Hoàng đế ngồi trên ghế cao, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng liếc nhìn phía
dưới, nói chầm chậm: “Chiếu theo cung quy, phàm là phi tần vì ganh ghét
mà sinh sự, nhẹ thì nhốt vào phòng tĩnh tâm, nặng thì tước đi chức vị.”
Diêu Lăng ngẩng đầu, đôi mắt lạnh căm chiếu thẳng đến hắn, trả lời: “Từ khi
Thần thiếp nhập cung đến nay, đã vứt bỏ tất cả mọi thứ lại sau lưng.
Hoàng thượng nói thế nào thì liền làm thế ấy.”
Vầng trán Hoàng đế nhăn lại, ánh mắt nặng nề u ám hàm chứa nhiều cảm xúc, môi mím chặt.
Bầu không khí lại trở nên im ắng, tù túng.
Cung nữ đã nhận lệnh mang dây thừng tới, và một thái giám vác thang gỗ theo
sau. Sau đó, hắn ta trèo lên thang, cột dây để treo chuông pháp khí lên
xà ngang.
Lộ Ánh Tịch vẫn giữ im lặng, mày cau chặt nhìn mọi thứ đang diễn ra. Đối
với nàng mà nói, chuyện xui xẻo này chỉ là chuyện nhỏ, nàng vốn định
chuyện nhỏ hóa không. Không hiểu vì sao Hoàng đế đột nhiên lại cố chấp
muốn nhất định phải làm đến cùng. Có thể hắn đã quên, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ, ngay mai là đến kỳ hạn bảy ngày. Đó mới là chuyện lớn.
“Hoàng thượng.” Diêu Lăng bỗng dùng giọng nói rét buốt lên tiếng, “Nếu Hoàng
thượng chứng minh được Hoàng hậu vô tội, Hoàng thượng dự định đối xử với Thần thiếp ra sao?”
Hoàng đế lạnh tanh như cũ đứng dậy nhìn nàng ta từ trên cao: “Hiền phi ở trong cung đã lâu, hẳn là biết rõ cung quy.”
Diêu Lăng cười gằn, sẵng giọng nói: “Vâng, bây giờ Thần thiếp xin lĩnh tội, chịu phạt tự đóng cửa ăn năn hối cải.” Nếu hắn còn một chút lương tâm, thì không nên từng bước ép nàng ta đến
đường cùng, không nên làm nàng ta mất mặt, chật vật trước mọi người.
Hoàng đế liếc mắt trông nàng ta một cái, hờ hững nói: “Ác ý nói xấu Hoàng hậu chính là tội lớn.”
Diêu Lăng mím môi, nghiến răng phát ra tiếng “ken két”, như là sự căm hận đã lên đến đỉnh điểm, “Hoàng thượng đã quyết như vậy, Thần thiếp sẽ không
quyến luyến vị trí Hiền phi này.”
Nhất thời Hoàng đế im lặng nhắm mắt, như muốn che giấu tâm tình vô cùng phức tạp.
Lộ Ánh Tịch bàng quan với cảnh trước mắt nhưng vẫn không tránh khỏi thổn
thức, cúi đầu khe khẽ thở dài. Dù Diêu Hiền phi có bị phế truất, giáng
cấp thành cung nữ thì nàng ta vẫn phải sống tại hoàng cung, đây là cung
quy, một ngày là nữ nhân của Hoàng đế, thì cả một đời là nữ nhân của
người.
Diêu Lăng tiến lên một bước, rồi quỳ dưới đài cao, đầu gối va mạnh xuống nền đá, nghe một tiếng phịch nặng nề.
“Hoàng thượng có còn nhớ, lúc sắc phong Thần thiếp làm Hiền phi, Hoàng thượng đã tự tay cài chiếc trâm[1] san hô Như Ý này lên mái tóc Thần thiếp?” Diêu Lăng vươn tay rút cây
trâm trên tóc xuống, đôi mắt quyết liệt và ngập tràn hận ý.
