Thời gian cứ yên tĩnh trôi qua như vậy tâm sự của hai người đều biểu hiện
trên nét mặt, hai người cứ uống hết vò này đến vò khác, cả đại sảnh chỉ
còn lại hai người là Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết, chưởng quỹ đã đi
nghỉ. Chỉ trừ lại một tiểu nhị trông quán, lúc này đang dựa vào trên
quầy ngủ gật, cũng không dám tiến đến thúc giục hai người kia.
Trải qua hồi tranh cãi, Lạc Tuyết cuối cùng cũng đồng ý để Phong Liệt đi
cùng cô trở về Cảnh Châu. Lạc Tuyết không có nơi nào cố định để đi, bởi
vì Phong Liệt Diễm nói ở Cảnh Châu có rất nhiều người đang đợi nàng, tất cả mọi người đều biết, công tử cụt tay ngoại trừ từng kết bạn với Liệt
Diễm Sơn Trang, còn có Tổng Đà chủ của Tây Nam Lục Lâm Lăng Quân Diệp
nữa, nên đã cùng nhau kéo về Cảnh Châu.
"Vân Thiên, đệ thật sự là truyền nhân của "Mặt quỷ thần y” sao? Vậy tại sao
lại học được một thân võ công như vậy?” Phong Liệt Diễm nghi ngờ không
hiểu tại sao, mà thân phận của Vân Hận Thiên đúng là không đơn giản nhé!
"Phong Đại Ca không tin? Ha ha, là thật, nếu không đệ làm sao dám nói ra như
vậy. Về phần vấn đề thứ hai của huynh, thì bởi vì Ngọc Trần Tử chính là
"Mặt quỷ thần y", đây cũng là một thân phận khác của sư công."
"Hả? Là như vậy sao? Thật là không thể tưởng tượng nổi! Hai người này từ hơn hai mươi năm trước đã nổi tiếng khắp võ lâm, vậy mà lại là một người?
Vân Thiên, đệ thật sự là có phúc lớn!" Phong Liệt Diễm giật mình đồng
thời, lại cảm thấy vui mừng thay Lạc Tuyết.
Lúc hai người đang
nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân "Thùng thùng" trên lầu,
tiểu nhị cũng bị đánh thức, vội đi lên lầu nhìn xem, là nam tử lúc nãy
trúng độc đã tỉnh, đang đi xuống dưới lầu.
Lạc Tuyết ngồi không động, từ lúc nãy nghe thấy tiếng bước chân có lực vang lên từ bên trong, nàng đã biết hán tử kia đã khôi phục bảy tám phần
công lực. Phong Liệt diễm cũng không động, nhìn vẻ mặt tự tin của Lạc
Tuyết, hắn liền chờ xem kịch vui, nhàn rỗi hai tay ôm trước ngực, nhìn
hán tử đó từ trên lầu đi xuống.
Hán tử kia giờ phút này gò má đỏ
thắm, tinh thần cũng khá rất nhiều, trực tiếp đi tới trước mặt Lạc
Tuyết, ôm quyền cung kính hỏi "Xin hỏi công tử, có phải là công tử đã ra tay cứu mạng tại hạ từ trong tay bách độc lão nhi không?”
Lạc
Tuyết vẫn cứ uống rượu như vậy, chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn hán tử kia một cái, gật đầu nhẹ coi như là thừa nhận. Hán tử kia vừa nhìn thấy
liền kích động nói: "Công tử, tại hạ nhớ hình như trước ngực bị trúng
một châm của lão ta, chẳng lẽ cũng là công tử xuất tướng tay cứu sao?"
"Ừ. huynh trúng độc không nhẹ đâu, nhưng mà Bản công tử đã đem độc của
huynh bức ra, lại cho ngươi linh đan giải độc quý giá!" Lạc Tuyết mang
theo tiếc hận nói, Thất Huyết Đan quả thật bảo dược trân quý, sư công
một năm chỉ có thể nghiên cứu ra mười mấy viên, vừa Giải được Bách Độc, vừa có thể khiến thân thể khỏe mạnh, còn có thể giúp tu luyện nội công, hiện tại đã bị nàng dùng đi mất vài viên, nghĩ đến thật đúng là đau
lòng.
Hán tử kia nghe xong, "Bùm" một
tiếng quỳ xuống, vái ba lạy, cất cao giọng nói: "Lục Hải hôm nay nhờ
công tử cứu giúp, đại ân đại đức của công tử ta vô cùng cảm kích, không
ân công tên gọi như thế nào? Ngày sau Lục Hải nhất định báo ân cứu mạng
này!"
"Huynh đài xin đứng lên! Tại hạ là Vân Hận Thiên!" Lạc
Tuyết tay phải trống không đỡ, Lục Hải liền đứng lên, nghe được tên của
Lạc Tuyết, nhìn lại cánh tay áo trống không kia, kinh hô: "Ngươi...ngươi chính là người mà mọi người vẫn ta gọi là công tử cụt tay Vân Hận
Thiên?"
