Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 30: Chương 30: Danh Chấn Thiên Hạ




Lạc Tuyết ẩn trong bóng tối, đối với một chưởng cách xa như vậy lấy một ly rượu của Nam Cung Việt trong lòng nàng cũng cảm thấy rất khâm phục không thôi, không biết Thiên Diệp Lưu Vân của nàng xuất ra một chưởng so với một chưởng vừa rồi của Nam Cung Việt thì ai cao ai thấp hơn đây?

Lúc nàng đang suy xét thì lại một lần nữa nghe thấy âm thanh hùng hồn của Nam Cung Việt vang lên, "Hôm nay đại hội tỷ võ, đối với binh khí, võ công đều không hạn chế, nhưng mà có một điều duy nhất ta cần nhắc nhở trước, hễ là người hôm nay đến đây tham gia tỷ võ kén rể của Nam Cung gia ta ngày đều là người trẻ tuổi có danh tiếng trên giang hồ hiện nay, cũng đều là chính nhân quân tử, vậy nên ta tin chắc sẽ không ai sử dụng thủ đoạn hạ độc hoặc ám khí, nếu như để ta phát hiện ra, bất luận các hạ có đoạt được giải nhất hay không, không cần nói đến địa vị người đó như thế nào, vi phạm luật thì xem như không có hiệu lực! Nam Cung Việt mặc dù không dám sơ ý, nhưng tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy! Cho nên trước khi cuộc tỷ thí bắt đầu, ta nói ra những lời này để tuyên bố, để tránh võ lâm đồng đạo không oán trách Nam Cung gia ta trở mặt vô tình!"

"Cụ thể quy tắc tỷ thí sẽ do quản gia của Nam cung gia tới báo cho các vị sau. Thời gian của cuộc tỷ thí là ba ngày, mỗi tổ mười người, ai đứng thứ nhất thì được vào vòng kế tiếp, theo thứ tự loại dần, sau khi quyết chiến đến vòng cuối cùng, quy tắc sẽ do tiểu nữ Nhược Lan quyết định, đó chính là một trong ba người thắng cuộc cuối cùng, không cần tiếp tục tỷ thí nữa, sẽ do tự mình tiểu nữ chọn, nàng có thể hỏi ba người đó bất cứ một vấn đề gì, căn cứ theo tình huống tiểu nữ sẽ lựa chọn người mà nàng ngưỡng mộ làm rể hiền của Nam Cung gia ta! Người được chọn sẽ có thể ở lại và được truyền thụ võ công gia truyền của Nam Cung gia, hai người còn lại, Nam Cung gia chúng ta sẽ tặng một món quà đặc biệt. Tất cả các cuộc tỷ thí đều phải có điểm dừng! Sau đây ta tuyên bố cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu!”

A, Tiểu thư Nam Cung gia này đúng thật là người đặc biệt nhé! Xem ra vẫn còn có chút chủ kiến của bản thân!! Lạc Tuyết nghe xong nhẹ nhàng nâng khóe miệng mỉm cười.

Liên tiếp chứng kiến tình cảnh tàn sát lẫn nhau trên võ đài, Lạc Tuyết sau khi nhìn khoảng một khắc đồng hồ, trừng mắt nhìn thẳng vào những người kia, những người này không sử dụng toàn lực hay sao? Nàng vẫn nghĩ có lẽ là võ công của nàng chưa thực sự cao? Bởi vì sư công nói người dựa vào những võ công này mới được gọi là"Thiên hạ đệ nhất cao thủ", nhưng mà trải qua hai mươi năm rồi, xưng danh cao thủ có thể đã là một người tài khác rồi? đành phải chờ đến khi cao thủ thật sự xuất hiện trong tầm mắt nàng vậy.

