“Đoàn Đình Thiên…” Tê Điệp yếu ớt đưa mắt nhìn về phía Đoàn Đình Thiên. Đôi
đồng tử tối tăm bỗng nhiên phát sáng, không hề che đậy sự thù hằn và hận ý. Nàng ta khàn giọng nói: “Những thứ ngươi muốn vĩnh viễn sẽ không
chiếm được! Cho dù ngươi hao tâm tổn sức leo lên được vương vị, ngươi
cũng sẽ không có ngày nào được yên ổn! Hoàng Triều nhất định sẽ tiêu
diệt Lâm Quốc! Còn ngươi chắc chắn sẽ xuống địa ngục!”
Khuôn mặt tuấn tú của Đoàn Đình Thiên đã trắng bệch. Hắn ta há miệng muốn
nói, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng chưa nói nửa câu đã ngậm miệng
lại. Hắn làm Tê Điệp bị thương là điều không thể phủ nhận cũng không thể chối cãi.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy không đành lòng, đi về phía Tê Điệp. Nàng ngồi xuống
nâng nàng ta dậy, đặt tay lên mạch cổ tay của nàng ta. Thế nhưng Tê Điệp lại phản ứng gay gắt, vung tay ra, không hề cảm kích đẩy nàng ra.
Lộ Ánh Tịch ngã ngồi trên bãi cỏ, nét mặt vô cùng kinh ngạc, còn đáy lòng
càng thêm bi thương ảo não. Mạch tượng của Tê Điệp cực yếu, chỉ e…
“À! Lộ Ánh Tịch, ngươi cũng không cần phải giả bộ từ bi, mèo khóc chuột như thế!” Tê Điệp chống tay ngồi dậy, tinh thần dường như đã hồi phục hơn
nhiều. Ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng, không có chút ấm áp: “Nếu như ta
chết, người vui mừng nhất chính là ngươi! Đừng nói rằng ngươi không biết lời tiên đoán vài chục năm trước kia. Ngươi và ta là hai ngôi sao sáng, cuối cùng sẽ có một ngôi sao sẽ rớt xống. Nếu như ta chết đi, hẳn là
ngươi sẽ gối cao đầu mà an tâm ngủ đó!”
Lộ Ánh Tịch vốn không có nghĩ đến tầng nghĩa đó, nghe nàng ta nói như vậy trong lòng nàng liền nổi lên trăm mối tơ vò.
“Há há… Chỉ cần ta chết, tất cả mọi người đều vui vẻ… Ha, quả thật là quá
tốt…” Giọng nói Đoàn Tê Điệp dần trở nên nhè nhẹ thanh thoát. Nàng ta
ngửa đầu nhìn trời, từ từ ngã ra sau, nằm trên bãi cỏ. Bộ dạng kia giống như là thản nhiên ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, biểu cảm trên khuôn
mặt đã trầm tĩnh như nước hồ thu, gần như không có chút gợn sóng. Nàng
ta chỉ lẳng lặng ngẩng mặt trông về nơi xa xôi, không hề lên tiếng.
Trên bãi cỏ dày từ từ xuất hiện màu máu, như những giọt sương đọng lên ngọn cỏ, một mùi hương nồng đậm tràn lan trong không khí.
Lộ Ánh Tịch biết đây là dấu hiệu sanh non, khóe mắt không khỏi ươn ướt, lòng thương xót nặng nề vương vấn mãi.
Đoàn Đình Thiên bên kia đang chịu ảnh hưởng của dược tính, cả người xụi lơ,
thần trí dần sa sút. Nhân lúc bản thân vẫn còn chút tỉnh táo, hắn ta cố
gắng trấn tĩnh, mở miệng nói: “Lộ muội muội, ta đồng ý đổi thuốc giải
lấy thuốc giải.”
Lộ Ánh Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, bắt chước theo Tê Điệp ngẩng đầu nhìn trời cao. Vầng trăng tròn vành vạnh xuyên qua đám mây đen chiếu ra ánh sáng
vàng nhạt. Bốn bề đều được ánh trăng dát vàng sáng lấp lánh, vô cùng rực rỡ đẹp mắt.
“Lộ muội muội!” Đoàn Đình Thiên cắn răng, dùng lực đập vào đùi. Hắn ta gắng gượng đứng lên, lảo đảo đi về hướng Lộ Ánh Tịch.
