Ánh chiều tà đỏ rực như máu, trải dài rộng khắp. Ánh sáng chiếu rọi từ bên ngoài cửa điện đến tận sâu bên trong. Những viên gạch bằng ngọc phát sáng màu vàng óng huy hoàng, thanh lạnh.
Lộ Ánh Tịch từ từ tiến gần đến Hoàng đế, khuỵu gối một cái, giọng nói nghiêm túc nhưng cũng rất bình thản: “Hoàng thượng! Thần thiếp không có hứng thú với giở trò, ám khí, và hục hặc với nhau.”
Sắc mặt Hoàng đế không biến đổi, trầm giọng nói: “Trẫm biết Hoàng hậu có hứng thú với cái gì, cái gì thì không.”
Câu này đối với hai người trong cuộc có ý nghĩa sâu xa. Nhưng Hàn Thục phi đứng bên tất nhiên không thể lĩnh hội được, nên cười giễu một tiếng.
Lộ Ánh Tịch liếc mắt về phía nàng ta, cong khóe môi lên, mỉm cười nói: “Hàn Thục phi, Bản cung tin tưởng ngươi không cố tình nhằm vào ta.”
Nghe thế, khuôn mặt thanh cao của Hàn Thanh Vận biến sắc, cảm nhận rõ lời nói của Hoàng hậu mang đầy tính châm chích, thầm tức giận trong lòng đồng thời cũng có chút chột dạ.
Lộ Ánh Tịch cười càng tươi vui, trong đôi mắt đẹp phát ra tia sáng lung linh, trong veo, hoàn toàn không chứa chút tủi thân khi bị người ta chèn ép oan uổng, cũng không tức giận nóng lòng muốn phân trần cho bản thân.
Hoàng đế thản nhiên lướt nhanh qua người hai nàng, lười nhác chắp tay sau lưng, uể oải nói: “Khi nào Hàn trang chủ vào cung thì truyền vào. Trẫm mệt, về tẩm cung nghỉ ngơi trước.”
Hắn nói xong, bước từng bước rời khỏi, để lại hai nữ tử đứng lặng im tại chỗ.
Đợi bóng dáng Hoàng đế mất hút trong tầm mắt, Lộ Ánh Tịch mới chậm chạp mở miệng nói: “Hàn Thục phi, ngươi mới nhắc tới hai tên trộm nữ kia, thi thể vẫn còn ở Hàn gia sơn trang?”
Hàn Thanh Vận thấy nàng bất ngờ hỏi vậy, không nén nổi lo lắng đang bùng lên, nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy.”
“Tuy là mùa nắng nóng đã đi qua, nhưng mà để thi thể lâu như vậy, Hàn trang chủ không sợ mùi hôi thối bốc lên sao?” Lộ Ánh Tịch cười hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu, Hàn gia sơn trang có quan tài bằng băng, có thể đóng băng thi hài, không bị thối rữa.” Hàn Thanh Vận khẽ cười, nụ cười hàm chứa kiêu ngạo đắc ý.
Lộ Ánh Tịch gật gù, không bình luận gì thêm. Lão Hàn gia thật là lao tâm khổ tứ suy tính, nghĩ mọi cách lưu lại bằng chứng để sử dụng trong mai sau. Quả thực Hi vệ là người của nàng, điểm ấy nàng tất nhiên không thể chối bỏ. Không phải tất cả Hi vệ đều có ấn ký hoa thược dược, chỉ có cá biệt vài người có bệnh lâu năm trong người, mới được sư phụ dùng phương pháp hỗ trợ tâm mạch. Hai Hi vệ đã hy sinh kia, trùng hợp đều từng bị bệnh, đúng là bị chuyện bệnh tật chơi xỏ. Người tính không bằng trời tính, bao lần không có vấn đề gì, hai Hi vệ đã hy sinh lần này, lại đều mang ấn ký trên người.
Thấy nàng không còn lời nào đối đáp, lòng Hàn Thanh Vận bình tĩnh hơn ít nhiều. Nàng ta căn bản trong tình thế cấp bách, chưa từng cân nhắc tới hậu quả của việc đổ tội cho Hoàng hậu. Nhưng xem tình hình trước mắt cũng không cần quá lo lắng, một mai Hoàng hậu bị khép tội, thì đã không còn tư cách của bậc mẫu nghi thiên hạ nữa.
