"Thiếu gia." một hắc y nhân cung kính chào một nam nhân ngồi ghế đưa lưng về phía hắn.
"Đã có tin tức ?" giọng nói trầm thấp vang lên, làm hắc y nhân không khỏi rùng mình.
"Xin thiếu gia trách phạt, chúng thuộc hạ đã mất dấu phu nhân." hắc y nhân quỳ xuống.
"Thiếu gia." ngoài cửa phòng vang lên tiếng gọi, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Ngươi lui xuống đi, không nên vọng động để bà ta phát hiện. Không cần theo dõi bà ta nữa. Bảo về tốt tiểu thư là được." nam nhân phất tay cho hắc y nhân lui xuống, chỉ nháy mắt hắc y nhân đã biến mất vô tung vô ảnh.
"Thường thúc, thúc vào đi." nam nhân quay người ngồi xuống nhuyễn tháp.
"Thiếu gia." Thường chưởng quầy vào phòng, cung kính cúi đầu. Phải, người đến đúng là Thường chưởng quầy, mà nam nhân lạnh lùng kia chính là Dạ Mặc Viêm.
"Hôm nay không phải thúc phụ trách đấu giá tại Hỏa Dực Thành hay sao? Sao bây giờ lại tới đây?" Dạ Mặc Viêm nhíu mày nhìn Thường chưởng quầy. Từ Hỏa Dực thành tới đây không phải gần, mà giờ này Thường Mạnh lại ở đây thì chắc chắn hắn phải đến bằng Truyền tống trận.
"Dạ, thuộc hạ dùng truyền tống trận để tới đây, là vì có một vị khách nhân cầm theo ngọc bội của thiếu gia đến phòng đấu giá. Vị khách nhân ấy còn đi cùng mấy người thân thủ bất phàm, thậm chí có người đã đạt Huyền Quân." Quả nhiên, Thường chưởng quầy một hơi nói hết, đôi mắt nhìn về phía Dạ Mặc Viêm. Huyền Quân, đó là khái niệm gì a. Nếu thiếu gia có thể mượn lực người như vậy thì phần thắng sẽ tăng thêm rất nhiều.
Dạ Mặc Viêm rơi vào trầm tư, là ai mà có ngọc bội của hắn nhỉ? Lại dẫn theo cả cao thủ Huyền Quân ?
"Người kia có nói thân phận không?" Dạ Mặc Viêm nhìn về phía Thường chưởng quầy.
"Người nọ không báo danh, nhưng đó là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, khí chất thanh lãnh, không kiêu không nóng. À đúng rồi, y nói y họ Lăng." Thường chưởng quầy nghĩ một chút liền nói. Ông cũng rất tán thưởng thiếu niên này. Chắc chắn xuất thân thế gia vọng tộc.
Là nàng! Trong nháy mắt, Dạ Mặc Viêm liền vui vẻ. Liên Y đã trở lại rồi. Hắn nhanh chóng ra khỏi phòng, Thường chưởng quầy cũng hớt hải chạy theo.
"Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?"
"Phòng đấu giá Hỏa Dực thành."
Thường chưởng quầy ngây ngẩn cả người, vậy rốt cuộc người kia là ai lại làm cho thiếu gia luôn trầm ổn, lạnh lùng lại lộ ra vẻ mặt vui mừng cùng nôn nóng như vậy.
________________
"Sau đây là vật phẩm thứ sáu, Hỏa Long quả. Giá khởi điểm là một vạn kim tệ. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một ngàn kim tệ." giọng nói cô gái vừa dứt, trong đại sảnh vang lên tiếng hấp khí. Hỏa Long quả! Đây là linh dược giúp tăng tu vi lên hẳn một quãng lớn mà không gây ra bất kì di chứng phụ nào. Người người trong đại sảnh đều muốn nói tranh đoạt. Nhưng mà giá khởi điểm những một vạn kim tệ. Chậc, không phải ai cũng đủ tiền để mua thứ này.
"Hai vạn kim tệ." tiếng nói truyền ra từ phòng chữ địa thứ năm - phòng của Tô Tĩnh Nhã. Mục đích của nàng ta lần này chính là Hỏa Long quả, nàng ta hiện tại mới chỉ là Huyền Thiên tứ cảnh, nếu nàng ta có Hỏa Long quả thì nhất định sẽ đột phá Huyền Thiên ngũ cảnh, như vậy nàng ta sẽ có thêm lợi thế trong lần tranh đoạt lần này.
"Hai vạn năm ngàn kim tệ." một giọng nói truyền đến từ phòng chữa Địa thứ ba. Giọng nói này làm cho Liên Y thấy quen, nhưng nhất thời không biết đã nghe ở đâu.
"Ba vạn kim tệ."
"Bốn vạn kim tệ."
"Sáu vạn kim tệ."
Giá cả rất nhanh bay lên hơn tám vạn kim tệ.
Trong phòng chữ thiên thứ hai, Liên Y cũng kích động mà nhìn về phía Hỏa Long quả nằm trong hộp ngọc phía đài đấu giá. Thật sự là Hỏa Long quả. Màu đỏ rực, to cỡ nắm tay, hỏa nguyên tố nhè nhẹ dao động.
