . . . .
Khi Lam Tịch Nhan tỉnh lại, đã là ban đêm.
Nàng quan sát xung quanh gian phòng, hình như là quán trọ, rồi cúi đầu nhìn mình, quần áo đã được thay bằng một bộ màu thủy lam!
Lam Tịch Nhan kinh sợ lấy tay che ngực, nàng nhớ ra, nàng bị cường đạo bắt đi, bọn họ xé y phục của nàng, sau đó, sau đó hình như lại là công tử xa lạ kia cứu nàng, vậy y phục của nàng sao lại?
Cửa "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra, Vân Thiên Ca đi vào, thấy vẻ mặt kinh hoàng của Lam Tịch Nhan ở trên giường, có chút kinh ngạc, bỗng nhiên hiểu ra, Lam Tịch Nhan nhất định là hiểu lầm, liền mỉm cười cười khẽ, nói: "Y phục ta nhờ bà chủ của quán trọ này đổi giúp nàng, y phục của nàng không thể mặc được nữa."
"Oh." Mặt Lam Tịch Nhan nhanh chóng nóng lên, ngượng ngùng nói: "Công tử, cám ơn ngươi nhiều lần cứu Tịch Nhan, Tịch Nhan vô cùng cảm kích."
"Ha ha, thì ra nàng tên là. . . . . . Tịch Nhan? Tên rất dễ nghe." Vân Thiên Ca bị nét mặt của Lam Tịch Nhan chọc cười, "Ta tên là Vân Thiên Ca."
"Vậy chính là Vân công tử rồi. Ta họ lam, phu gia là Lộ Châu Tham tướng Tá Lĩnh Thượng Quan Lôi."
"Oh, vậy ta sẽ gọi nàng là Thượng Quan phu nhân." Vân Thiên Ca nghe thấy Lam Tịch Nhan nói đến tướng công, không khỏi phiền não, đi tới bên cạnh bàn, rót cho mình một ly rượu, một mình uống, một ly rồi một ly, Lam Tịch Nhan an vị ở một bên nhìn, hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Vân công tử gọi ta Tịch Nhan là tốt rồi."
Vân Thiên Ca bỗng dưng ngẩng đầu, "Thật? Ta có thể kêu nàng là Tịch Nhan?"
Lam Tịch Nhan xấu hổđỏ mặt, nhưng vẫn là gật đầu một cái. Không biết vì sao, lúc nàng đối diện tình ý của nam tử trước mắt, lại không muốn cự tuyệt.
"Tịch Nhan, nàng đói bụng không? Ta đi gọi tiểu nhị chuẩn bị thức ăn ." Vân Thiên Ca hưng phấn đứng dậy, đi ra ngoài.
Đêm hôm ấy, Lam Tịch Nhan phát hiện ra giữa nàng và Vân Thiên Ca có rất nhiều chủ để chung để nói chuyện, cùng chung yêu thích, bọn họ nói Thi Luận từ, khảy đàn đánh cờ, có chuyện nói không hết, đêm hôm ấy, tình cảm giữa hai người cũng nhanh chóng ấm lên, đây là chuyện mà Lam Tịch Nhan ở bên cạnh Thượng Quan Lôi chưa bao giờ cảm thụ qua, một loại ngọt ngào không thể nói hết.
Lam Tịch Nhan không hề chủ động nhắc tới chuyện phải về nhà mẹ hoặc là trở lại bên cạnh Thượng Quan Lôi nữa, bởi vì nàng ở bên cạnh Vân Thiên Ca rất vui vẻ , mà Vân Thiên Ca lại càng không đề cập những chuyện này.
Bọn họ cưỡi ngựa đi thảo nguyên, bọn họ giống như một đôi vợ chồng, thân mật ôm nhau.
"Tịch Nhan, làm thê tử của ta, có được không?" Vân Thiên Ca hôn Lam Tịch Nhan trong ngực, lần đầu tiên mở miệng hỏi.
Lam Tịch Nhan dừng một lúc lâu, mới nói: "Chuyện ta là thê tử của Thượng Quan Lôi đã là quá khứ rồi, hiện tại ta với chàng ở chung một chỗ, ta nguyện ý làm vợ của chàng."
"Tịch Nhan, ta yêu nàng! Vĩnh viễn yêu nàng! Chúng ta một đời một kiếp không chia cách!" Vân Thiên Ca lầm bầm nói ra những lời yêu thương.
Tại bên trong lều trại trên thảo nguyên, bọn họ Động Phòng Hoa Chúc, Vân Thiên Ca cho rằng loại hạnh phúc này sẽ luôn luôn kéo dài tiếp, bởi vì, không lâu, Lam Tịch Nhan đã mang thai.
"Thiên Ca, chàng nói xem con chúng ta có phải rất đáng yêu không?"
