Phượng Tê Thần Cung

Chương 37: Q.2 - Chương 37: Sóng ngầm




Nam Cung Uyên đã rời hoàng cung được hai ngày thì đến ngày bảy tháng bảy.

Lộ Ánh Tịch thức dậy sớm hơn mọi khi, trong lòng phập phồng bất an không rõ nguyên do, mí mắt giật giật liên tục, một loại cảm giác báo hiệu điềm xấu lan tràn từ đáy lòng.

Nàng ngẩn ngơ nhớ lại ngày này năm mười một tuổi, sư phụ đã kể nàng nghe câu chuyện về Ngưu Lang và Chức Nữ. Sư phụ nhìn bầu trời đêm đầy sao, đọc một bài thơ. Lúc đó nàng chỉ nghe thấy câu chữ bay bổng, vô cùng êm tai, nhưng lại không hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó.

“Nhu tình như nước,

Hẹn đẹp như mơ,

Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều!”

Giờ đây nhớ lại, nàng mới lờ mờ nhớ rằng khi đó sư phụ không có đọc nửa sau bài thơ.

“Tình này nếu mãi dài lâu,

Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau?”[1]

[1] Đây là bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quan. Phiên âm bài thơ:

Tiêm vân lộng xảo,

Phi tinh truyền hận,

Ngân Hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,

Tiện thắng khước nhân gian vô số.

Nhu tình tự thủy,

Giai kỳ như mộng,

Nhẫn cố thước kiều quy lộ!

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?

Cho tới hôm nay nàng vẫn không biết, sư phụ có quá khứ ra sao, cũng không rõ những năm đó sư phụ đã đối đãi với nàng như thế nào. Tình cảm giữa nàng và y mông lung mờ ảo, tựa như tình yêu lại như không yêu. Nàng vốn tin chắc trên thế gian này sẽ không có bất kỳ nam tử nào ưu tú xuất sắc hơn sư phụ được. Nhưng hiện tại nàng đã dao động, thậm chí còn thầm cảm thấy hổ thẹn vì cảm giác phản bội mơ hồ.

“Ánh Tịch.” Hoàng đế gọi, đột ngột cắt đứt dòng hồi ức buồn man mác của nàng.

“Hoàng thượng muốn lâm triều sao?” Nàng ngồi trước bàn trang điểm, quay đầu nhìn hắn.

“Ừ.” Hoàng đế đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, một thân áo bào sáng chói càng tôn thêm khuôn mặt anh tuấn cao quý, “Yến tiệc đêm nay, nàng tự mình chuẩn bị.”

Nàng gật đầu, đứng dậy tiễn hắn đến cửa tẩm cung.

Bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của Hoàng đế dần xa khuất, nhưng vẫn còn nghe tiếng ngâm nga:

“Ngân hà xanh lại nông, ngăn trở xa thế hử?

Nhởn nhơ một dòng nước, cách biệt không ra lời.”[2]

[2] Đây là 2 câu thơ trong bài thơ vô danh trong Cổ thi thập cửu thủ (古詩十九首 - Mười chín bài cổ thi - vô danh), nói về câu chuyện Ngưu Lang và Chức Nữ:

Điều điều Khiên Ngưu tinh, kiểu kiểu Hà Hán nữ.

Tiêm tiêm trạc tổ thủ, trát trát lộng kỵ trữ.

Chung nhật bất thành chương, khấp thế linh như vũ.

Hà Hán thanh thả thiển, tương khứ phục ki hứa?

Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ.”

Nàng nhìn hoài về phía góc áo bào vàng rực dần biến mất sau cánh cửa. Nàng bất giác nhớ đến lần hắn nói “Không được yêu”. Mà giờ lại nghĩ đến đêm qua, rốt cuộc hắn không chiếm giữ nàng. Nàng biết rất rõ, không phải do tài hùng biện của nàng cao siêu, mà là hắn có kiêu ngạo của chính hắn.

Nàng phát hiện dường như bản thân càng ngày càng hiểu hắn, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt khẽ động cũng có thể thấu hiểu.

Nếu như không phải thân phận đối lập, nếu như không có quá khứ đã qua, nàng sẽ yêu hắn sao? Phòng tuyến của nàng hình như chỉ còn lại việc nhất quyết giữ lại thân thể. Cái ý nghĩ trong đầu này khiến nàng cảm thấy sợ hãi không gì sánh được.

Nàng khẽ lắc đầu, vứt bỏ toàn bộ tạp niệm hỗn độn, đứng dậy sai người chuẩn bị yến hội đêm nay.