Cuộc tỷ võ diễn ra được hi ngày Lạc Tuyết chỉ nhìn xem thôi cũng phiền muộn trong lòng rồi, đến ngày thứ ba, mới có một chút cảm giác đáng để xem, nhưng Lạc Tuyết tin tưởng, phần lớn mọi người ở đây võ công không đủ để đánh lại hai chiêu Tiêu Dao Thập Tam Kiếm hay là Thiên Diệp Lưu Vân chưởng của nàng. Thật kỳ lạ, theo lời của bốn người kia Lạc Tuyết vẫn chưa thấy người của Liệt Diễm Sơn Trang xuất hiện, việc lớn như vậy, thiếu chủ Phong Liệt Diễm của Liệt Diễm sơn trang phải đến tham gia chứ ? Xem bề ngoài người đã cùng với kết bạn với nàng cách đây mấy canh giờ, Phong Liệt Diễm nếu thật sự là tham dự chắc chắn sẽ đoạt giải nhất, tuyệt đối có tám phần phần thắng, nghĩ đến chỗ này, trong lòng Lạc Tuyết thật sự có chút hi vọng Phong Liệt Diễm đến tham gia, như vậy nàng cũng có thể nhìn xem dưới ánh mặt trời chói chang này nam nhân bá đạo đó có võ công ra sao.

Đến thời điểm giữa trưa, cuối cùng càng ngày càng nhiều người bày ra bộ dáng thất vọng cúi đầu, vị quản gia của Nam Cung gia tuyên bố kết thúc cuộc tỷ võ, có năm nam tử trẻ tuổi đứng trước Nam Cung Việt trên võ đài cách chừng năm thước, xem ra muốn từ năm người này quyết đấu một lần nữa chọn ra ba người thắng cuộc. Nhìn qua tướng mạo, năm người này đều đến từ dòng họ có tiếng tăm trên giang hồ, khi năm người này đang muốn thể hiện năng lực của mình, thì đúng lúc đó chuyện mà Nam Cung Việt oán hận nhất vẫn xảy ra!

Ở dưới đài một trong những người bị đánh bại, bay ra năm chiếc ngân châm rất nhỏ được tẩm cực độc với một lực rất nhẹ, mục tiêu của nó chính là năm người trên võ đài, người xuất lực rất chuẩn, khiến cho tất cả mọi người không thể nào phát hiện nổi, chỉ có người chủ trì là Nam Cung Viết nhìn thấy năm chiếc châm đó đang phóng tới, ngay lập tức trong tay áo hắn bắn ra một chiếc quạt sắt chặn ngang, nhưng mà hắn đã không kịp ngăn cản, toàn bộ sự việc Lạc Tuyết ẩn đang thân từ một chỗ bí mật gần đó thấy được từ đầu đến cuối, trong chốc lát có một ý định nhảy lên trong đầu nàng, Lạc Tuyết ngừng ý định xúc động muốn ngăn lại châm độc, mà đánh nhẹ một chưởng về phía châm độc, thay đổi hướng đi của độc châm vốn dĩ sẽ bắn về phía trái tim, nhưng bây giờ đổi hướng bắn về phía chân của năm người kia, từ khi người đó bắn ra ngân châm có độc đến khi động tác của Lạc Tuyết hoàn thành, chỉ ngắn ngủi trong vòng mười mấy giây.

Sau đó trong nháy mắt độc châm cuối cùng cũng đã bắn tới chân của năm người đang đứng trên đó, Lạc Tuyết bay lên cao, bạch y giống như một trận gió xẹt qua ánh mắt của mọi người, ngay sau đó, trên tay phải của Lạc Tuyết đã nắm theo cổ áo một người thả mạnh xuống trong sân, trên đài bay lên một trận bụi đất.

Mọi người đầu tiên là bị năm người trên đài bỗng nhiên ngã xuống đất mà hoảng sợ, sau đó lại bị chấn động bởi một người bị ném lên sân đấu, mà kinh ngạc hơn là mọi người nhìn thấy một bóng người mang áo trắng bồng bềnh lướt qua, một cánh tay trống rỗng dấu trong áo, ở giữa lông mày là huyết ấn màu máu, dưới tấm lụa mỏng hiện ra một chiếc ngọc tiêu, y phục bông bềnh lay động theo gió, giống như là đang lợi dụng sức gió, dung mạo như thế này bất luận là nam hay nữ đều bị người trước mặt mị hoặc, không có ai nhìn thấy nam tử mặc áo trắng này là từ đâu mà đến, trên người hắn hình như bẩm sinh đã có một loại ma lực làm mọi người khiếp sợ, khiến cho người nhìn cảm tự biết xấu hổ.

