Trang Thân Vương phủ thư phòng.
"Khởi bẩm Vương Gia, Lê phủ thị lang tạm thời không có tin tức gì." Triệu quản gia trên dưới ba mươi tuổi cúi đầu nói.
Nghe vậy, Long Ngạo Thiên ngừng xem công văn trong tay , nhưng vẫn chưa
ngẩng đầu, mà là nhíu mày lại, "Hử? . . . . . . Bổn vương biết, ngươi
lui xuống đi!"
"Nô tài cáo lui!"
Long Ngạo Thiên lòng căng thẳng, chẳng lẽ nàng không muốn? Cho dù thể làm chính phi, trắc phi
cũng xứng với một thiên kim Thị Lang!
"Vương Gia?" Cửa thư phòng xuất hiện một người, khẽ gọi.
Một tiếng này kéo thần trí Long Ngạo Thiên lại, hắn thậm chí có người đến bên cạnh cũng không biết?
Vẫn cau mày như cũ, giọng nói bình thường hỏi: "Vương phi vì sao lại tới
đây? Nơi này là thư phòng của Bổn vương, có chuyện trở về phòng lại
nói."
"Vương Gia? Thiếp thân tới là muốn hỏi một chuyện, Vương Gia thật sự muốn nạp trắc phi sao?" Thượng Quan Vũ Điệp nghẹn ngào nói.
Long Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn về Vương phi của hắn, mày liễu cong, da thịt
như thủy nộn, mắt ngọc mày ngài, có thể được xưng một mỹ nữ, nhưng cùng
so sánh với Lê Lạc Tuyết, lại mất đi một chút ý vị thanh thuần, Lê Lạc
Tuyết đẹp giống như là Thiên sơn Tuyết Liên, thuần khiết không tì vết,
làm cho tâm người nhộn nhạo.
"Vương Gia?" Long Ngạo Thiên nghĩ
tới mất hồn, một lần nữa hồi hồn, trong lòng không nhịn được, liền nói:
"Vương phi đây là ý gì?"
"Vương Gia, thiếp gả vào vương phủ vẫn
chưa tới hai năm, ngài lại phải cưới thiếp sao? Ô ô ô, là thiếp hầu hạ
không tốt sao? Ngài chỉ ra cho thiếp, thiếp nhất định sẽ sửa chữa, được
không?" Thượng Quan Vũ Điệp lôi kéo áo Long Ngạo Thiên khóc năn nỉ nói.
"Vương phi? Bổn vương cả đời không thể nào chỉ có một mình ngươi là nữ nhân,
bình thường gia đình giàu có nào cũng ít nhất đều là tam thê tứ thiếp,
huống gì là Bổn vương? Ngươi muốn ngồi yên ổn ở vị trí chính phi, thì
phải bao dung, độ lượng hơn người khác, phải học cùng nữ nhân khác hầu
chung một chồng! Được rồi! Bổn vương còn có công chuyện phải làm, nếu
như hôn sự được định , ngươi cùng Triệu quản gia cùng nhau dựa theo quy củ mà làm!" Long Ngạo Thiên mặt không biểu tình gì nói.
Thượng
Quan Vũ Điệp thân thể chao đảo, nàng biết nàng có nói cũng vô ích, đã
không thể thay đổi được điều gì nữa, cười tự giễu một tiếng, "Vương Gia, thiếp thân đã ghi nhớ. Thiếp xin cáo lui!"
Lùi ra ngoài cửa thư phòng Thượng Quan Vũ Điệp trong nháy mắt ánh mắt trở nên ác độc kiên quyết, nàng thể chịu uất ức như vậy!
Phủ thị lang"Liễm Nguyệt cư" .
Lạc Tuyết liên tục mấy ngày đều ngủ không yên ổn, tinh thần hoảng hốt, làm sao cũng lo lắng, bồi hồi không dứt.
"Tiểu thư, ngươi đừng đi đi lại lại nữa, lên giường nằm một lát đi, mấy ngày
hôm nay trông người tiều tụy hơn rất nhiều. . . . . ." Cẩm nhi đau lòng
nói.
"Cẩm nhi, ta không ngủ được, ngươi cùng ta trò chuyện một chút." Lạc Tuyết cố gượng cười, nói.
"Được, tiểu thư nghĩ xem tán gẫu cái gì?"
"Cẩm nhi, trong lòng của ngươi, ngươi nghĩ sẽ gả cho người như thế nào?" Lạc Tuyết hỏi.
"Ta? Cẩm nhi là nha hoàn, chỉ có thể nghĩ những gì nha hoàn có thể nghĩ. Ta
muốn gả một người ta yêu, hắn đối xử tốt với ta, bình thường sống qua
ngày, là được rồi. Đương nhiên, người dân bình thường cũng không có tam
thê tứ thiếp rồi, ngay cả có, chỉ cần trong lòng hắn có ta, ta cũng chấp nhận." Cẩm nhi thật lòng nói, dù sao cái thời đại này, có rất ít nam
nhân cả đời chỉ cưới một người nữ nhân, chỉ là duy trì được bao lâu
thôi.
"Thật sao? . . . . . . Gả cho một người trong lòng sao? Tam thê tứ thiếp. . . . . ." Lạc Tuyết lẩm bẩm, suy nghĩ biến chuyển liên tục. Nàng thích hắn, nàng trốn
tránh được sự thật, tình nguyện từ bỏ sao? Không, có lẽ một khi bỏ lỡ,
khó có tìm lại. . . . . .
"Tiểu thư? Ngươi nghĩ được không? Cẩm
nhi vừa rồi chỉ là biểu đạt ý nghĩ của mình mà thôi, người với ta bất
đồng mà, tiểu thư không cần nghe Cẩm nhi nói lung tung, người. . . . .