Vào đêm thất tịch, chiếu theo cung quy, các cung tần mỹ nữ trong cung sẽ cùng nhau tụ hợp. Cái yến tiệc này, trên danh nghĩ là cúng bái hai vị Ngưu Lang Chức Nữ, nhưng thật ra là thời cơ tốt để tranh giành ưu ái của Hoàng đế.

***

Không khí tươi mát cuối thu, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, một tòa lầu gắn cẩm thạch đầy màu sắc nằm ven bờ hồ, dưới ánh nắng lấp lánh càng thêm xa hoa rực rỡ.

Lộ Ánh Tịch nhàn rỗi thảnh thơi, liền thong thả qua đây ngắm cảnh. Nàng bước từng bước lên chiếc cầu thang nghiêng nghiêng bằng trúc, lên tầng hai. Nàng dựa người bên thành lan can, đưa mắt nhìn về nơi xa.

Bên bờ hồ bên kia, có một bóng dáng đang đi về hướng lầu các bên này. Môi nàng mỉm cười, xem ra người nọ là tới tìm gặp nàng.

Sau một lúc, có tiếng bước chân lộp bộp nện lên chiếc cầu thang gỗ.

“Hoàng hậu phượng an.” Tiếng thỉnh an cứng cỏi, vừa nghe là đã biết là ai.

“Phạm hiệp sĩ, dạo này khỏe chứ?” Lộ Ánh Tịch chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhìn hắn.

“Khỏe.” Phạm Thống liếc nàng một cái, cứng nhắc trả lời. Hắn không hiểu vì sao mỗi lần gặp nàng, nàng đều bày bộ dạng tươi cười hớn hở này? Có thật là do sống quá vui vẻ?

“Phạm hiệp sĩ tới tìm ta?” Xung quanh yên tĩnh không người, Lộ Ánh Tịch không cần thể hiện dáng vẻ cao ngạo của Hoàng hậu, nhàn hạ hỏi.

“Vâng.” Phạm Thống tiết kiệm lời nói như vàng bạc, lời ít mà ý nhiều: “Chiến dịch Bái Loan, cần thuốc phòng ngừa chướng khí.”

Lộ Ánh Tịch à một tiếng, cũng không thèm truy hỏi tiếp.

Phạm Thống trợn trừng mắt, cao giọng nghiêm nghị nói: “Xin Hoàng hậu vui lòng ban tặng!”

“Ban tặng cái gì?” Lộ Ánh Tịch làm điệu bộ mù mờ không hiểu, thắc mắc hỏi lại.

“Thuốc đề phòng chướng khí!” Phạm Thống nhắc lại từng từ, trong mắt bắn ra tia sáng tức giận.

“Không có.” Lộ Ánh Tịch còn xòe hai tay, ung dung nói.

“Hoàng hậu am hiểu y thuật, chắc hẳn biết bào chế phương thuốc.” Phạm Thống dằn lòng nuốt giận vào trong, chắp tay cung kính nói.

“Không biết.” Lộ Ánh Tịch hết sức thẳng thắn mà đáp, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười. Tại thâm cung đầy rẫy cạm bẫy này, chỉ có ở cùng với người chính trực ngay thẳng này, nàng mới tự nhiên thoải mái nhất.

“Thực sự không biết?” Phạm Thống cau mày lưỡi kiếm, bán tín bán nghi nhìn nàng chăm chăm. Nếu nàng làm không được, sao Hoàng thượng bảo hắn ta đến xin phương thuốc?

“Nói cho ngươi một bí mật.” Bộ mặt Lộ Ánh Tịch lộ ra vẻ thần bí, nghiêng người về phía hắn ta, hạ giọng nói nhỏ: “Thực ra, ta từ nhỏ theo sư phụ học về độc thuật, chứ không phải y thuật. Hay nói chính xác là, sở trường của ta là sử dụng độc dược, không rành chữa bệnh.”

Vừa nói dứt lời, nàng bất thình lình đưa tay đến trước mặt hắn ta.

Phạm Thống kinh ngạc nhảy dựng lên, lùi về sau hai bước, nổi cáu hỏi: “Ngươi hạ độc với ta?”

Lộ Ánh Tịch thu tay lại, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Phạm hiệp sĩ, ngươi cả gan dám vu khống Bản cung?”

Phạm Thống trên trán nổi gân xanh, thêm nữa bị lời của nàng làm cho á khẩu, không mở miệng trả lời được. Nàng đang đùa giỡn hắn ta?