[1] Trâm: là một vật trang sức cài lên tóc, ngoài ra nếu nam giới tặng trâm cho nữ
giới, điều đó có ý nghĩa là kết tóc se duyên làm vợ chồng.
Hoàng đế gật nhẹ đầu, chỉ chớp mắt không nói gì. Giả sử hắn không đăng cơ làm Hoàng đế, quà tặng nàng ta cũng là cây trâm san hô Như Ý này, không
phải ư? Thế nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại, và mọi thứ sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa.
“Bảy năm.” Diêu Lăng rì rà rì rầm. Sau đó nàng ta ngẩng cao đầu, nói lớn:
“Duyên phận giữa Thần thiếp và Hoàng thượng giống như cây trâm này, cắt
đứt từ hôm nay!”
Cây trâm san hô tuyệt đẹp bị bẻ gãy làm đôi, tiếng “rắc” giòn tan vang lên, ngay sau đó là tiếng “lạch cạnh” khi hai đoạn trâm rơi xuống đất.
Hoàng đế chấn động, quay mặt sang một bên, như không đành lòng xem cảnh này.
Diêu Lăng quay ngược về phía Lộ Ánh Tịch, cười lạnh nói: “Kết quả như vậy,
Hoàng hậu nương nương đã vừa lòng rồi chứ? Giờ đây Diêu Lăng không dám
tự xưng là Thần thiếp. Sau này nô tỳ phải đến đâu tùy thuộc sự an bài
của Hoàng hậu nương nương.”
Lộ Ánh Tịch chỉ yên lặng nhìn nàng ta chăm chú. Thực ra nàng có thể hiểu
hành động của nàng ta. Nàng ta dùng cách thức đoạn tuyệt dứt khoát và
đau lòng như thế là vì muốn giữ lại cho bản thân chút tôn nghiêm cuối
cùng. Nhưng nàng ta chưa từng suy xét lại bản thân, cũng không cho rằng
chính mình đã làm sai.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ bạo gan nói một câu thật lòng.” Diêu Lăng ngước nhìn nàng, giọng nói
bảy phần u buồn, ba phần từ tốn: “Lệ đẫm khăn thêu mộng chẳng thành[2]. Tình trạng của nô tỳ hôm nay chính là chuyện trong tương lai của Hoàng hậu. Nô tỳ hy vọng Hoàng hậu hãy bảo trọng.”
[2] Đây là câu thơ trong bài thơ “Hậu cung từ” (Bài ca hậu cung) của Bạch
Cư Dị. Ý của bài thơ này cũng như lời của Diêu Lăng là nữ nhân trong
hoàng cung nay được ân sủng, mai lại bị hắt hủi, cuối cùng ôm hận khóc
thầm, chết dần chết mòn trong chốn hậu cung.
Lộ Ánh Tịch lòng xúc động khôn nguôi, đó cũng chính là tiếng lòng của nàng.
Sắc mặt Hoàng đế tái mét, phất tay áo đi xuống dưới đài, đến bên cột nhà, vận công tung một chưởng thật mạnh!
Hắn dùng sức rất lớn, trên trụ nhà to lớn bị lõm xuống với hình dạng bàn
tay người, pháp khí treo lơ lửng trên xà ngang chỉ đong đưa không ngừng, nhưng không rớt xuống.
“Chân tướng ra sao, không cần Trẫm nói nhiều!” Hắn lạnh lẽo quăng một câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Diêu Lăng vừa quỳ trên mặt đất vừa trông theo bóng lưng của hắn. Nàng ta
ngửa đầu bật cười, tiếng cười vô cùng thê lương như tiếng kêu ai oán của chim Đỗ Quyên[3].
[3] Chim Đỗ Quyên: còn gọi là Tử Quy, nôm na là chim Cuốc. Nó thường lủi trong bụi rậm, dưới
ao sâu hoặc hồ rộng. Cuối Xuân sang Hè thì bắt đầu kêu vào đêm trăng mờ
tịch mịch ở nông thôn. Tiếng kêu buồn thảm, gợi lòng lữ khách nhớ nhà,
nhớ quê hương.
