Đến khi xe kiệu dừng lại, Lộ Ánh Tịch mới thấy rõ hàng chữ to màu vàng trên biển bài lầu các… Tàng Thư Các[1]. Có người nói, đây là nơi hoàng đế yêu thích nhất, ngoại trừ người hầu thân cận tới quét dọn định kỳ, thì không ai được phép đến đây.
Lộ Ánh Tịch chầm chậm bước xuống, phất tay ý bảo thái giám khiêng kiệu rời đi, để lại nàng và Phạm Thống đang đứng lặng với nhau.
Ánh mắt Phạm Thống sáng ngời, nhìn nàng chăm chú, giọng điệu trầm trầm vang lên: “Phạm mỗ nghe nói, Hoàng hậu có một chiếc nhẫn bạc.”
Phạm Thống cau mày, vào thẳng vấn đề: “Vì đại cục, mong Hoàng hậu rộng lòng, giao chiếc nhẫn đó ra.”
Thấy nàng cười tươi rạng rỡ, Phạm Thống phát cáu, đanh giọng: “Hoàng thượng chỉ vì xã tắc yên ổn, cớ sao Hoàng hậu lại ích kỷ giữ khư khư chiếc nhẫn đó?”
Nếu hoàng đế ỷ mạnh gây sức ép, có lẽ Hàn Thị không dám từ chối, nhưng từ đó trở đi, chắc chắn họ sẽ không thật lòng thật dạ ủng hộ hắn nữa. Còn nếu nàng tự đứng ra hồi báo ân huệ, kết quả cũng tương tự như vậy. Mai sau nếu nàng thất thế, Hàn gia nhất định sẽ giậu đổ bìm leo, tàn nhẫn vùi dập nàng để hả giận.
Lộ Ánh Tịch thôi cười, bình thản nói: “Phạm hiệp sĩ, nếu Bản cung không giao nhẫn ra, ngươi sẽ làm thế nào?”
Lộ Ánh Tịch trầm ngâm, đôi mắt nàng trong vắt, lòng sáng như gương. Giả sử nàng thua, nàng phải giao ngay chiếc nhẫn ra cho hắn. Ván cược này, không có lợi gì với nàng. Nhưng nàng coi trọng nhân tài như Phạm Thống, nàng muốn hắn tâm phục khẩu phục.
“Hoàng hậu muốn cược thế nào?” Phạm Thống tràn đầy tự tin, như thể đã tính trước mọi việc.
Phạm Thống do dự, ngập ngừng nói: “Nếu hai người đều chịu được, thì thế nào?”
Phạm Thống khinh thường, vốn muốn bác bỏ, nhưng chợt nhớ đến lời nhắc nhở của hoàng đế, hắn nghiến răng, gật đầu: “Hoàng hậu đã tự tin như vậy, Phạm mỗ từ chối là bất kính. Xin Hoàng hậu xuất chưởng trước.” Nói xong, hắn nhắm mắt, đứng ưỡn ngực, dồn khí xuống đan điền, vận chân khí bảo vệ toàn thân.
“Phạm hiệp sĩ, chuẩn bị xong chưa?” Nàng cười nhẹ hỏi, ngầm vận nội công, dồn sức mạnh vào tay phải.
Lộ Ánh Tịch xoay nhẹ tay, lòng bàn tay tụ khí mạnh như bão táp, kích chưởng thẳng về phía hắn!
Ánh mắt Lộ Ánh Tịch cương quyết, không thu tay về, ngược lại còn tăng thêm sức, bỗng đánh mạnh vào ngực trái của hắn!
“Phụt...” Phạm Thống phun một ngụm máu tươi, cả người rung động. Dù đã nỗ lực chống chế, vẫn lảo đảo nhích một bước nhỏ.
Đan dược kia vừa vào miệng đã tan ngay, Phạm Thống không kịp nhổ ra, chỉ biết phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng.
Phạm Thống vận khí điều tức, chốc lát sau, cảm giác kinh mạch đã được đả thông, hắn mới dám kết luận viên thuốc lúc nãy không phải thuốc độc.
Phạm Thống giơ tay áo lau vệt máu trên khoé miệng, còn chút ít khí hư, nhưng đánh cược đã định, hắn đương nhiên phải gắng sức đến cùng.
“Không cần cược nữa.” Cửa lầu các vọng đến âm thanh nho nhỏ, một bóng người vận áo bào sáng lấp lánh thong dong bước tới, diện mạo người đó anh tuấn sáng sủa, nụ cười tao nhã, vừa đi vừa nói, “Tiểu Phạm, tuy ngươi giỏi võ công, nhưng đáng tiếc tính cách quá ngay thẳng.”
“Hoàng thượng.” Phạm Thống xấu hổ cúi đầu, lúng túng nói, “Phạm mỗ đã phụ lòng nhờ cậy của Hoàng thượng.”
Phạm Thống lườm Lộ Ánh Tịch, lẳng lặng xoay người rời khỏi.
“Hoàng hậu rất giỏi dùng thủ đoạn.” Hoàng đế như khen lại như than thở, cười liếc nàng.
“Chiếc nhẫn đó, Hoàng hậu không thể đưa Trẫm được sao?” Giọng điệu hoàng đế dịu dàng, pha đầy dụ dỗ.
Hoàng đế nhếch miệng, cười ấm áp: “Hoàng hậu nói vậy, nghe cứ như Trẫm đang ép buộc nàng. Nếu đã thế, Trẫm và Hoàng hậu cùng cược một ván.”