Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 87: Chương 87: Phong Vân Biến Ảo




Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm đi cả đêm mang Lam Tịch Nhan đến." Hồi hồn cốc".

Trong thạch thất, thạch quan bên cạnh Vân Thiên Ca lại thêm một người, bên trong là Lam Tịch Nhan.

Lạc Tuyết ở trước linh vị hai người quỳ suốt cả một ngày một đêm, không ăn không uống, cho dù ai cũng không có cách nào gọi dậy.

"Cha, Lạc nhi mang mẹ đến cho người, Ân Ân Oán Oán giữa các ngươi cũng theo đó biến mất thôi. Một nhà ba người chúng ta không có cách nào đoàn tụ được, Lạc nhi vừa mới biết mẹ ruột là ai, đã Âm Dương cách biệt rồi."

"Mẹ, Lạc nhi không còn hận người nữa, người nghỉ ngơi đi! Hi vọng người và phụ thân có kiếp sau tiếp tục đoạn tiền duyên của kiếp này."

Phong Liệt Diễm chờ ở bên ngoài gian thạch thất, gấp đến độ xoay quanh, một lòng bất ổn, hắn lo lắng cho Lạc Tuyết cứ tiếp tục quỳ như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi. Ngọc Trần Tử ngồi ở bên cạnh Phong Liệt Diễm, than thở một tiếng, hắn cũng thật sự không ngờ thê tử Vân Thiên Ca không nói rõ lại là phu nhân của Thượng Quan Lôi!

Lạc Tuyết bị đả kích và tổn thương là chưa từng có, sự thực tàn nhẫn như vậy, đặt trên bất cứ người nào, một chốc cũng không thể nào tiếp thu được.

Cho đến khi hoàng hôn, cửa thạch thất mới"Kẽo kẹt" mở ra, hai người kinh hãi vội vàng đứng lên, Lạc Tuyết vẫn vẻ mặt đờ đẫn kia, chỉ trải qua hai ngày nay, đã tiều tụy giống như biến thành người khác, khuôn mặt vốn đỏ thắm, nay lại tái nhợt vô cùng, hai tròng mắt tự tin không còn Ngạo Thị Thiên Hạ nữa, đôi môi khô nứt, bởi vì quỳ quá lâu, hai chân như nhũn ra, lảo đảo một cái ngã nhào trên đất.

Phong Liệt Diễm nhào tới, ôm lấy Lạc Tuyết, âm thanh khàn khàn tràn đầy đau lòng, "Lạc nhi, không nên như vậy, ta và sư công đều lo lắng cho nàng."

"Nha đầu, đã khóc không cần nghĩ đến điều gì nữa, trong cuộc sống, sống chết, chỉ là chuyển trong giây lát mở mắt nhắm mắt, mẹ con lựa chọn lấy cái chết để bảo toàn con, đã chứng tỏ nàng yêu con, nàng cũng có điều mà nàng không thể làm được, chết, đối với mẹ con mà nói là một loại giải thoát. Nha đầu, nếu như con vẫn không vui mừng nổi, cứ đắm chìm trong trong bi thương, con sẽ uổng phí tấm lòng cha mẹ dối với con mà thôi!" Ngọc Trần Tử nói.

Môi Lạc Tuyết run lên, phát ra âm thanh khô khốc, "Sư công, Phong Đại Ca, con hại hai người lo lắng. Thật xin lỗi."

"Nha đầu ngốc, chúng ta là người một nhà, có cái gì mà xin lỗi với không xin lỗi? Con và Liệt Diễm sớm muộn gì cũng sẽ thành thân? Hắn quan tâm đến con là thiên kinh địa nghĩa, ha ha, nếu như con không để cho hắn quan tâm, hắn sẽ nổi điên đấy!" Ngọc Trần Tử trêu chọc, không khí liền trở nên thoải mái hơn.

Phong Liệt Diễm làm ra biểu cảm tán thành, chọc Lạc Tuyết bật cười, nhưng sau khi Lạc Tuyết cười xong, lại quay đầu đi, sưng mặt lên nói: "Sư công, con chưa từng nói sẽ thành thân với Phong đại ca, ngài không nên nói bừa!"

"À?" Ngọc Trần Tử kinh ngạc kêu một tiếng.