Phong Liệt Diễm khẽ mỉm cười, nhìn về phía Lạc Tuyết chế
nhạo mà nói: "Vân Thiên, đệ nhìn đi, thanh danh của đệ bây giờ đã rất
nổi rồi!"
Lạc Tuyết trừng mắt liếc Phong Liệt Diễm, giận dữ nói:
"Phong Đại Ca nói đùa rồi." Sau đó quay đầu lại nói với Lục Hải: "Huynh
đài, người bọn họ nói chính là tại hạ, nhưng Vân mỗ cũng không cứu một
người không công! Chắc hẳn huynh cũng đã nghe qua!"
Hán tử kia
lập tức hiểu ý, vội nói: "Vân công tử muốn cái gì, cứ nói đừng ngại, chỉ cần Lục Hải có thể làm được, dù là công tử muốn Vạn Kim, Lục Hải dâng
lên bằng hai tay."
"Ha ha, Vân mỗ cứu người, cũng không phải vì
tiền mà xem bệnh, nhưng lại cần người muốn chữa bệnh làm một chuyện,
không biết huynh đài có bằng lòng hay không?" Lạc Tuyết lạnh nhạt cười
lạnh nói.
"Hả? Không biết công tử cần Lục Hải làm cái gì? Xin công tử cứ nói!"
"Vân mỗ đối với người chỉ cần một điều kiện rất đơn giản, chỉ cần chém một
đao lên người nữ nhi của Thượng Quan Tướng quân — Trang Thân Vương phi
Thượng Quan Vũ Điệp một đao, thấy máu là đủ rồi, nhiệm vụ của ngươi coi
như đã hoàn thành, ngày sau Vân mỗ sẽ không còn là ân nhân của ngươi
nữa!" khóe miệng Lạc Tuyết mỉm cười, nhưng nụ cười này nhưng mà nụ cười
này giống như hàn băng ngàn năm khiến cho người ta phát run, Lục Hải
rùng mình một cái, ngây ngẩn một hồi , mới nói: "Điều kiện của Vân công
tử chỉ có như vậy sao? Có còn hay lựa chọn khác nào nữa không?"
"Không có!"
"Được! Lục Hải đồng ý công tử!" Lục Hải đã nhìn ra công tử cụt tay này không
nói hai lời, sau khi suy nghĩ, liền gật đầu đồng ý.
"Được, một tháng sau gặp lại ở Trang
vương phủ! Huynh đài cứ nói là do Vân mỗ sai đi, nhưng chuyện này trước
khi hành động, xin huynh đài giữ bí mật tuyệt đối, nếu không sẽ mang đến phiền toái không đáng có cho huynh !" Lạc Tuyết nói.
"Vân công tử yên tâm, Lục Hải nhất định theo sự phân phó của công tử đi làm."
"Vân mỗ ghét nhất là người làm trái lời hứa, Bản công tử có thể cứu người,
cũng có thể giết người, Lục huynh hãy nhớ lấy! Huynh có thể trở về nghỉ
ngơi!" lời nói này của Lạc Tuyết mang theo ý cảnh cáo, Lục Hải ngẩn
người, lần nữa ôm quyền nói: "Lục Hải hiểu, như vậy xin cáo từ!"
Sau khi Lục Hải đi, Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết lại lâm vào trầm mặc.
Hồi lâu, Phong Liệt Diễm mới mở miệng nói: "Vân Thiên, nàng là kẻ thù của đệ sao? Vì sao đệ không trực tiếp giết nàng?"
"Giết nàng? Chẳng phải là lợi cho nàng quá rồi sao? Đệ muốn cho tất cả mọi
người trong thiên hạ đối địch với nàng, lại càng muốn nàng nếm mùi vị
khổ sở sống không bằng chết, chết? quá đơn giản rồi, khó khăn nhất là cả ngày lẫn đêm đều sống trong lo lắng về sự sống và cái chết của bản
thân!" trên mặt Lạc Tuyết lại hiện ra vẻ dữ tợn, trong con ngươi tràn
đầy hận ý, làm lòng của Phong Liệt Diễm bỗng nhiên thấy căng thẳng,
"Cánh tay của đệ là do nữ nhân đó chém đứt sao?"
Một câu nói này đã đụng đến chỗ đau của Lạc Tuyết, nội tâm đấu tranh rất
lâu, ra sức ổn định lại tâm trạng, lại chuyển thành giọng nói lạnh nhạt, "Phong Đại Ca không nên hỏi, đây là chuyện riêng của tiểu đệ, tạm thời
vẫn không thể báo cho Phong Đại Ca được, rồi sẽ có một ngày, sau khi
Phong đại ca sẽ hiểu tất cả, không ghét bỏ lời nói của tiểu đệ, tiểu đệ
nhất định thật lòng nói cho huynh biết, được không?"
Phong Liệt Diễm đối diện với đôi mắt ẩn nhẫn của Lạc Tuyết, cuối cùng mỉm cười gật đầu, "Được"