Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 67: Chương 67: Lời đồn bậy bạ




Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi cả "Nghịch Kiếm Các", bao gồm cả thành Cảnh Châu, thậm chí là khắp thiên hạ đều đã truyền tin đi khắp nơi. Nội dung chính là Thiếu chủ Phong Liệt Diễm của Phong gia và công tử cụt tay Vân Hận Thiên có ‘tư tình’ với nhau, người người đều ở đây than tiếc cho một nam nhi tốt như vậy lại bị một nam tử lạnh lùng gần như là một người hoàn hảo làm cho mềm lòng, cam tâm tình nguyện chặt đứt hương khói mấy đời của Phong gia.

Cho đến buổi sáng khi Phong Liệt Diễm đi dạo trong thành, mới nghe được mấy lời đồn đại nhảm nhí này, tất nhiên là hắn cũng tức giận không nhẹ, bộ mặt trở nên đen thui trở về "Nghịch Kiếm Các", tìm Lăng Quân Diệp: "Lăng huynh, ngươi biết lời đồn đãi bên ngoài về ta không?"

"Biết, hôm qua ta đã biết." Lăng Quân Diệp nhíu mày, bình tĩnh nói.

"Nếu mạng lưới tình báo của Lăng huynh đã sớm truyền tin tức về, vậy tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?" Phong Liệt Diễm đã từ từ bình tĩnh lại, nhưng vẫn tức giận hỏi.

"Nói sớm cho ngươi biết thì thế nào? Mấy tin đồn này không nên tin tưởng, bây giờ nên làm cái gì thì xử lý cái đó." Lăng Quân Diệp nhún nhún vai, nói không sao cả.

"Hừ, ta làm gì để ý tới những thứ người ta bàn luận ở đường phố, bây giờ điều ta muốn biết chính là, ai đã thả ra những tin tức kia? Người đó có âm mưu gì ở đây và chỗ nào?" Trong nháy mắt con ngươi Phong Liệt Diễm lặp tức trở nên lạnh lẽo, nắm chặt tay lại, vang lên tiếng ‘rắc rắc’ đầy vang dội.

"Ngươi và ta đều suy nghĩ giống nhau! Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm ra người đứng phía sau chuyện này!" Lăng Quân Diệp gật đầu tỏ vẻ ý nghĩ của mình, sau đó lại nhíu mày nói: "Còn có Vân Thiên, không biết là trong lòng hắn sẽ nghĩ thế nào đây? Ta chỉ sợ hắn vì kiêng dè mà không muốn giao du với ngươi nữa."

"Không được! Không thể để cho những lời đồn này ảnh hưởng đến hắn, ta không muốn cùng hắn tuyệt giao!" Phong Liệt Diễm vội vàng nói xong, lại thấy Lăng Quân Diệp nhíu mày chặt hơn, giống như là đang phân vân không biết có nên hỏi hay không. Rốt cuộc rất lâu sau hắn mới mở miệng nói: "Diễm, ta có vài lời muốn hỏi ngươi. Không biết ngươi có thể nói thật với ta không?"

Phong Liệt Diễm ngẩn ra, vì đột nhiên Lăng Quân Diệp lại ấp a ấp úng cho nên hắn nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì? Ngươi nói đi."

"Ngươi, đối với Vân Thiên thật sự chỉ là quan hệ bằng hữu huynh đệ đơn thuần thôi sao?" Lăng Quân Diệp cẩn thận lựa lời nói.

Lời này lại vừa vặn bị Lạc Tuyết khi đi tới đại sảnh nghe được, nàng ngẩn ra vội đứng lại, núp ở bên ngoài cửa.

Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp đều đưa lưng về phía cửa, Phong Liệt Diễm bị Lăng Quân Diệp nói thẳng như vậy thì liền ngây ngất một lúc lâu. Một lát sau, mới mở miệng nói: "Lăng huynh có ý gì?"

