Các cung nhân nhẹ nhàng lui xuống, đóng cửa tẩm cung lại.
Hoàng đế theo lời nàng ngồi vững vàng trên giường, nhưng vẻ mặt lại uể oải khác thường, chậm rãi nói: “Tại sao Hoàng hậu không cân nhắc một cách khác?”
Hoàng đế nhếch khóe môi, nụ cười đầy ẩn ý.
Hoàng đế bỗng nhiên dịch người sang, cầm tay nàng, đùa giỡn cười nói: “Hoàng hậu, trẫm thích phương pháp khác.”
Vẻ mặt hoàng đế chợt trầm xuống, không vui nói: “Trẫm cũng không phải là đang nói giỡn.”
Nói xong, nàng xoay người xuống giường, muốn nhanh chóng rời đi. Hắn có phần khinh người quá đáng, cho dù nàng không phải là xuất phát từ tấm lòng chân thành, nhưng cũng là giúp hắn. Vậy mà hắn lại muốn hại nàng mới cam lòng?
Nàng quay người lại, lãnh đạm nhìn hắn: “Hoàng thượng có gì căn dặn?”
Đáy mắt Lộ Ánh Tịch hiện lên một chút mỉa mai. Nàng quả thật muốn đem kim bài miễn tử đưa cho sư phụ, nhưng cái này không có nghĩa là nàng sẽ không biết phân nặng nhẹ.
“Rất tốt.” Hoàng đế gật đầu, chậm rãi thu lại vẻ mặt lạnh lùng, hắng giọng cười khẽ: “Hoàng hậu vẫn không bị dụ dỗ mê hoặc, trái tim vẫn sáng suốt y nguyên. Hiếm thấy, thật hiếm thấy.”
“Lại đây.” Hoàng đế ngoắc tay với nàng, thần sắc đã trở nên dịu dàng như trước.
“Ánh Tịch.” Hắn đột nhiên kêu tên nàng, giọng nói trầm ấm mà dịu dàng: “Nàng có biết, nhược điểm lớn nhất của nàng là gì không?”
“Mỗi người đều có nhược điểm, nhưng có những người dù bị đâm trúng chỗ mềm yếu, vẫn có thể cười nói vui vẻ như trước, tuyệt đối sẽ không để người khác phát hiện ra.” Hoàng đế như xúc động mà bày tỏ, như vừa thương xót lại vừa trìu mến, thở dài nói: “Đạo hạnh của nàng còn thấp lắm.”
Hoàng đế lại than nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Trẫm nhắc nhở nàng một lần nữa, hàn độc tổn hại sức khỏe, có lẽ so với những gì nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Đừng làm những chuyện khiến bản thân hối hận.”
Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, lắc đầu khẽ cười: “Trẫm khẳng định, sau này nàng sẽ hối hận.”
“Trẫm thay đổi chủ ý. Dư độc này không giải cũng được.” Hoàng đế ý cười nồng đậm, mang theo chút kiêu ngạo ngông cuồng nói: “Trẫm muốn sẽ có một ngày nàng can tâm tình nguyện, vì Trẫm làm tất cả.”
Đôi mắt hoàng đế trong vắt, sắc bén như gươm, lại tiếp tục nói: “Nàng vì Nam Cung Uyên mà đòi lấy kim bài miễn tử, ngoài xuất phát từ ‘tình cảm’ thầy trò còn có...” Hắn cố tình nhấn mạnh chữ “tình cảm”, dừng một chút lại nói: “Tất nhiên cũng có tính toán cho chính mình. Đã hy sinh mà còn tính toán như vậy, nếu là Trẫm, Trẫm sẽ không cần.”
“Cái Trẫm muốn, là thứ hoàn toàn thuần túy, không lẫn một chút tạp chất.” Hoàng đế nói đến đây thì không nói gì thêm nữa, mà lại xoáy sang chuyện khác: “Chuyện hàn độc cỏn con này, Trẫm còn không để tâm. Chi bằng Hoàng hậu hãy dồn hết tâm trí vào việc nghiên cứu vu cổ.”
Hoàng đế liếc nàng một cái, ranh mãnh cười nói: “Giờ mới phát hiện Trẫm rất tốt sao?” Không đợi nàng đáp lại, hắn liền chuyển sang chuyện khác, nghiêm mặt nói, “Thuốc dẫn của thuốc giải cổ độc, nội trong ba ngày Trẫm sẽ có.”
Im lặng một lúc, hắn ung dung nói: “Từ lúc Trẫm nhiễm phong hàn, nhiệt độ cơ thể nhất định sẽ đột ngột hạ thấp. Đêm lạnh khó chịu, đêm nay Hoàng hậu hãy ở lại Thần Cung đi.”
Nàng lộ ra nụ cười tủm tỉm, trong đôi mắt lại xẹt qua chút gian xảo.