Phượng Tê Thần Cung

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi






“Hoàng thượng…” Lộ Ánh Tịch yếu ớt lên tiếng, cảm giác được lực đạo đang siết cổ mình ngày càng tăng, không khí trong lồng ngực bị hút sạch, lá phổi căng cứng dường như muốn nổ tung.

Đôi mắt đen nhánh của Hoàng đế lạnh thấu xương, sát khí nồng nặc, lạnh lẽo kinh người.

Lộ Ánh Tịch buông thõng hai tay đang nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, ép buộc bản thân không được giãy giụa. Nàng nhất định phải đánh cược! Đánh cược hắn sẽ không giết nàng như vậy!

“Vì sao không phản kháng?” Hoàng đế vẫn bóp chặt cổ nàng như cũ, nhưng giọng nói trầm ấm lại nhỏ nhẹ êm tai.

Gò má trắng nõn của Lộ Ánh Tịch căng phồng đỏ ửng lên, tựa như tất cả máu đều dồn hết lên mặt. Bởi vì nhẫn nhịn cực độ mà hàm răng của nàng cạ vào nhau kêu “ken két". Chân khí mạnh mẽ trong cơ thể theo bản năng sôi trào, như muốn bộc phát ra ngoài!

Không được! Nàng nhất định phải nhẫn nhịn! Hắn đừng mơ tưởng hãm hại nàng có ý đồ hành thích vua!

“A!” Hoàng đế bỗng nhiên cười nhẹ, chợt buông tay ra, nét mặt bình tĩnh vô tội, giống như những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

“Khụ khụ….” Lộ Ánh Tịch ho khan sặc sụa, há to miệng hít lấy hít để, đôi mắt sáng ngời hằn lên những tia máu.

“Hoàng hậu của Trẫm, thật là có sức chịu đựng không tồi.” Tiếng cười trầm thấp của Hoàng đế không ngừng, phảng phất cực kỳ vui thích, nhưng sâu trong đáy mắt u tối không hề vui vẻ.

Lộ Ánh Tịch lại ho khan không ngừng, sau một lúc mới đỡ hơn, khàn giọng nói: “Hoàng thượng, Thần thiếp không hiểu.”

“Trẫm lại cho là nàng hiểu.” Hoàng đế gương mắt nhìn nàng chằm chằm, giọng điệu thờ ơ lãnh đạm. “Hoàng hậu xuất thân từ con nhà Đế vương, tất nhiên đã nghe nói tới ‘Quân muốn thần tử, thần không thể không tử’. Trẫm hi vọng sau ngày hôm nay, Hoàng hậu sẽ luôn ghi nhớ kĩ những lời này.”

Lộ Ánh Tịch nghe lời gật đầu, mắt khẽ rũ xuống, che dấu giận dữ thoáng hiện lên trong đáy mắt. Hắn muốn nói cho nàng biết, nếu nàng dám có hành động bất thường, hắn sẽ giết nàng. Nhưng mà, hắn thật quá khinh thường Lộ Ánh Tịch nàng sao!

Hoàng đế dường như rất hài lòng, khẽ nhếch môi cười nhạt. Hắn nhàn nhã nâng tay, thay nàng chỉnh lại trâm Phượng vàng sáng chói do lúc trước mà bị lệch, động tác vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng.

Lộ Ánh Tịch ngước nhìn hắn, cũng nhàn nhạt cười, hé ra má lún đồng tiền xinh đẹp.

Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt giao nhau, lại như có một luồng khí mạnh mẽ mơ hồ chạm vào nhau xoẹt lửa tung tóe.

Lúc lâu sau, Hoàng đế tiếc hận thở dài, có điều chỉ nói: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc Hoàng hậu không phải là nam nhân.” Nếu như nàng là nam tử, chính là kình địch trong việc thống nhất thiên hạ của hắn.

“Thần thiếp nếu là nam tử, làm sao có vinh hạnh làm Hoàng hậu hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch thản nhiên cười, thuận theo đối đáp. Cho dù nàng là nữ nhân, cũng có năng lực vô hình có thể tiêu diệt hắn!

Hoàng đế lười biếng liếc mắt nhìn nàng, ngón tay thon dài vén tấm rèm che kiệu lên, nhàn nhạt nói: “Đã đến Phượng Tê cung. Trẫm nhớ là còn chánh sự phải làm, không thể tiễn Hoàng hậu vào trong.”

“Đa tạ Hoàng thượng đã đưa tiễn Thần thiếp đoạn đường này.” Lộ Ánh Tịch yểu điệu hành lễ, tao nhã bước xuống kiệu, nghênh ngang mà đi.

Trở lại tẩm cung, Lộ Ánh Tịch ngồi yên trước gương. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hơi nheo lại. Dấu tay trên cổ, ửng đỏ chói mắt. Có thể thấy được lúc Mộ Dung Thần Duệ hạ thủ, không chút nào tỏa ra thương hoa tiếc ngọc!

Khóe môi anh đào từ từ uốn cong, nàng chợt cất giọng nói: “Thay Bổn cung tuyên triệu Hàn Thục phi.”

Bên ngoài tẩm cung ngay lập tức có tiếng cung nữ trong trẻo đáp lại: “Vâng, thưa Nương nương!

