Trên đường Lộ Ánh Tịch quay về Lang Thành cũng không có mai phục. Nàng tin
rằng Mộ Dung Thần Duệ sẽ không sử dụng chiêu thức hạ đẳng như vậy. Nàng
và hắn đều tới đây một thân một mình.
Dọc trên đường đi, tiếng trống trận thúc giục bên tai nàng. Tiếng rung trời lở đất, chấn động bốn phương tám hướng. Khi nàng về đến thành trì, đã
thấy tất cả binh sĩ đứng hai bên trái phải cầu thang đá, đều trang bị
gươm đao đầy đủ, sẵn sàng nghênh đón quân địch. Không khí tràn ngập khí
thế ngút trời.
Cuối cùng nàng đã đứng về phía đối nghịch với Mộ Dung Thần Duệ, không cách nào lảng tránh.
“Công chúa về rồi sao?” Cận Tinh Phách đang đứng ở trên tường thành, đưa mắt
trông về phía xa. Nét mặt hắn ta nghiêm túc, vẫn không quay đầu lại nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt hỏi.
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch đến gần tường thành, nheo mắt nhìn về hướng Lân Thành, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi định công hay thủ?”
“Công. Tốc chiến tốc thắng.” Giọng Cận Tinh Phách quả quyết, không một chút do dự, nói rành mạch: “Khi trận chiến này kết thúc, vẫn mong Công chúa sẽ
đại diện cho Ô Quốc chúng ta đi đàm phán nghị hòa với Mộ Dung Thần Duệ.”
“Nhưng mà không có chỉ dụ của Phụ hoàng.” Lộ Ánh Tịch hơi chần chừ.
Cận Tinh Phách quay đầu nhìn nàng, trầm giọng nói: “Sáng nay đã có một
phong mật hàm được đưa đến từ kinh thành. Ý của Hoàng thượng là có thể
hàng năm tiến cống, nhưng không cắt đất nhường thành.”
Lộ Ánh Tịch im lặng giây lát, không khỏi cười khổ: “Hoàng Triều đã hao tổn bao nhiêu binh mã, há lại chịu tốn công vô ích, trở về tay trắng?”
Giọng Cận Tinh Phách càng ngày càng thỏ thẻ, gần như khó nghe thấy: “Còn một
tin khác, quân ta vừa nhận được tin tình báo, biên giới Đông Bắc đang bị công phá, quân Hoàng Triều đang ồ ạt tiến vào quốc nội của chúng ta.
Cho dù chúng ta có thắng trận chiến ở Lang Thành này, thì cũng không có ý nghĩa là bao.”
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch cứng đờ, mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng thâm tâm nàng rất chấn động. Thảo nào ban nãy Mộ Dung Thần Duệ lại tự tin thái
quá như vậy, ngữ khí uy hiếp, hóa ra hắn đã nắm chắc phần thắng trong
tay! Cho dù bây giờ nàng có thắng trận này, hắn cũng không sợ. Không khó để tưởng tượng ra, đến lúc nghị hòa hắn ắt sẽ tìm mọi cách gây khó dễ
với nàng. Hắn muốn dồn ép nàng đến bước đường cùng ư?
“Cận Tinh Phách.” Lộ Ánh Tịch quyết tâm, cắn răng quay đầu dòm Cận Tinh
Phách, giọng nói rành rọt: “Không cần công, cũng không cần thủ, lập tức
rút quân về Du Thành.”
“Đem Lang Thành vất vả mới hạ được, chắp tay dâng trả lại cho Mộ Dung Thần
Duệ ư?!” Cận Tinh Thành kinh ngạc, trợn mắt nhìn nàng.
“Không còn nhiều thời gian, chúng ta phải nắm chắc thời cơ!” Ánh mắt Lộ Ánh
Tịch dứt khoát, cùng kiên quyết, nói năng cặn kẽ dõng dạc từng chữ một,
“Phái quân đoàn áo giáp đen di chuyển về biên giới phía Tây của Hoàng
Triều. Chúng ta đã không cách nào cố thủ bảo vệ quốc gia, thì chỉ còn
nước đọ sức với bọn họ. Hắn có thể tấn công biên cương Đông Bắc của
chúng ta, thì chúng ta cũng có thể công phá biên giới phía Tây của hắn!”
“Vì sao Công chúa chắc ăn như vậy?” Cận Tinh Phách nhăn chặt mày kiếm, đôi mắt màu hổ phách phát sáng.
Lộ Ánh Tịch đến gần, ghé vào tai hắn ta nói nhỏ.