“Hàn Thục phi, Bản cung trước đây đã từng giúp đỡ ngươi?” Lộ Ánh Tịch chợt thở dài thườn thượt, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nàng ta, hòa nhã nói: “Ngươi có thật muốn khăng khăng làm theo ý ngươi? Nếu bây giờ ngươi hối hận, Bản cung có thể đồng ý với ngươi, sẽ không đem chuyện ngày hôm nay khắc ghi trong lòng, chỉ xem như cánh nhạn bay vút qua không để lại chút vết tích.”
“Hoàng hậu, Thanh Vận không rõ ý tứ của người.” Hàn Thanh Vận càng nói càng cất cao giọng. Nàng ta cho rằng Hoàng hậu đã hết cách nên mới hạ giọng cầu hòa.
“Ngươi đã nghe qua câu nói hận lầm khó quay đầu lại chưa? Khi có cơ hội quay đầu hối lỗi, đừng bỏ lỡ để sau này không phải hối hận.” Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng nàng ta, không kiềm được khẽ lắc đầu. Hàn Thanh Vận thật quá ngây thơ, ắt hẳn luôn cho rằng chỉ bằng mánh khóe nhỏ bé, qua loa này là có thể vật ngã nàng. Không nói đến việc nàng và Hoàng đế có hiệp ước đồng minh, mà lúc này đang trong thời kỳ chiến sự gay gắt, nước sôi lửa bỏng. Đừng nói đến cái gọi là chứng cứ kia, cho dù chứng minh được Hi vệ là người của nàng, thì đã làm sao? Nàng có thể tìm đại một con cừu chịu tội thay, hoặc đùn đẩy nói rằng bản thân cũng không biết rõ sự tình, tất cả đều do thủ lĩnh Hi vệ tự chủ trương. Huống hồ, họ chỉ đột nhập vào Hàn gia chứ không phải đi trộm gấm.
“Thanh Vận bẩm sinh đã ngoan cố, không biết luồn lách, thay đổi.” Hàn Thanh Vận đứng thẳng lưng, hiên ngang cao ngạo. Chuyện đã đến nước này, không cho phép nàng ta lui bước.
Hàn Thanh Vận nhìn theo bóng dáng thon dài, như được chạm trổ từ khối ngọc trong trắng đẹp đẽ của nàng. Trong lòng nàng ta bỗng dưng dâng lên một cảm giác bất an không tên. Cái liếc mắt vừa rồi của Hoàng hậu, dường như ẩn chứa thương hại? Nàng ta có chỗ nào cần được cảm thông sao? Hoàng hậu mới là người sắp phải hứng chịu tai họa giáng xuống đầu!
***
Lộ Ánh Tịch không định hạ mình đến tẩm cung tìm Hoàng đế. Mà sau khi ra khỏi Thần cung, một mình nàng đến Thái y viện. Nàng vốn không có ý định đối phó Hàn Thục phi, nhưng người ta đã dồn nàng đến đường cùng, nàng chỉ ra tay phản kích nhằm bảo vệ bản thân mà thôi.
Lộ Ánh Tịch không rảnh rỗi ngó đông liếc tây, nhanh chân rảo bước vào trong viện, đi thẳng đến phòng dược dành riêng cho Nam Cung Uyên.
Mùi thảo dược thơm ngát xông vào mũi, nàng hít thở thật sâu, đem mùi hương yêu thích nhập sâu vào lồng ngực, miệng mỉm cười thỏa mãn. Đây là hương thơm nàng đã quen thuộc từ thuở nhỏ, trên người sư phụ cũng mang theo một hương thảo dược khiến người ta trầm ổn, bình tĩnh.
Nam Cung Uyên không ngoảnh đầu lại, đứng trước tủ thuốc sắp xếp lại dược liệu, hai bàn tay vẫn không ngừng lại, giọng điệu ôn hòa nhưng chứa thêm chút ấm áp, vui vẻ nói: “Không sự không lên điện Tam Bảo. Ánh Tịch, ngươi lại gặp phiền phức sao?”
Nàng đến đứng gần bên cạnh y, vừa cười vừa đáp: “Sư phụ liệu sự như thần, có thể mở sạp bói toán được rồi, con nghĩ nhất định sẽ làm ăn phát đạt.”
Nam Cung Uyên không khỏi cong cong khóe môi, xoay người lại, cười nhìn nàng, nói: “Còn có tâm tình đùa giỡn, xem chừng rắc rối lần này không quá hóc búa.”
“Đáng lý rất khó giải quyết, nhưng chỉ cần có sư phụ ra tay cứu trợ, mọi vấn đề nan giải đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn y, nụ cười xu nịnh, xòe lòng bàn tay đưa đến trước mặt y.
