“Thần?” Trong tăm tối, nàng bất giác lập cập, giọng nàng gọi hắn lạc hẳn đi.
Nhưng nàng không nhận được tiếng đáp lại, chỉ còn nghe tiếng hít thở nặng nề, rối loạn của hắn.
Ngón tay nàng trượt đến cổ tay hắn, lòng bỗng dưng rét lạnh, nhưng tinh thần dần bình ổn trở lại. Hắn mất máu quá nhiều, thể lực lại tiêu hao. Hơn
nữa không khí trong mật đạo khá loãng, nên nhất thời thiếu dưỡng khí gây choáng váng dẫn đến ngất xỉu. Nếu như trong trường hợp bình thường thì
tình huống này cũng không khó giải quyết, nhưng vào hoàn cảnh hiện tại,
con đường phía trước còn khó lường, chỉ sợ hắn không chịu được bao lâu
nữa.
“Thần ơi, tỉnh lại đi!” Nàng vỗ nhẹ lên mặt hắn, cúi đầu gọi lớn: “Chàng hiện tại không thể ngủ, mau tỉnh lại đi mà!”
Hắn không hề phản ứng, lực tay của nàng ngày càng mạnh hơn. Tiếng bạt tai “bôm bốp” giòn tan vang vọng bên tai.
“Ừmmm…”
“Tỉnh rồi sao? Uống thêm một viên thuốc nữa đi.” Lộ Ánh Tịch đổ bình thuốc
ra, lấy một viên nhét vào miệng hắn. Khi nghe thấy âm thanh hắn nuốt
viên thuốc xuống xong, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi nàng đã tát Trẫm hả?” Mộ Dung Thần Duệ tựa lưng vào tường đá, tiếng nói khàn tịt, còn giọng điệu sâu lắng khó phân biệt buồn vui.
Lộ Ánh Tịch không khỏi ngẩn người. Vừa rồi nàng không có tồn tại tâm tư muốn tát hắn. Việc đó đơn thuần là do lo lắng mà thôi.
“Đây là lần thứ hai nàng tát Trẫm đấy.” Mộ Dung Thần Duệ vịn tường đứng lên, hời hợt nói tiếp, “Trong khoảng thời gian này nhất thiết phải tìm được
lối ra, mồi lửa còn có thể thắp sáng không?”
“Chắc là được.” Lộ Ánh Tịch thử đánh lửa. Quả nhiên một đốm lửa nhỏ nhoi lóe sáng, chiếu sáng địa đạo tắc nghẽn.
“Không khí trong địa đạo này không đủ, mồi lửa sẽ tắt ngay thôi.” Mộ Dung Thần Duệ liếc mắt dòm ngọn lửa, sắc mặt ngưng trọng.
Lộ Ánh Tịch đưa mồi lửa tới tay hắn, một mặt nhanh chóng xé vạt áo lót bên trong của chính mình, mặt khác nói: “Hoàng thượng, bây giờ không có kim sang dược, chỉ có thể tạm thời băng bó để cầm máu vậy.”
Mộ Dung Thần Duệ khẽ ừ hử một tiếng, để mặc nàng băng bó.
“Hoàng thượng nói ‘lần thứ hai’ là…” Đôi tay Lộ Ánh Tịch lưu loát quấn băng
cho hắn. Trong đầu nàng lại tự hỏi đã từng tát hắn khi nào.
“Ngày ấy, Trẫm từng hỏi nàng, ‘Nếu như ta hứa, đảm bảo con dân Ô Quốc nàng
bình yên khỏe mạnh, nàng có tin ta hay không?’” Mộ Dung Thần Duệ vô cùng thong dong phun ra nguyên văn câu nói đã hỏi ngày hôm đó.
“Phụt” một tiếng, mồi lửa trong tay hắn đã tắt ngấm.
