Chủ tớ hai người liều lĩnh mạo hiểm ra khỏi phủ thị lang, Cẩm nhi giống như một con chim sẻ
nhỏ rất vất vả mới được bay ra khỏi lồng, hết nhìn trái rồi lại nhìn
phải, miệng còn nói ríu rít không ngừng.
Uyển an bởi vì là kinh thành của nước Đại Kim, nên khắp nơi một mảnh phồn hoa, đường phố rộng rãi, tửu lâu sa hoa, quán trà, tiệm trang sức, hiệu cầm đồ, xưởng sản
xuất ngọc lưu ly … cần thứ gì thì có thứ đó, những sạp hàng nhỏ cũng
tranh giành nhau hô to lôi kéo khách nhân, đám đông mãnh liệt, rộn ràng
náo nhiệt, Lạc Tuyết cũng là trong số đó, hưng phấn không thôi, chỉ là
nàng không giống như Cẩm nhi liều lĩnh như vậy, chỉ xem nhưng không nói
gì.
"Tiểu thư? Mứt quả kìa! Cẩm nhi qua đó mua hai xâu." Cẩm nhi
nói xong liền chen qua đám đông, Lạc Tuyết ở phía sau kêu lên: "Này,
Cẩm nhi, ta không ăn a!" Đáng tiếc tiểu nha đầu đó không nghe được, Lạc
Tuyết thở dài lắc đầu một cái.
Xoay người, đứng nguyên tại chỗ
chờ Cẩm nhi, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại không dứt, bỗng
nhiên Lạc Tuyết phát hiện một bóng người vàng nhạt, rất quen thuộc!,
trong tâm khẽ động, chân không kìm được bước theo, vừa mới đi được vài
bước, thì phía sau truyền đến âm thanh của Cẩm nhi: "Tiểu thư? Tiểu
thư?"
Lạc Tuyết đứng lại quay đầu nói, "Cẩm nhi? ta ở đây."
"Tiểu thư, của người này." Cẩm nhi chạy tới đưa cho Lạc Tuyết một xâu hồ lô,
Lạc Tuyết vội khoát tay, "Ta không ăn, tất cả đều cho ngươi ăn đó."
"Hả, tiểu thư, người không ăn sao? Vậy ta ăn nha." Cẩm nhi cắn một miếng,
thỏa mãn cười nói, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, liền hỏi: "À, tiểu
thư, ngươi mới vừa rồi nhìn cái gì vậy? Cẩm nhi kêu người mấy tiếng,
người mới nghe thấy.”
"Hả? Umh, ta vừa rồi đang nhìn. . . . . ." Lạc Tuyết vô thức đáp lại, chợt nhớ lại, nhìn gấp về phương hướng lúc
nãy, nhưng chỉ thấy xe ngựa tấp nập qua lại trên đường phố Trường An,
không thấy bóng dáng ấy đâu nữa?
Nội tâm có một chút cảm giác mất mát, buồn rầu không nói."Tiểu thư? Ngươi, sao thế?" Cẩm nhi lo lắng hỏi .
"Không có gì, đi thôi. Chúng ta đi lên phía xem một chút." Lạc Tuyết gượng gạo cười một tiếng, kéo tay Cẩm nhi đi ngược hướng vừa tới.
Đã đi
dạo xong hai con phố ở thành Trường An, Lac Tuyết vẫn không yên lòng,
nàng không tìm thấy bóng dáng màu vàng đó nữa, trong lòng hơi phiền
muộn, liền nói: "Cẩm nhi, ta hơi mệt mỏi, chúng ta về phủ thôi."
"Hơ? Tiểu thư mệt mỏi? Vậy chúng ta đến quán trà bên kia ngồi một chút, Cẩm
nhi xoa bóp cho người.” Cẩm nhi còn chưa chơi đủ, cổ vũ Lạc Tuyết ở lại.
Lạc Tuyết dùng ánh mắt không có thuốc chữa nhìn Cẩm nhi một cái, “Lát nữa
đi dạo thêm nửa canh giờ, nhưng không được nhắc lại yêu cầu này nữa.”
"Dạ, tiểu thư. Cẩm nhi bảo đảm!" Cẩm nhi đắc ý đỡ Lạc Tuyết đi tới trà lâu đối diện.
"Tiểu nhị, mang tới cho chúng ta một bình Bích Loa Xuân thượng hạng!" Cẩm nhi đỡ Lạc Tuyết ngồi vào một chỗ gần cửa sổ trong sương phòng, dặn dò.
