“Sư phụ, có phải thuốc giải vẫn còn trong tay người?” Im lặng một lúc lâu, Lộ Ánh Tịch mới mở miệng hỏi.
“Ừ.” Nam Cung Uyên gật đầu, dứt khoát gỡ túi gấm đeo bên thắt lưng, trả lại
cho nàng, “Thuốc giải, kể cả chuyện đứa bé, ngươi hãy tự mình nói rõ với hắn đi.”
Lộ Ánh Tịch đưa tay nhận túi gấm, nắm chặt trong tay, đáy lòng phức tạp.
Đây là cơ hội giảng hòa của nàng và Mộ Dung Thần Duệ. Nhưng với tính
cách lý trí của Mộ Dung Thần Duệ, thì hắn sẽ quyết định không cần đứa bé này chăng?
“Ánh Tịch, để ta sẽ xem tướng cho ngươi nhé?” Thấy bầu không khí trầm lắng,
Nam Cung Uyên khẽ mỉm cười, dời trọng tâm câu chuyện.
“Được ạ.” Lộ Ánh Tịch vui vẻ xòe lòng bàn tay trái ra, bản thân cũng cúi đầu ngó nghiêng.
Hoa văn bàn tay rõ ràng, ba đường chỉ tay chính sắc nét.
“Đường Thiên văn[1] đi sâu vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, không có các đường chỉ lộn xộn
cắt ngang.” Giọng Nam Cung Uyên bình ổn, nhưng ẩn giấu trong đó nỗi đau
thầm kín, “Cái này chỉ rõ đường tình cảm của ngươi có hướng đi xác
định.”
[1] Đường Thiên văn hay là đường tâm đạo, nằm ngang ở phần trên của bàn
tay. Đường này ngự trị các khía cạnh cảm xúc và biểu lộ tiềm năng tình
ái, mối tương quan với người yêu và những người xung quanh, không có
đường chỉ này: Hoàn toàn vô cảm.
Lộ Ánh Tịch yên lặng lắng nghe, không ngắt lời y.
“Đường Địa văn[2] rất sâu, ngươi là người sống lâu.” Nam Cung Uyên mỉm cười nhìn nàng,
giọng điệu an ủi, “Tuy có hơi nhấp nhô, nhưng ngươi nhất định sẽ vượt
qua được.”
[2] Đường Địa văn hay đường sinh đạo, ở giữa ngón cái và ngón trỏ chạy về
hướng cổ tay. Đường diễn tả mức độ sinh khí, năng lượng, sức mạnh thể
chất, thành tích và sự bền chắc.
“Chẳng qua sư phụ đang mượn cơ hội để an ủi, dỗ dành Ánh Tịch.” Lộ Ánh Tịch
không khỏi mỉm cười yếu ớt, “Con còn tưởng rằng sư phụ định tiết lộ
thiên cơ nào cơ.”
“Cái gọi là thiên cơ, thật ra cũng chỉ là kết quả của sự kết hợp giữa thiên thời địa lợi nhân hòa mà ra.”
Nam Cung Uyên cụp mi mắt, ngắm nhìn bàn tay thon dài của nàng. Cuối cùng y
cũng khắc chế được ham muốn cầm lấy bàn tay mềm mại đó.
“Dạ.” Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu, suy nghĩ mông lung, tay phải khẽ vuốt ve bụng. Đứa bé này đã làm bạn với nàng năm tháng qua, sao nàng có thể tàn nhẫn
giết chết bé con chứ?
Nam Cung Uyên dõi theo động tác của nàng, lòng y không ghìm được nặng trĩu, khổ sở. Với tình trạng sức khỏe của nàng hiện nay, cho dù muốn bỏ thai
nhi trong bụng, cũng là chuyện vô cùng mạo hiểm. Nhưng mấy tháng sau,
nếu nàng khó sinh thì lại càng nguy hiểm.
“Sư phụ, con không cách nào lựa chọn được.” Lộ Ánh Tịch buông thõng tay, cúi đầu nói thì thào.
“Đây là một cửa ải khó khăn trong cuộc đời của ngươi, nhưng cũng không phải
là chuyện của một mình ngươi.” Giọng điệu Nam Cung Uyên trầm ổn, lần thứ hai khuyên nhủ: “Đi tìm hắn.”
Chỉ ba từ “Đi tìm hắn” vô cùng ngắn gọn đơn giản, lại vang vọng mãi trong
tai Lộ Ánh Tịch. Đồng thời nó cũng đâm sâu vào trái tim của Nam Cung
Uyên, dù không thấy máu chảy nhưng lại đau tận xương tủy.
***
Giờ Ngọ, mặt trời lặn đằng Tây. Tình Thấm mang theo một phong thư trở lại.
Lộ Ánh Tịch vừa mới uống xong bát thuốc dưỡng thai, đang tựa lưng vào đầu giường chờ đợi.
“Công chúa.” Tình Thấm khom người hành lễ với nàng, cung kính dâng bức thư bằng hai tay.