"Ý của ta là, có phải ngươi thật sự thích Vân Thiên hay không? Không phải đơn thuần chỉ là thích trên ý nghĩa bạn bè, mà giống như. . . . . . là cái loại giữa nam và nữ... giống như là thích đó?" Lăng Quân Diệp hít sâu một hơi, dứt khoát hỏi.

"Lăng huynh!" Giữa hai lông mày Phong Liệt Diễm đã dấy lên sự tức giận, rồi lại không cách nào cãi lại được. Khép chặt mắt sau vài giây, rồi hắn mở mắt ra nói: "Chẳng lẽ Lăng huynh cho rằng những lời đồn kia chính là sự thật?"

"Ta chỉ tin tưởng lời nói chính miệng của ngươi!" Lăng Quân Diệp chống lại ánh mắt của Phong Liệt Diễm, bình tĩnh nói.

Phong Liệt Diễm nhìn chằm chằm vào Lăng Quân Diệp, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng: "Ta tình nguyện Vân Thiên là một nữ nhi, như vậy thì ta có thể danh chánh ngôn thuận thích hắn, mến yêu hắn. Nhưng cuối cùng hắn lại là nam nhân, nhưng mà ta lại không cho rằng bản thân lại bị đoạn tụ, bởi vì ta không hề chán ghét những nữ nhân khác, những nam nhân khác ta cũng không thích. Cho nên, ta cũng không rõ rốt cuộc là mình muốn làm gì? Ta cũng không hiểu loại cảm giác này là gì nữa?"

"Không biết vì sao, khi ở gần ta lại muốn hôn hắn, muốn bao dung tất cả các khuyết điểm, thương tiếc sự đau đớn tận sâu trong lòng hắn. Hắn không có ở bên cạnh ta thì ta rất nhớ hắn, chỉ cần thấy được hắn, ta biết mình sẽ rất vui vẻ. Vì hắn, ta không tiếc đến thành U Châu mà tìm, không tiếc để xuống công việc của Liệt Diễm Sơn Trang, không tiếc làm trái lời dạy của phụ thân đã dạy đi đối lập với Hoàng Thất Đại Kim. Ngươi nói đi đây được coi là cái gì?"

"Ngươi nói Vân Thiên có phải là một loại cổ độc hay không, hắn mê hoặc lòng của ta?" Phong Liệt Diễm nhíu mày lộ vẻ sầu thảm mà hỏi.

Mà Lăng Quân Diệp đã bị lời nói thản nhiên trong lòng của Phong Liệt Diễm làm cho kinh ngạc vô cùng, không cách nào trả lời vấn đề của hắn, bởi vì hắn cũng có cảm giác giống như vậy. Phải nói là, hai người bọn họ đều trúng độc của Vân Thiên rồi, chỉ là tính tình của Phong Liệt Diễm hướng ngoại nên biểu hiện ra rất rõ ràng, còn hắn thì luôn kín kẽ trầm ổn, người ngoài nhìn không ra mà thôi, nhưng đến cuối cùng hắn lại không lừa được tim của mình.

Lăng Quân Diệp cười tự giễu, lại mang theo lời nói an ủi khuyên can: "Diễm, thuận theo tự nhiên đi! Cuộc sống luôn thay đổi không lường được, có lẽ có một ngày chúng ta cũng sẽ đi ra được, nhìn thấy một bầu trời khác."

"Ha ha, không ngờ Lăng huynh lại có thể nói sâu xa tới vậy. . . . . . Ngươi nói chúng ta? Ha ha, ta hiểu, ta sớm nên nghĩ tới, ngươi đối với hắn tốt hơn so với người khác rất nhiều, còn nữa ngươi không ngừng chiều chuộng hắn, so với ta cũng giống như nhau. . . . . ." Phong Liệt Diễm cười khổ thở dài nói.

