Trở lại hoàng cung, Lộ Ánh Tịch cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời rồi.
Phượng Tê cung vẫn lịch sự tao nhã cùng thanh tĩnh như thế, hầu như không có
khác biệt so với trước khi nàng rời khỏi đây. Trước bệ cửa trong tẩm
cung của nàng vẫn treo một bức rèm trân châu Đông Hải như cũ, tỏa ánh
sáng lấp lánh. Khi ngẫu nhiên có một cơn gió lướt qua, nó liền phát ra
âm thanh leng keng lanh lảnh vui tai.
Nàng đứng bên cửa sổ, không khỏi nhớ tới khoảng thời gian mới đến Hoàng
Triều. Khi đó nàng thường hay đứng bên song cửa sổ nhìn về chân trời xa
xa, đáy lòng luôn có một ham muốn được tự do bay nhảy. Hôm nay nàng lại
cam tâm tình nguyện quay lại đây. Tất cả nhìn qua không có gì thay đổi,
nhưng thật ra có rất nhiều chuyện đã đổi thay.
“Nương nương.” Cung nữ Tiểu Nam nhẹ bước đi vào trong, cung kính quỳ gối hành
lễ, bẩm báo: “Bên Thần cung chuyển lời sang đây. Hôm nay Hoàng thượng
chính sự quấn thân, sợ là không rảnh giá lâm đến Phượng Tê cung. Hoàng
thượng mong nương nương dùng bữa uống thuốc đúng giờ, và đi ngủ sớm.”
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch khe khẽ trả lời, ánh mắt lại phiêu xa ra ngoài khung cửa
sổ. Hồi cung đã ba ngày, Mộ Dung Thần Duệ cực kỳ bận rộn bởi vì hắn đã
rời cung rất lâu, nhiều việc triều chính quân vụ tích tụ lại. Hắn lại
phải làm yên lòng triều đình thần dân vì đã có một phen hoảng sợ. Nên
hắn không có cách nào phân thân đến đây, đương nhiên là nàng có thể hiểu được.
“Nương nương, Đoàn Hoàng hậu đã ở ngoài chờ hơn nửa canh giờ rồi.” Tiểu Nam nhẹ giọng dịu dàng nhắc nhở.
Lộ Ánh Tịch từ từ quay người lại, cười nhàn nhạt nói: “Vậy thì tuyên nàng ta đến đây đi.”
“Vâng, thưa nương nương.” Tiểu Nam cúi người một cái, lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch từ từ đi ra phòng ngoài, ngồi ở trên sạp nhỏ chờ Tê Điệp đến.
Kì thực cách một ngày sau khi nàng hồi cung, Tê Điệp đã chủ động sai thị nữ đến xin ý kiến. Nhưng Mộ Dung Thần Duệ hạ chỉ không cho phép người
không có nhiệm vụ tự ý ra vào Phượng Tê cung, quấy nhiễu nàng dưỡng
thai. Lúc đó nàng cũng vui vẻ nhắm mắt làm ngơ. Nhưng mà hôm nay Tê Điệp tự mình tìm đến cửa, về công về tư nàng cũng muốn gặp nàng ta một lần.
“Tê Điệp tham kiến Hoàng hậu tỷ tỷ!” Chưa nghe thấy người đã nghe thấy tiếng, giọng nói trong veo từ ngoài cửa truyền vào trong.
“Vào đi.” Nụ cười nhạt nhẽo treo bên khóe môi Lộ Ánh Tịch, nàng cất giọng gọi.
Một thân váy áo màu vàng nhạt rủ mềm mại lướt qua ngưỡng cửa, nữ tử với
khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng thướt tha đi vào. Nàng ta kính cẩn quỳ
xuống làm đại lễ.
Lộ Ánh Tịch nhất thời không lên tiếng, cũng không bảo nàng ta đứng dậy,
chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta chăm chú. Thoạt nhìn qua Tê Điệp dường như
không có nhiều thay đổi, thế nhưng bụng của nàng ta rõ ràng nhô lên, chí ít cũng mang thai được năm tháng.
“Ngẩng đầu lên.” Lộ Ánh Tịch dịu nhẹ nói, không mang theo chút biểu cảm vui buồn nào.