Lộ Ánh Tịch ngậm ngùi thương cảm. Nàng đến bên rồi bồi thêm một chưởng lên cột nhà. Chiếc chuông pháp khí kia liền rơi xuống, nhưng không phải do
dây thừng bị đứt làm hai, mà là vì chỗ nút buộc hơi lỏng nên không thể
chịu nổi sức nặng của pháp khí mà tuột bung ra.
Lộ Ánh Tịch nhìn Diêu Lăng một cái, rồi cũng rời khỏi chỗ đó. Có lẽ Diêu
Hiền phi quá ung dung tự tin mà quên mất một kẽ hở nhỏ, mới khiến chiến
thắng trong tầm tay lại biến thành thất bại thảm hại. Và phải chăng nàng ta quá tin chắc vào sự bao dung vô bờ bến, trước sau như một của Hoàng
đế đối với nàng ta? Cũng có thể nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến, bao khoan dung nhẫn nại rồi cũng đến một ngày biến mất không còn vết tích.
Sau lưng Lộ Ánh Tịch, tiếng cười đau thương khàn đặc xen lẫn nước mắt vẫn vọng đến, ai nghe đến đều tái tê lòng.
©STE.NT
Ra khỏi Trai cung, Lộ Ánh Tịch ngồi kiệu đến tẩm điện của tiểu công chúa.
Nàng cho kiệu dừng lại trước cung điện, chỉ đưa mắt ngóng nhìn vào trong.
Hai bên cửa cung buông dài những dải lụa trắng, chúng bay phất phơ trong
gió. Khung cảnh tang tóc, thê lương làm lòng người đớn đau, nghẹn ngào.
“Hoàng hậu.” Tiếng gọi mạnh mẽ cứng rắn. Một nam nhân cao lớn từ khúc cua hành lang chạy tới, khom người hành lễ với nàng.
“Phạm huynh.” Nàng ngoảnh đầu lại, mỉm cười dịu dàng.
“Phạm mỗ đã phụ lòng ủy thác của Hoàng thượng và Hoàng hậu.” Phạm Thống hổ thẹn cúi đầu.
“Không sao.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu. Nàng đã dự tính kết quả này từ trước.
Hung thủ hạ độc tiểu công chúa rất xảo quyệt, đến trên người cung nữ đã
treo cổ tự sát cũng không tìm ra manh mối. Cung nữ kia thường ngày rất
nề nếp khuôn phép, tính tình hiền lành, không có qua lại với bất kỳ phi
tần nào, không chút vết tích đáng ngờ.
Thoáng chốc cả hai đều trầm tư. Phạm Thống ngẩng đầu nhìn nàng, nói khẽ: “Phạm mỗ tin Hoàng hậu không phải là người điên làm bừa.”
“Sao lại tin?” Lộ Ánh Tịch không nhịn được cười mủm mỉm, cố ý liếc hắn bằng
nửa con mắt, “Bản cung vẫn còn nhớ, hồi trước Phạm hiệp sĩ cực kỳ ghét
Bản cung.”
Phạm Thống đông cứng người, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, vội nói: “Phạm mỗ chỉ nói là tin Hoàng hậu không phải người điên làm bừa.”
Lộ Ánh Tịch cười khẽ, cố tình gây khó dễ với hắn ta: “Trong mắt Phạm hiệp
sĩ, tuy Bản cung không phải người đại gian đại ác, nhưng cũng không phải người tốt?”
“Phạm mỗ chưa hề nói như vậy!” Sắc mặt Phạm Thống khó coi, lông mày nhíu
chặt. Kỳ hạn cuối cùng đã đến gần mà nàng vẫn không đứng đắn, còn tâm
trạng bỡn cợt hắn ta? Lẽ nào nàng thật không biết sợ là gì?