Chỉ qua thời gian uống cạn một chén trà, một nữ tử vận cung trang màu xanh lam từng bước mềm mại tiến vào, dáng vẻ không cao ngạo nhưng cũng không câu nịnh khom người hành lễ, “Hoàng hậu nương nương cát tường.”

Lộ Ánh Tịch đứng lên, im lặng không nói, nhìn thẳng nàng.

Hàn Thanh Vận vẻ mặt trầm tĩnh, không trốn tránh ánh mắt quan sát đánh giá của nàng, khuôn mặt thanh tao thoát tục thậm chí còn mang khí chất cao ngạo.

Lộ Ánh Tịch nhìn kĩ nàng ta, trong lòng tán thưởng. Thật ra dung nhan Hàn Thục phi so với Hạ Quý phi càng thêm xuất chúng. Trên người nàng ta vận cung trang màu xanh lam, chỉ là tơ lụa bình thường, làn váy dài vừa vặn che kín mắt cá chân, dưới chân mang một đôi hài thêu cùng màu, trên mặt hài có thêu một đám mây trắng mềm mại nhẹ bay, không hề có trang sức hoa lệ rườm rà, nhưng lại mang rất có cốt cách, phong thái phi phàm.

“Hàn Thục phi, tin rằng ngươi cũng đã biết ở Bạch Lộ cung xảy ra chuyện gì.” Lộ Ánh Tịch nói thẳng vào vấn đề, cũng không định cùng nàng hàn huyên.

“Có nghe phong phanh.” Hàn Thục phi nhàn nhạt trả lời, thân mình mảnh mai đã phòng bị kĩ càng càng ưỡn thẳng.

“Vậy hẳn ngươi cũng biết, người đang bị hiềm nghi lớn nhất chính là ngươi.” Lộ Ánh Tịch lãnh đạm nhắm thẳng vào trọng điểm.

“Hoàng hậu minh giám, Thanh Vận quyết không làm những việc đó.” Sắc mặt Hàn Thanh Vận đột nhiên trở nên lạnh lùng, có chút tức giận mơ hồ.

Lộ Ánh Tịch trong lòng thầm than, một người kiêu ngạo như vậy, ở trong thâm cung nhất định chịu nhiều thiệt thòi.

Thấy nàng không lên tiếng, Hàn Thanh Vận khẽ nhếch môi đỏ mọng, sắc mặt càng thêm kiêu ngạo cứng cỏi, không chịu khuất phục.

“Bản cung tin ngươi.” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng nói.

Hàn Thanh Vận chợt ngẩn ra, ngước nhìn nàng.

“Chuyện này, Bổn cung sẽ làm chủ thay ngươi.” Lộ Ánh Tịch khẽ mỉm cười, “Nhưng mà, tính khí quật cường của ngươi, có đôi lúc cần phải thu lại. Nếu không chọc giận Hoàng thượng, Bản cung cũng không giúp ngươi được.”

Hàn Thanh Vận vẫn ngẩn người, một lúc sâu sắc mặt mới dịu lại, quỳ gối hành lễ nói: “Thanh Vận tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

“Đừng nói những lời khách sáo với Bản cung. Ngươi lui xuống trước đi, không cần quá lo âu.” Lộ Ánh Tịch thu lại nụ cười, hai hàng lông mày nhíu lại hiện vẻ mệt mỏi.

“Không phiền Hoàng hậu nghỉ ngơi, Thanh Vận xin cáo lui.” Hàn Thanh Vận lần nữa cúi chào, toàn thân lui bước ra ngoài.

Lộ Ánh Tịch lần nữa ngồi trước gương, xoa xoa chân mày, thở dài một cái. Từ nhỏ nàng đã nhìn thấu hậu cung đầy rẫy hiểm ác xấu xa, không muốn có cuộc sống ở nơi như thế. Nhưng đó cũng chỉ là nguyện ước, nàng đã định không trốn khỏi số mệnh.

Suy nghĩ miên man hồi lâu, mãi cho đến khi có giọng nói cố ý đè thấp vang lên sau lưng.

“Công chúa.” Là Tình Thấm.

“Nói.” Nàng không quay đầu, mất hứng thú nói.

“Công chúa, long thai của Hạ Quý phi, không thể giữ lại.” Tình Thấm cúi đầu nói.

“Ừm.” Nàng lãnh đạm lên tiếng, đầu lông mày không nhịn được nhíu lại.

“Còn có một việc, nô tỳ nhận được tin tức, Không Huyền Tử thần y đã tiến cung, nhận lệnh giúp Hạ Quý phi an thai.”

Sắc mặt Lộ Ánh Tịch đột nhiên cứng đờ, đứng phắt dậy! Ống tay áo lơ đãng quét qua trâm ngọc trên bàn trang điểm, rơi rớt trên mặt đất. Nhưng nàng lại không có chút cảm giác nào, sợ hãi thất thần.

“Y” đã tới?!

Trong lúc hoảng hốt, mắt ửng đỏ lúc nào nàng không biết, trong đáy lòng nỗi nhớ mong bị che giấu bấy lâu nay bỗng trỗi dậy, ký ức xa xưa trong thoáng chốc tràn về dạt dào.

Bởi vì quá mãnh liệt, nàng có cảm giác mình không thể đứng vững, không thể thở nổi, đau đớn khó chịu xâm chiếm.

-Hết chương 3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.