Chiến sự ở Phong Thành diễn ra ác liệt từ lúc bình minh đến khi trời tối đen, lại từ nửa đêm kéo dài đến khi trời sáng tỏ.
Qua hai ngày, cuối cùng khói lửa mới tiêu tan, tiếng la hét mới tắt lịm,
chiến tranh đã chấm dứt. Trên vùng đất hoang vu rộng lớn là thi thể nằm
la liệt khắp chốn, máu chảy thành sông.
Còn Lộ Ánh Tịch chìm sâu trong hôn mê đến ba ngày sau mới tỉnh dậy. Khi
nàng vẫn còn vô tri vô giác thì đã trên đường quay lại Hoàng Triều.
Xe ngựa chạy vô cùng thoang thả, cảm giác lắc lư tròng trành rất ít. Nàng
nghe thấy tiếng lộc cộc nhịp nhàng, chậm rãi mở mắt. Trong lúc nhất thời tâm thần nàng hoảng hốt, không biết bản thân đang ở nơi nào.
“Tịch, nàng tỉnh rồi?!”
Giọng nói ấm áp xen lẫn trong đó là niềm vui không kiềm chế được. Nàng chuyển dời tầm mắt nhìn sang chủ nhân của âm thanh đó. Nàng muốn mở miệng trả
lời, nhưng phát hiện cổ họng mình khô khốc, không phát ra tiếng.
“Nào, uống miếng nước đi!”
Nàng được hắn nhẹ nhàng nâng dậy, lưng dựa lên vách tường thùng xe. Sau lưng nàng được chèn một chiếc gối mềm.
Một chén nước được kề sát bên môi nàng, nàng từ từ uống từng ngụm từ mép
chén nước. Não bộ dần phục hồi tỉnh táo. Nào là tiếng trống trận rúng
động kia… Nào là lớp lớp áo giáp lạnh giá sáng chói kia… Nào là mưa tên
hung ác, sắc nhọn kia…
“Sư phụ thế nào rồi?!” Áng sáng trong mắt nàng chợt lóe lên, vội vã bật thốt ra câu hỏi.
Cánh tay đang đỡ bả vai nàng của Mộ Dung Thần Duệ cứng lại. Hắn lặng lẽ nhìn sâu vào ánh mắt của nàng.
“Lẽ nào…” Lộ Ánh Tịch thì thào không dám tin, đau đớn tràn đầy.
Mộ Dung Thần Duệ chăm chú nhìn nàng. Hắn trầm giọng mở miệng nói, nhưng
lại đề cập đến chuyện khác, “Nàng đã ngủ mê man tròn ba ngày. Tiền bối
đã phá lệ đích thân chuẩn bệnh cho nàng, cũng kê phương thuốc cho bệnh
tim của nàng. Mặc dù những thảo dược pha chế đều lạ và hiếm, nhưng Trẫm
nhất định sẽ không quản khó khăn, tốn kém ra sao để tìm kiếm chúng cho
bằng được.”
“Sư phụ thế nào rồi?” Lộ Ánh Tịch giống như không nghe những lời hắn nói, vẫn khàn giọng nhắc lại câu hỏi đó.
Nhưng Mộ Dung Thần Duệ lại cố tình ngoảnh mặt với chuyện đó, tự nói: “Trong
khi nàng vẫn đang mê man, Trẫm đã đặt tay lên trên bụng của nàng. Trẫm
có thể cảm nhận được đứa nhỏ đá Trẫm một cái. Cái cảm giác này vô cùng
kỳ diệu. Con của chúng ta hết sức kiên cường, cho dù có gặp hoàn cảnh
gian nan cũng kiên cường sống tiếp.”
Hắn vừa nói, vừa vươn tay khẽ vuốt chiếc bụng căng tròn của nàng. Nhưng ánh mắt hắn vẫn lặng lẽ dán chặt vào khuôn mặt nàng.
Nàng mím môi thật chặt, điềm xấu trong lòng càng hiện lên rõ nét. Hắn là đang ám chỉ nàng phải kiên cường? Là sư phụ đã tử trận?