“Phạm huynh.” Thần sắc Lộ Ánh Tịch bỗng trầm trọng, dòm những thái giám
khiêng kiệu, nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm, sau đó nhích lại gần hắn
ta nói nhỏ nhất có thể, “Nhỡ mà ta không tránh nổi kiếp nạn này, Phạm
huynh có giúp ta trốn khỏi hoàng cung không?”
Phạm Thống giật mình, không cất nên lời chỉ lăm lăm nhìn nàng. Hắn biết
chuyện lần này lớn thế nào, nàng có thể không qua nổi buổi xét xử ngày
mai. Nhưng chuyện đào tẩu là tội vô cùng nặng, không phải hắn ta sợ bị
liên lụy đến bản thân mà là hắn sẽ không còn mặt mũi nào ăn nói với
Hoàng thượng. Nhưng nếu hắn ta không giúp nàng, nàng có thể bị phán tội
tử hình? Cho dù Hoàng thượng cho nàng một con đường sống, e nàng sẽ bị
tống đến lãnh cung, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Lộ Ánh Tịch mím môi, khóe môi ngày càng cong lên, cuối cùng nín nhịn không được nữa, nàng bật cười to.
Phạm Thống phát cáu, đôi mắt có thể phát ra lửa trợn trừng nhìn nàng. Hóa ra nàng lại trêu đùa hắn ta, uổng công hắn ta thực tâm lo lắng cho nàng!
Lộ Ánh Tịch tươi cười, hiền dịu nhìn hắn ta. Nàng biết một người có tấm
lòng chất phác, tốt bụng như thế đáng quý trọng và khó tìm được xiết
bao. Nếu không phải do hiện tại mạng sống của nàng khó đảm bảo, thì nàng rất muốn làm huynh muội kết nghĩa cùng hắn ta.
Nàng xoay người bước lên kiệu, không nói những lời thừa thãi, chỉ nhẹ gật đầu chào Phạm Thống một cái.
Phạm Thống chắp tay đáp lễ, trông theo chiếc kiệu mang nàng rời đi. Một lúc
lâu, hắn mới thu lại ánh mắt, khuôn mặt cương nghị, thẳng tính không
giấu được vẻ lo lắng.
Lộ Ánh Tịch về đến Phượng Tê cung thì mặt trời bắt đầu xuống núi.
Sắc hoàng hôn nhuộm hồng chân trời, đối lập hoàn toàn với bầu trời xanh thẳm, vòm trời càng thêm rực rỡ.
Lộ Ánh Tịch ngồi trên bàn đu dây trong đình viện. Cơn gió nhẹ thổi qua,
mang theo dòng khí lành lạnh từ từ thấm vào da thịt, len lỏi từ chân tay đến trái tim.
Nàng buông lỏng hai tay đang nắm dây thường xuân hai bên chiếc đu, xòe tay trên đầu gồi, nhìn chúng chăm chăm không chớp mắt.
Bàn tay trái nõn nà như ngọc, ngón tay thon dài mịn màng, một bàn tay gần
như hoàn hảo xinh xắn. Mà bàn tay phải lõm xuống, đen kịt cháy xém, đặc
biệt xấu xí. Đôi bàn tay giống như chính con người nàng, một nửa thiện
lương tốt đẹp, một nửa tàn ác, u tối.
Chỉ còn lại tối hôm nay, nàng sẽ không bao giờ mềm lòng. Thà rằng nàng giết sai, cũng không bỏ sót. Tay phải nàng nắm thật chặt, ánh mắt phát ra
tia sáng sắc nhọn.
“Ánh Tịch.” Hoàng đế đi đến từ phía hành lang, vầng trán nhăn lại, hiện rõ vẻ lo âu.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch tụt khỏi bàn đu dây để đón hắn.
“Lăng nhi thỉnh cầu ý chỉ đến Hoán Y Uyển[4].” Hoàng đế nhăn mặt, ánh mắt u ám, trầm buồn.
