Sau khi quản gia lui xuống, Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết không ai nói một câu nào.
Phong Liệt Diễm duy trì tư thế suy tư thật lâu, cuối cùng không nhịn được mà
hỏi: "Vân Thiên, đệ muốn liên kết vơi năm người bọn họ đối phó Trang
Thân Vương sao?"
Lạc Tuyết cười lạnh, đồng thờ giọng điệu cũng
đầy trào phúng: "Phong đại ca sợ đệ tiểu đệ đối nghịch với Thân Vương
Đại Kim, làm liên lụy đến Liệt Diễm Sơn Trang sao?"
Phong Liệt
Diễm bực bội, nện một quyền lên bàn, cái bàn lặp tức tan nát. Tất cả
người hầu đứng bên cạnh gương mặt đều sợ đến tái mét, ngay cả thở mạnh
cũng không dám. Phong Liệt Diễm giận dữ hét lớn: "Toàn bộ cút hết." Bọn người hầu liền lặp tức chạy trối chết, không ai dám ở lại.
Trong đại sảnh chỉ còn hai người đang giương cung bạt kiếm, Lạc Tuyết cho
rằng Phong Liệt Diễm bị nàng nói trúng tim đen, nên thẹn quá hóa giận,
còn cố tình trừng mắt nhìn Phong Liệt Diễm. Mà Phong Liệt Diễm đi tới
gần Lạc Tuyết, bây giờ hai người chỉ cách nhau có một ngón tay. Đôi mắt Phong Liệt Diễm sâu như biển cả, nhìn không thấy đáy, âm thanh đầy
tức giận nói: "Vân Thiên, ta nói cho đệ biết. Ta - Phong Liệt Diễm cho
đến bây giờ cũng chưa từng nịnh nọt ai, cũng không vì lợi mà quên nghĩa. Ta đã ở trong hắc bạch lưỡng đạo mười mấy năm nay, chưa từng sợ bất kỳ
kẻ nào. Nay cả đương kim Hoàng Đế cũng phải kính ta ba phần, đệ cho là
ta chỉ sợ một Thân Vương nhỏ bé hay sao? Đệ cho là, Phong Liệt Diễm ta chỉ vì chính mình
mà quên bạn bè hay sao? Hôm nay Phong mỗ này nói cho đệ biết, ta đây
đứng trên lập trường là một người bạn nên mới quan tâm đệ. Nếu như đệ
cho là như vậy, thì tự mình tìm cách đi!"
Nói xong Phong Liệt Diễm vung tay áo rời đi, không thèm nhìn Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết nắm chặt tay phải, cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt. Sau vài giây, thì bỏ đi, cũng không quay đầu lại nhìn. Phong Liệt Diễm nghe thấy tiếng bước chân rời đi, tâm trạng liền trầm xuống,
nhưng vẫn không đuổi theo, chỉ gầm nhẹ một tiếng: "Chết tiệt!"
Lạc Tuyết đi tới lưng chừng núi thì gặp năm vị thanh niên đang đi lên núi,
nàng nói với họ: "Các người đi theo ta!". Lạc Tuyết nói một tiếng, sao
đó vận công bay thẳng tới chân núi. Năm người nhìn theo Lạc Tuyết, rồi
cũng vội vàng đuổi theo, năm người đó kinh công trên giang hồ cũng xem như có một không hai, nhưng mà nếu so với vị công tử cụt tay này thì không hề hấn gì. Trong lòng Lạc Tuyết cực kỳ tức giận, vận công chạy như
điên, mà quên mất nhưng người đang đuổi theo phía sau. Trong giây lát
nàng nhớ lại, vội vàng dừng bước, mấy người kia cũng đuổi kịp. Tất cả
đều dừng lại, thở hổn hển, sau khi đều hòa nội công, mới vội vàng nói:
"Vân công tử, chúng ta đã hẹn ước rồi. Công tử có gì muốn nói."
