Đi đến trước cửa phòng trọ, Mộ Dung Thần Duệ dừng chân.
“Ánh Tịch, nàng vào đó một mình đi.” Hắn nhàn nhạt nói, sắc mặt bình yên không gợn sóng.
“Được.” Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu, ngước mắt ngóng nhìn hắn.
Môi nàng mấp máy hai tiếng cảm ơn nhưng không phát ra âm thanh.
Mộ Dung Thần Duệ dường như không nhận ra, im lặng không đáp. Hắn chỉ giúp nàng mở cửa phòng.
Lộ Ánh Tịch bước qua cánh cửa. Trong lòng vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý
xong, nhất thời có chút khó xử. Nhưng người ngồi ở đầu giường lại như
nhận ra thấp thỏm không yên của nàng, liền mỉm cười dịu dàng với nàng,
mở miệng nói trước: “Ánh Tịch, tìm được thuốc rồi sao?”
“Không có.” Lộ Ánh Tịch trả lời thật, đứng thẳng trước giường.
“Tìm không được cũng nằm trong dự đoán, sư tôn thích đùa bỡn người khác mà.” Nam Cung Uyên cố gắng ngồi thẳng dậy. Còn khuôn mặt y lại không nhìn ra bất cứ điểm bất thường nào, “Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng,
đến giây phút cuối cùng, sư tôn nhất định sẽ hiện thân cứu ta thôi.”
“Sẽ ư?” Lộ Ánh Tịch cảm thấy rất sầu lo. Tính tình của sư tôn quả thực quá khó nắm bắt, không cách nào đoán được.
Nam Cung Uyên gật đầu, khóe môi ngậm một ý cười nhu hòa: “Ánh Tịch, đừng
nghe những lời nói đùa bỡn của sư phụ. Nếu ngươi đi theo ta, chỉ e khó
lòng quay về Hoàng Triều.”
Lộ Ánh Tịch nghe y nói ra hết mọi chuyện, trái lại nàng không nói gì, chỉ nhỏ giọng gọi y một tiếng: “Sư phụ…”
Nam Cung Uyên cười dịu ngọt, ngắm nhìn nàng. Y chỉ chỉ bên cạnh chiếc gối,
và nói: “Nơi này có một lọ thuốc, là thuốc giải của Đoàn Đình Thiên. Hắn chắc chắn sẽ trở lại nhà trọ, lúc đó ngươi không cần khách khí với hắn. Ngươi cứ bắt hắn truyền huyết dược cho ngươi xong, mới giao thuốc giải
cho hắn.”
Lộ Ánh Tịch nghe vậy không kiềm chế được xúc động, sư phụ luôn suy nghĩ
cho nàng trước tiên. Ngay cả trong tình cảnh lúc này, y cũng không quên
thu xếp tốt mọi việc cho nàng. Còn nàng, bây giờ lại muốn đâm vào trái
tim y?
“Ánh Tịch, không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?” Nam Cung Uyên
đột nhiên nhìn nàng chăm chú, đôi mắt đen lánh hơi tối sầm đi cộng thêm
một ít cô quạnh.
“Vâng.” Lộ Ánh Tịch khẽ trả lời, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào y, chậm rãi
nói: “Cả cuộc đời của sư phụ dường như luôn sống vì người khác, vì Huyền môn, vì lời thề, và vì… Ánh Tịch. Đã bao giờ sư phụ sống vì chính mình
hay chưa?”
Nam Cung Uyên thấy nàng để lảng tránh ánh nhìn của y mà rủ mi mắt xuống, bờ môi y cong lên vẽ nên nụ cười khổ. Nhưng lời nói phát ra từ miệng y vẫn dịu dàng như thường, “Những năm gần đây, ta vẫn luôn chờ đến một ngày
nọ. Phiêu bạt khắp chân trời góc bể, hành y cứu người. Nếu có nhã hứng
liền ngâm rượu gảy đàn. Nếu nhàn nhã thì ngồi ngắm mây trời lững lờ
trôi. Chỉ là hiện tại chưa tới ‘Một ngày nọ’.”