Còn Phong Liệt Diễm lại trực tiếp đem Lạc Tuyết ôm ngang lên, híp mắt nguy hiểm, giận tái mặt, nói: "Lạc nhi, nàng mới vừa nói gì? Ta không nghe rõ, nàng lặp lại lần nữa."

Ngọc Trần Tử thấy thế, vội nói: "Nha đầu, sư công không giúp được con, sư công đi nha." Vừa nói xong, Ngọc Trần Tử đã chạy không còn hình bóng, còn Lạc Tuyết nhanh chóng "Ai! Ai!" hô hoán lên.

Lạc Tuyết len lén liếc Phong Liệt Diễm một cái, trong ánh mắt kia tràn đầy lửa giận, giả bộ bất tỉnh đi? Lạc Tuyết vừa nghĩ tới liền hai mắt nhắm lại, đầu cúi xuống.

Phong Liệt Diễm chưa từng nghĩ tới Lạc Tuyết còn có thể dí dỏm như vậy, cho rằng nàng thật sự đã ngất đi, cũng đúng, cũng đã một ngày một đêm chưa ăn cơm rồi, thân thể khẳng định là hư nhược, trên đầu lập tức lấm tấm mồ hôi, kêu lên: "Lạc nhi? Lạc nhi?"

Lạc Tuyết không có phản ứng, Phong Liệt Diễm dưới chân một khắc cũng không ngừng ôm Lạc Tuyết chạy về phía nhà đá, nơi đó có một ít cháo Phong Liệt Diễm buổi trưa học từ Ngọc Trần Tử, Lạc Tuyết thấy Phong Liệt Diễm gấp gáp đến bốc lửa, có chút chột dạ, lại không dám mở mắt ra nữa.

Phong Liệt Diễm đem Lạc Tuyết đặt ngang ở trên giường, lấy cháo nóng ở trong nồi ra, muốn cho đút cho Lạc Tuyết một chút, bất đắc dĩ Lạc Tuyết đóng chặt môi lại, không chịu mở ra.

"Hết cách rồi, chỉ có thể như vậy thôi.” Phong Liệt Diễm thở dài, quyết định lần nữa dùng miệng đối miệng đút cháo.

Phong Liệt Diễm uống một ngụm cháo, môi mới vừa đặt lên môi Lạc Tuyết, Lạc Tuyết đột nhiên mở mắt, Phong Liệt Diễm bị dọa sợ đến mức sặc ngụm cháo vừa rồi trong cổ họng, ho sặc sụa, Lạc Tuyết luống cuống, vội ngồi dậy, giúp đỡ Phong Liệt Diễm vỗ lưng, “Phong Đại Ca, thật xin lỗi, ta không phải cố ý, ai bảo huynh lại hôn trộm ta!”

“Ta... Khụ khụ... Ta không phải hôn trộm nàng... Khụ khụ... Ta là quang minh chính đại... khụ khụ khụ...” Phong Liệt Diễm bởi vì ho khan nên mặt đỏ bừng lên, vẫn còn không quên vì chính mình mà biện hộ.

Lạc Tuyết tức giận muốn nhảy xuống giường, kết quả trong nháy mắt vừa đứng dậy, thật sự có chút choáng váng, lại nặng nề ngồi trở lại trên giường, Phong Liệt Diễm thấy thế, vội vàng bưng lên cháo, “Nàng nhất định là do đói quá, nên mới có thể ngất, cố gắng ăn chút gì đi nào.”

Nói xong, Phong Liệt Diễm đã múc một thìa canh đưa đến khóe miệng Lạc Tuyết, mắt Lạc Tuyết nóng lên, hé miệng, để mặc cho Phong Liệt Diễm tỉ mỉ đút cho nàng ăn hết một chén cháo.

“Lạc nhi, cảm giác có tốt hơn một chút nào không? Nàng không thể lập tức ăn quá nhiều, chờ một lát nữa lại ăn thêm, có được không?” Phong Liệt Diễm dịu dàng hỏi.

“Ừ.” Lạc Tuyết khẽ mỉm cười gật đầu, nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn không quên quở trách Phong Liệt Diễm, “Phong Đại Ca, chàng không thể hôn trộm ta nữa! Không có sự đồng ý của ta, thì không phải là quang minh chính đại!”