“Muốn cái gì?” Nam Cung Uyên cúi đầu nhìn bàn tay trắng sáng của nàng, những hình ảnh năm xưa chợt ùa về trong ký ức. Đó là trước khi nàng đến tuổi cập kê[1], vẫn rất ham chơi. Sau mỗi lần nghịch ngợm phá phách, thì đều tự giác chìa lòng bàn tay đến trước mặt, nói rành mạch: “Ánh Tịch bướng bỉnh, sư phụ cứ đánh vào lòng bàn tay Ánh Tịch đi.” Nhưng y bao giờ cũng không đành lòng, chỉ giáo huấn mấy câu rồi thôi.
[1] Tuổi cập kê: chữ kê ở đây có nghĩa là tóc. Khi cô gái tròn 15 tuổi, dùng trâm buộc tóc, bày tỏ đã đến tuổi lấy chồng.
“Vô tung tán.” Ba tiếng khe khẽ này được Lộ Ánh Tịch dùng nội công bí truyền, truyền vào trong tai Nam Cung Uyên.
Nam Cung Uyên khẽ nhíu mày, cũng sử dụng âm công chuyển lời muốn nói trong miệng: “Thứ ấy dược tính mạnh, khi dùng nghìn vạn lần phải cẩn thận.”
Lộ Ánh Tịch gật đầu tán thành, nhìn y cười mà không nói. Nàng đương nhiên biết điều đó. Nhưng mà ngoại trừ cách đó ra, không còn biện pháp nào tốt hơn.
Hàng chân mày của Nam Cung Uyên không giãn ra, nhưng vẫn đến một ô bí mật trong tủ thuốc, lấy ra một lọ vô tung tán.
“Sư phụ, Ánh Tịch còn có việc chờ xử lý, không ở lại lâu được.” Lộ Ánh Tịch đón nhận bình dược, lập tức xin cáo từ.
“Không được tổn thương chính mình.” Nam Cung Uyên lo lắng căn dặn một câu, trong đôi mắt đen tuyền nhuộm một tia đau thương. Y hiểu rõ tính khí của nàng, mặc dù không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng có thể đoán được kết quả.
“Không có gì đáng ngại, sư phụ đừng lo lắng.” Nàng mỉm cười, cất bước đi khỏi.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Lúc trở lại Thần cung, sắc trời đã tối đen, màn đêm dần buông xuống.
Hoàng đế đang nằm trên nhuyễn tháp, chợp mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân, liền từ từ mở mắt.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch chạy đến bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi: “Có cần phải truyền bữa tối?”
“Dường như nàng rất thảnh thơi.” Hoàng đế thấp giọng bật cười, liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó mới nói: “Trẫm đã ao ước được chứng kiến bộ dáng nhớn nhác, chật vật của nàng.”
“Khiến Hoàng thượng thất vọng rồi. Thần thiếp tội đáng muôn chết.” Lộ Ánh Tịch giả bộ hành lễ thỉnh tội.
Hoàng đế khẽ nheo ánh mắt sâu sắc mê đắm, cuối cùng gật đầu tán thành nói: “Nàng quả thực đáng chết.”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, hỏi tiếp: “Chẳng biết Thần thiếp phạm phải tội gì đáng xử chết?”
“Ngực Trẫm đau.” Hắn bỗng bật ra một câu nói không đầu không đuôi, đôi mắt sâu thăm thẳm hướng về phía nàng, nhìn chằm chằm.
Lộ Ánh Tịch đã lĩnh hội sâu sắc tâm trạng thay đổi thất thường của hắn, than nhẹ một tiếng mới nói: “Có phải Hoàng thượng động đến vết thương rồi không? Muốn tuyên Thái y sao?”
Hoàng đế chống tay xuống giường đứng lên, cong môi vẽ ra nụ cười nhạt: “Thái y không thể trị khỏi thương tổn của Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch thất thần, nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào thương tích rất tệ sao?”
Uổng phí công sức Hoàng đế cố gắng trầm tĩnh chăm chú nhìn nàng, nhưng khóe miệng cứ run run, không lâu sau bật cười ha hả. Tiếng cười vang vọng khắp phòng, chấn động đến tận mái nhà.
Lộ Ánh Tịch lúc này mới biết hắn đang trêu ghẹo nàng, không khỏi tức giận trừng mắt với hắn.