Cận Tinh Phách từ từ nhếch môi, sau đó bật cười thành tiếng, giọng điệu vui vẻ thống khoái: “Tốt thôi! Nếu không tránh khỏi số phận trở thành dân
mất nước, thì chúng ta đành ngọc nát đá tan với Hoàng Triều của hắn!”
Lộ Ánh Tịch cũng không cảm thấy hân hoan, lòng nặng nề như bị một tảng đá
lớn đè xuống, hô hấp tắc nghẽn. Chỉ sợ, Mộ Dung Thần Duệ ngày càng hận
nàng.
“Điều động quân đoàn áo giáp đen đi trước, quân lực đóng ở Lang Thành không
nên rút quân quá nhanh, để tránh quân địch phát hiện ra.” Lộ Ánh Tịch
thu lại tâm tư hỗn loạn vào tận đáy lòng, nàng nói năng trầm ổn.
Cận Tinh Phách im lặng lắng nghe, lập tức đi sắp xếp mọi thứ.
Lộ Ánh Tịch đứng bất động trên tường thành, hai tay nhẹ nhàng xoa bụng của nàng. Ánh mắt trông về nơi xa. Tuy nàng không thể nào nhìn thấy người
kia, nhưng nàng biết nhất định hắn cũng đang đứng ở trên tường thành,
cũng đưa mắt ngóng trông xa xôi giống như nàng. Chỉ có điều tâm tình hai người tuyệt đối không tương đồng, lòng hắn tràn ngập oán hận, mà nàng
lại vô cùng bất đắc dĩ.
***
Thời gian chỉ qua một nén nhang, quân đội Hoàng Triều như dời núi lấp biển,
ào ạt tiến đến. Kỵ binh rầm rập giẫm lên mặt đất, khói bụi bị cuốn lên
mù mịt.
Lang Thành đóng chặt cửa thành, không người nghênh chiến.
Chỉ nghe thấy một âm thanh vang vọng tận trời xanh, “Pháo công!”
Cách cổng phía nam Lang Thành năm mươi trượng, bỗng chốc đội quân với khiên
chắn xếp thành hàng dài không một kẽ hở, toàn bộ binh lính đều náu mình
sau tấm khiên. Năm cỗ đại bác dàn hàng ngang, đồng loạt khai pháo, mạnh
mẽ quét sạch mọi thứ.
Thế nhưng, phía bên trong tường thành chỉ có quân kỳ tung bay, không có một binh sĩ nào đóng giữ.
Khi tiếng pháo nổ ầm ầm vang lên sau lưng, Lộ Ánh Tịch và quân đoàn áo giáp đen đã lui binh đến cánh đồng hoang vu bên ngoài thành. Nàng khe khẽ
thở dài trong lòng. Tuy Mộ Dung Thần Duệ rất thông minh, nhưng hắn cũng
sẽ không ngờ đến việc nàng và Cận Tinh Phách lại bất cần Lang Thành,
quăng nó lại cho hắn, không đánh đã rút lui.
Tiếng pháo càng ngày càng xa, nàng bất giác quay đầu lại nhìn. Nàng bỗng chốc hãi hùng.
Thân ảnh mặc áo giáp vàng sáng chói đang đứng trên tường thành kia là hắn ư? Hắn đích thân dẫn quân vào thành sao? Sao lại làm một chuyện mạo hiểm
như vậy?
“Người đó đang tìm người.” Tình Thấm bên cạnh nói khẽ, giống như đang tự nói
với chính nàng ta, ánh mắt đầy si mê, “Người mà người đó xem trọng nhất
chỉ có một. Trái tim của người đó không có khả năng dung nạp bất kỳ nữ
tử nào khác.”
Lộ Ánh Tịch nghi hoặc liếc mắt dòm Tình Thấm. Nàng không rảnh rang suy
nghĩ nhiều, tay phải vô thức nắm cung tên lên. Nếu như vào lúc này nàng
có thể bắn trúng Mộ Dung Thần Duệ, làm hắn bị thương. Đương nhiên sẽ
khiến lòng quân Hoàng Triều đại loạn, đồng nghĩa với việc Ô Quốc có thể
tranh thủ được nhiều thời gian hơn.
“Công chúa muốn bắn chết hắn?!” Tình Thấm thấy thế hoảng hồn, theo bản năng đưa tay ngăn cản.
Lộ Ánh Tịch tránh khỏi Tình Thấm, không nói một lời. Nàng chỉ nheo mắt
lại, nhắm trúng mục tiêu. Nàng không muốn mạng của hắn, chỉ cần làm hắn
bị thương.