“Hả? Phải được nàng đồng ý hả?” Phong Liệt Diễm vẻ mặt nghiêm trang nhìn về phía Lạc Tuyết, nói: “Lạc Tuyết tiểu thư, xin hỏi, bây giờ ta có thể hôn nàng được không?”

“Chàng?” Lạc Tuyết tức giận ngất đi, sau đó thản nhiên cười, “Thật xin lỗi, không thể!”

“Vậy lúc nào thì có thể?” Vẻ mặt Phong Liệt Diễm vẫn nghiêm chỉnh hỏi lại.

“Lúc nào cũng không thể!” Lạc Tuyết lắc đầu một cái, nhìn vẻ mặt càng ngày càng đen của Phong Liệt Diễm, không khỏi tức cười, nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Phong Liệt Diễm lại gần mặt của Lạc Tuyết, nở nụ cười, “Vậy nàng muốn thành thân với người nào? Gả cho người nào?”

Đây đâu phải là khuôn mặt tươi cười? Nói đúng ra là không khác gì biểu cảm muốn giết người, Lạc Tuyết le lưỡi, ra vẻ ngây thơ, “Ừ, chuyện này, ta còn chưa nghĩ ra! Nghĩ kỹ rồi nói!”

“Thật sao? Vậy nàng muốn suy nghĩ đến khi nào mới có thể quyết định?” Bên môi Phong Liệt Diễm mỉm cười, mà ở trong mắt Lạc Tuyết càng ngày càng nguy hiểm, chép chép miệng, dùng sức nuốt nước bọt một cái, mới nói: “Đại khái mười năm tám năm đi, cũng có thể là ba năm rưỡi cũng không chừng.”

“Hả? Nói như vậy, Phong mỗ chỉ có thể tăng thêm chút khí lực, tránh cho con vịt đã nấu chín như nàng lại còn có thể bay!” Vẻ mặt Phong Liệt Diễm gắng gượng.

“Có ý gì?” Lạc Tuyết mờ mịt, trợn to hai mắt.

“Ha ha, ý tứ của ta là, ta phải nhanh chóng thêm một baby ở trong bụng của nàng, bảo bảo này dù sao cũng phải có cha?” Phong Liệt Diễm lý lẽ hợp tình hợp lý, thành công thấy mặt của Lạc Tuyết từ xanh biến đỏ, rồi đến đỏ bừng.

Lạc Tuyết cắn răng nghiến lợi, “Chàng không phải quân tử sao? Tại sao lại trở thành lưu manh như thế này!”

“Ta đây gọi biến đổi, thời kỳ quan trọng phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt, nàng nói đúng không?” Phong Liệt Diễm cười đắc ý, nâng mặt của Lạc Tuyết lên, hôn thật sâu.

Mới chia cách mấy ngày ngắn ngủi, Phong Liệt Diễm đã tương tư không dứt, hắn ôm thật chặt lấy Lạc Tuyết, thổ lộ thâm tình, hôn như mưa trên môi Lạc Tuyết, trên mặt, mi tâm, sau đó lại một lần nữa lên đôi môi anh đào ngọt ngào, bá đạo đòi lấy.

Lạc Tuyết bị Phong Liệt Diễm kích thích, do biến bị động thành chủ động, mở rộng hàm răng, mặc cho lưỡi Phong Liệt Diễm xâm nhập, cùng với hắn dây dưa ở chung một chỗ, trao đổi tương tư và tình yêu với nhau.

Bàn tay Phong Liệt Diễm một đường xuống phía dưới, dò Lạc Tuyết thấy áo ngoài của nàng, từ từ duỗi đi vào, xuyên qua áo trong và yếm, nhẹ nhàng xoa nắn hai khối tròn tròn trắng như tuyết, vuốt ve nụ hoa màu đỏ của Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết “Ừ… Ưhm...” khẽ rên ra tiếng, thân thể mềm mại khẽ run, càng dán chặt lên lồng ngực to lớn của Phong Liệt Diễm.

Trong thân thể Phong Liệt Diễm có một luồng nhiệt đánh sâu vào, dục vọng bành trướng, thân thể đè ép Lạc Tuyết ngã xuống giường, hôn lên cổ Lạc Tuyết, mơ hồ mà nói: “Lạc nhi, ta muốn nàng, có được không?”