“Hắn… Ngươi có gặp được hắn không?” Lộ Ánh Tịch lấy phong thư, nhưng không lập tức bóc thư mà nhỏ nhẹ hỏi.
“Bẩm Công chúa, nô tỳ chỉ gặp Tư Đồ Thác tướng quân, nhưng bức thư này là do Mộ Dung… người đó đích thân viết.” Tình Thấm cúi thấp đầu, suy cho cùng nàng ta không dám gọi thẳng tên húy của Mộ Dung Thần Duệ. Đối với nàng
ta mà nói, đó là một cái tên tôn quý, đáng sùng bái. Nó biểu thị cho
quyền uy cao nhất. Cái mà suốt đời nàng ta cũng không thể với tới hay đề cập đến.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Lộ Ánh Tịch liếc mắt nhìn nàng ta, lòng bỗng bồi
hồi. Tình cảm trong lòng Tình Thấm, có lẽ không phải là tình yêu, mà lại nghiêng về sự sùng bái, ước ao. Nhưng tình cảm nảy nở từ sự ngưỡng mộ
này cũng đơn thuần và cố chấp nhất. Càng không có được, lại càng muốn
nắm giữ.
“Vâng, thưa Công chúa.” Tình Thấm dịu hiền đáp lời, cúi đầu lui ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch thở dài, nhìn theo bóng lưng nàng ta khuất sau cánh cửa, mới từ từ mở thư.
Nét chữ trên giấy rất ngoáy, có thể nhận thấy Mộ Dung Thần Duệ đã dùng tay
trái để viết. Hơn hết hắn hãy còn viết thư hồi âm, có thể thấy vết
thương trên bả vai phải cũng không quá nghiêm trọng.
Nghĩ như vậy, lòng nàng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Lần này hắn không gọi nàng thân mật là “Tịch” nữa, xem ra hắn vẫn đang giận nàng.
“Lộ Ánh Tịch, Trẫm nhận thuốc của ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa là
Trẫm đã tha thứ cho ngươi. Trẫm muốn xem thử trong thuốc này có trộn
thuốc độc nào đây.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi mỉm cười. Vốn dĩ lời nói khác với cõi lòng, mặc dù
thấy những lời lẽ bóng gió, xỉa xói như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy vui vẻ.
“Việc nghị hòa, ngươi chưa đủ tư cách để thảo luận với Trẫm. Nếu Phụ hoàng
của ngươi có thành ý, thì hãy phái sứ giả chính thức đến Hoàng Triều của ta, cúi đầu xưng thần.”
Đọc đến đây, Lộ Ánh Tịch hơi nhíu mày, lại thấy hắn viết thêm: “Không cần
hàng năm tiếng cống, chỉ cần Ô Quốc đồng ý trở thành nước thuộc địa của
Hoàng Triều ta, khi nào ký kết hiệp ước thì quân của Trẫm sẽ thu binh
ngay lập tức. Phụ hoàng của ngươi vẫn làm Hoàng đế như trước, nhưng chủ
quyền của Ô Quốc từ nay về sau sẽ thuộc về Hoàng Triều.”
Lộ Ánh Tịch chau mày thật sít. Điều kiện của hắn có phần quá đáng. Như vậy chẳng khác nào biến Phụ hoàng từ nay trở thành một vị quân vương bù
nhìn? Dã tâm của hắn quả thực quá lớn, không phải chỉ cần vài tòa thành
là có thể thỏa mãn hắn.
“Trẫm đã từng hứa với ngươi, sẽ đối đãi tử tế với con dân Ô Quốc của ngươi. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh[3], ngươi có thể yên tâm. Nhưng song song đó, Trẫm là người có thù tất báo. Ngươi lại nhiều lần tổn thương Trẫm, Trẫm đây sẽ không quên.”
[3] Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói người quân tử nặng như chín cái
đỉnh. Ý nói, lời nói phải có trọng lượng, đã nói phải giữ lấy lời.
Bức thư đến đây là kết thúc, không có bất kỳ lời thừa thãi nào.
Lộ Ánh Tịch chậm rãi gấp thư lại, lòng tập trung suy tư. Nếu như quân đoàn áo giáp đen có thể thuận lợi tấn công cửa Tây biên giới của Hoàng
Triều, Ô Quốc sẽ có lợi thế đàm phán. Cho dù sau cùng Ô Quốc phải cắt
nhường lãnh thổ, nhưng ít ra vẫn có thể giữ lại chính quyền độc lập.
Nàng đang suy xét mọi bước đi, trong lòng bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng dùng cơm với Phụ hoàng khi xưa.
Phụ hoàng biết nàng thích ăn chay, nên mỗi lần gọi nàng cùng dùng bữa người đều chiều theo ý nàng, mặc dù rõ ràng người thích ăn mặn. Phụ hoàng
nói, cùng dùng bữa với nàng rất thanh bình và vui vẻ, vì vậy mà dùng một bàn đầy thức ăn chay lại thấy ngon miệng hơn.