Bốn bề lại phục hồi màn đen. Lộ Ánh Tịch lần theo cánh tay hắn tìm được bàn tay, nhẹ nhàng cầm nó, lên tiếng nói: “Thần thiếp tin.”
“Cuối cùng nàng cũng tin.” Lời nói Mộ Dung Thần Duệ đầy ẩn ý, nhẹ lòng thở dài một hơi.
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười không thành tiếng. Quả thực, cái ‘cuối cùng’ này không dễ dàng mới đến được.
“Hoàng thượng tin Thần thiếp ư?” Nàng hỏi ngược lại.
“Trẫm đã làm nhiều việc như vậy, nàng vẫn còn hỏi vấn đề vô vị này?” Mộ Dung
Thần Duệ chẳng màng trả lời, nắm tay nàng men theo bức tường mà tiến tới trước.
Bước chân của hắn có chút hư không do sức khỏe xuống dốc. Lộ Ánh Tịch lặng
lẽ vận khí tụ về lòng bàn tay, muốn truyền chân khí cho hắn.
“Dừng tay!” Mộ Dung Thần Duệ quát nhẹ một tiếng, “Nàng đừng quên nàng đang mang thai.”
“Không phải lúc trước Hoàng thượng đã nói ‘Nếu sống, cả nhà cùng sống’ sao?” Lộ Ánh Tịch thu tay lại, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Thần Duệ mỉm cười không mở lời, siết chặt tay nàng tiếp tục dò
đường đi tới. Đúng là hắn đã nói thế, nhưng nếu nhìn chung không còn
cách nào khác, hắn đương nhiên sẽ lựa chọn bảo vệ mạng sống của nàng và
đứa bé.
Lộ Ánh Tịch cũng thở dài thườn thượt, nàng làm sao không lý giải được suy
nghĩ trong lòng hắn được cơ chứ. Thân là một nam nhân, hắn có khí phách
kiêu ngạo của chính hắn. Đó chính là bản thân phải gánh trách nhiệm bảo
vệ phụ nữ và trẻ em.
Chỉ qua chốc lát, Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên dừng bước.
“Làm sao vậy?” Tim Lộ Ánh Tịch đập nhanh, cho rằng hắn lại bị ngất xỉu do thiếu khí.
“Phía trước không có lối đi.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ cực kỳ trầm thấp, nhưng lại làm người ta hoảng sợ.
Lộ Ánh Tịch đưa tay đến trước mặt, quả nhiên sờ trúng lớp tường đất chắn ngang. Ngõ cụt! Mật đạo này lại không có lối ra.
“E rằng cổ nhân không kịp đào xong.” Có lẽ người đó cũng đã chết trong mật đạo này. Sau câu nói kia, Mộ Dung Thần Duệ vẫn chưa lên tiếng, chỉ càng thêm siết chặt tay nàng, như vô tình hay hữu ý truyền đạt năng lượng an ủi.
“Chắc vậy, chúng ta phải quay lại đường cũ ư?” Lộ Ánh Tịch nhíu mày, trong
lòng biết rõ quay lại nhà lao đồng dạng bước vào một con đường chết
khác.
“Mật đạo này đã được đào dài như vậy, có thể đào thêm vài trượng nữa là có
thể thông ra bên ngoài.” Mộ Dung Thần Duệ cố gắng điều hòa hơi thở rối
loạn, trầm ngâm nói: “Chúng ta đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì đến
cùng.”
Lộ Ánh Tịch nghe vậy rút đoản kiếm giắt trong giày, nhưng hơi do dự không
xuống tay. Ai có thể liệu được cuối cùng mật đạo này dài bao nhiêu, nếu
đào thì cần bao nhiêu lâu? Mấy ngày hay lâu hơn nữa…
“Chuyện này không nên chậm trễ. Nàng mau làm đi, chúng ta không còn nhiều thời
gian nữa.” Mộ Dung Thần Duệ thúc giục, nhưng giọng điệu vẫn trầm ổn hùng hồn, “Nàng phải chú ý, chớ dùng quá nhiều nội lực để tránh làm ảnh
hưởng đến bé con.”