“Công chúa, đừng mà!” Mặt Tình Thấm biến sắc la to, “Hắn thật lòng thật dạ
với Công chúa. Sao Công chúa có thể nhẫn tâm như vậy?”
Lộ Ánh Tịch cũng không thu tay lại, vẫn bình tĩnh mở miệng trả lời: “Việc
này không can hệ đến tình cảm cá nhân.” Nàng chỉ muốn dốc toàn lực vì Ô
Quốc, cho dù cuối cùng có mất nước, nàng cũng không muốn mất nước quá
nhục nhã, hèn nhát.
Vừa nói xong, nàng kéo căng dây cung, ánh mắt trong veo lạnh giá. Nàng thả tay ra, mũi tên bay vụt thẳng về phía xa.
Nhưng vì cự ly khá xa, mũi tên chưa đến tường thành đã rớt giữa không trung.
Tình Thấm khẩn trương nhìn theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua mũi tên kia là một lời cảnh cáo Lộ Ánh Tịch gửi đến Mộ Dung Thần
Duệ. Nàng bỗng ấn nhẹ mũi chân, nhún người bay lên. Chỉ trong chớp mắt,
nàng đã tách hẳn đội quân đi trước, tự mình quay ngược trở lại Lang
Thành.
“Công chúa…” Tình Thấm vội la lớn, nhưng đã không thể kêu người trở lại.
Lộ Ánh Tịch vận khí lao nhanh, cho đến khi cách Lang Thành hơn mười trượng mới dừng lại.
Người trên tường thành kia đứng yên bất động, lạnh lùng quan sát mọi cử động của nàng.
Từ xa, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, chằm chặp đến tóe lửa.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau tưởng như rất lâu, nhưng thực ra chỉ
trong nháy mắt. Lộ Ánh Tịch lại lần nữa kéo căng cung tên trên tay.
Thoát ra một tiếng “Vút”, mũi tên bay thẳng đến tường thành.
Mộ Dung Thần Duệ ung dung điềm tĩnh, mau lẹ nhảy vọt lên tránh mũi tên ẩn chứa nội lực đang tiến tới kia.
Ánh mắt hai người lại chạm nhau lần thứ hai. Đôi mắt của Mộ Dung Thần Duệ
đã thêm vài phần nghiêm nghị và cố nuốt giận vào trong. Hắn phát hiện
Lang Thành bất thường. Sau khi oanh tạc bằng đại bác, hắn lệnh mở cổng
thành mới biết một tòa thành rộng lớn lại trở nên trống rỗng từ lâu. Hắn vốn định tìm nàng, bắt sống nàng. Ngược lại, nàng lại muốn dồn hắn vào
chỗ chết?!
Lộ Ánh Tịch bặm chặt môi, tự biết lúc này không thể nói rõ. Nàng quay người bay vút lên, giả bộ bỏ đi.
“Đứng lại!”
Tiếng quát tháo cay nghiệt truyền lại, khiến lòng nàng nhảy vọt lên.
Nàng không nén nổi quay đầu lại nhìn, thấy hắn quả nhiên làm như nàng nghĩ. Hắn nhảy khỏi tường thành, phi thân đuổi theo nàng.
“Vút…”
Mũi tên xuyên qua không khí, chỉ nghe tiếng gió rít rất nhỏ. Sau một khắc, bầu không khí đông đặc, yên ắng giống như đã chết.
Bước chân của nàng dừng lại, chỉ cách mấy trượng đối với người đang đứng thẳng trên mặt đất.
“Ta…” Nàng khốn khổ mở miệng. Thế nhưng cổ họng dường như bị cái gì đó chắn ngang, rốt cuộc không thốt nên lời.
“Nàng giỏi lắm!” Ngược với nàng, Mộ Dung Thần Duệ lại vô cùng bình tĩnh và
lạnh lùng, “Tàn nhẫn, quyết đoán mới là người làm chuyện đại sự.”
Đáy mắt hắn một mảng xanh đen, giống như đại dương sâu thẳm, buốt giá. Hắn
đưa tay lên, không chút chùn tay mà rút mạnh mũi tên cắm trên vai phải
của hắn. Ngay lập tức, máu tươi phun chảy, thấm ướt áo giáp vàng.
“Lần sau hãy nhớ, phải bắn ở đây.” Mộ Dung Thần Duệ lạnh lùng nói, tay hắn
chỉ lên vị trí trái tim trên ngực trái của chính mình.