"Điều này là đương nhiên rồi, nếu là nữ nhi, nhất định sẽ giống như Tịch Nhan mỹ lệ như nàng, nếu là bé trai, ha ha, vậy thì giống như ta rồi !"
"Thiên Ca, hiện tại bụng ta lớn như vậy, có phải nhìn rất xấu hay không?"
"Không có, Tịch Nhan của ta vĩnh viễn đều là đẹp nhất!"
"Ha ha, chàng gạt người. . . . . ."
. . . . . . . . . . . .
Mùa đông trên thảo nguyên là lạnh nhất, thức ăn cũng thiếu hụt vô cùng, Lam Tịch Nhan dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, hơn nữa lại cách ngày sinh càng ngày càng gần, mỗi lần nhìn thấy cái bụng tròn trịa này, nàng liền nhớ đến con trai và nữ nhi ở Lộ Châu, bọn họ nhất định rất nhớ nàng. . . . . .
Thời điểm Lam Tịch Nhan đau lòng càng ngày càng nhiều, nàng đối với cuộc sống hiện tại đã không có cảm xúc mạnh mẽ như lúc trước, Vân Thiên Ca vẫn đối xử với nàng rất tốt, lại làm nàng không đành lòng rời khỏi hắn.
Trong lúc mâu thuẫn đan xen, nữ nhi của bọn bọ ra đời vào một đêm tuyết rơi, nữ nhi ra đời cũng không khiến cho Lam Tịch Nhan quyết định ở bên cạnh Vân Thiên Ca.
Thân thể Lam Tịch Nhan càng ngày càng gầy, ăn gió nằm sương cuộc sống này đã khiến nàng không thể chịu đựng, Vân Thiên Ca nhìn thấy vậy cũng rất đau lòng, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể giữ nàng lại, vào một ngày khi ánh mặt trời vừa lên, Lam Tịch Nhan đã lặng lẽ theo thương đội rời đi, đợi đến lúc Vân Thiên Ca phát hiện thì đã không thấy bóng dáng người mình thương ở đâu nữa rồi. . . . . .
Vân Thiên Ca đau lòng khóc thành tiếng, hắn ôm nữ nhi mới được hai tháng trở lại Trung Nguyên, đi tìm Lam Tịch Nhan.
Khi tới Lộ Châu nghe ngóng tin tức, thì biết được Thượng Quan Lôi đã được điều khỏi Lộ Châu rồi, đi về phía nào thì không ai biết.
Vân Thiên Ca ôm một tia hi vọng, trằn trọc tìm khắp phụ mười châu huyện phụ cận, cuối cùng nghe được Thượng Quan Lôi đã được thăng lên làm tướng quân ở thành Uyển An, đóng quân ở trong kinh
Mà Lam Tịch Nhan vừa mới được Thượng Quan Lôi phái thủ hạ mang về tướng quân phủ
Vân Thiên Ca ở chùa Kim Hoa gặp được Lam Tịch Nhan."Tịch Nhan, tại sao? Nếu như nàng muốn có một ngôi nhà ổn định, ta có thể cho nàng."
"Không, Thiên Ca, ta hiểu biết ta có lỗi với chàng, cũng có lỗi với nữ nhi. Nhưng mà, ta còn có một đôi nam nữ, ta cũng không đành lòng bỏ lại bọn họ, xin chàng tha thứ cho ta, có được không?" Lam Tịch Nhan khóc thỉnh cầu Vân Thiên Ca.
"Tịch Nhan, nàng không vứt được , còn có vị trí tướng quân phu nhân nữa, phải không?" Vân Thiên Ca tuyệt vọng nhắm mắt lại, "Tịch Nhan, nàng không tôn trọng tình yêu của chúng ta, Vân Thiên Ca từ nay không yêu nàng nữa, nữ nhi của chúng ta, cũng sẽ không có một người mẹ như nàng!"
"Không -" Lam Tịch Nhan nhìn bóng lưng Vân Thiên Ca rời đi, ngã nhào trên đất, "Thiên Ca, ta yêu chàng , cũng yêu nữ nhi của chúng ta . . . . . nhưng đây tất cả đều là thiên mệnh, ta tham luyến cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng nếu ta không trở về, Thượng Quan Lôi sẽ không bỏ qua cho chàng và nữ nho . . . . . Thiên Ca, đời sau để cho ta làm trâu làm ngựa bồi thường chàng và nữ nhi . . . . . ."
Hạnh phúc của Vân Thiên Ca tới nhanh, đi cũng nhanh, khoảnh khắc quay người, đã cách ngàn năm vạn năm, gặp lại đã là người của hai thế giới rồi. . . . . .
Lam Tịch Nhan lựa chọn cuộc sống như vậy thật sự sẽ vui vẻ sao?
Một đời phồn hoa, một đời tang thương, không nói hết, tình là hận; không nói rõ, yêu cùng buồn. . . . . .