Lộ Ánh Tịch cũng đứng dậy, sắc mặt hờ hững, nói đều đều: “Ngươi giao thuốc giải ra trước đi!”
Đoàn Đình Thiên ngập ngừng theo bản năng, lui về sau từng bước, vẫn chưa lên tiếng.
Lộ Ánh Tịch cũng không tới gần, lạnh lùng nhìn hắn ta.
Đoàn Đình Thiên hơi quay mặt sang hướng khác, không muốn chạm vào ánh mắt
của nàng. Hắn ta chậm chạp lấy bình dược từ trong túi áo ra, nắm chặt
trong lòng bàn tay.
“Lộ muội muội, ngươi cũng nên lấy thuốc giải ra nữa.” Hắn vừa nói, vừa lắc lắc bình dược trong tay ra hiệu cho nàng.
Lúc này, Lộ Ánh Tịch cũng không lo hắn lừa gạt mình, liền thẳng thắn tháo túi hương cột bên hông xuống, nói: “Ở ngay đây.”
Đoàn Đình Thiên hãy còn nghi ngờ, sợ cái túi kia không phải là thuốc giải
thật sự. Nhưng bây giờ hắn ta đang nằm trên thớt của kẻ khác, hắn ta
buộc phải đánh cược một phen…
Hắn ta đang muốn vươn tay ra lấy, đột nhiên có một tiếng hét bén nhọn gào lên…
“Không được đưa cho ả ta!”
Lộ Ánh Tịch không quay đầu nhìn xem đó là ai. Nàng phất tay áo, trong tà
áo bay ra một dải lụa thật dài, tấn công bàn tay của Đoàn Đình Thiên.
Đoàn Đình Thiên tránh không kịp, mu bàn tay bị đau nên buông nắm tay ra.
Bình dược rơi xuống trên mặt đất, quay tròn lăn lốc trên bãi cỏ.
Dải lụa trong tay Lộ Ánh Tịch bay vút lên, vẽ nên một đường cong xinh đẹp.
Đầu dải lụa nhanh chóng đuổi theo bình dược trên mặt đất, trong chớp mắt liền cuốn được bình dược đưa đến tay nàng.
Cùng lúc đó, một bóng dáng mảnh mai giống như phát điên chạy nhanh tới đây, nhằm thẳng hướng Lộ Ánh Tịch!
Chỉ thấy ánh sáng lạnh chợt lóe, mũi đao hướng thẳng vào tim Lộ Ánh Tịch!
Lộ Ánh Tịch vung tay áo lên cao, dải lụa trắng như ánh trăng lưỡi liềm lại như một thác nước mềm mại, lại tựa như một bức tường rắn chắc. Nó nhẹ
nhàng quấn chặt lại, chặn đứng lưỡi kiếm đang lao vun vút kia.
Cơ thể nữ tử sát thủ kia khẽ run rẩy, cổ tay cũng run cầm cập, đoản kiếm rơi xuống mặt đất.
Lộ Ánh Tịch chậm rãi thu hồi dải lụa, dửng dưng đứng dậy. Nàng bình tĩnh
nhìn nàng ta, nói rằng: “Hạ muội muội, ngươi cấu kết với Thái tử Lâm
Quốc, giúp hắn ta trốn trong Vô Cưu Cung, ngươi có biết ngươi đã phạm
vào tội chém đầu?”
Nữ tử kia một thân là váy áo màu đỏ tía, tóc tai bù xù, thoạt nhìn trong
ánh sáng lờ mờ của đêm tối có vài phần đáng sợ. Nhưng ngược lại lời nói
phát ra từ miệng của nàng ta phá vỡ bầu không khí u ám: “Muội muội? Ai
là muội muội của ngươi! Nếu ngươi thật sự xem ta là tỷ muội, sao không
chịu nói tốt một câu nửa chữ thay ta trước mặt Hoàng thượng hả?”
Lộ Ánh Tịch mím môi, giọng điệu trầm thấp nói: “Hạ Như Sương, ngươi đừng
quên ngươi đã phái người lén lút giết ta, sao ta phải có nghĩa vụ giúp
ngươi?”
Hạ Như Sương hừ lạnh, lại còn nói: “Không phải bây giờ ngươi vẫn lành lặn đứng ở đây sao?”
