Phượng Tê Thần Cung

Chương 32: Q.1 - Chương 32: Long Thể nhiễm bệnh nhẹ




Trở lại trong cung, sau khi ngự y bắt mạch cho hoàng đế, vẻ mặt hơi lộ vẻ cứng ngắc, ngập ngừng ấp úng nói: “Hoàng thượng, thể chất người đặc biệt. Mấy ngày này sợ rằng không nên ... phòng....”

Hoàng đế dựa vào long sàng, thản nhiên vẫy tay, mở miệng nói: “Trẫm trong lòng hiểu rõ, cứ sắc thuốc như thường lệ.”

Còn chưa nói xong, hoàng đế đã ngắt lời của nàng, hời hợt nói: “Không cần.”

Hoàng đế liếc mắt dò xét nàng, trêu đùa cười nói: “Hoàng hậu đang suy nghĩ gì đó? Rất nan giải hay sao? Đang hoài nghi Trẫm là người bất lực?”

“Hoàng hậu đừng lo.” Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói ra nguyên nhân trong đó, “Mấy năm trước Trẫm ngoài ý muốn bị trúng độc, sau này mặc dù đã giải độc, nhưng cuối cùng còn sót lại một chút. Mỗi khi chuyển mùa là lúc, sẽ dễ nhiễm phong hàn. Sau khi đêm đến thân thể càng lạnh buốt. Nhưng mà, cũng không có trở ngại quá lớn, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.”

Nàng giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy sắc mặt anh tuấn của hắn hơi mệt mỏi, mở miệng muốn nói, nhưng vẫn nhịn xuống. Thực ra chứng bệnh này có thể trị tận gốc, nhưng nàng không thể chữa cho hắn.

“Hoàng thượng nghìn vạn lần bảo trọng long thể.” Nàng chẳng qua là lấy nhu thắng cương mà trả lời, vẻ mặt uyển chuyển hàm xúc dịu dàng, như không có chuyện gì xảy ra.

Lộ Ánh Tịch hơi cúi người, yên lặng rời đi.

Trong phòng Thái y viện, tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có nam tử toàn thân mặc áo màu trắng xám đang ngồi phía sau bàn, miệt mài xem sách y.

Nam tử không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp: "Ánh Tịch, là vì chuyện vu cổ mà đến?"

“Long Triêu nằm ở nam vực, rất thiên về dùng kim tằm cổ[1]. Hiện nay hai nước khai chiến, Long Triêu nhất định sẽ giở mọi mánh khoé.” Nam Cung Uyên nhẹ giọng thở dài, ngước mắt nhìn về phía nàng, thấy nàng đứng dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt u buồn, ân cần nói, “Ánh Tịch, phải chăng gặp vấn đề hóc búa?”


“Vì vậy, không nên chống cự trái tim của chính mình. Nó sẽ nói cho ngươi biết, ngươi nên làm thế nào.” Nam Cung Uyên tiếp lời, giọng nói cực kỳ ôn hòa, ấm áp như ánh nắng.

Nam Cung Uyên không nói, thản nhiên liếc nhìn hai tay buông thõng của nàng, lẳng lặng nhìn nàng rời khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.