."
Lạc Tuyết kiên quyêt ngắt lời nói: "Cẩm nhi, ngươi nói đúng,
gả một người trong lòng, mới là đúng! Nếu không cuộc sống sẽ không còn
là cuộc sống nữa, giống như một cái giếng cạn, cũng tìm không thấy dòng
nước trong . Vậy nên ta quyết định, ta nguyện ý gả vào Trang vương phủ,
gả cho Long Ngạo Thiên!"
"Tiểu. . . . . . Thư! Ngươi thật sự đã quyết định? Không nghĩ nữa sao? Đây chính là đại sự cả đời đó!" Cẩm nhi vội la lên.
Lạc Tuyết trong lòng đã có đáp án, cả người cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều,
đứng dậy cười lúm đồng tiền như hoa hiện lên, nhẹ nhàng , quần lụa mỏng
trước gió bay phất phới, giống như một con bươm buớm đang vỗ cánh, chuẩn bị bay về phía chân trời. . . . . .
Bữa tối, Lạc Tuyết nghiêm túc hướng Lê Sinh Niên cùng Triển Nguyệt Dung nói ra quyết định của mình.
"Cha, mẹ, Nữ Nhi mấy ngày đã suy nghĩ kỹ càng, đã nghĩ xong, nữ nhi đồng ý gả cho Trang Thân Vương làm trắc phi."
"Lạc nhi, ngươi thật sự quyết định như vậy sao? Làm tiểu thiếp sẽ chịu rất
nhiều uất ức, mẹ không muốn ngươi gả đi chịu sự ức hiếp chính thất!"
Triển Nguyệt Dung lo lắng nói.
"Đúng a, hơn nữa theo quy củ, không thể dùng kiệu tám người khiêng, không đươc tổ chức hôn lễ." Lê Sinh Niên cũng không đồng ý.
"Cha, những thứ này đều là hình thức mà thôi, nữ nhi không buồn để ý. Nữ nhi
cũng không sợ chịu uất ức, gả cho một người mình thích, chính là hạnh
phúc. Hơn nữa như vậy cũng có thể chặn Vương Thừa Tướng, Lý thượng thư
cùng Đỗ đại nhân bon họ tức giận, không phải vẹn toàn cả đôi bên sao?"
Lạc Tuyết an ủi.
"Lạc nhi, những thứ khác đều không quan trọng,
ngươi đừng vì cha mà lo lắng, phụ thân sẽ không vì tiền đồ của mình mà
đem hôn nhân của con liên quan, nếu không cha , mẹ cũng không xứng để
sống trên đời này nữa!” Lê Sinh Niên thật lòng khuyên nhủ.
"Đúng
như vậy, Lạc nhu, chỉ có ngươi thật sự hạnh phúc, cha mẹ mới không làm
thất vọng ân nhân của mình!" Triển Nguyệt Dung mũi đau xót, không nhịn
được khóc .
Lạc Tuyết vẻ mặt xúc động, đứng dậy hướng cha mẹ quỳ
xuống, "Lạc nhi làm cha mẹ thương tâm, là Lạc nhi có lỗii, xin cha mẹ
tin tưởng Lạc nhi, cũng tin tưởng Trang Thân Vương, được không?"
"Nữ nhi, con mau dậy đi. Chúng ta đồng ý con là được, con không cần quỳ. . . . . ."
Lạc Tuyết cười rộ lên, lấy ra khăn tay ra thay Triển Nguyệt Dung lau khô
nước mắt, mẹ con hai người thân thiết ôm nhau, Lê Sinh Niên cũng không
kìm hãm được đưa hai cánh tay ra ôm lấy hai người thương yêu nhất của
mình, ba người đều vui vẻ cười to.
Hoàng Cung Đại Nội, Thượng Thư Phòng.
"Hoàng huynh, Thần Đệ muốn nạp trắc phi. Là con gái Lê Thị Lang, Lê Lạc Tuyết." Long Ngạo Thiên cung kính dâng tấu nói.
"Hả? Thật sao? Lần này trẫm phải chúc mừng hoàng đệ rồi ! Lê Lạc Tuyết?
Trẫm hình như có nghe nói nữ tử này, tài mạo song toàn ! Hoàng đệ ngươi
thật là có phúc a! Ha ha!" hoàng đế Đại Kim Long Ngự Thiên lớn hơn Long
Ngạo Thiên một tuổi cười vui vẻ nói. Bọn họ mặc dù không phải một mẹ
sinh ra, nhưng tình cảm lại rất tốt, tuổi tác cũng chênh lệch là bao,
cho nên hai người vô cùng hợp ý, nghe được hoàng đệ muốn nạp thiếp, cũng vì hắn vui mừng không dứt.
"Cám ơn hoàng huynh!"
"Trẫm sẽ cho người chuẩn bị cho các ngươi một món lễ lớn , bình thường cô gái
khác gả làm trắc phi thì thôi, nhưng cô gái này, cũng không thể để uất
ức được, trẫm cũng sẽ chuẩn bị phần của nàng."
"Hoàng huynh,
không cần, Thần Đệ cám ơn tâm ý của người, Lạc Tuyết dù sao không phải
chính phi, làm như vậy chỉ sợ có người nói xấu." Long Ngạo Thiên cự
tuyệt nói.
"Ngươi nha, luôn suy nghĩ chu đáo như vậy. Trẫm sẽ an
bài, ngươi đừng xen vào. Đi, ngày hôm nay ở lại trong cung dùng bữa,
cùng trẫm ăn chút gì đó!" Long Ngự Thiên dùng giọng điệu chắc chắn nói.
"Dạ, Thần Đệ tuân lệnh!"