"Tốt! Hai vị tiểu thư chờ một chút!"
"Tiểu thư, Cẩm nhi ta chỉ sợ là nha hoàn có mệnh tốt nhất phủ thị lang rồi,
ha ha, đi theo tiểu thư từ nhỏ, tiểu thư đối đãi với Cẩm nhi như muội
muội của mình, hì hì, còn có thể đi theo tiểu thư uống thứ trà tốt như
vậy !"
"Hazz! Ngươi là nha hoàn mệnh tốt nhất, còn tiểu thư như
ta nhất định là chủ tử mệnh khổ nhất, đưa nha đầu ngươi đi cùng, còn
không biết may mắn hay bất hạnh đây?" Lạc Tuyết nghiêm mặt hài hước nói.
Quả nhiên Cẩm nhi lập tức bày ra bộ dáng bị đả kích nặng, "Tiểu thư, tại
sao ngươi có thể nói như vậy? Cẩm nhi có rất nhiều ưu điềm nha ?"
"Ha ha, có sao? Sao ta không phát hiện được nhỉ? Ngươi nói cho tiểu thư của ngươi nghe một chút! Ví dụ như. . . . . ." Lạc Tuyết tiếp tục nói đùa.
"Ví dụ như Cẩm nhi rất chịu khó. . . . . . Trung thành. . . . . . Ực, không xong rồi . . . . . . Tiểu thư, có thể vừa rồi ăn quá nhiều hồ lô, bây
giờ bụng rất khó chịu, phải đi… đi nhà cầu một chút. . . . . ." Cẩm nhi
trên mặt co rút, còn chưa nói xong, liền bỏ chạy.
Lạc Tuyết dở
khóc dở cười, uống một ngụm trà, buồn chán nhìn ngoài cửa sổ. Vừa lúc
nhìn thấy, người làm nàng thất thần nãy giờ, bên cạnh tửu lâu đối diện
có một vị công tử, mặc áo khoác màu vàng, thân phận tôn quý, chiếu vào
trong ánh mắt của Lạc Tuyết gương mặt khôi ngô kia, chẳng phải là người mà nàng đã gặp ở chùa Kim Hoa đó sao?
Ở hiện nay nước Đại Kim, không còn bắt buộc nữ nhân tam tòng tứ đức nữa,
nữ nhân và nam nhân giống nhau, còn chưa lập gia đình, thì có thể tùy ý
xuất đầu lộ diện, thậm chí góa phụ có thể tái giá, nam nhân bỏ vợ tái
giá cũng sẽ không bị người đời nhạo báng.
Cho nên Lạc Tuyết trong lòng không có cố kỵ điều gì, xuống lầu chạy thẳng ra ngoài.
Đáng tiếc trời không cho người toại nguyện, đối diện đã không còn người, Lạc Tuyết nhìn một lần nữa đám người ra vào trong tửu lâu đối diện, cực kỳ
đau lòng, nàng chỉ là muốn nhìn thấy hắn một lần mà thôi, chỉ là muốn
nhìn rõ ràng người mà nàng nhìn trúng thôi mà, khó khăn như vậy sao?
Lạc Tuyết đứng nhìn ngơ ngác, tâm tình ngẩn ngơ, vừa vặn nghe một tiếng,
"Tiểu tử, ngươi đừng hòng chạy!" nàng còn chưa kịp thấy rõ, liền bị một
một đứa bé ăn xin đụng phải chao đảo ngã trên mặt đất, "A" Lạc Tuyết
đau quá hét to một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống. . . . . .
Cố gắng thử đứng dậy, đáng tiếc thử mấy lần không được, đứa bé ăn xin kia
đã chạy xa, chung quanh rất nhiều người bao vây lại xem náo nhiệt, thời
điểm Lạc Tuyết đang tuyệt vọng, bỗng một bàn tay đưa tới trước mặt nàng, Lạc Tuyết hơi giật mình, từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt nước mắt dàn
dụa, nhưng làm cho lòng nàng rung động chính là, người này chính là hắn!