Mộ Dung Thần Duệ giơ tay còn lại lên, giúp nàng gạt những lọn tóc lộn xộn
trước trán sang hai bên cho nàng. Miệng hắn vẫn tiếp tục kể: “Cuộc chiến ở Phong Thành, quân ta tổn hại ba mươi ngàn người, nhưng đổi lại giành
được toàn thắng. Hạ Diệu Tổ thật sự là nhân tài quân sự. Trong lúc rối
loạn mà hắn vẫn bình tĩnh chỉ huy. Hắn phái mười mấy binh sĩ cải trang
thành binh lính Lâm Quốc, nhân lúc lộn xộn trà trộn vào trong. Sau đó
bọn họ tung tin chủ tướng và phó tướng Phong Thành đều đã tử trận. Hắn
kiên trì phát động tấn công trong thời gian dài, muốn triệt để đánh tan
sĩ khí quân địch. Hơn nữa Tư Đồ Phác dũng mãnh thiện chiến, quân ta như
hổ thêm cánh, Lâm Quốc liên tiếp bị đánh bại.”
Hắn dừng lại trong chốc lát, quan sát kĩ thần sắc của nàng. Hắn thấy nàng
vẫn còn bình tĩnh, mới nói tiếp: “Quân ta chiếm lấy Phong Thành, năm
mươi ngàn quân Lâm Quốc bị tiêu diệt toàn quân.”
Lộ Ánh Tịch nghe thấy bốn chữ “tiêu diệt toàn quân”, cơ thể chấn động không thôi.
Mộ Dung Thần Duệ không bỏ qua bất kì sự khác thường nhỏ nhặt nào của nàng. Hắn vòng cánh tay dịu dàng ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: “Tịch! Trẫm không gạt nàng đâu. Hiện tại Nam Cung Uyên không rõ tung tích, sống
chết chưa biết.”
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch tái xanh, nàng vô ý thức nắm chặt bàn tay trắng bệch.
Mũi tên cắm vào ngực trái của sư phụ kia, là mũi tên sắc bén và đầy nội
lực thế nào…
“Mũi tên kia là ai đã bắn ra?” Nàng khàn giọng hỏi, âm thanh khe khẽ, u ám.
Mộ Dung Thần Duệ liếc nàng một cái, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Lúc đó
ba mũi tên đồng loạt bắn ra, mà Nam Cung Uyên cũng ngay lập tức bắn trả. Nên Trẫm cũng không thấy rõ.”
“Đúng vậy, ba mũi tên đồng loạt bắn ra mà.” Lộ Ánh Tịch tự nhủ nói, “Sư phụ
tránh được hai trong ba mũi tên đó, nhưng không thể tránh được mũi tên
trí mạng kia. Cho dù đó là chàng, hay là Tư Đồ tướng quân, hoặc Phạm
huynh, tất cả đều là cao thủ có nội công thâm hậu. Thật ra là ai bắn
trúng đã không còn quan trọng nữa rồi…”
Thấy thần sắc đau khổ và lơ lửng trên mây của nàng. Mộ Dung Thần Duệ không
khỏi nhăn mày. Hắn bưng tới chén thuốc trên chiếc bàn con, nói lảng sang chuyện khác: “Tiền bối dự đoán hôm nay nàng sẽ tỉnh dậy. Trẫm đã sắc
cho nàng thuốc dưỡng thai rồi.”
Lộ Ánh Tịch dường như không nghe thấy, vầng trán của Mộ Dung Thần Duệ càng thêm nhiều nếp nhăn. Hắn để bát thuốc bên môi nàng. Nàng thuận theo
nuốt xuống, giống như một con rối đờ đẫn.
“Tiểu Phạm chắn một mũi tên thay Trẫm, thương thế rất nặng.” Mộ Dung Thần Duệ đặt bát thuốc trống không xuống, bỗng nhiên phát ra một câu.