Lạc Tuyết đờ người đứng ở ngoài cửa, ngón tay khẽ run, trong lòng không ngừng nhảy loạn, muốn rời khỏi nhưng bước chân lại đứng yên không cử động được. Nàng hung hăng bấm vào bả vai của mình, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lảo đảo lùi về sau vài bước, từ từ trở về căn phòng nàng đang tạm ở. Nàng nằm ở trên giường, dùng chăn che dấu sự thật, nhưng mà nước mắt lại như hạt châu không ngừng trút xuống, bản thân nàng thật bất lực.

Đợi nàng xử lý xong những chuyện của mấy người cần trị bệnh, nàng sẽ lặp tức rời xa Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp. Nhất là Phong Liệt Diễm, hắn đã làm quá nhiều chuyện cho nàng, nàng không đành lòng lừa gạt bọn họ nữa, nhưng mà nếu nàng làm nữ nhân… nàng đã không có tư cách yêu cầu quyền lợi làm một nương tử nữa rồi. Một khi sự thật được tiết lộ thì thân phận của nàng vẫn còn là trắc phi của Kim Trang Thân Vương, trừ khi Long Ngạo Thiên cho nàng một tờ hưu thư, nếu không thì làm sao nàng có một cuộc sống tự do mới được?

Lạc Tuyết càng nghĩ càng phiền não, nhớ tới chuyện còn phải dẫn Phong Liệt Diễm đi tới "hồi hồn cốc" gặp Ngọc Trần tử. Cho nên tạm thời nàng vẫn không thể rời đi, phiền não lại dâng lên, nàng nhắm mắt lại ngủ cái gì cũng không muốn nghĩ.

Đến buổi trưa, nhóm người lần trước lại tới"Nghịch Kiếm Các" cầu kiến công tử cụt tay Vân Hận Thiên. Phong Liệt Diễm đi ra phía sau hậu viện tìm Lạc Tuyết. Lúc này Lạc Tuyết đang ngủ say, khi nghe được tiếng gõ cửa, thì mới đứng dậy đi mở cửa, khi nhìn thấy Phong Liệt Diễm, nàng lại nhớ tới tình ý của Phong Liệt Diễm đối nàng, đột nhiên trên mặt nóng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Phong đại ca có chuyện gì sao?"

Kể từ lúc Phong Liệt Diễm nới những lời kia với Lăng Quân Diệp xong thì tin thần vẫn chưa ổn định lại được, lúc này lại nhìn thấy Lạc Tuyết, làm cho nhịp tim của hắn đập không ngừng, nghe được câu hỏi của Lạc Tuyết, hắn mới miễn cưỡng khôi phục lại tâm tình của mình, rồi trả lời nàng: "Vân Thiên, người đã đều tới, đang đợi ngươi đó."

Lạc Tuyết gật đầu, "Được, ta tới liền."

Hai người đi song song với nhau cũng duy trì sự im lặng, không khí vô cùng kỳ lạ, đột nhiên đoạn đường ngắn đi tới đại sảnh lại trở nên rất dài, vất vả cầm cự được đến cửa đại sảnh. Cuối cùng Lạc Tuyết cũng đã có quyết định, đột nhiên dừng lại trịnh nói với Phong Liệt Diễm: "Phong Đại Ca, cám ơn huynh!"

Lạc Tuyết nói xong không đợi Phong Liệt Diễm trả lời, thì vẻ mặt liền trở nên lạnh lẽo, đi thẳng vào đại sảnh, bỏ lại một mình Phong Liệt Diễm đứng tại chỗ tim đập không ngừng .

Cả đại sảnh đang nhốn nháo nhưng khi thấy công tử cụt tay tới thì lặp tức trở nên yên lặng khác thường, Lạc Tuyết đi tới phía trước, đứng đối mặt với mọi người, hắng giọng nói: "Chư vị, hôm nay Vân mỗ muốn hỏi mọi người một vài vấn đề."