Lạc Tuyết gọi năm người họ: "Vân Dương Lục Kiếm Tùng, Thanh Châu Tư Mã Nam, Tê Tinh Trấn Triệu Trạch Quang, Lam Dục Thành Tống, Bình Cảnh Châu Trần Định Nhất?"
Năm ngươi đều đồng loạt gật đầu.
"Bản công tử muốn cách ngươi làm một chuyện, tuy không khó nhưng mà sẽ có
nguy hiểm. Các ngươi có dám làm hay không?" Lạc Tuyết lạnh lùng nói.
Lục Kiếm Tùng liếc nhìn bốn người còn lại rồi nói: "Nếu đã đồng ý vơi Vân
công tử, chúng ta sẽ không thất hứa. Dù cho có lên núi đao xuống biển
lửa, cũng để cho công tử phân phó."
"Bản công tử vẫn chưa nói cho các ngươi một chuyện, các ngươi đã nghe qua 'Quỷ Diện thần y' chưa?" Lạc Tuyết lạnh lùng cười hỏi.
Thấy năm người đều kinh ngạc, sắc mặt cũng thay đổi. Tất cả điều này điều
nằm trong dự liệu của Lạc Tuyết, "Sở dĩ ta hiểu biết về việc dùng độc,
bởi vì bản công tử là truyền nhân của Quỷ Diện thần y. Nếu như không có
Quỷ Diện thần y, thì các ngươi bây giờ chỉ là năm cái xác mà thôi! Bản
công tử cũng không có điều kiện gì lớn, ta muốn mỗi người các ngươi cho
con gái của Thượng Quan tướng quân - Thượng Quan Vũ Điệp một đao là đủ
rồi!"
Năm người vừa nghe xong, mặc dù tất cả đều kinh sợ
nhưng vẫn chấp tay nói: "Đa tạ Vân công tử cứu mạng! Chúng ta nhất định
làm tốt việc này!"
"Ba ngày sau, ta muốn các ngươi đi tới Trang Thân Vương phủ ở Kinh thành Uyển An. Các ngươi mặc quần áo màu đen, che mặt lại. Sau đó đợi đêm xuống thì hành động, các người đi tới Thanh Tâm các tìm Thượng Quang Vũ Điệp. Nhớ kỹ, bản công tử không cần nàng ta
chết, chỉ cần các ngươi mỗi người cho nàng ta một đao, còn có nàng ta
cũng có võ công, các ngươi phải cẩn thận! Ta - Vân Hận Thiên sẽ không để cho các ngươi chịu tiếng xấu. Sau khi làm xong, nếu có ai hỏi các ngươi cứ nói là ta sai khiến."
Năm người đều suy nghĩ, nhưng
không ai dám hỏi tại sao nàng phải làm như vậy. Mặc dù khó hiểu nhưng
vẫn gật đầu đồng ý. Lạc Tuyết mỉm cười nhìn họ, xoay người rời đi.
Sở dĩ nàng nói thân phận của mình cho họ biết, là có mục đích riêng. Tin
tức này mà lan ra, thiên hạ chắc chắn sẽ không yên bình rồi! Ha ha, Long Ngạo Thiên, Trang Thân Vương phủ của người càng không được yên ổn!
Thượng Quan Vũ Điệp, bắt đầu từ hôm nay, ác mộng của ngươi mới chính
thức bắt đầu!
Không ai biết công tử cụt tay đang ở đâu, kể cả Phong Liệt Diễm cũng không biết. Bởi vì sau khi Vân Hận Thiên nói chuyện với năm người họ xong, cũng không quay về Liệt Diễm Sơn Trang. Phong
Liệt Diễm giờ chỉ biết hối hận, hận chính mình không nên nói chuyện
nghiêm trọng đến vậy. Hắn biết rõ tính tình củaVân Hận Thiên, vậy mà
cũng chọc giận đệ ấy.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Phong Liệt Diễm quyết định đi một chuyến tới Kinh Thành. Hắn nhất định phải đi tìm Trang Thân Vương để báo thù! Đệ ấy nói hắn diễn trò, hắn làm sao có thể bỏ qua chuyện này?