“Hại Trẫm lo lắng không yên, hại ngực Trẫm đau đớn khôn nguôi, nàng nói xem cái này có tính là tội đáng muôn chết không?” Hắn khó khăn mới dứt cười được, lạnh mặt hơn một chút, trong đôi mắt sâu kín thấp thoáng dịu dàng.
“Thế thì, Hoàng thượng muốn áp dụng loại tử hình nào với Thần thiếp?” Lộ Ánh Tịch đặt câu hỏi xuôi theo ý hắn. Nàng rủa thầm hắn trong lòng, nếu hắn lo lắng đến sống chết của nàng, thì ngày mai mặt trời mọc ở đằng Tây.
“Vậy giam cầm cả đời, dằn vặt đến chết, nàng cảm thấy như thế được không?” Khóe miệng hắn hơi cong lên, thoạt nhìn hết sức ôn nhu.
“Hoàng thượng cảm thấy được, thì nó được.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt đáp trả hắn. Lời hắn nói thật mâu thuẫn, dường như vừa muốn bảo vệ nàng, lại sợ dưỡng hổ làm loạn. Thực ra, căn bản hắn không cần quá lo âu, nàng sẽ giải quyết ổn thỏa tai bay vạ gió lần này.
“Ánh Tịch.” Hoàng đế dần nghiêm mặt, giọng nói trầm thấp hẳn đi: “Chuyện rắc rối đó, Trẫm tin vào sự trong sạch của nàng. Trẫm hy vọng nàng giữ được trái tim nhân từ, lưu lại cho người khác một con đường sống.”
“Thần thiếp rất không hiểu ý tứ của Hoàng thượng.” Trong ánh mắt của nàng, tia trào phúng và bái phục đan xen lẫn nhau. Hàn Thanh Vận không khôn ngoan, nhưng Hoàng đế vẫn cơ trí sáng suốt trước sau như một. Hắn đoán đúng việc nàng không chịu ngậm oan ức, ngồi yên để bị người ta ức hiếp, đang chuẩn bị phản kích, cho nên mới có lời khuyên lưu lại con đường sống.
“Tội không đáng chết.” Hoàng đế chỉ nói một câu đơn giản như vậy, nhìn thẳng mắt nàng.
Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu một cái.
Hoàng đế thấy thế nhếch môi cười, nhìn nàng khen ngợi.
“Thần thiếp đi sai người chuẩn bị bữa tối.” Nàng giữ nguyên nụ cười trên môi rời khỏi phòng ngủ. Tội không đáng chết là chỉ Hàn gia. Nàng hiểu nỗi lo ngại của Hoàng đế. Nếu lần này nàng phản kích thành công, định Hàn gia tội vu khống hãm hại Hoàng hậu, thì Hoàng đế sẽ mất đi một thế lực quan trọng. Với hắn mà nói, trước mắt vẫn cần các cơ sở ngầm nằm rải rác khắp năm sông bốn biển, và việc âm thầm bồi dưỡng hàng loạt tử sĩ của Hàn gia. Nhưng những thứ đó không ảnh hưởng gì tới nàng, chẳng qua nàng không muốn bức ép người khác quá mức. Con rết trăm chân, chặt hoài không chết[2], nàng không thể khinh thường Hàn gia. Giả sử Hàn gia sau khi bị đập một phát mà phẫn nộ tột cùng, phái tử sĩ lôi nàng chôn cùng, thì nàng đúng là được một mất mười.
[2] Nguyên văn: Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương. Câu này dùng để chỉ một người hay một thế lực, tuy rằng thất thế, nhưng không dễ dàng bị tiêu diệt triệt để.
Có điều, trừng phạt nho nhỏ là điều cần thiết, bằng không thì người ta lại nghĩ nàng nhẹ dạ mà xem thường.
***
Lúc mọi nhà đều lên đèn. Trong điện nghị chính đèn đuốc sáng trưng, sáng tỏ như ban ngày.
Trong cung điện rộng lớn, lại không có một thái giám hay cung nữ hầu hạ, cũng không có bóng dáng triều thần nào. Rất rõ ràng đây là một cuộc thẩm tra riêng của hoàng thất.
Giữa cung điện, Hàn phụ và Hàn Thục phi đứng ở bên này, Lộ Ánh Tịch đứng ở bên kia, mà ở giữa phòng đặt hai chiếc quan tài bằng băng trong suốt.