"Bây giờ thiên hạ nổi lên lời đồn đãi khắp bốn phía, nói cụt tay công tử Vân Hận Thiên ta và Phong thiếu chủ có quan hệ không đứng đắn. Vân Hận Thiên không thẹn với lòng, lúc mới vào giang hồ thì quen biết được Phong đại ca, Phong đại ca thông cảm vì Vân mỗ một mình không cha không mẹ, cho nên mới đối xử với Vân mỗ như huynh đệ khác họ mà chăm sóc tận tình. Hôm nay có người cố tình muốn hãm hại thanh danh tốt đẹp nhiều năm của Phong đại ca."

"Hôm nay Vân mỗ đứng trước mặt mọi người nói những lời này, thứ nhất là vì ta muốn trả lại sự trong sạch cho Phong đại ca, hi vọng mọi người không cần nghe tiểu nhân nói, nếu không có thể sẽ gây ra hiểu lầm. Thứ nhì là phải nói cho mọi người biết, huynh đệ chúng ta sẽ không vì mấy lời nói hãm hại nho nhỏ này mà tuyệt giao với nhau, để rồi trúng quỷ kế của người khác, ngược lại chúng ta nhất định sẽ bắt được người này để hỏi chuyện."

Những lời có lực này của Lạc Tuyết vừa vang lên, thì ngay lập tức lại cả đại sản liền trở nên xôn xao, mọi người rối rít trầm trồ khen ngợi, âm thanh ủng hộ vang vọng lên.

"Vân công tử nên làm như vậy! Phong thiếu chủ là người nào? Tự nhiên lại bị nói thành như vậy, đúng là quá độc ác rồi!"

"Đúng đó, chờ tìm được người đứng sau lưng, ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt!"

"Giết hắn! Giết hắn!"

"Đây rõ ràng chính là kế ly gián, sợ Vân công tử và Phong thiếu chủ liên kết lại với nhau!"

Phong Liệt Diễm ngây ngốc đứng ở của nhìn mọi người trước mặt đang kêu ngạo mà nói, trong lòng hắn kích động khác thường, hắn thật không có nhìn lầm Vân Thiên, hắn, đáng được đối đãi như vậy. Lạc Tuyết nhìn Lăng Quân Diệp đang đứng phía bên phải cũng tán thưởng gật đầu một cái, rồi nhìn về phía Phong Liệt Diễm mà ra hiệu, hai người ngầm hiểu ý lẫn nhau, khẽ mỉm cười.

Lạc Tuyết thấy đạt hiệu quả như vậy, thì tay nhè nhẹ nhấc lên, dừng lại tất cả kích động của mọi người, rồi nói tiếp: "Vân Hận Thiên bởi vì chuyện riêng mà làm cho mọi người phải ở Cảnh Châu đợi nửa tháng, bây giờ ta ở đây nhận lỗi với mọi người!"

Mọi người cũng không ngờ Vân Hận Thiên mặt lạnh sẽ nhận lỗi với bọn họ, vừa ngẩn người, đồng thời trong lòng cũng có ý chí khăm phục sâu sắc hơn, Lạc Tuyết nói tiếp: "Nhưng mà, điều kiện Vân mỗ trị bệnh cứu người vẫn như cũ không thay đổi, nếu đồng ý thì bây giờ xin cho Vân mỗ chẩn bệnh, nếu không muốn có thể tự rời đi."

Mọi người nhiều lần tới "Nghịch Kiếm Các" thì đồng thời cũng có quyết định, thay vì để cho mình lúc nào cũng chịu khổ sở, thì chi bằng mạo hiểm một lần. Hơn nữa trước đó bọn họ đã nghe nói chuyện mười ngày trước ở Trang Vương phủ, nếu công tử cụt tay này lúc nguy cấp có thể cứu được Lục Hải, thì cũng có thể cứu được bọn họ, đúng không? Cho nên mọi người đứt khoát mà gật đầu.