Trên đầu Lạc Tuyết đã đổ mồ hôi dầm dề, trong cơ thể ham muốn bị kích lên, bụng trống rỗng khó chịu, bàn tay nhỏ bé đem bả vai Phong Liệt Diễm nắm chặt hơn, nghe được câu nói xích lõa trắng trợn của Phong Liệt Diễm, trên mặt đỏ bừng, thẹn thùng đáp ứng một tiếng, “Ừ.”

Phong Liệt Diễm nhanh chóng cởi áo Lạc Tuyết ra, cho đến khi thân thể mềm mại kia toàn bộ hiện ra ở trước mặt hắn, rên lên một tiếng, hôn lên hai trái anh đào thơm ngon kia, bàn tay cũng đồng thời xoa nhẹ nơi ướt át giữa hai chân Lạc Tuyết.

“Phong Đại Ca… Thật khó chịu… Muốn ta...” Lạc Tuyết yêu kiều ra tiếng.

“Lạc nhi, nàng yêu ta sao?” Ngón trỏ của Phong Liệt Diễm xâm nhập, vẫn không quên hỏi.

“Ừ…” Lạc Tuyết càng thêm khó chịu, toàn thân nóng bỏng không dứt, ý thức đã dần dần cách xa.

“Lạc nhi, nói nàng yêu ta!” Phong Liệt Diễm dụ hoặc, ngón tay thăm dò vào sâu hơn, Lạc Tuyết dục hỏa khó nhịn uốn éo người, lầm bầm phát ra âm thanh: “Ta yêu chàng... Phong Đại Ca… Ta yêu chàng...”

Phong Liệt Diễm trở nên kích động, “Lạc nhi, nói nàng muốn gả cho ta, làm tân nương của ta!”

“Ừ, gả cho chàng, làm tân nương của chàng...” Lý trí Lạc Tuyết vẫn còn tồn tại, biết rõ Phong Liệt Diễm dụ nàng, lại hạnh phúc vô cùng, nên đã sảng khoái lên tiếng.

Phong Liệt Diễm càng thêm kích động, dán vào mép tóc Lạc Tuyết, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, “Lạc nhi, ta thật sự vui vẻ, nàng đồng ý gả cho ta, thật sự rất vui vẻ...”

Ngoài miệng nói xong, Phong Liệt Diễm rút ngón trỏ ra, nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, gầm nhẹ một tiếng, thân thể ưỡn lên, tiến vào trong cơ thể người mình yêu, nhẹ nhàng luật động, kích thích cả phòng vang lên tiếng kêu kiều diễm, xuân quang vô hạn.



Mà Trang vương phủ đêm đó, Thượng Quan Vũ Điệp bị chân tướng và cái chết của Lam Tịch Nhan kích thích đến phát điên rồi.

Thượng Quan Lôi đem Thượng Quan Vũ Điệp và Thượng Quan Mạc cùng nhau mang về phủ tướng quân, đả kích liên hoàn, nhưng cũng kích thích hắn phát động binh biến trước thời điểm!

Hoàng Thành bị vây, cửa môn bị cáo, vén lên một cuộc gió tanh mưa máu!

Triều đình hỗn loạn, tất cả quan văn võ quan chia làm hai phái, một phái theo Thượng Quan Lôi, chỉ trích Đương Kim Hoàng Đế Long Ngự Thiên trì hạ vô năng, chiêu cáo thiên hạ, thoái vị nhượng hiền! Một phái khác thề thần phục hoàng thượng, tức giận mắng Thượng Quan Lôi mưu phản xử nước, là nghịch thần, kêu gọi người trong thiên hạ cùng chém giết!

Xã tắc Đại Kim rung chuyển, bốn phương sấm dậy, ngoại cảnh, đại quân Nam Chiếu chiếm cứ, được xưng là liên quân với Thượng Quan Lôi, cùng Thượng Quan Lôi tập hợp lại 30 vạn đại quân tạo thành xu thế vây kín, nhìn chằm chằm liên tiếp giằng co với 30 vạn đại quân của Long Ngự Thiên, bức bách Long Ngự Thiên tự động nhường vị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.