Tê Điệp từ từ ngước mặt lên, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, vừa khiêm tốn vừa ngoan hiền cười cười.
Lộ Ánh Tịch trong lòng thất kinh, nhưng mặt không biến sắc nói: “Mặt đất rất lạnh, ngươi lại đang mang thai, mau đứng dậy đi.”
“Cảm tạ Hoàng hậu tỷ tỷ.” Tê Điệp vâng lời đưa tay đỡ thắt lưng đứng dậy.
Động tác quả thực như của phụ nữ mang thai, thuần thục không giống như
đang giả bộ.
“Tê Điệp, mấy tháng không gặp, ngươi trổ mã càng thêm xinh đẹp.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười nhìn nàng ta, suy nghĩ trong lòng cũng bộn bề trăm
mối. Tê Điệp và nàng vốn khá giống nhau. Nhưng trước kia nàng chỉ cảm
thấy bất quá chỉ là đường nét khuôn mặt giống mà thôi. Vừa rồi nàng mới
nhìn lại, thì ra ngay cả thần thái cũng giống hệt!
“Hoàng hậu tỷ tỷ khen quá lời rồi.” Tê Điệp mang nụ cười nhạt trên môi, lời
nói vẫn khiêm tốn như cũ. Nhưng nét tự tin bình tĩnh trên khuôn mặt kia
lại không hề che đi. Đôi mắt sáng trong, đen nhánh tựa như hàn tinh. Quả nhiên là giống y như Lộ Ánh Tịch!
“Thời gian qua, ngươi vẫn khỏe chứ?” Lộ Ánh Tịch tùy ý hàn huyên, nhưng tâm
tư không khỏi hốt hoảng. Không đầy nửa năm, Tê Điệp dường như chợt
trưởng thành hơn hẳn. Nàng đã không còn thấy hình ảnh thiếu nữ ngọt ngào mang theo mấy phần non nớt trước đây, mà bây giờ đã biến thành nữ tử
mang phong thái như bông hoa xanh biếc vừa nở rộ.
“Quãng thời gian qua Tê Điệp vẫn luôn nhớ đến tỷ tỷ và Hoàng thượng. Hiện nay
tỷ tỷ và Hoàng thượng đã bình an trở về, trong lòng Tê Điệp như được
nhấc xuống tảng đá lớn.” Tê Điệp trả lời rất thành khẩn. Nàng ta vẫn
không đề cập tới chuyện bị giam lỏng trước kia.
Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu một cái, xem như đã đáp lại. Tuy rằng nàng thông
cảm cho việc Mộ Dung Thần Duệ vừa quay về đã vùi đầu vào việc chính sự
quốc gia, cũng không giận hắn ba ngày liên tiếp đều không để nàng gặp
mặt. Nhưng có một việc nàng quả thực không cách nào lý giải được. Vốn là khi Mộ Dung Bạch Lê thay mặt quản lý triều chính thì đã đem giam lỏng
Tê Điệp. Thế nhưng vì sao khi Mộ Dung Thần Duệ trở về thì lại gỡ lệnh
cấm đối với nàng ta?
Im lặng trong chốc lát, Lộ Ánh Tịch dứt khoát nói thẳng vào vấn đề chính:
“Tê Điệp, hiện tại ngươi và Bản cung cùng làm chủ Hậu cung, tước vị
tương đồng. Cho nên sau này ngươi không cần thỉnh an với Bản cung.”
Tê Điệp lại cười nhạt, lên tiếng trả lời: “Hoàng hậu tỷ tỷ vào cửa sớm hơn Tê Điệp, Tê Điệp tôn trọng tỷ tỷ là chuyện hợp với đạo lý.”
Lộ Ánh Tịch cũng không khước từ, thầm nghĩ đợi Mộ Dung Thần Duệ rảnh, nàng nhất định phải hỏi rõ chuyện này hơn mới được. Trước đây nàng không
muốn nhúng tay quản lý chuyện Lâm Quốc, trong lòng cũng tin tưởng Mộ
Dung Thần Duệ không dính vào Tê Điệp nên nàng mới không truy cứu đến
cùng. Nhưng hiện nay dường như có gì đó ngày càng kỳ lạ.
Thấy nàng không nói lời nào, Tê Điệp cũng im lặng đứng thẳng lưng, nhưng không có ý định xin cáo lui.