Nàng vẫn còn nhớ năm đó nàng đủ tuổi cập kê. Phụ hoàng đã tặng nàng một món
quà, đó là ngọc ấn nắm quyền quân đoàn áo giáp đen. Quân đoàn áo giáp
đen đóng quân ở kinh đô được nàng đặt tên là Hi doanh, nàng đã nghiên
cứu và bày bố ra trận pháp mới được gọi là trận pháp áo giáp đen.
Sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, Phụ hoàng ngắm nhìn nàng trong bộ cung
trang lộng lẫy, mới tinh. Người hiền từ cười nói: “Hồng nhan khuynh
quốc, không biết công tử nhà ai có diễm phúc cưới được hồng nhan này
đây.”
Cho dù đêm trước khi nàng đi lấy chồng năm mười tám tuổi, Phụ hoàng thu lại nét mặt nhân từ, yêu thương thường ngày. Người nghiêm túc dặn dò các
công việc phải làm với nàng.
Ngày nàng khởi hành đến Hoàng Triều, ánh mặt trời chói rọi, chiếu thẳng
xuống khiến người ta không cách nào mở to mắt được. Dưới khung cảnh tươi đẹp ngày đưa dâu, Phụ hoàng tự mình tiễn nàng ra khỏi cửa cung. Tại
thời khắc sắp chia tay, người cúi đầu nói một câu vào tai nàng.
“Tịch nhi, mười tám năm qua Phụ hoàng thật lòng yêu thương con, nhưng Phụ hoàng cũng có lỗi với con.”
Lúc đó nàng chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, không thể hiểu ý nghĩa sâu xa
sau câu nói đó. Bây giờ nàng đã hoàn toàn hiểu được, yêu thương cùng lợi dụng đều là sự thật.
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa trầm bổng vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của nàng.
Nàng đứng dậy đi mở cửa, dịu dàng mỉm cười: “Sư phụ, có phải người đến để tạm biệt với Ánh Tịch?”
Nam Cung Uyên đứng ngoài cửa, khuôn mặt hòa nhã, nở nụ cười với nàng: “Đúng vậy. Cận Tinh Phách đã dẫn quân đoàn áo giáp đen lên đường, ta cũng nên đuổi theo thôi. Trận đánh Tây Quan, ngươi cứ yên tâm.”
“Ánh Tịch luôn tin tưởng sư phụ, bằng không sẽ không đem bí mật Tây Quan nói cho sư phụ biết.” Thanh âm Lộ Ánh Tịch bình thản, nhỏ nhẹ nói tiếp:
“Chỉ có một việc mong sư phụ nhất định phải đáp ứng Ánh Tịch.”
“Chuyện gì thế?”
“Mong sư phụ đừng can thiệp vào chuyện giữa Ánh Tịch và Mộ Dung Thần Duệ nữa
ạ. Mỗi người trong chúng ta đều có con đường riêng cần phải tự bước đi.”
Nam Cung Uyên sững sờ, ánh mắt sâu hút không giấu nổi vẻ đau khổ.
Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn vào đôi mắt tròng đen trắng rõ ràng của y. Hai
người giữ nguyên tầm nhìn, chỉ im lặng ngóng trông nhau. Khóe môi Nam
Cung Uyên mấp máy, dường như có điều muốn nói nhưng lại ngậm chặt. Y
ngay cả một tiếng thở dài cũng nén lại. Tất cả mọi chuyện y làm đều là
muốn tốt cho nàng. Nhưng mọi “nỗ lực tốt đẹp” của y đều trở thành gánh
nặng của nàng. Y không màng đến áp lực của Lâm Quốc đối với y. Y vẫn khư khư nhất quyết mang đệ tử Huyền môn đến giúp nàng. Cuối cùng, y cũng
chỉ nhận một câu “Cảm ơn” từ nàng.
Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn y, lòng cay đắng, đau khổ. Miệng nàng cũng khẽ
nhúc nhích, sau cùng lại mím chặt. Nàng biết, điều sư phụ muốn nghe
không phải một tiếng “Cảm ơn”. Nhưng nàng càng rõ hơn rằng, cái y muốn
nghe, suốt cuộc đời này nàng cũng không thể nói ra.
Ước vọng trẻ con cùng tình yêu ngây thơ của tuổi mới lớn quả thực từng chớm nở. Nàng sẽ không phủ nhận điều đó. Thế nhưng, tình yêu non nớt ấy
không được vun trồng, chăm sóc trên mảnh đất phù hợp, nên không có cách
nào đơm hoa kết trái.
“Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Lời dặn dò trầm thấp vang lên, giống như không có việc gì xảy ra.
“Sư phụ cũng hãy bảo trọng.”
Bóng dáng cao lớn, khôi ngô xoay người, cất bước rời khỏi, không hề quay đầu lại.
Chỉ trong giây lát, chiếc áo bào màu xám tro kia đã mất hút trong tầm mắt.