Lạc Tuyết vừa ngồi xuống ghế phủ da chồn, thì một nam nhân cường tráng đi lên ôm quyền nói: "Vân công tử, ba năm trước tại hạ đã trúng Tử Sát chưởng của Đầu Đà Tây Vực. Cho tới bây giờ, võ công đều mất hết, hơn nữa ngực trúng chưởng cách mỗi một tháng liền thối rữa một lần, đau khổ không chịu nổi, không biết Vân công tử có biện pháp chữa trị không? Nếu như có thể trị hết, tại hạ cam đoan sau khi thương thế lành nhất định sẽ vì Vân công tử mà cống hiến hết mình!"

Trong đầu Lạc Tuyết nhanh chóng hồi tưởng "Bách độc Tâm Kinh" của Ngọc Trần Tử biên soạn và trong ghi chép của "chuyện lạ gian hồ", Đầy Đà Tây Vực từ nhỏ đã được ngâm mình trong các loại độc, về sau lại luyện thành Tử Sát chưởng Cực Âm Cực Hàn, chỉ cần trúng này chưởng, độc sẽ lặp tức thấm vào ngực, đi tới ngũ tạng lục phủ. Người không có võ công, không tới ba ngày sẽ chết, người có võ công bình thường thì võ cong sẽ mất hết, mỗi tháng còn phải chịu sự dày vò đau khổ vô cùng, những người không chịu đựng nổi thì sẽ tự sát mà chết.

Bởi vì loại đọc này đều là do các loại đọc hiếm thấy mà tạo thành, dường như trong thiên hạ không có người nào có thể chữ trị được. Mà Ngọc Trần Tử cũng chỉ nghe nói qua, chứ chưa từng nhìn thấy bệnh nhân thật sự. Sau khi quy ẩn ở "Hồi hồn cốc", thì người đã thử nghiên cứu chế tạo thuốc giải, mặc dù đã chế được " Hồi Hồn Đan" nhưng vẫn không biết được là rốt cục vị nam tử này trúng đâu nặng bao nhiêu. Bây giờ chỉ có thể thử một lần, nhưng mà nếu như giải được, thì sau khi thanh trừ độc tố còn phải nhờ một vị cao thủ giúp nam nhân này đả thông kinh mạch. Vì đã một thời gian dài độc đã xâm nhập vào huyệt đạo, ngăn cản chân khí vào để trợ giúp người này khôi phục võ công.

Chuyện này thực sự không phải là một chuyện đơn giản, Lạc Tuyết nhíu mày lại không nói một lời, vị nam nhân to khỏe kia và mọi người cũng không dám nói gì, chỉ sợ quấy rầy Lạc Tuyết suy nghĩ.

Lạc Tuyết suy nghĩ một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói toàn bộ tình huống phức tạp và các loại kết quả có thể sẽ có cho nam nhân kia nghe.

Nam nhân kia nghe xong cũng nhíu mày, nhưng chỉ trầm mặc trong hai phút, rồi ngẩng đầu lên nói: "Vân công tử, tại hạ biết rõ thương thế của ta rất khó trị, hôm nay đến cầu xin Vân công tử, cũng là ôm hy vọng cuối cùng mà đến. Mong Vân công tử đồng ý vì tại hạ mà thử một lần, mạng này của tại hạ xin giao cho công tử, cho dù có khỏi được hay không, thì tại hạ đều cảm kích công tử cả đời. Nhưng nếu bất hạnh thất bại, cho dù tại hạ có chết đi cũng sẽ không hề oán trách công tử."

Mọi người thổn thức một mảnh, tất cả đều vì vị nam tử kia mà mong đợi nhìn về phía Lạc Tuyết. "Vân công tử, chúng ta đều thỉnh cầu cho dù có thế nào đi nữa cũng xin người hãy thử một lần!"

Lạc Tuyết nhìn về phía Lăng Quân Diệp, Lăng Quân Diệp lo lắng lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói với nàng: "Sau khi giải độc thì ai sẽ giải phóng huyệt đạo cho hắn? Thậm chí là giúp hắn khôi phục võ công? Nếu ngươi giúp hắn, thì sẽ ảnh hưởng tới công lực của ngươi! Ngươi không thể mạo hiểm như vậy!"