“Xin lỗi…” Lộ Ánh Tịch cuối cùng cũng mở miệng được, nhưng lại cảm thấy
giọng nói yếu ớt, vô lực. Nàng biết chắc hắn sẽ đuổi theo, thừa dịp hắn
mất cảnh giác mà bắn lén. Nên nàng liền ra tay nhanh chóng ngay trong
lúc bỏ trốn, chứ không đứng lại chờ hắn đánh tới.
“Không cần.” Mộ Dung Thần Duệ từ từ nhếch môi vẽ nên nụ cười khẩy, đôi mắt giá lạnh, “Trận chiến giữa hai nước, chỉ có thắng thua chứ không nói đến
chuyện tình nghĩa. Nàng đã chọn lập trường của mình, thì không cần nói
tiếng xin lỗi.”
Lộ Ánh Tịch ngắm nhìn hắn thật lâu, không nói thêm gì nữa. Lòng nàng không ngừng co thắt đau đớn, nhưng chỉ có thể lựa chọn quên đi. Nàng chợt
xoay người, bất chấp đáy lòng đau đớn mà gấp rút tháo chạy.
Mộ Dung Thần Duệ đứng tại chỗ nhìn nàng rời khỏi, không muốn đuổi theo
nữa. Vết thương trên vai phải đang chảy máu. Dòng máu nương theo cánh
tay, chảy qua nắm tay đang siết chặt, rồi chảy ròng xuống mặt đất. Máu
nhuộm đỏ dưới chân.
Sắc mặt hắn đã tái nhợt, nhưng ánh mắt lạnh băng như lưỡi kiếm sắc bén. Hắn cực kỳ chậm chạp vươn tay lên cao, bất ngờ vận nội công tung một
chưởng!
Lộ Ánh Tịch đã tháo chạy cách xa hơn mười trượng. Một chưởng kia mặc dù
không trúng nàng, nhưng uy lực của nó cũng khiến thân nàng chấn động
nhoáng lên một cái!
Nàng vẫn vận khí bay nhanh như trước, khóe môi cong lên cười khổ. Nàng có
thể hiểu hắn đang vô cùng phẫn nộ, cần phải trút hết ra ngoài. Nhưng hắn lại không biết, nàng đang mang thai.
Khi nhập vào bước tiến của quân đoàn áo giáp đen, mồ hôi đã thấm ướt trán Lộ Ánh Tịch, sắc mặt trắng bệch.
“Công chúa!” Tình Thấm chạy đến gần nàng, vội vã hỏi: “Công chúa đã xuống tay sao?”
Lộ Ánh Tịch mệt mỏi gật nhẹ đầu một cái.
Tình Thấm sửng sốt, nước mắt dần ầng ậng nơi khóe mắt.
“Sao Công chúa lòng dạ sắt đá như vậy? Có phải vì người đó lập thêm Hoàng
hậu mới hay không?” Tình Thấm im lặng nhìn nàng, trong lời nói mang vài
phần ẩn ý.
“Không phải.” Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười trừ, có chút gượng gạo, nàng ngừng
lại suy nghĩ rồi mới nói: “Cũng có thể, trong lòng ta cũng có chút oán
niệm đó.”
“Người đó…” Tình Thấm giảm giọng, thỏ thẻ hỏi: “Có bị thương nặng không?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng.” Lộ Ánh Tịch đỡ thắt lưng, hơi cau mày. Nàng
dường như cảm thấy bụng nhói đau, sự đau đớn sau đó hết sức rõ ràng. Có
phải vừa rồi một chưởng kia của Mộ Dung Thần Duệ đã động đến thai nhi?
“May quá!” Tình Thấm bất ngờ khấu đầu xuống mặt đất, giọng nói nặng nề, sau
đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng nói: “Công chúa, nô tỳ tội đáng muôn
chết. Nô tỳ…”
Thế nhưng, nàng còn chưa kịp nói hết, chỉ thấy đôi mắt Lộ Ánh Tịch lung lay, thân thể bỗng nhiên xiêu vẹo, mềm nhũn ngã xuống.
“Công chúa!” Tình Thấm vội gọi lớn, nhanh tay đỡ lưng nàng.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngực khó chịu muốn nôn mửa, nàng
cố gắng nuốt xuống. Nhưng cảnh trước mắt biến thành một màu đen, bụng
dưới đau thắt cả lại.
“Công chúa! Là lỗi của nô tỳ! Công chúa tuyệt đối phải cố gắng lên. Đứa nhỏ sẽ không sao!”
Trước khi rơi vào hôn mê, Lộ Ánh Tịch mơ hồ nghe tiếng gào thét của Tình
Thấm. Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vào giây tiếp theo, nàng liền bị
bóng tối bao trùm, đầu óc không còn tỉnh táo.