Giọng nói yếu đuối của Hạ Như Sương phá tan căng thẳng vô hình. Lộ Ánh Tịch hơi rũ mắt, im lặng không nói, bình tĩnh xem thay đổi.
Chỉ nghe Hạ Như Sương nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu tỷ tỷ nói, Không Huyền tử thần y có thể chữa được bệnh của Thần thiếp.”
Hoàng đế đi tới bên cạnh nàng ta, trìu mến ôm bờ vai mảnh mai đang run rẩy của nàng ta, thấp giọng nói: “Ái phi yên tâm, có Trẫm ở đây, nàng nhất định sẽ khỏi bệnh.”
Lộ Ánh Tịch thầm cười nhạo trong lòng. Hắn ở đây thì có lợi ích gì? Hắn thông thạo y thuật sao?
Dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, Hoàng đế bỗng liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Ngay bây giờ, Trẫm hạ lệnh đặc xá Nam Cung Uyên, cho phép y đi lại tự do trong cung, Hoàng hậu thấy thế nào?”
“Tất cả đều nhờ Hoàng thượng làm chủ.Thần thiếp không có ý kiến.” Lộ Ánh Tịch cười duyên, dáng vẻ dịu dàng.
Hoàng đế nhìn chằm chằm hai lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má nàng, đôi mắt trầm tĩnh đột nhiên tối sầm lại. Lúc nàng cười, ngọt ngào vô cùng, ngây thơ trong sáng, không chút nào bố trí phòng vệ. Thế nhưng hắn biết, nàng không phải một nữ tử khờ khạo vô tri. Nàng là nử tử có lực sát thương nhất mà hắn từng gặp qua.
“Hoàng thượng?” Hạ Như Sương lay nhẹ ống tay áo của Hoàng đế, ánh mắt nàng ta mơ màng lo sợ, nhìn nàng ta càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Hoàng đế thu hồi tầm mắt, đôi môi cong lên quyến rũ,giọng nói thấp thoáng ấm áp: “Ái phi chớ vội, để Trẫm cùng ái phi hồi cung.”
Hạ Như Sương ngập ngừng nhìn về phía Nam Cung Uyên trong phòng giam, há miệng muốn nói, nhưng lại bị Hoàng đế dùng tay cắt ngang: “Có lẽ Hoàng hậu còn lời muốn tâm sự riêng với sư phụ của mình. Trẫm và ái phi đi trước.”
Khi cất bước rời đi, Hoàng đế chợt ngoảnh đầu lại, nhìn Lộ Ánh Tịch cười đầy ý vị.
Lộ Ánh Tịch lờ như không thấy, hàng mi dài vẫn rủ xuống, nhưng đáy lòng lại thấy lạnh lẽo. Xem ra dù sư phụ có chữa hết bệnh cho Hạ Như Sương, thì cũng không thể dễ dàng thoát thân.
“Ánh Tịch.” Nam Cung Uyên vốn đang trầm mặc, lúc này mới cất tiếng. Đôi mắt ôn hòa thấp thoáng ý cười, “Ngươi đạt được cảnh giới như thế, thật khiến ta kinh ngạc.”
“Sư phụ?” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn y.
Nam Cung Uyên mỉm cười, dường như y rất thích thú: “Năm tuổi, ngươi bái ta làm sư, đến nay đã được mười ba năm. Tư chất ngươi thông minh, bất luận là võ công hay tài trí, hiếm ai có thể là đối thủ của ngươi. Ngày hôm nay, e rằng ngươi đã gặp phải đối thủ thật sự đầu tiên.”
Lộ Ánh Tịch cũng cười, ánh mắt điềm tĩnh: “Sư phụ tâm sáng như gương, hiểu rõ sự đời. Ánh Tịch không cách nào phủ nhận." Nàng vốn tưởng rằng, nam tử xuất sắc nhất trên thế gian này chỉ có sư phụ. Ai ngờ vẫn còn một người, hơn nữa lại để nàng gặp được.
Nam Cung Uyên dần gạt bỏ ý cười, nghiêm túc nói: “Ánh Tịch, hắn là người thông minh. Đối phó hắn, ngươi không thể dùng kế.”
“Như vậy?” Lộ Ánh Tịch nghi vấn.
“Dụng ‘Tâm’,” Nam Cung Uyên chỉ nói ngắn gọn một câu.
“Dụng tâm?” Lộ Ánh Tịch lẩm nhẩm. Nàng hiểu rõ ngụ ý của sư phụ, nhưng cái giá phải trả quá lớn, nàng không trả nổi. Huống chi, nàng còn phải lấy “Tâm” cho hắn sao?
Bầu không khí trầm lặng, nàng nhìn Nam Cung Uyên chăm chú, hồi lâu sau mới nhẹ giọng: “Sư phụ, tâm của ta từ lâu đã không thể quay lại.”
Nam Cung Uyên không khỏi thở dài một hơi, thần sắc hắn lộ rõ đau xót. Với y mà nói, tâm của nàng là vật trân quý nhất thế gian. Thế nhưng, hắn bất lực, dù muốn cũng không thể.