Lộ Ánh Tịch đang nhẫn nhịn không vì quá buồn cười mà cười ra tiếng. Tâm trạng lo lắng lúc sáng sớm lúc này đã tiêu tan không còn dấu vết. Thật ra nàng có một tật xấu ăn sâu vào máu, đó là lấy trêu đùa người khác làm thú vui.

Phạm Thống hầm hừ, bực tức trừng mắt liếc nàng, nhưng chỉ ôm hận trong lòng mà không dám nói gì. Nữ tử như thế này lại có thể là Hoàng hậu của một nước!

“Phạm hiệp sĩ, trên đời này không có miếng bánh nào tự dưng rớt xuống, ngươi muốn Bản cung giao phương thuốc, thì hãy đáp ứng Bản cung một điều kiện.” Lộ Ánh Tịch vẫn thong dong nhìn hắn ta, nụ cười tươi rói trên môi vẫn không đổi.

“Điều kiện gì?” Sắc mặt Phạm Thống tối sầm, phát cáu nói: “Bảo vệ Hoàng hậu chu toàn còn chưa đủ?”

“Đừng sợ, Bản cung không có yêu cầu vô lý, chỉ là muốn nghe chuyện cũ của một người.” Lộ Ánh Tịch thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói.

“Chuyện cũ của ai?” Đôi mày lưỡi kiếm của Phạm Thống khẽ cau lại lần thứ hai.

“Chuyện cũ của ngươi.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng chầm chậm nói nhưng rất rõ ràng.

“Vì sao?” Hai hàng lông mày Phạm Thống càng nhíu chặt thành một đường thẳng, trong lòng khó hiểu lại hoài nghi. Nàng luôn tinh quái như thế, không phải là lại muốn lừa gạt hắn ta?

“Hôm nay là ngày hội Thất tịch, Bản cung thích nghe kể chuyện xưa, chỉ đơn giản như vậy. Đương nhiên, ngươi có thể không đồng ý, có điều là phương thuốc cũng không có nốt.” Lộ Ánh Tịch lời nói nhàn tản, nhưng rõ ràng là có ý đe dọa.

Phạm Thống than một tiếng đầy buồn bực, cực kỳ khó chịu, không vui.

“Không muốn nói? Vậy không cần miễn cưỡng.” Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười cười, làm bộ muốn rời đi.

“Phạm mỗ còn có lệnh vua phải làm, Hoàng thượng đang chờ Phạm mỗ đến phục mệnh. Để hôm khác sẽ kể, coi như Phạm mỗ nợ câu chuyện này.” Phạm Thống mấy máy môi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng ẩn chứa chút ảo não. Không phải là hắn ta đã quá dễ dàng thỏa hiệp chứ? Quá khứ của hắn ta cũng chẳng vui vẻ rực rỡ gì. Nói cho nàng nghe, chỉ sợ lại dọa nàng sợ.

“Được, hẹn ngày khác.” Lộ Ánh Tịch cũng không làm khó hắn, mỉm cười nói: “Bản cung lập tức về cung để kê đơn thuốc, sau nửa canh giờ nữa ngươi hãy đến lấy.”

“Đa tạ Hoàng hậu.” Phạm Thống cúi người thi lễ, rồi cất bước rời đi.

Bộ dạng cất bước của hắn ta như cơn gió lớn, nhanh nhẹn sang sảng, như cá tính không hay vòng vo của hắn ta.

Lộ Ánh Tịch trong mắt ngập ý cười vui vẻ, lòng không còn chút lo lắng chộn rộn. Trong đau khổ cũng có niềm vui, đại khái tâm trạng nàng hiện giờ như thế. Hai ngày gần đây, Hi vệ không truyền về tin tức của sư phụ, lo âu trong lòng nàng càng dày đặc, giống như có chuyện đại sự nào đó sắp sửa xảy ra.

***

Hôm nay Hoàng đế hạ triều sớm, khi quay lại Thần cung thần sắc hơi kỳ quái.

“Hoàng thượng mệt sao?” Lộ Ánh Tịch dâng một chén trà xanh, dịu dàng hỏi.

Hoàng đế nhận lấy, nắm trong tay cả buổi vẫn không uống.

“Ánh Tịch, tối nay là đêm thất tịch.” Hắn bỗng nhiên nói, đôi mắt sóng sánh ánh trầm tối.

“Vâng. Đêm nay hàng vạn vì sao tinh tú trong dãy ngân hà tỏa sáng, dẫn đường cho Chức Nữ gặp Ngưu Lang.” Nàng nhỏ nhẹ tiếp lời, lòng hơi không hiểu. Chỉ là đêm thất tịch mà thôi, vì sao hắn lại u sầu?