Lộ Ánh Tịch cũng không nổi giận, chỉ lạnh giọng nói tiếp: “Mặc dù ta không so đo với ngươi chuyện đó nữa, nhưng ngươi đã hạ độc giết chết tiểu
Công chúa, ngươi cũng không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Hạ Như Sương cứng người, nhưng lập tức lấy lại sắc mặt cứng rắn, sống lưng thẳng tắp, lớn tiếng nói: “Cung đình tranh đấu, từ xưa đến nay đều là
như vậy. Tiểu Công chúa đã ngu si lại đần độn, sống như vậy cũng là chịu tội. Ta tiễn nó một đoạn đường chưa hẳn không phải là chuyện không
tốt.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi cười nhạt, vỗ nhẹ hai tay vang ra tiếng bộp bộp
lanh lảnh, mặt khác lại nói: “Nói hay lắm! Cung đình tranh đấu, từ xưa
đến nay đều là như vậy. Kẻ thắng thì leo lên vị trí cao hơn, kẻ thua thì bị tống vào lãnh cung. Ngươi đã thua, thì ngươi phải nhận kết cục này
thôi.”
Lời nói của nàng như bức tường to lớn đổ ập xuống Hạ Như Sương. Khuôn mặt
xinh đẹp vì căm hận mà méo mó cả lên. Đáy lòng nàng ta cũng hiểu rõ, Lộ
Ánh Tịch nói không sai, nhưng nàng ta không cam lòng, không cam lòng
quãng đời còn lại của nàng ta cứ bị nhốt trong chốn vừa lạnh lẽo, vừa
thê lương lại quái quỷ như vậy. Nàng ta thề rằng nếu nàng ta không được
sống dễ chịu thì nàng ta cũng không muốn để Hoàng đế và Lộ Ánh Tịch được sống thoải mái! Chỉ hận cái tên Đoàn Đình Thiên của Lâm Quốc này quá
bất tài, ấy vậy mà bị Lộ Ánh Tịch chế ngự!
Nghĩ đến đây, Hạ Như Sương căm giận liếc mắt lườm Đoàn Đình Thiên.
Đoàn Đình Thiên không rảnh để ý tới nàng ta, bước chân lơ lửng như đi trên
mây tới gần Lộ Ánh Tịch. Hắn ta mở miệng khẩn thiết thỉnh cầu: “Lộ muội
muội, muội đã lấy được thuốc giải Thần hồn tán, vậy muội cũng đưa thuốc
giải cho ta đi!”
Lộ Ánh Tịch khẽ nhướng mày, nàng nghiêng đầu im lặng nhìn Đoàn Đình Thiên.
“Ngươi hãy sám hối với Tê Điệp, để nàng ta đi được nhắm mắt, thì ta sẽ đem
thuốc giải đưa cho ngươi.” Lộ Ánh Tịch không nhìn Đoàn Đình Thiên, ánh
mắt dịu dàng rơi trên khuôn mặt tái nhợt của Tê Điệp. Khuôn mặt này hết
sức giống nàng, ngay cả số kiếp ban đầu của các nàng cũng cực kỳ tương
tự. Thế nhưng ông trời dường như cố ý trêu đùa, chỉ cho phép một người
trong các nàng được hạnh phúc.
Tê Điệp trước sau vẫn duy trì tư thế nhìn trời, đôi mắt đẹp đã nhiễm tro
tàn. Tròng mắt không còn sức chuyển động, khóe mắt lại cong lên như ngậm ý cười, không rõ là đang cười nhạo hay là tươi cười. Bãi cỏ dưới thân
người nàng ta đã ngấm một dải lớn máu, nhưng nhờ bóng đêm che lấp nên
không thể thấy màu đỏ đậm đáng sợ. Trong không khí chỉ có mùi máu tươi
đậm đặc lan tràn, khiến kẻ khác buồn nôn, cũng khiến người ta thương
cảm.
Đoàn Đình Thiên đi về hướng Tê Điệp, hai gối mềm nhũn, liền quỳ sập xuống bên cạnh người nàng ta.