“Biết rồi ạ.” Lộ Ánh Tịch đáp lời, bắt đầu đào bức tường đất chắn trước mặt.
Mộ Dung Thần Duệ ngồi bệt trên mặt đất, dần dần cảm thấy mê man. Mồ hôi lạnh thấm ướt trán, tuôn chảy thành dòng.
Lộ Ánh Tịch đào một lát, thấy hắn lặng im không nói, lòng run rẩy, vội vã hỏi: “Hoàng thượng?”
“Trẫm đang nghỉ ngơi thôi. Nàng đừng bận tâm, cứ tập trung đào bới nhanh
lên.” Mộ Dung Thần Duệ ra vẻ không sao, thấp giọng đáp. Hắn nỗ lực khống chế nhịp hô hấp, không cho phép bản thân thở hổn hển.
“Đào thế này quá chậm, nhưng lại không thể dùng chưởng, nếu không sẽ có nguy cơ sụp xuống vì chấn động quá mạnh.” Lộ Ánh Tịch lầm bầm làu bàu một
mình. Thực ra nàng muốn nói cho hắn nghe, tránh tình trạng hắn rơi vào
hôn mê.
Mộ Dung Thần Duệ im lặng lắng nghe, cảm nhận được dụng ý của nàng mà nhếch môi cười.
“Vị tiền bối không biết tên tuổi kia có thể đào ra mật đạo này, cũng không
phải người đơn giản. Theo chiều dài của mật đào này mà nói, chí ít vị
tiền bối kia cũng phải bị nhốt ở đây hơn ba năm.” Lộ Ánh Tịch lải nhải
liên tục, càng nghĩ lại càng cảm thấy vô vọng. Người đó phải đào mất mấy năm, mà nàng lại hòng đào trong vòng nửa khắc là khoét xong con đường
này ư?
Mộ Dung Thần Duệ mắt nhắm mắt mở, thần trí hỗn loạn.
“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch vừa đào vừa lo lắng gọi hắn.
“Sao hả?” Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Mộ Dung Thần Duệ nhất thời tỉnh lại.
“Hoàng thượng vẫn ổn chứ?” Lộ Ánh Tịch lo sợ hỏi.
“Không sao, nàng đừng lo lắng.” Mộ Dung Thần Duệ mở miệng trả lời, giọng vẫn trầm ổn như thường.
“Vậy là tốt rồi.” Lộ Ánh Tịch an tâm đôi chút, càng dồn sức đào tường hơn.
Bụi đất bay tán loạn trong không khí, bám đầy trên mặt nàng, nàng cũng
không rảnh để lau đi.
Mộ Dung Thần Duệ âm thầm hít thở sâu. Sau đó hắn giơ cánh tay lên, để sát
bên miệng. Hắn cắn mạnh một phát, máu lan tràn trong miệng hắn. Sự đau
đớn làm hắn tỉnh táo hơn không ít.
Thời gian trôi qua chừng nửa nén nhang. Lộ Ánh Tịch đã mồ hôi đầm đìa, thấm
ướt lưng áo. Nhưng bức tường chỉ mới bị đào ra thành cái hốc mà thôi.
Mộ Dung Thần Duệ thả lỏng cơ miệng. Cánh tay bị chính hắn cắn đến mức tê
liệt, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được. Đầu dần cảm thấy trì
trệ, hai mi mắt cứ híp vào nhau.
“Ánh Tịch, thôi đi.” Hắn biết bản thân đã không chịu đựng được bao lâu nữa, thấp giọng nói: “Nàng quay lại nhà giam đi.”
Bàn tay cầm đoản kiếm của Lộ Ánh Tịch ngừng giữa không trung, kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng muốn từ bỏ hay sao?”