Hoàng đế ngồi trên chiếc ghế tựa trên cao, được khắc rồng tinh xảo. Vẻ mặt hắn hờ hững, nhưng vẫn kín đáo để lộ vài phần uy nghiêm, trầm giọng hỏi: “Hàn trang chủ, trong quan tài là ai?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, trong quan tài chính là hai tên trộm nữ đã đột nhập vào Hàn gia sơn trang một tháng trước. Có một tên đồng bọn đã trốn thoát, mà bốn cuộn gấm vua ban cho Hàn gia sơn trang cũng theo đó không cánh mà bay mất.” Hàn phụ cúi người hành lễ, rõ ràng rành mạch đáp.
Lộ Ánh Tịch vẫn cười cười không lên tiếng. Lời nói thật khéo léo tài tình, hoàn toàn không chỉ thẳng Hi vệ đã trộm mất gấm lụa, nhưng lại miêu tả sống động như thật. Vị Hàn trang chủ bề ngoài xấu xí thân hình gầy trơ xương này, quả nhiên có bụng dạ đen tối hơn nữ giới nhiều.
Hoàng đế cau mày nói: “Có đúng ngươi tận mắt chứng kiến tên trộm đã chạy thoát có ôm theo mấy cuộn gấm không?”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, không nén nổi mỉm cười. Hắn muốn dàn xếp ổn thỏa vụ này. Nhưng dù cho nàng bằng lòng, chưa chắc Hàn Thục phi sẽ cam chịu.
Đúng như dự đoán, Hàn Thanh Vận cướp lời Hàn phụ, mở miệng nói trước: “Hoàng thượng, khi đó có vài tên hộ vệ đều trông thấy.”
“Ừm.” Hoàng đế khẽ lên tiếng, không bày tỏ thái độ nào, trong đôi mắt đen xuất hiện một tia thất vọng tiếc nuối. Hắn còn nhớ rõ lúc ban đầu khi Hàn Thanh Vận mới tiến cung, một mực trầm lặng ít nói, thanh tao, nhã nhặn, lạnh lùng, như hoa mai trắng kiêu ngạo nở trong ngày đông. Hắn yêu thích nàng ta bởi vì một phần khí chất cao ngạo như đóa hoa mai tinh khiết kia. Thế nhưng lòng kiêu hãnh tự tôn của nàng ta đã bị mài mòn từng chút một, trở nên mù quáng ngu xuẩn, vả lại không tự nhận ra.
Ba năm trước, hắn phong nàng ta làm Thục phi, đã từng hỏi qua một vấn đề. Trên thế gian này, thứ nàng ta muốn nhất là cái gì? Nàng ta đã trả lời rằng, nàng ta muốn những thứ thuộc về chính mình, không muốn van xin ai. Hắn đã tin lời giải đáp trong khoảnh khắc kia của nàng ta, chính là xuất phát từ trái tim chân thành. Nhưng hắn đã nhìn rõ, Hàn Thanh Vận ngày hôm nay đã không còn thấy đủ với điều đó.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch cất giọng nói tươi mát êm tai, kéo tâm tư đang trôi dạt nơi đâu của hắn trở lại.
“Nói.” Hắn lãnh đạm phun ra một chữ, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp. Nữ tử thông minh trầm ổn, xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này, phải chăng trong tương lai cũng bị cuộc sống chốn thâm cung ăn mòn thành một người phụ nữ hay ganh ghét đố kị và có lòng tham không đáy?
“Trước đây Hàn Thục phi từng nói, lòng bàn chân của tên trộm có ấn ký đặc biệt, trùng hợp thay sau cổ của Thần thiếp cũng có một đóa hoa thược dược. Thần thiếp vô cùng tò mò, muốn mở quan tài xem thử, chẳng biết có được hay không?” Lộ Ánh Tịch bình tĩnh dò hỏi.
“Được.” Tay phải Hoàng đế phất lên, ra hiệu cho Hàn phụ mở quan tài.
Lộ Ánh Tịch không để lộ bất kỳ điểm khả nghi nào, thong thả bước đến phía dưới quan tài băng, đứng ngay tại vị trí hai chân của xác chết.
Đôi mắt dài hẹp của Hàn phụ lóe sáng, ánh mắt cảnh giác đề phòng, luôn nhìn Lộ Ánh Tịch chằm chặp. Nhưng ông ta lại nghĩ Hoàng đế đang có mặt tại đây, nàng có mười lá gan cũng không dám giở trò, nên không nhanh không chậm mở nắp quan tài.
“Phiền Hàn trang chủ mở nốt cái quan tài băng kia luôn, Bản cung muốn nhìn cho thật kỹ.” Lộ Ánh Tịch bày ra kiểu cách ta đây Hoàng hậu, vẻ mặt biểu lộ vẻ kiêu căng.