“Tê Điệp, xin lỗi…” Hắn thấp giọng nói, đưa tay vuốt ve khuôn mặt lạnh giá của nàng ta, “Xin lỗi…”
Tê Điệp chấn động toàn thân, vô cùng ghét sự đụng chạm của hắn ta. Nhưng
nàng ta đã không còn tí chút sức lực nào để gạt tay hắn ta ra nên đành
nghiêng đầu sang một bên. Dường như cuộc sống ngắn ngủi của nàng ta cho
tới bây giờ đều không do chính nàng ta làm chủ.
“Tê Điệp, huynh cũng không muốn tổn thương muội…” Đoàn Đình Thiên khẽ nhẹ
nhàng đặt tay lên bụng nàng ta, giọng nói càng lúc càng nhỏ gần như khó
nghe thấy, “Hoàng huynh không có con nối dõi, lẽ ra chỉ có huynh là
người có năng lực thừa kế ngôi vị Hoàng đế nhất, nhưng chỉ bởi vì huynh
không phải huyết mạch hoàng thất… Tê Điệp, muội có hiểu cái cảm giác này không? Không cam lòng! Bảo huynh làm sao có thể cam tâm! Huynh đã vì
hoàng huynh làm tất cả mọi việc, nhưng huynh ấy chỉ tuyệt tình lợi dụng
huynh mà thôi!”
Trong mắt hắn ta đã bị sự thống khổ bao trùm. Hắn ta vuốt ve bụng của nàng
ta, một lát sau lại mở miệng nói tiếp: “Khi không bị dồn ép đến đường
cùng, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không cân nhắc để huynh kế thừa hoàng vị. Nếu không phải do Hoàng Triều tấn công ồ ạt, hoàng huynh cần huynh góp
sức, thì huynh vĩnh viễn cũng không thể trở thành thái tử… Thế nhưng,
cũng bởi vậy mà hại muội…”
Hàng lông mi dài của Tê Điệp khẽ run lên, chầm chậm nhắm mắt lại, khóe mắt đọng lại một giọt nước mắt.
“Từ lúc muội được sinh ra, thì đã bị định trước buộc phải hy sinh.” Giọng
nói của Đoàn Đình Thiên trở nên ôn nhu, mềm mại hơn, tiếp tục nói:
“Hoàng huynh dùng trăm phương nghìn kế muốn đưa muội trở thành Hoàng hậu của Hoàng Triều, chẳng qua chính là vì cái lời tiên đoán kia. Huynh ấy
cho rằng muội có thể khắc chết Mộ Dung Thần Duệ, càng nghĩ rằng muội có
thể sinh hạ hoàng tử Hoàng Triều. Nhưng có ai ngờ Mộ Dung Thần Duệ không chịu chạm vào muội… Vậy nên, mới phải làm hạ sách kia…”
Hắn ta thu tay lại, dáng người quỳ thẳng rồi dập đầu tại chỗ, miệng trịnh
trọng thành khẩn nói: “Tê Điệp, cuộc đời này là huynh đã có lỗi với
muội, chỉ mong kiếp sau huynh có thể trả nợ.”
Hắn ta nặng nề dập đầu lạy ba cái với nàng ta.
Lúc hắn ta dập đầu xong đứng thẳng dậy, giọt nước mắt treo trên khóe mắt Tê Điệp từ từ lăn dài, rơi xuống bãi cỏ và biến mất không còn dấu vết.
Cũng vào lúc này, một ngôi sao trên bầu trời bay xẹt qua, lặng lẽ rơi xuống.
Lộ Ánh Tịch im lặng đến nhìn, thấy đầu Tê Điệp nghiêng sang một bên. Nàng
liền biết nàng ta đã tắt thở, lồng ngực liền đau xót không thôi. Hai
sinh mạng cứ như vậy mà biến mất, chẳng qua chỉ là chuyện trong chốc
lát, vậy thôi cũng khiến người trở tay không kịp. Trên đời này, người
không cam lòng, không thỏa mãn như vậy luôn luôn có rất nhiều, Diêu Lăng như thế, Hạ Như Sương như thế, Đoàn Đình Thiên cũng như thế, chắc hẳn
Tê Điệp khó lòng nhắm mắt…
Thấy Lộ Ánh Tịch đau thương xuất thần, đôi mắt luôn săm soi của Hạ Như Sương co thắt lại. Nàng ta nheo mắt, từ trong ống tay áo lấy ra một thanh
đoản kiếm khác, từ từ tiếp cận…