"Muội muốn mua?" Minh Nguyệt trong mắt mang theo ý cười hỏi Liên Y. Nhìn người đối diện đôi mắt sáng rực nhìn về phía Hỏa Long quả mà buồn cười. Bình thường là một bộ dạng vân đạm phong khinh, lạnh nhạt, trầm ổn, hiểu chuyện, không kiêu không nóng, vậy mà bây giờ lại kích động như vậy. Minh Nguyệt mấy ngày nay xem như là biết rồi, Liên Y a, chính là một cái dược si. Nàng yêu dược liệu, y thuật, đan dược là từ trong xương, thật tâm mà cố gắng. Nếu nói tu luyện là cuộc sống của Liên Y thì y thuật lại là linh hồn của muội ấy.
"Đương nhiên là muốn nhưng mà không thể ra giá bây giờ được." Liên Y cười vui vẻ nhìn Minh Nguyệt. Nàng đương nhiên muốn, linh dược như thế này chỉ có thể ngộ, mà không thể cầu.
"Mười vạn kim tệ." là giọng Tô Tĩnh Nhã, hơn nữa nàng ta gần như nghiến răng nghiến lợi mà ra giá. Cả đại sảnh lâm vào yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mười vạn kim tệ chỉ để mua một Hỏa Long quả thật có chút lãng phí. Dù rất quý nhưng là cũng quá đắt rồi. Mười vạn kim tệ có thể mua được nhiều loại đan dược. Còn Tô Tĩnh Nhã đã vô cùng tức giận. Vốn chỉ nghĩ giá Hỏa Long quả chỉ khoảng tám vạn kim tệ mà thôi. Mười vạn kim tệ đã là cực hạn của nàng ta.
"Mười vạn kim tệ lần thứ nhất."
"Mười vạn kim tệ lần thứ hai."
"Mười vạn kim tệ. . ."
"Mười một vạn kim tệ." một giọng nói thanh thúy vang lên cắt ngang lời của người phụ trách. Tất cả mọi người hướng mắt nhìn về phía phát ra giọng nói. Phòng chữ thiên thứ hai!
Tô Tĩnh Nhã hận nghiến răng, giọng nói kia chắc chắn là giọng nói của nữ nhân kia, rốt cuộc bọn họ là ai mà có nhiều tiền như vậy? Mắt thấy Hỏa Long quả sắp đến tay lại bị đoạt, nàng ta liền nghĩ ra một kế. Trong mắt hiện lên toan tính, các ngươi có nhiều tiền như vậy, vậy thì cho các ngươi tức chết.
"Mười lăm vạn kim tệ." Tô Tĩnh Nhã cao giọng báo giá. Nàng đã không mua được vậy thì ngại gì không báo giá để cho bọn hắn tức chết chứ.
"Mười sáu vạn kim tệ." Tô Tĩnh Nhã đúng là đoán đúng, người báo giá đúng là Minh Nguyệt, cái này là Liên Y cố ý. Nàng nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã ghen ghét nhìn Minh Nguyệt cho nên Liên Y liền nhờ nàng báo giá. Chắc chắn Tô Tĩnh Nhã sẽ như thiêu thân mà lao vào. Quả nhiên!
"Hai mươi vạn kim tệ."
"Hai mốt vạn kim tệ."
"Ba mươi vạn kim tệ." vì xác định không mua và chỉ muốn dạy dỗ Minh Nguyệt nên Tô Tĩnh Nhã không đổi sắc mà báo giá.
"Nếu Tô tiểu thư đã muốn mua Hỏa Long quả đến như vậy, thế thì Hỏa Long quả thuộc về Tô tiểu thư." giọng nói Liên Y truyền đến mang theo ý cười, nhưng rơi vào trong tai Tô Tĩnh Nhã lại là cực kì châm chọc.
"Ba mươi vạn kim tệ lần thứ nhất."
"Ba mươi vạn kim tệ lần thứ hai."
"Ba mươi vạn kim tệ lần thứ ba. Chúc mừng Tô tiểu thư, Hỏa Long quả thuộc về ngài." giọng nói của người phụ trách càng làm Tô Tĩnh Nhã tức giận. Tất cả là tại tiện nhân kia, nhất định là tiện nhân kia cố ý ra giá, cố ý tỏ vẻ muốn mua, làm hại nàng tốn một khoản tiền như vậy. Nàng ta đem tất cả đổ lên đầu Minh Nguyệt. Mọi người trong đại sảnh có người biết chuyện ở cửa phòng đấu giá cho nên rất nhanh hiểu ra đây là có người muốn dạy dỗ nhị tiểu thư Tô gia. Haha, đáng đời, nàng ta bình thường cậy gia thế cùng thiên phú tu luyện nên ở trong Hỏa Dực thành vô cùng hống hách, kiêu ngạo. Nay có người cho nàng ta ăn khổ như vậy cho nên mọi người đương nhiên rất vui vẻ.
_______________
Phòng chữ thiên thứ hai.