Nam tử hiển nhiên cũng không ngờ tới, người hắn nâng lên là một nữ tử dung
mạo khuynh quốc khuynh thành! Lời muốn nói ra tắc nghẽn trong cổ họng,
không phát ra được bất cứ âm thanh nào, nhìn những giọt nước mắt này làm cho hắn rất đau lòng, đôi mắt kia dịu dàng như nước, làm cho hắn thất
thần trong nháy mắt, hai người cứ như vậy nhìn đối phương, dường như
quên mất thời gian. . . . . .
"Tiểu thư! Ngươi làm sao vậy?" Cẩm
nhi hét to một tiếng gọi hai người hoàn hồn, Cẩm nhi nhanh chóng chạy
tới, dùng sức đỡ Lạc Tuyết dậy, sau đó tức giận nói: "Ngươi là ai? Ngươi làm gì tiểu thư nhà ta? Vì sao nàng lại ngã trên đất?"
"Láo xược!" "Cẩm nhi!" Hai âm thanh khuyên can đồng thời vang lên.
Tùy tùng bên cạnh vị công tử kia lạnh lùng nói: "Ngươi thật to gan, lại dám bất kính với Trang Thân Vương!"
"Hả? Trang Thân Vương? Ngươi là. . . . . . Vương Gia?" Giọng nói của cẩm nhi càng ngày càng nhỏ, khi nói xong hai chữ cuối cùng, dứt khoát trực tiếp trốn sau lưng Lạc Tuyết, thể diện tiểu thư so với một nha đầu như nàng chắc lớn hơn chứ?
Lạc Tuyết trong lòng cũng kinh ngạc, không ngờ thân phận của hắn là Thân Vương! Vì vậy thản nhiên cười, cúi đầu nói:
"Tiểu nữ Lê Lạc Tuyết, ra mắt Vương Gia!"
Nụ cười này, làm những cô gái trong thiên hạ thất sắc, còn làm cho tất cả nam tử chung quanh không thể dời mắt.
"Cô nương, không cần đa lễ!" Trang Thân Vương Long Ngạo Thiên im lặng một lúc lâu, mới thở khẽ nói ra mấy chữ.
Lạc Tuyết bái lạy một lần nữa , "Trước tiên tạ ơn vương gia giúp đỡ người
khi gặp rủi ro, kế tiếp xin Vương Gia tha thứ cho tỳ nữ mạo phạm!"
"Không sao, người không biết không có tội! Vả lại tiểu nha đầu cũng là lo lắng cho chủ tử, Bổn vương không để ở trong lòng . Ngược lại Lê tiểu thư bị
thương, Bổn vương truyền ngự y tới khám cho nàng một chút!" Long Ngạo
Thiên khôi phục thần sắc, cười thẳng thắn nói.
Long Ngạo Thiên
ánh mắt tỏ ra quan tâm, Lạc Tuyết không nhịn được đỏ mặt, "Lạc Tuyết
thân thể không có gì đáng ngại, làm Vương Gia hao tâm tổn trí, không cần phiền toái gọi ngự y tới"
"A! Ta nhớ ra rồi! Ngươi là vị công tử chúng ta đã gặp ở chùa Kim Hoa, không trách được nhìn rất quen !" Cẩm
nhi bỗng nhiên hét lớn, dọa Lạc Tuyết giật mình, vội chặn lại nói: "Cẩm
nhi, câm miệng! Không được vô lễ!"
"Ngươi nói cái gì? Các ngươi gặp qua Bổn vương? Bổn vương mấy ngày trước đã từng đi chùa Kim Hoa." Long Ngạo Thiên gật đầu nói.
"Vương Gia để ngài chê cười rồi! Cẩm nhi từ nhỏ theo hầu bên cạnh ta, bị ta
chiều hư!" Lạc Tuyết hơi xấu hổ, nha đầu này trước mặt người ta vạch
trần làm cái gì?
"Ha ha ha. . . . . . Thật đúng là, hữu duyên
thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng nha! Lê Lạc
Tuyết! Bổn vương nhớ kỹ tên nàng, Bổn vương sẽ tới tìm nàng!" Long Ngạo Thiên phe phẩy ngọc phiến, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào Lạc Tuyết,
dùng giọng nói không cho phép từ chối nói xong, xoay người rời đi.
Những lời này, lại làm cho Lạc Tuyết trong lòng vui vẻ, khuôn mặt đỏ lên. . . . . .
"Tiểu thư? người ta đã đi xa rồi, còn nhìn mãi sao? Chúng ta nên về thôi." Cẩm nhi kéo kéo ống tay áo Lạc Tuyết , trêu nói.