Lạc Tuyết thấy Lăng Quân Diệp không tán thành, thì nhìn về phía Phong Liệt Diễm đang đứng ở cửa, kết quả là Phong Liệt Diễm cũng trả lời như vậy.

Nhưng Lê Lạc Tuyết cũng tốt, Vân Lạc Tuyết cũng được, lòng của nàng thật sự không thể không đồng ý với vị nam nhân này. Đột nhiên nàng cũng nghĩ đến, nếu hôm nay nàng gieo xuống một con đường ân huệ cho những người này, thì ngày khác nếu Thượng Quan Lôi phản bội, hoặc là Nam Chiếu xâm lấn, dựa vào những người này thì ở giang hồ có thể được hai thế hắc bạch lưỡng đạo ủng hộ, đây chẳng phải là một lực lượng rất hùng mạnh hay sao?

Nghĩ đến chỗ này, Lạc Tuyết cảm thấy nam nhân kia càng phải cứu, không chỉ vì thù riêng của nàng, mà còn có dùng cho nghiệp lớn của quốc gia. Nghĩ tới có nhiều chỗ tốt, nàng liền khẽ mỉm cười, nhìn về phía nam nhân kia mà nói: "Được, Vân mỗ đồng ý với ngươi, có thể cố hết sức mà thử một lần. Như lời ngươi nói, nếu có sai lầm, Vân mỗ sẽ không chịu trách nhiệm!"

"Cám ơn Vân công tử! Trương Thanh vô cùng cảm kích!" Thì ra nam nhân này tên là Trương Thanh, chỉ nghe "rầm" một tiếng, nam nhân đó đã quỳ xuống dập đầu với Lạc Tuyết.

Mọi người cũng ông quyền với Lạc Tuyết, ngỏ ý cảm ơn và cung kính.

Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp đều đen mặt lại, trừng mắt nhìn về phía Lạc Tuyết. Lạc Tuyết cười khổ một tiếng, nàng dẫn Trương Thanh đi vào phòng trị thương, những người khác hôm nay trở về, ngày mai lại tới.

Ước chừng khoảng ba canh giờ sau, Lạc Tuyết mới từ trong phòng trị thương đi ra ngoài. Phong Liệt Diễm cùng Lăng Quân Diệp đã canh giữ ở bên ngoài, ngoài ra còn có Lăng Băng Nguyệt và Nam Cung Nhược Lan. Khi nhìn thấy Lạc Tuyết yếu đuối, tất cả đều lo lắng kêu to: "Vân Thiên!" "Vân đại ca!"

Nhược Lan và Băng Nguyệt đã vội vàng chạy tới bên cạnh Lạc Tuyết, nâng đỡ Lạc Tuyết lên: "Vân đại ca? Huynh làm sao vậy? Ô ô. . . . . . Huynh cần gì phải liều mạng như vậy để đi cứu một người không quen biết? Chúng ta cũng có thể vì huynh mà đi ám sát Thượng Quan Vũ Điệp!"

Lạc Tuyết chống đỡ thân thể vậy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Nhược Lan, Băng Nguyệt. Làm sao ta có thể để hai người mạo hiểm mà đi tới Trang Vương phủ?"

"Vậy chúng ta có thể chứ?" Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp đồng thanh nói.

Lạc Tuyết lắc đầu một cái: "Bây giờ ta vẫn chưa muốn giết Thượng Quan Vũ Điệp, nếu không thì ả ta đã sớm làm vong hồn dưới kiếm của ta rồi. Ta muốn lợi dụng bọn họ vừa báo thù cho ta, sau này còn phải làm việc vì ta. Cho nên quân cờ này không thể không đi."

"Vân Thiên? Ngươi muốn làm chuyện gì?" Phong Liệt Diễm đến gần hỏi.