[4] Hoán Y Uyển: nơi phụ trách giặt giũ quần áo trong hoàng cung.
“Hoàng thượng không muốn?” Lộ Ánh Tịch cười nhẹ, nói thẳng: “Hoàng thượng đã hối hận rồi sao?”
“Trẫm không phải hối hận.” Hoàng đế lắc đầu, vẻ ảm đạm nhuộm sâu.
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn chăm chú, bỗng nói: “Đoạn tuyệt chẳng phải chính là một khởi đầu mới.”
Hoàng đế ngước mắt nhìn nàng, bất ngờ ngâm nga vài câu thơ:
“Lệ đẫm khăn thêu mộng chẳng thành,
Đêm khuya Tiền điện rộn tiếng ca.
Nhan sắc chưa tan, tình đã nhạt,
Dựa lò hương lạnh đợi thâu đêm.”
Lộ Ánh Tịch cười khổ, dịu hiền nói: “Thì ra Hoàng thượng để ý những lời Diêu Hiền phi đã nói.”
“Nàng ta không còn là phi tử của Trẫm.” Giọng nói nhỏ nhẹ, một tầng hơi mù
bao phủ đôi mắt, khiến người ta không nhìn thấu nội tâm của Hoàng đế.
Lộ Ánh Tịch nghiêm mặt thở than: “Thế sự khó vẹn đôi đường, vì vậy phải
đánh đổi để chọn một cái. Bảy năm trước, Hoàng thượng đã đưa ra lựa chọn của mình, bây giờ có hối tiếc cũng không được nữa.” Điều đó là vô nghĩa vì chúng ta không thể quay trở lại.
Hoàng đế cụp mắt trầm ngâm, chốc lát lại ngẩng đầu, ánh mắt trở lại vẻ trong sáng bình tĩnh vốn có.
“Ngày mai, Hình bộ sẽ mở công đường thẩm án.” Hắn nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
“Vâng, Thần thiếp biết.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, trong lòng tự dưng nổi lên một ý nghĩ, liền hiếu kỳ hỏi, “Nếu chuyện cũ lặp lại một lần nữa, Hoàng
thượng sẽ lựa chọn thế nào? Giang sơn vạn dặm, hay là tình yêu cùng mỹ
nhân?”
Hoàng đế nghe xong liền chìm trong tư lự, đôi mắt phát sáng, cười như không
cười nói: “Phải xem mỹ nhân đó đẹp thế nào, tình yêu sâu đậm ra sao.”
“Thần thiếp có được xem là mỹ nhân?” Lộ Ánh Tịch cũng cười theo, lại hỏi tiếp.
“Nghiêng nước nghiêng thành.” Hoàng đế tươi cười.
“Vậy nếu Hoàng thượng yêu Thần thiếp, thì người sẽ chọn thế nào?” Lộ Ánh
Tịch hỏi hắn nhưng cũng là tự hỏi bản thân. Ngược lại nếu là chính nàng, nàng sẽ làm sao?
“Giang sơn và mỹ nhân, Trẫm muốn cả hai.” Hoàng đế cười to, mặt mày ngang
ngạnh tự tin cùng với đôi mắt kiêu ngạo thách thức. Hắn đã không còn là
Hoàng đế non nớt mới lên ngôi. Ngày nay hắn đã sở hữu một quân lực hùng
mạnh không ai sánh nổi.
“Hoàng thượng tự tin như vậy, Thần thiếp xin bái phục.” Lộ Ánh Tịch nở nụ cười. Nếu đổi lại là nàng, nàng sẽ lựa chọn vứt bỏ một thứ. Tính cách của nàng và hắn đúng là rất khác nhau.
Hoàng đế liếc nhìn nàng, ánh mắt xẹt qua một tia sắc nhọn u tối. Nàng không
có lòng tin với hắn, vậy thì hắn phải làm một chút việc để thay đổi
nàng.