Lộ Ánh Tịch giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Mũi tên kia của Nam Cung Uyên cũng là dốc toàn lực ứng phó, không chút lưu
tình.” Mộ Dung Thần Duệ dùng giọng điệu nhàn nhạt trần thuật lại sự
thật, không có ý định giải thích đôi co. Khi đó đang ở trên chiến
trường, không nhắc gì đến tình cảm cả, chỉ có phân định là quân địch hay quân ta mà thôi. Nếu như không nhờ sự hy sinh dũng cảm của tiểu Phạm,
có lẽ hắn cũng sẽ như Nam Cung Uyên, sống chết khó lường.
“Tình trạng Phạm huynh bây giờ thế nào?” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng hỏi. Lòng nàng trống rỗng hoang mang, lại có chút đau đớn. Nàng không có cách nào nghĩ rằng sư phụ đã chết. Không phải sư phụ có sứ mạng còn chưa hoàn thành
sao? Không phải người còn muốn chờ đến khi thiên hạ thái bình, sẽ trải
qua cuộc sống người mong muốn hay sao? Không phải người vẫn luôn muốn
vừa hành y cứu thế vừa thưởng ngoạn sông nước sao? Hết thảy những việc
này còn chưa thực hiện được, người có thể nào vứt bỏ tất cả vào lúc này
mà rời khỏi trần thế ư?
“Tên trúng chỗ hiểm, hai ngày qua hắn không ngừng sốt cao. Nhưng tình hình
hiện tại đã tạm ổn định rồi.” Mộ Dung Thần Duệ nói lớn giọng hơn, nhằm
lôi kéo sự chú ý của nàng.
Lộ Ánh Tịch im lặng trong giây lát, khẽ nhướng mày lên cao hỏi: “Chúng ta
đang trên đường quay về Hoàng Triều ư? Phạm huynh bị thương nặng như
thế, chắc là ở lại Phong Thành rồi?”
“Hắn theo chúng ta về nước. Xe ngựa của hắn ngay sau chúng ta.” Mộ Dung Thần Duệ vén một góc mành lên, để nàng nhìn ra ngoài.
“Có quân y chăm sóc Phạm huynh hay không?” Lộ Ánh Tịch chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt vẫn u buồn như cũ.
“Nàng có muốn sang thăm tiểu Phạm một lát không?” Mộ Dung Thần Duệ muốn phân
tán chú ý của nàng, liền kể chuyện không đâu về Phạm Thống, “Lần này
tiểu Phạm xem như là đã gặp quý nhân. Trẫm luôn biết được trong doanh
trại Tư Đồ tướng quân có nhận nhân tài khác thường, nhưng lại không ngờ
trong quân y lại có một nữ tử. Hơn nữa y thuật của nữ tử này cũng rất
giỏi. Thương thế của tiểu Phạm vốn rất nguy kịch, may mắn là được nàng
ta dốc lòng chăm sóc, cuối cùng hắn cũng có thể tỉnh lại.”
Lộ Ánh Tịch không tiếp lời, chỉ im lặng lắng nghe và đưa mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Thần Duệ thấy nàng có hứng thú nghe hắn kể chuyện, liền nhếch môi
cười, hơn nữa còn bảo: “Nàng ta và tiểu Phạm đều không phải là kiểu
người dễ dãi. Nhưng khác nhau ở chỗ nàng ta không hề đề phòng khác biệt
nam nữ, ngược lại động tác còn thô lỗ. Nàng ta tháo băng trên ngực tiểu
Phạm dứt khoát, nhanh nhẹn đến độ khiến người ta trố mắt đứng nhìn.
Trong thời gian tiểu Phạm hôn mê lại sốt cao đương nhiên là không nhận
ra. Nhưng lúc hắn tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang để ngực trần
trước mặt một nữ tử. Hắn nhất thời vừa hoảng sợ vừa nôn nóng, mắng thẳng nàng ta là đồ nữ tử không biết liêm sỉ.”