“Không phải là Trẫm muốn từ bỏ. Nhưng nếu nàng không đi bây giờ, thì e rằng
phải chôn cùng ở đây.” Mộ Dung Thần Duệ mềm yếu tựa lưng vào vách đá,
nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng bình ổn: “Nàng là Công chúa Ô
Quốc, người ở Du Thành sẽ không dám tùy tiện động đến nàng. Nàng cứ về
nhà tù trước, sau đó hãy tìm cơ hội quay lại cứu Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ nhìn hắn. Lời hắn nói rõ ràng là muốn an ủi nàng. Cho
dù nàng có gặp may khi không có binh lính canh ở trong nhà giam, thì
nàng chắc chắn rằng hắn sẽ không kịp chờ nàng nghĩ cách để quay lại cứu
hắn.
“Nếu Trẫm thực sự không tránh khỏi con đường chết tại đây, thì nàng phải làm cho Trẫm một việc.” Ngữ khí của Mộ Dung Thần Duệ nghe rất hào hùng,
không chút sợ hãi.
“Việc gì ạ?” Lộ Ánh Tịch tiếp lời, đôi bàn tay vì căm phẫn mà siết chặt đến độ trắng tái.
“Nàng hãy thay Trẫm về kinh đô Hoàng Triều, đến chùa Pháp Hoa khuyên Tứ hoàng đệ hoàn tục và kế thừa hoàng vị.” Mộ Dung Thần Duệ lại lần nữa hít sâu
một hơi dài, dừng lại nghỉ một lát mới nói tiếp: “Trẫm tin Tứ hoàng đệ.
Nếu bé con trong bụng nàng là con trai, tương lai Tứ hoàng đệ sẽ giúp bé con đăng cơ. Nếu là con gái, giang sơn Hoàng Triều giao cho Tứ hoàng đệ cũng rất tốt.”
Lộ Ánh Tịch trầm mặc nghe, đột nhiên nàng cười xùy một cái.
“Ánh Tịch?” Mộ Dung Thần Duệ không khỏi khó hiểu.
“Đây là Hoàng thượng đang để lại di chúc à?” Lộ Ánh Tịch bỗng chốc phẫn nộ,
hung hăng bùng phát: “Đã là di chúc, thì phải viết trên giấy trắng mực
đen, bên trên phải có dấu Quốc tỷ. Nếu tương lai bé con của Thần thiếp
không được kế thừa hoàng vị, thì biết tìm ai kêu oan?”
Mộ Dung Thần Duệ ngẩn người. Lộ Ánh Tịch không để hắn có cơ hội để nói,
nàng tuôn lời xối xả: “Không biết là ai đã muốn thống nhất thiên hạ?
Không biết là ai đã đồng ý với Thần thiếp sẽ bảo vệ con dân Ô Quốc bình
an? Là ai đã nói sẽ kiên trì đến cùng? Chẳng nhẽ tất cả đều không là gì
sao?”
Mộ Dung Thần Duệ cười khổ, nói: “Làm người phải biết cân nhắc thiệt hơn.
Trong lòng Trẫm, giang sơn dĩ nhiên quan trọng, nhưng người thân còn
quan trọng hơn. Trước đây Trẫm đã không hiểu được điều đó, nhưng giờ đây nguy hiểm trước mắt, Trẫm lại giác ngộ được.”
Lộ Ánh Tịch khóe mắt ẩn nước, nhất thời nghẹn ngào không thốt nên lời.
Đương nhiên nàng không nỡ bỏ bé con trong bụng, thế nhưng nàng càng
không nỡ bỏ rơi hắn. Cũng tới ngày hôm nay, nàng mới giác ngộ được.
“Ánh Tịch, hãy trở lại đó đi. Trẫm vẫn còn có thể chống đỡ thêm một hai canh giờ nữa. Nàng hãy đi nhanh về nhanh.” Mộ Dung Thần Duệ hạ thấp giọng,
vô cùng dịu dàng nói: “Bây giờ Trẫm đem tính mạng mình giao cho nàng. Từ nay về sau nàng đừng bao giờ hỏi Trẫm cái vấn đề có tin tưởng nàng hay
không nữa nhé.”