Hai người im lặng nhìn nhau, buồn phiền tràn ngập trong không khí.
Một tên cai ngục bước vào lao, lặng lẽ tháo xiềng xích cho Nam Cung Uyên.
“Sư phụ, người phải bảo trọng.” Lộ Ánh Tịch dặn dò trước khi đi.
Nàng có thể cảm giác được, ánh mắt hiền hòa nhưng ưu sầu biết nói kia vẫn mãi dõi theo nàng. Nhưng nàng không dám quay đầu lại. Nàng sợ một khi đã quay lại, nàng sẽ mất hết dũng khí để đi tiếp con đường này.
Về đến Phượng Tê cung đã đến lúc dùng bữa tối. Tê Điệp thấy nàng trở lại, lanh lợi bưng thiện hộp màu đỏ có khắc hình phượng hoàng màu vàng lên.
Lộ Ánh Tịch thích đồ ăn chay, khẩu vị thanh đạm. Nàng không để tâm đến việc phô trương mình là Hoàng hậu, cũng chẳng cần cung nữ thử độc trước khi dùng.
Nàng nâng đũa từ từ dùng bữa, Tê Điệp im lặng đứng hầu hạ bên cạnh. Thực ra trước đó nàng đã căn dặn kẻ dưới, truyền thái y trong cung đến chẩn bệnh cho Tê Điệp, nhưng cung nữ này hơi ngoan cố, đã khéo léo từ chối.
“Nương nương, còn chén canh.” Đợi nàng dùng xong, Tê Điệp mang lên một chén sứ tinh tế.
Lộ Ánh Tịch liếc mắt nhìn nàng, cười nói: “Hôm nay vì sao có canh?”
“Hồi bẩm nương nương, là Ngự thiện phòng đưa qua để Nương nương tẩm bồi bổ.” Tê Điệp cung kính đáp, dừng một chút, rồi nói thêm một câu, “Hoàng thượng lo lắng sức khỏe Nương nương suy yếu, nên dặn Ngự thiện phòng chưng riêng.”
Lộ Ánh Tịch yên lặng, nhìn Tê Điệp, khóe miêng cong cười nhạt. Trong chén canh này, có thứ lẽ ra không nên có, vừa ngửi nàng liền biết ngay.
Tê Điệp bị ánh mắt lạnh lẽo bức người của nàng nhìn trân trân đến mất tự nhiên, cúi đầu đăm đăm.
“Tê Điệp.” Lộ Ánh Tịch bỗng gọi tên nàng ta.
“Nương nương?” Tê Điệp cả kinh, vội vàng ngẩng đầu.
Lộ Ánh Tịch nhìn nàng ta chăm chăm, thở dài nói: “Thôi được rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, nương nương.” Tê Điệp nhìn thoáng qua chén canh chưa đụng tới trên bàn, mắt nàng ta có vẻ tiếc nuối.
Lộ Ánh Tịch thấy buồn cười, bưng thẳng chén lên uống hết một hơi. Cuối cùng, nàng chậc lưỡi khen: “Rất ngon.”
Tê Điệp lúc này mới hài lòng thõa dạ mà lui ra, ánh mắt giấu diếm một chút vui mừng.
Lộ Ánh Tịch bắc đắc dĩ lắc đầu, chốc lát sau, cất giọng: “Tình Thấm, vào đây!”
“Nương nương.” Cung tỳ tướng mạo thanh tú bước vào từ đằng sau cánh cửa thiện cư, nhún nhường quỳ gối.
“Điều tra sao rồi? Tê Điệp là người do ai an bài?” Lộ Ánh Tịch hơi nheo mắt, lãnh đạm đảo mắt qua chén sứ trắng sáng như ngọc kia.
“Nô tỳ bất tài, tra không được bất kỳ manh mối gì.” Tình Thấm hơi ngẩng mặt, chân mày lá liễu cau lại, nói tiếp: “Nương nương, người này lai lịch bất minh, trong lòng chất chứa âm mưu, không nên giữ bên người.”
Lộ Ánh Tịch chỉ thản nhiên nói: “Diệt trừ một Tê Điệp, làm sao biết chắc sẽ không có người thứ hai, người thứ ba lại đến?” Ngón tay nàng lơ đãng mà vuốt ve mép chén sứ, nói tiếp: “Tình Thấm, mấy trò hề của nữ nhân trong chốn hậu cung này, chưa đủ để phải sợ hãi. Nhưng chuyện của Hạ thị, hãy bảo Hi vệ theo dõi kỹ càng.” Binh quyền Tây quan, nàng nhất định phải đạt được!
“Vâng, nô tì đã rõ.” Tình Thấm gật đầu, thấy nàng không muốn mở miệng nữa, lặng lẽ đứng lên lui ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch ngồi bất động, âm thầm tập trung suy nghĩ, lòng nàng thoáng run rẩy.
Có người trên nóc điện, vả lại khinh công của người này thuộc hạng thượng thừa.