“Có phải ngươi có việc muốn nói với Bản cung?” Lộ Ánh Tịch đưa mắt nhìn
nàng ta, vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Nam đang đứng ở ngoài cửa tẩm cung lui ra chỗ khác.
Lúc này Tê Điệp mới từ tốn mở miệng nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ, Ô Quốc và Hoàng
Triều kí kết hiệp ước hòa bình năm năm liền sẽ không xảy ra chiến tranh. Nhưng Lâm Quốc ta lại mất thành mất đất. Tỷ tỷ thân là Công chúa Lâm
Quốc, chẳng hay có ý kiến gì không?”
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười nhạt, nói đều đều: “Tê Điệp, ngươi và Bản cung
đều đang ở trong cung đình đài các, làm sao chi phối thế cục thiên hạ
phát triển cơ chứ?”
Tê Điệp gật đầu đồng ý, “Tỷ tỷ nói phải. Tê Điệp cũng nghĩ như vậy.”
Chân mày Lộ Ánh Tịch khẽ nhíu sát lại, mắt chợt phát sáng, bỗng nhiên nàng
lĩnh hội ý tứ trong lời nói của nàng ta. Thật ra Tê Điệp đã thấy rõ
hướng đi của thời cuộc từ sớm rồi sao? Nàng ta muốn ngồi chắc trên ngôi
vị Hoàng hậu Hoàng Triều chờ hưởng vinh hoa phú quý?
Nàng chỉ nghe Tê Điệp thấp giọng dịu nhẹ nói: “Nữ tử như nhành liễu mỏng
manh, nếu tìm được nhà phu quân vững chắc có thể dựa vào, vậy đó là may
mắn cả đời.”
“Nói thế cũng có lí.” Lộ Ánh Tịch cười như gió thoảng mây bay phụ họa theo.
Tê Điệp tựa như đang cho rằng nàng ta sẽ không bán đứng Hoàng Triều,
nhưng cái này không chứng tỏ rằng nàng ta sẽ dồn hết tâm trí vào Hoàng
Triều? Thật ra, chẳng qua nàng ta đang muốn thăm dò ý tứ của nàng, có
phải không?
Tê Điệp ngước đôi mắt ung dung lên, ánh mắt chớp nháy vài tia sáng u ám.
Nàng ta cũng không nói thêm nữa, khom người xin cáo lui.
Lộ Ánh Tịch nhìn chằm chặp theo bóng lưng của nàng ta, chân mày dần dần
sít chặt lại. Dường như Tê Điệp muốn tranh sủng với nàng? Thế nhưng nàng ta dựa vào cái gì? Vào đứa bé trong bụng?
Tê Điệp vừa đi tới chỗ bậc cửa, nàng ta bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Lộ Ánh Tịch, lại còn nhoẻn miệng cười.
Lộ Ánh Tịch chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng nổi lên một loại linh cảm chẳng lành rất quái lạ.
“Bộp…”
Tiếng đập người xuống đất không nặng không nhẹ vang lên. Nhưng trong khung
cảnh tĩnh lặng không người này lại nghe vô cùng rõ ràng.
Nhìn Tê Điệp té ngã ở cửa, lại cứ như vậy mà ngất đi, Lộ Ánh Tịch vừa muốn
nổi giận lại vừa cảm thấy buồn cười. Mánh khóe qua loa, cũ rích như vậy
mà muốn vu oan cho nàng?
Lộ Ánh Tịch vẫn ngồi im tại chỗ, nhìn Tê Điệp định diễn trò vui này đến bao giờ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nhưng nàng ta vẫn nằm sấp trên mặt đất không
nhúc nhích. Trên chiếc váy màu vàng nhạt bắt đầu nhiễm chút máu đỏ.
Lộ Ánh Tịch kinh hãi, vội đứng bật dậy đi tới đó.
“Nương nương?” Cách đó không xa, cung nữ Tiểu Nam chạy nhanh tới với khuôn mặt hốt hoảng, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tâm trạng Lộ Ánh Tịch trầm xuống. Nàng dĩ nhiên biết bên trong trò hề nhìn
như nực cười này chắc chắn đang giấu diếm lưỡi dao sắc bén.