"Nước Nam Chiếu nhìn chằm chằm vào Đại Kim, muốn thôn tính nước ta; Thượng Quan Lôi lòng người dạ thú, có ý muốn giang sơn đổi chủ. Từ xưa có nước mới có nhà, vì ngàn vạn bách tính an vui, ta đã đồng ý với Hoàng Thượng ngày sau sẽ vị Đại Kim mà ra một phần sức lực, cho nên bố cục này nên sớm bày mới được." Lạc Tuyết nhỏ giọng giải thích. Bốn người này đều là người mà nàng tin tưởng, Nam Cung thế gia chính trực trượng nghĩa, là điển hình gương mẫu của võ lâm. Nhược Lan biết rõ có lẽ Nam Cung gia sẽ ra sức hỗ trợ triều đình, tổ chức lực lượng võ lâm, mà Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp không cần nói rồi, nàng đều tin được nhân phẩm của bọn hắn, cho nên mới để cho bọn họ biết dụng ý của nàng.

Lời nói này của Lạc Tuyết làm cho bốn người đều trợn to hai mắt, nhìn xung quanh một chút, rồi Lăng Quân Diệp vội nói: "Đến phòng của ta rồi nói."

Năm người nhanh chóng đi tới phòng của Lăng Quân Diệp, ngồi vào chỗ của mình. Trước tiên Lăng Quân Diệp rót cho Lạc Tuyết một chén nước lạnh, để cho nàng nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp.

Lúc Lạc Tuyết cảm giác không sao, thì mới mỉm cười nói tiếp: "Cho nên ta đoán người thả lời đồn của ta và Phong đại ca, không phải là Trang Thân Vương mà chính là Thượng Quan Lôi. Bởi vì ta chỉ đắc tội hai người này, nhưng cơ hội Trang Thân Vương Long Ngạo Thiên làm như vậy thì rất nhỏ, hắn. . . . . . Cũng sẽ không làm như vậy, người có khả năng nhất chính là Thượng Quan Lôi. Lúc ta ở thành Uyển An từng bị người của Thượng Quan Lôi đuổi giết. Ta nhìn ra được hắn hận ta thấu xương, rất muốn nhanh chóng diệt trừ ta, nhưng may là ta gặp được Hoàng Thượng cải trang nên không sao."

" Nhất định bọn họ biết chuyện ta và Phong Đại Ca từ U Châu trở về Cảnh Châu. Cho nên trước tiên muốn phá hủy thanh danh của Phong đại ca, khiến cho chúng ta không hợp nhau rồi mới xuống tay. Cho nên ta đoán nhất định là Thượng Quan gia làm." Lạc Tuyết phân tích nói.

Phong Liệt Diễm gật đầu, "Đúng, Thượng Quan gia vẫn kiêng kỵ Tiên Hoàng ban cho Phong gia kim bài miễn tử và một mật chỉ, hơn nữa bọn chúng còn trong mong tài lực của Phong gia, nhiều lần lôi kéo, cũng bị ta cự tuyệt, cộng thêm những lý do này, rất có thể chính họ là chủ mưu!"

“Kim bài miễn tử? Mật chỉ?" Mọi người kinh ngạc hỏi.

"Năm đó lúc tiên phụ còng sống, lúc còn nhỏ đã từng kết bái huynh đệ với Tiên Hoàng. Sau đó, tiên phụ lại nhiều lần cứu mạng Tiên Hoàng, hai người bọn họ tình như anh em, Tiên Hoàng đã ban cho Phong gia một kim bài miễn tử, chỉ cần Hoàng Thất Đại Kim một ngày còn mang họ Long, thì Phong gia cũng sẽ được bình an một ngày. Vinh hạnh đặc biệt làm cho cả triều chấn động, hơn nữa lúc Tiên Hoàng băng hà, đã để lại một mật chỉ cho tiên phụ, giao phó nếu lúc tiên phụ qua đời thì mật chỉ này đời đời truyền cho hậu nhân của Phong gia. Nhưng tới bây giờ không một ai biết được nội dung của mật chỉ này là gì? Kể cả đương kim Hoàng Thượng và ta cũng vậy." Phong Liệt Diễm liên tục nói lại chuyện của năm xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.