Giọt nước mắt tràn qua khóe mi Lộ Ánh Tịch, lặng lẽ từ từ lăn xuống gò má
mang theo nỗi buồn vô ngần. “Từ nay về sau?” Hai người họ còn có tương
lai hay sao?
“Ánh Tịch, nếu nàng còn do dự ở đây mãi, thì thời gian Trẫm được cứu sống
lại càng ít.” Mộ Dung Thần Duệ dịu hiền thúc giục nàng.
“Được rồi, Thần thiếp quay trở lại.” Lộ Ánh Tịch nghiến răng thật chặt. Lòng
nàng tự lặp lời thề, nàng nhất định sẽ quay lại cứu hắn!
“Mang theo ngọc ban chỉ[1], khi Tứ hoàng đệ thấy nó, thì tự khắc sẽ hiểu.” Trong bóng tối, Mộ Dung
Thần Duệ tháo xuống chiếc nhẫn trên ngón tay, đưa đến tay nàng.
[1] Ngọc ban chỉ: là chiếc nhẫn lớn làm bằng ngọc, thường được đeo vào ngón cái bên bàn tay phải. Nó có nhiều chức năng khác nhau, như nhà Ân dùng
để phòng ngừa bị thương khi bắn tên, càng về sau thì nó lại thành một
vật trang sức và biểu thị quyền lực.
Khóe mắt Lộ Ánh Tịch đã ầng ậng nước, yên lặng nhận lấy. Chóp mũi nàng cay
sè, lòng trào dâng nỗi đau thắt khôn xiết. Sắc mặt hắn trắng bệch như
vậy, đôi môi tím tái gần như trắng toát. Đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm
nhạy bén giờ đây lại đen tối không có một tia sáng.
Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, đặt ngón tay lên cổ tay hắn, cẩn thận bắt mạch.
“Thế nào? Lộ thần y à, phải chăng Trẫm không có khả năng chống chịu thêm hai canh giờ nữa ư?” Mộ Dung Thần Duệ khẽ nhếch môi cười, nụ cười lại dịu
dàng vô ngần. Hắn rút lại cánh tay trái bị nàng nắm, lấy cánh tay phải
phủ lên trên. Hắn muốn dùng ống tay áo che vết thương bị chính hắn cắn,
sâu đến tận xương.
“Đúng vậy.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, nàng tháo một túi vải đeo bên hông xuống,
nhét vào lòng bàn tay của hắn, “Hãy giữ túi thuốc này, khi đến thời khắc quan trọng, biết đâu có thể có tác dụng.”
“Ừ.” Mộ Dung Thần Duệ mỉm cười nhìn nàng, lại trêu chọc: “Nếu nàng không đi
ngay, Trẫm ngay cả một canh giờ cũng không có nữa là.”
Đáy mắt Lộ Ánh Tịch đã ửng nước, chỉ chực chờ tuôn trào. Nàng quyết không
nháy mắt, đột nhiên quay người bước đi. Nàng một mực bước về phía trước, quyết không quay đầu nhìn hắn.
“Ánh Tịch, hãy nhớ. Đối với nàng, Trẫm rất thật lòng.” Một câu nói nhẹ hẫng, lơ lửng trong mật đạo u ám này.
Cuối cùng, nàng không thể nín nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên má, trái tim như bị dao cứa nát.
Nhưng nàng không dừng lại, vẫn tiếp tục bước nhanh về phía trước. Nàng không
quay đầu lại. Nàng thật sự không dám quay đầu lại. Nàng sợ rằng một khi
dừng lại sẽ không có dũng khí bước tiếp.
Hắn đã giao tính mạng của hắn cho nàng. Nàng phải lý trí, phải nghĩ được thượng sách quay lại cứu hắn nội trong một canh giờ.