Lộ Ánh Tịch bất ngờ ngẩng đầu lên, đáy lòng chấn động không thôi. Những
điều đó không phải đã từng là khát vọng của nàng hay sao?
“Ánh Tịch, ngươi không cần phải lo cho ta. Ta biết mình đang làm cái gì,
cũng biết sẽ làm như thế nào.” Nam Cung Uyên trầm tĩnh nhìn nàng, lời
nói ý vị sâu sắc.
“Sư phụ, xin lỗi.” Nàng bỗng nhiên xin thứ lỗi, ánh mắt trong veo lóng
lánh, “Ánh Tịch đã không còn là Ánh Tịch trước đây, Ánh Tịch đã thay đổi rồi. Nguyện vọng lúc trước, bây giờ Ánh Tịch vẫn hướng tới như trước,
nhưng đã không còn rất muốn nữa.”
“Thay đổi? Thay đổi…” Nam Cung Uyên thấp giọng thì thào. Y im lặng giây lát,
rồi vẫn bày ra bộ dáng tươi cười điềm đạm, lại nói, “Con người sẽ trưởng thành, con người trở nên thay đổi. Cũng như trăng non rồi trăng khuyết, là chuyện hết sức bình thường thôi.”
“Cuộc sống mà sư phụ vừa nhắc tới, thật sự là nguyện vọng của chính sư phụ
ư?” Lộ Ánh Tịch lên tiếng với thái độ ôn hòa, nhưng lời nói thẳng thừng, trực tiếp: “Có phải trước đây Ánh Tịch đã từng nói qua với sư phụ
không?”
Nam Cung Uyên ngẩn người, thấp giọng nói: “Quả nhiên ngươi không còn nhớ.”
Lộ Ánh Tịch than nhẹ, áy náy nói: “Đúng là Ánh Tịch đã quên rồi.” Nếu như
không phải do sư phụ vừa nhắc tới, nàng thực sự đã quên mất chính mình
đã từng đề cập đến chuyện này.
Khi đó nàng còn ở Ô Quốc. Đi đâu nàng cũng nghe mọi người bàn tán, Ô Quốc
và Hoàng Triều có khả năng sẽ kết thành đồng minh, còn nàng sắp sửa xuất giá hòa thân. Khi màn đêm buông xuống, nàng ngồi gảy đàn uống rượu một
mình trong đình ngắm cảnh bên bờ hồ. Nàng bất giác uống khá nhiều, chỉ
thấy mình lâng lâng rồi thiêm thiếp. Trong mông lung mờ ảo, nàng hé mắt
thấy khuôn mặt anh tuấn ấm áp kia, nàng phút chốc hốt hoảng. Nàng kéo
tay áo người kia, rồi lải nhải một mình liên hồi. Nàng đã nói rất rất
nhiều.
Chỉ có đúng một lần duy nhất đó. Nhưng nàng lại không biết rằng, sư phụ
chẳng những nhớ kỹ những lời đó, mà con đem nguyện vọng của nàng coi như nguyện vọng của bản thân mình.
“Ánh Tịch, ngươi hiểu lầm rồi.” Nam Cung Uyên nhìn sâu vào đáy mắt nàng, y
vừa cười vừa nói: “Đó từng là nguyện vọng của ngươi, cũng là nguyện vọng từ trước đến nay của ta. Không phải là vì ngươi, mà là chính ta muốn
được trải qua cuộc sống như vậy. Tuy rằng hiện tại không có cách nào đạt được, nhưng ta tin sau khi chiến sự giữa các nước ngừng lại, ta có thể
thực hiện được.” Chỉ là, đến lúc đó y phải cô đơn một mình, không có ai
bầu bạn cùng y, không ai có chung khát vọng đó với y nữa rồi.
“Thì ra là thế.” Lộ Ánh Tịch khe khẽ lên tiếng, miệng cong lên cười: “Ánh Tịch tự cho mình đúng, sư phụ đừng cười chê.”
Nam Cung Uyên chỉ cười không nói. Đôi mắt sâu hút như bóng đêm tĩnh mịch tối tăm.
Lộ Ánh Tịch ngấm ngầm thở dài trong lòng, cũng thầm nắm chặt nắm tay lại.