Mà cũng đang đứng ở chỗ không ai để ý Phong Liệt Diễm nhìn về phía trong trận đấu, cũng bị một màn này làm khiếp sợ! Lại là hắn! một vị công tử tuyệt thế làm mọi người say mê, người luôn lạnh lùng vô tình Vân Hận Thiên! Phong Liệt Diễm bỗng nhiên đứng dậy, người đó là một nam nhân, nhưng tại sao hắn lại luôn không kìm được muốn thân thiết với hắn. vì thế hắn chăm chú nhìn người đang đứng trong võ đài!

Còn có một người khác đang đứng ở trong bóng tối quan sát toàn bộ tình huống của đại hội tỷ võ đó chính là nhân vật chính của cuộc tỷ võ ngày hôm nay - Nam Cung Nhược Lan! Nàng cũng giống như tất cả mọi người trong lòng rất kinh ngạc, bởi vì chỉ là một nữ nhi nên chỉ dám nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ về phía bóng phiêu dật đang đứng trên kia.

Mọi người hình như cũng quên mất trên đài năm người vừa rồi đã trúng độc, rối rít nhìn vị công tử cụt tay này, không một người nào dám nói chuyện. Thời gian đang từng chút từng chút trôi qua, Lạc Tuyết cũng không mở miệng, chỉ là lạnh lùng dùng ánh mắt của mình nhìn lướt nhanh qua đám đông một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người chủ trì Nam Cung Việt, Nam Cung Việt lúc này mới kịp phản ứng, lập tức đứng dậy ôm quyền nói: "Nam Cung Việt hoan nghênh công tử đã đến Sơn Trang, công tử. . . . . ."

"Tiền bối nếu còn nói những lời vô ích đó nữa, thì năm người kia. . . . . . thật sự sẽ . . . . . mất đi tính mạng ở Sơn Trang này!" giọng nói của Lạc Tuyết trong trẻo mà lạnh lùng phát ra nhẹ nhàng từ đôi môi đỏ mọng, giống như rất chậm mà dường như lại gấp gáp, nghe vào bên trong tai, lại làm cho người khác tinh thần bị khiếp sợ, không thể nào quên. Nam Cung Việt đang nói lại bị người nam tử thần bí này không một chút lưu tình nào cắt ngang, bởi vì vị công tử này nói đều là sự thật, cho nên Nam Cung Việt trong lòng cũng không cảm thấy tức giận, ngay lập tức tung người nhảy lên đài, kiểm tra thương tích của năm người kia, còn những người khác lại bởi vì thái độ quá kiêu ngạo của nam tử mặc áo trắng đó mà trừng mắt lên nhìn!

Mà ngay tại lúc đó, người lúc nãy hạ độc bị Lạc Tuyết bỏ bỏ mặc trên sân đang lúc Lạc Tuyết vừa nói xong đột nhiên phản kích, một chưởng sắc bén đánh về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết hừ lạnh một tiếng, cũng không lắc mình tránh qua, mà là lấy Thiên Diệp Lưu Vân trong tay xuất một chiêu "Xuyên Vân Phá Nguyệt" trực tiếp đánh trả, nàng không biết một chưởng đó của đối phương sức mạnh như thế nào, vì vậy nàng sự dụng đến bảy phần công lực, ai ngờ, một chưởng này Lạc Tuyết vừa đánh ra, làm vỡ hết tâm mạch nam tử kia, nam tử kia phun ra một ngụm lớn máu tươi, sau đó ngã xuống đất chết.

Mọi người thấy người hạ độc đó bị đánh một chiêu đã mất mạng , nhìn lại một chút vị nam tử áo trắng cụt tay kia một cọng lông cũng không tổn hao gì, lại càng kinh hãi trừng lớn mắt, phải biết người vừa chết chính là đồ đệ của người được giang hồ xưng danh là vua bách độc, độc thuật cùng võ công hiện nay cũng không phải là thông thường, nhưng đối với người nam tử thần bí này ngay cả gấu áo cũng không thể thương tổn được, đã bị một chưởng của đối phương đánh chết, người kia là ai? Còn trẻ như vậy mà lại có võ công cao cường như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.