“Trong triều có người can gián, nói rằng Trẫm đã đăng cơ nhiều năm, đến nay vẫn chưa có hoàng tử, phải làm hoàng cung sung túc tràn đầy.” Ánh mắt Hoàng đế thâm sâu như hố băng, không chút vui mừng.

“Vậy nên muốn nhân lễ hội hôm nay dâng lên mỹ nhân?” Nàng nhàn nhạt cười, nhìn thẳng vào hắn. Không thể phủ nhận, hắn quả thực là bậc quân vương không quá ham mê nữ sắc. Nghe đồn vua Long Triêu, hậu cung ba ngàn, là đúng ba ngàn mỹ nữ thực sự. Ngay cả Phụ hoàng của nàng, cũng có mười bốn phi tần, phía dưới còn có gần trăm quý nhân.

Hoàng đế gật đầu, mở mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: “Trẫm cực ghét hậu cung phân tranh, càng chán ghét vì việc sinh con nối dõi mà buộc phải…” Hắn ngừng lại, không nói gì thêm nữa. Hắn đã vì mục tiêu củng cố giang sơn mà phải lấy ba phi cùng một hậu. Lẽ nào sau này vì muốn kéo dài huyết thống Hoàng tộc mà phải thắm thiết thân mật với những nữ tử xa lạ? Không ai hiểu rõ hơn hắn cái cảm giác hốt hoảng khi vào ban đêm đột nhiên tỉnh giấc, lại nhìn thấy một dung nhan không quen của người ngủ cùng giường kia.

“Vậy trước tiên nên trì hoãn cái kiến nghị này?” Lộ Ánh Tịch hiền dịu đề nghị. Nàng cũng ghét hậu cung phân tranh, lại càng ghét việc chia xẻ phu quân với người khác. Nàng cam chịu số phận, nhưng không chấp nhận số mệnh cả cuộc đời vẫn thế. Tương lai, nếu như nàng may mắn đạt được tự do, nàng sẽ theo đuổi cuộc sống mà bản thân thật sự muốn sống. Nghĩ đến đó, trái lại Mộ Dung Thần Duệ suốt đời đều chạy không thoát số mệnh Đế vương.

“Tùy nàng, nàng tìm cách thay Trẫm khéo léo từ chối.” Hoàng đế nhếch mày dò xét nàng, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt đã nguôi ngoai nhiều.

“Để Thần thiếp ra mặt?” Lộ Ánh Tịch không nén nổi sửng sốt. Cái này chẳng khác nào hại nàng? Các triều thần và cung tần chắc chắn sẽ cho rằng nàng không khoan dung độ lượng, muốn độc bá sủng ái của quân vương.

“Hoàng hậu túc trí đa mưu, cái này chỉ là việc cỏn con, nhất định sẽ không làm khó được Hoàng hậu.” Bờ môi Hoàng thượng càng giương cao, nụ cười có chút xấu xa gian xảo.

“Thần thiếp sợ rằng không gánh nổi trọng trách, mong Hoàng thượng nghĩ lại.” Lộ Ánh Tịch nhíu mày, âm thầm liếc hắn. Hắn muốn nàng gây thù chuốc oán thay hắn? Chiêu này có thể nói là giết người vô hình.

“Cần chi suy nghĩ nghiêm trọng thế. Cho dù có người bất mãn, Trẫm sẽ là chỗ dựa cho nàng, sao phải sợ?” Hoàng đế cười nhìn nàng, lúc này mới có nhã hứng thưởng thức trà, khoan thai nâng chén trà hớp một ngụm.

Lộ Ánh Tịch không còn lời để nói, tay trái ở sau lưng nắm thành quả đấm, thực muốn cho hắn một chưởng ngay chỗ bị thương trên ngực. Chỉ vì nàng đã sử dụng kế để đưa sư phụ đi, hắn dường như luôn canh cánh trong lòng? Đáng ghét! Đáng ghét!

Ánh mắt Hoàng đế phát sáng, đặt chén trà xuống, cầm cổ tay nàng kéo lại gần, sau đó nhẹ nhàng đem tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn.

“Giận Trẫm sao?” Hắn vừa cười vừa nói, lông mày giãn ra, trong đôi mắt như có ánh sáng chói mắt phá bỏ lớp sương mù dày đặc khi nãy, mê hoặc nhân tâm.