Nàng dõng dạc nói: “Sư phụ, Ánh Tịch hôm nay đã có gia đình, có phu
quân, còn có con. Từ nay về sau con sẽ yêu quý và chăm sóc tốt bản thân, cũng sẽ cố gắng sống thật hạnh phúc. Nhưng sư phụ lại lẻ loi một mình,
Ánh Tịch thật rất lo lắng. Sư phụ có thể đáp ứng với Ánh Tịch, sau này
sư phụ sẽ không bao giờ làm chuyện gì ảnh hưởng đến an toàn của bản thân được không ạ?”
Nam Cung Uyên gật nhẹ đầu, ánh mắt ngày càng u tối.
“Sư phụ.” Lộ Ánh Tịch đột ngột quỳ gối xuống mặt đất, trịnh trọng mà chân
thành thưa: “Ánh Tịch đã từng ái mộ sư phụ, nhưng lúc đó Ánh Tịch không
có dũng khí nói ra, cũng biết rằng cho dù có nói ra thì tình sư đồ càng
thêm đau khổ. Tình cảm và những năm tháng đó, Ánh Tịch đều trân trọng
cất giữ tận sâu dưới đáy lòng, suốt đời này sẽ không bao giờ quên.” Nàng dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Sư phụ đã dạy bảo Ánh Tịch mười ba
năm, nhọc lòng và dồn hết tâm tư cho Ánh Tịch, Ánh Tịch đều biết cả. Cảm tạ sư phụ! Kiếp này Ánh Tịch có thể quen biết với sư phụ, đó là may mắn của Ánh Tịch.”
Nàng nói xong, liền cúi lạy trán chạm đất, ba tiếng dập đầu nhỏ vang lên.
Thực hiện xong đại lễ, nàng mới đỡ thắt lưng chậm rãi đứng lên.
Nam Cung Uyên từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, chỉ có ánh mắt xúc động
mạnh. Trong đôi mắt đó là niềm vui xen lẫn nỗi buồn, phức tạp xoắn bện
vào nhau khó lòng phân biệt.
Lộ Ánh Tịch lẳng lặng nhìn y một lát, nhếch môi mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
Lộ Ánh Tịch ra đến cửa, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt mà ngấm ngầm chịu đựng kia vẫn dõi theo sau lưng nàng.
Lồng ngực nàng chua xót khôn nguôi. Nàng đến đứng trên cái sân trống trước
nhà, chậm rãi quỳ xuống, nhìn lên trời cao gọi lớn: “Sư tôn! Xin người
hãy xuất hiện! Xin người nhất định phải cứu sư phụ!”
Chỉ chốc lát sau, trên không trung liền vang lên một giọng nói sang sảng
đáp lại: “Đồ tôn nha đầu, ha ha! Con đã ‘hạ đao’ rồi sao?”
“Thưa sư tôn, Ánh Tịch đã bày tỏ hết nỗi lòng rồi.”
“Con đã nói cái gì? Nói không đến nơi đến chốn, đối với đồ đệ ngốc nhà ta cũng chẳng có tác dụng gì?”
“Sư tôn muốn Ánh Tịch nói gì?”
“Nói rằng con yêu tên tiểu tử Mộ Dung kia, tuyệt đối không có khả năng yêu
đồ đệ ngốc nhà ta! Hoặc là nói con không yêu tiểu tử Mộ Dung, mà yêu đồ
đệ ngốc nhà ta! Tất cả đều phụ thuộc vào việc con muốn làm thế nào!”
Lộ Ánh Tịch chỉ há miệng mà không thốt ra lời, mày cau chặt. Sư tôn còn
muốn nàng trực tiếp đâm một nhát sắc bén hơn sao? Nàng cũng không cảm
thấy thêm một lần nữa là cần thiết.
Sau lưng nàng, bỗng truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ đang tới gần. Nàng quay đầu lại nhìn, liền ngẩn người.
“Sư phụ?”
“Ánh Tịch, ngươi đứng lên đi. Để ta nói chuyện với sư tôn.”
Nam Cung Uyên đưa tay qua đỡ nàng đứng dậy, vô cùng tuân thủ lễ tiết mà không hề đụng đến cánh tay nàng.