Hàn phụ chợt hiện tia khinh miệt bất mãn trong ánh mắt, nhưng vẫn cắn răng làm theo lời sai bảo.
“Ồ!?” Khi hai nắp quan tài đều được mở ra hoàn toàn, Lộ Ánh Tịch lập tức thốt ra một tiếng kêu kinh ngạc, vả lại nhanh như chớp lướt tay qua gan bàn chân của xác chết.
Động tác của nàng rất nhanh, hai đôi bàn chân trần bị nàng cấp tốc chạm qua, chuyện đó chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Đến khi Hàn phụ quay lại đề phòng, thì đã quá muộn.
“Hoàng hậu!” Hàn phụ buột miệng nghiêm khắc quát to, liền tự cảm thấy có phần thất lễ, vội vã nói: “Hoàng hậu là bậc chí tôn thân thể ngàn vàng, vẫn là không nên đến quá gần thi thể người chết, để khỏi phải nhiễm khí độc không rõ.”
“Hàn trang chủ nói phải.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, lui lại hai bước, một bộ dáng biết nghe theo lời hay ý đẹp. Thực ra nàng đang ngấm ngầm nắm chặt tay, kiềm nén đau đớn đang bùng cháy, đục khoét đến tận xương tủy trong lòng bàn tay nàng.
“Sao vừa rồi Hoàng hậu lại ngạc nhiên?” Giọng nói Hoàng đế to rõ, bình thản mở miệng nói, đáy mắt lại nổi lên ý cười khó nhận thấy. Hắn ngồi trên đài cao, chuyện mờ ám lén lút nàng làm hắn đều thấy sạch sành sanh. Hắn đã sớm biết nàng là người xảo quyệt, tất có kế sách đối phó, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là một cảm nhận khác. Hắn có một cảm giác tự hào mơ hồ. Nữ tử gặp chuyện không sợ hãi, bình tĩnh, quyết đoán này là Hoàng hậu của hắn, là thê tử của hắn.
Hắn khe khẽ lắc đầu qua lại, muốn lắc rớt những cảm giác hoang đường, lệch lạc trong đầu. Hắn rời khỏi ghế, đứng dậy đi xuống dưới.
“Bẩm Hoàng thượng, Thần thiếp chỉ sửng sốt, tại sao lòng bàn chân của hai tên trộm trong quan tài lại không có bất kỳ ấn ký nào?” Lộ Ánh Tịch từ tốn trả lời. Nét mặt nàng tỉnh rụi, bình tĩnh, nhưng thật ra đang vô cùng đau đớn không cách nào ngăn chặn, phía sau mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
“Sao cơ?” Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn phụ một cái, sau đó đi đến chỗ đặt quan tài băng.
Hàn phụ sắc mặt căng thẳng nhăn nhó, trên trán mồ hôi chảy ròng xuống. Lão ta đi theo sau Hoàng đế, đến cuối quan tài nhìn vào, tức khắc mặt xám xịt như tro tàn.
“Sao lại thế này?!” Hàn Thanh Vận thấy sắc mặt phụ thân khác thường, tâm trạng khiếp sợ, chạy vội lại xem xét.
Giữa quan tài băng, trên đôi chân trần không được mang hài của hai thi thể, vừa nhìn là thấy ngay. Ánh mắt Hàn Thanh Vận kinh ngạc không thôi, hoảng sợ không tin vào mắt mình.
“Đã là hiểu lầm, Bản cung cũng không muốn truy cứu đến cùng.” Thanh âm Lộ Ánh Tịch ung dung bình thản, nghe qua không một chút bất thường, chỉ có bàn tay phải đang nắm chặt hơi run lên. Giáo huấn Hàn gia không phải việc cần làm lúc này. Hiện tại nàng cần phải rời khỏi vở kịch này ngay lập tức để đi trị thương, nếu không bàn tay phải của nàng sẽ tàn phế.
Nàng đang muốn xin Hoàng đế cho phép cáo lui, bất ngờ nghe Hàn Thanh Vận tức giận lên tiếng: “Ấn ký bỗng biến mất, rõ ràng do Hoàng hậu vừa mới động tay động chân!”
Lộ Ánh Tịch không khỏi nhíu chặt chân mày. Hàn Thanh Vận mạo hiểm làm liều, nhưng đã vô tình thực sự làm hại tới nàng rồi. Nếu còn kéo dài thời gian thêm nữa, chỉ sợ đến sư phụ cũng không cứu nổi tay nàng.