Lộ Ánh Tịch nghe thế, khóe môi không khỏi hiện lên nụ cười nhẹ. Tuy rằng
vành môi chỉ nhếch lên một chút, cũng đủ để Mộ Dung Thần Duệ cảm thấy
vui mừng hơn tí xíu. Hắn lại tiếp tục kể: “Tiểu Phạm vùng vẫy muốn đứng
dậy mặc áo nhưng bị nàng ta một tay đè xuống, không cho hắn nhúc nhích.
Nàng ta lạnh lùng nói với tiểu Phạm rằng, đã là bệnh nhân thì nên có bộ
dạng của một bệnh nhân. Vừa dứt lời, nàng ta tiếp tục kiểm tra vết
thương, đắp thuốc lên trên rồi dùng băng gạc sạch băng bó vết thương
lại. Nàng ta đối mặt với nửa người trên trần trụi của nam tử mà không có chút ngượng ngùng nào. Thậm chí có mặt Trẫm ở đó, nàng ta cũng không hề kiêng nể. Nàng ta còn bị xem là một người quái dị.”
“Nàng ta kế tục gia đình nào thế?” Lộ Ánh Tịch đặt câu hỏi.
“Là con gái của Vương lão ngự y quá cố. Một người có thể vào doanh trại làm quân y thì xuất thân cần phải trong sạch, thân phận đáng tin.” Mộ Dung
Thần Duệ dừng lại một chút, khẽ cười nói: “Vương lão ngự y khi còn sống
là một người không câu nệ tiểu tiết, con gái của lão kế thừa y thuật gia truyền của lão, và cũng di truyền tính cách không chịu gò bó đó từ lão
luôn.”
“Nghe qua nàng ta dường như rất xứng đôi vừa lứa với Phạm huynh.” Lộ Ánh Tịch cúi đầu than ngắn thở dài, “Không biết vị tiểu thư nhà họ Vương kia có
chê cái chân tàn tật của Phạm huynh hay không nữa?”
“Nàng ta là người học y thuật, sao lại kỳ thị người bị bệnh tật được chứ?” Mộ Dung Thần Duệ dịu dàng ngắm nhìn nàng, lại còn nói: “Nàng ngủ mê rất
lâu, tuy Trẫm có cho nàng uống thuốc nhưng chắc chắn bụng nàng đã trống
rỗng và rất đói. Lúc trước Trẫm đã sai người nấu cháo cho nàng rồi. Nàng nằm nghỉ một lát đi, Trẫm đi kêu người bưng tới.”
“Sư tôn đi đâu rồi ạ?” Lộ Ánh Tịch đột ngột hỏi, ánh mắt lại tăm tối hẳn đi.
“Sau khi khám bệnh cho nàng xong, có lẽ tiền bối đã đi tìm Nam Cung Uyên
rồi.” Mộ Dung Thần Duệ lại nóng lòng nhìn nàng, nhịn không được thở dài
thườn thượt. Hắn lại khuyên nhủ: “Tịch à, cả hai đều bị trúng tên giống
nhau, tiểu Phạm có thể chịu đựng vượt qua được, thì Nam Cung Uyên cũng
sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Huống hồ bản thân y lại am hiểu y thuật.”
“Dạ.” Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng ậm ừ một tiếng, khuôn mặt vẫn chưa thả lỏng.
Trong thâm tâm nàng trước sau vẫn luôn tồn tại một cảm giác buồn bực,
gần giống như loại đau đớn khi hít thở không thông. Nó vừa mơ hồ vừa sâu kín xâm nhập tay chân lẫn xương cốt.
©STE.NT
Bên ngoài xe chợt có một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ vừa nhận được một bức thư do bồ câu đưa thư đến từ Phong Thành. Mời Hoàng thượng xem qua.”
Mộ Dung Thần Duệ khom người về phía đầu xe, tướng sĩ điều khiển xe ngựa kính cẩn trình bức mật hàm lên.
Mộ Dung Thần Duệ quay vào ngồi xuống chỗ của mình trong thùng xe. Hắn mở
thư ra, xem sơ qua một lượt. Sắc mặt hắn hơi tái đi, sau đó nhanh chóng
gấp thư lại.