“Trẫm thích bộ dạng này của nàng, như giận dỗi, lại như e thẹn buồn bực, đặc biệt phong tình.” Nụ cười hắn ôn hòa, như ánh mặt trời ấm áp, lại hơi trêu ghẹo, “Nếu nàng cứ như thế này, trái tim của Trẫm sợ rằng không giữ lại được nữa.”

“Trái tim của Hoàng thượng, thì vẫn ở sâu trong lồng ngực Hoàng thượng, không có mảy may nguy hiểm.” Nàng nổi cáu, ra sức rút tay ra, mang tai cũng không khống chế được ửng đỏ cả lên. Nàng không sợ đao gươm trước mắt hay đâm lén sau lưng, nhưng lại sợ nhất loại ve vãn nhu tình mật ngọt này, không có cách nào chống đỡ.

Hắn thả nàng ra, nhưng thuận đà lướt đến thắt lưng thon nhỏ của nàng, nghịch đùa nói: “Chỗ này là nhược điểm của nàng?” Lời nói còn chưa dứt, hai ngón tay véo nhẹ một cái giữa vòng eo của nàng.

Nàng giật mình, lập tức cảm thấy nhột, liền nghiêng người né tránh, khóe miệng cong cong, gò má lộ lúm đồng tiền chúm chím.

“Hoàng thượng chơi ăn gian.” Nàng nói một lời hai tầng nghĩa, không cam lòng nói tiếp: “Nạp đầy hậu cung là một chuyện tốt, chi bằng Hoàng thượng an hưởng diễm phúc đi.”

“Nếu Trẫm diễm phúc vô biên, Hoàng hậu không ghen chút nào sao? Thật khiến lòng Trẫm tê tái.” Hoàng đế cười tươi, cười đến độ không ngừng lại được.

“Từ xưa đến nay, hậu cung là để nhận ân huệ của quân vương, sao Thần thiếp phải ghen?” Nàng phản bác hỏi ngược lại, nhếch cao cằm, hiên ngang nhìn hắn. Nếu nàng không yêu hắn, tất nhiên sẽ không chú ý đến. Nếu nàng yêu hắn…

Nàng không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ cố ý kèn cựa hơn thua với hắn, đôi mắt sáng trong trợn tròn, ngang tàng nhìn về phía hắn.

“Mạnh miệng.” Hoàng đế cười nhẹ, như đang cưng chiều đứa bé ngỗ ngược.

Nàng mở miệng định phản pháo, cuối cùng lại quyết định ngậm miệng không nói năng. Dù sao hắn cũng có khả năng nhìn thấu nàng, nàng cần gì phải nói những lời dư thừa. Trong cuộc đấu giằng co tình cảm này, phải chăng nàng đích thực không phải là đối thủ của hắn?

“Trẫm chờ ‘một ngày kia’, một ngày mà nàng cam tâm tình nguyện mở rộng lòng mình với Trẫm.” Hoàng đế giọng điệu chầm chậm thực lòng, ánh mắt sáng trưng, không hề chớp mắt. Từ khi biết nàng đến nay, hắn chưa bao giờ chứng kiến nàng nổi giận vì việc hậu cung tranh đấu, chỉ phẫn nộ vì đại cục và người nàng quan tâm. Bụng dạ nàng không hẹp hòi, mà đối với người yêu mến lại cực kỳ trọng tình nghĩa, không tiếc thứ gì để bảo vệ. Nam tử được nàng yêu thương, chắc hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc. Hắn thật sự cảm thấy vô cùng chờ mong.

Cảm nhận được ánh mắt săm soi khóa chặt nàng, Lộ Ánh Tịch không được tự nhiên, bối rối khó chịu, suy nghĩ một chút, dứt khoát lách người đi vào phòng trong. Ngày hôm nay còn rất dài, ở chung như vậy rất nguy hiểm. Nàng vẫn nên chuyên tâm suy xét làm cách nào ứng phó với chuyện tối nay, không muốn bị hắn quấy nhiễu tâm tư.

Nàng đi qua bức rèm che, những viên trân châu nhẹ nhàng lắc lư, va vào nhau vang lên những tiếng kêu leng keng giòn tan.

Hoàng đế không gọi nàng lại, ánh mắt cũng không dời đi, sâu sắc lại thêm hào quang cháy bỏng. Hắn chắc chắn nàng sẽ yêu hắn, yêu đến độ quên sạch mối tình ngây ngô thời niên thiếu khi xưa! Đến lúc đó, hắn mới có thể giết chết Nam Cung Uyên. Người này nhất định phải tận diệt. Vì hắn mới nhận được mật báo, thế lực sau lưng Nam Cung Uyên hùng mạnh khủng khiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.