“Phải chăng có tin tức của sư phụ ạ?” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Mộ Dung Thần Duệ lắc đầu, nhưng không có lên tiếng.
“Có phải không tìm thấy sư phụ?” Lộ Ánh Tịch tiếp tục hỏi. Trực giác cho
nàng biết, bức mật hàm kia nhất định có liên quan đến tung tích của Nam
Cung Uyên.
Mộ Dung Thần Duệ cắn răng không chịu trả lời. Đôi mắt thêm thâm trầm, nhưng sắc mặt hờ hững không biểu lộ chút tâm tình nào.
Lộ Ánh Tịch vươn tay về phía hắn, nhẹ nhàng nói: “Xin hãy cho Thần thiếp xem bức thư.”
Mộ Dung Thần Duệ cúi đầu nhìn lòng bàn tay của nàng không chớp mắt, ánh
mắt thêm buồn bã. Lòng bàn tay phải của nàng bị lõm một lỗ, có lẽ nó sẽ
theo nàng đến suốt cuộc đời. Nhưng loại vết thương này, nàng có thể vui
vẻ phớt lờ nó. Nhưng nếu là vết thương trong tim thì sao? Có phải cả
cuộc đời này, nàng không bao giờ hồi phục được như cũ hay không?
Lộ Ánh Tịch vẫn cố chấp chìa tay trước mặt hắn, kiên trì yêu cầu được đọc lá thư trong yên lặng.
Mộ Dung Thần Duệ thở dài nặng trĩu, từ từ mới đem bức thư đặt lên tay nàng.
Lộ Ánh Tịch nhận lấy bức thư. Nàng còn chưa mở ra xem mà tay đã run rẩy cả lên.
Mộ Dung Thần Duệ im lặng nhìn nàng, giọng nói trầm thấp và dịu nhẹ vang
lên: “Thám tử mang về hai tin tức. Một là về Diêu Lăng, hai là về Nam
Cung Uyên.”
Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt, không mở bức thư ra chỉ hỏi khe khẽ: “Diêu Lăng làm sao vậy?”
“Phát độc, không có khả năng qua khỏi, đã tắt thở.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ
đều đều, gần như không có chút nhấp nhô phập phồng: “Sư huynh của nàng
ấy đang mang theo nàng ấy đi khắp nơi tìm kiếm Trẫm, hình như muốn báo
thù rửa hận thay nàng ấy.”
“Mang theo nàng ấy?”
“Thi thể.”
Lời vừa dứt, cả hai người đều im bặt. Bầu không khí nặng nề dường như mang thêm chút lạnh lẽo.
Lộ Ánh Tịch vò mạnh bức thư trong tay, bởi vì nàng dùng sức quá mạnh, nên tờ giấy mỏng kêu sồn sột.
“Hạ Diệu Tổ đã tìm được Nam Cung Uyên trong một ngôi miếu đổ nát ở Phong
Thành.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ vẫn rất bằng phẳng, “Lúc đó Nam Cung Uyên mất máu quá nhiều nên bất tỉnh nhân sự. Hạ Diệu Tổ đưa y đến chỗ quân
y, nhưng giữa đường thì Nam Cung Uyên đã tắt thở.”
Nét mặt Lộ Ánh Tịch cứng ngắc. Một mặt buông mi mắt xuống, mặt khác lại
xoắn tờ giấy viết thư. Giống như nàng hoàn toàn chuyên chú vào việc thực hiện hành động này, mà không nghe không thấy âm thanh bên ngoài.
Mộ Dung Thần Duệ cũng không mở miệng nữa. Sắc mặt lãnh đạm tựa như lạnh
lùng vô tình. Hai tay hắn cũng vô ý thức nắm chặt lại. Nắm tay dùng lực
quá lớn nên các đốt ngón tay chuyển sang màu trắng, mu bàn tay nổi gân
xanh rõ rệt.
Hai người cứ ngồi yên như vậy không hề lên tiếng. Trong không khí giống như tràn ngập sự bi thương và đau xót không thể diễn tả bằng lời nói, chúng vô hình bao trùm hai người họ.