Phượng Vô Quân đôi mắt dị sắc vô cùng sùng bái mà nhìn Liên Y, chủ nhân thật lợi hại. Ha ha. Tức chết nữ nhân xấu xí kia. Thật sảng khoái quá đi.
Mấy người Phong Ngân cũng nhìn Liên Y, ở chung với nàng lâu như vậy, thật không ngờ nàng cũng có lúc thật phúc hắc. Nhưng là rất hợp khẩu vị bọn họ. Mặc Ly Thần Phong còn khoa trương mà cười lớn.
"Chủ nhân, vậy nhưng mà ngài lại không lấy được Hỏa Long quả a." Phượng Vô Quân lại nghĩ đến chủ nhân rất muốn có Hỏa Long quả, bây giờ chẳng phải đã thuộc về nữ nhân kia hay sao.
"Yên tâm, nếu ta đoán không sai thì nơi này nhất định còn ít nhất một Hỏa Long quả nữa." khóe miệng Liên Y khẽ nhếch.
"Ngươi quen người đứng sau nơi này ?" lúc này Phong Ngân mới lên tiếng. Hắn rất kì quái tại sao Liên Y có miếng ngọc kia. Miếng ngọc ấy nhất định là miếng ngọc đại diện cho thân phận. Bây giờ lại tỏ ra nắm chắc như vậy. Xem ra lúc hắn bế quan đã xảy ra không ít chuyện.
"Uh, ông chủ đứng sau nơi này là Dạ Mặc Viêm, hắn là một bằng hữu của ta." Liên Y chậm rãi nói. Cái này cũng không có gì là bí mật.
"Chủ nhân, tại sao lại là ít nhất một quả?" Phượng Vô Quân vẻ mặt đăm chiêu hỏi. Hắn thích ăn đan dược nhưng mà dược liệu thì hắn không biết niều lắm. Nhất là thuộc tính từng loại dược liệu hắn càng không biết.
"Một cây Hỏa Long quả mất một trăm năm để ra hoa, mất thêm một trăm năm mới kết quả. Mỗi lần kết quả thì chỉ năm quả. Năm quả này mất một trăm năm mới thành thục và thành thục cùng lúc. Hoa Long quả không có thú thủ hộ vì nơi sinh trưởng của nó là miệng núi lửa, bên trên dòng dung nham nóng bỏng. Nếu không phải Huyền Vương trở lên thì không thể nào tới gần nó. Hơn nữa, ngươi có thấy hộp ngọc kia ? Đó là Bích hàn ngọc, cực kì lạnh lẽo, chỉ có bích hàn ngọc mới bảo quản được Hỏa Long quả khi đã bị mang ra khỏi dung nham." Liên Y chậm rãi giải thích. Nàng biết được điều này khi mà tầng tháp thứ hai mở ra, trong đó có một cuốn sách cũ kĩ miêu tả về rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, cơ hồ đã tuyệt chủng.
"Nhưng nếu lấy được năm quả, vậy thì người ta cũng có thể ăn chúng mà." Phượng Vô Quân thắc mắc.
"Mỗi người chỉ có thể phục dụng một Hỏa Long quả, hơn nữa nó có công dụng lớn nhất khi người dùng nó ở dưới Huyền Vương." Liên Y khẽ cười, cái này là lý do tại sao mà người ta đem bán. Nếu ai ăn cũng tăng tu vi vậy thì Hỏa Long quả đã bị tranh đến sứt đầu mẻ trán. Làm sao còn có thể đem đấu giá.
"Vậy ngài muốn nó làm gì? Chúng ta đâu có ai dùng được Hỏa Long quả này đâu." Phượng Vô Quân không thú vị, bĩu môi nói.
"Hỏa Long đan giúp cho tu vi dưới Huyền Đế ngay lập tức nhảy cấp. Ngươi nói ta có cần không?" Liên Y tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
"Hỏa Long đan? Đan dược không phẩm cấp? Muội có đan phương?" Minh Nguyệt nhìn Liên Y kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Liên Y khẽ cười. Nàng có một đống đan phương của các loại đan dược không phẩm cấp. Haha, Hỏa Long đan chỉ là một trong số đan phương bảo bối của nàng mà thôi.
_______________
"Đây là vật phẩm thứ mười, chúng ta cũng không biết nên gọi nó là gì, nhưng chắc chắn là thứ tốt. Giá khởi điểm của nó là một vạn kim tệ." một chiếc hộp dài được mang ra, bên trong là một cây thiết cốt phiến* dài khoảng một thước rưỡi** đã rỉ sét. Làm mọi người trong đại sảnh thoáng thất vọng. Một cây quạt rách thì có gì đáng giá chứ. Cái gì mà thứ tốt, lừa quỷ hả? Vậy mà đòi những một vạn lượng.
Trong phòng chữ Thiên thứ hai, khi mà người phụ trách mở cấm chế trên chiếc hộp ra thì Phong Ngân liền bật dậy, gắt gao nhìn về phía đồ vật bên trong, ngay cả Phượng Vô Quân cũng kinh ngạc mà nhìn cây thiết cốt phiến kia. Rồi hắn lại chuyển mắt nhìn Phong Ngân.
"Đại ca. . ."
"Hai người các ngươi làm sao vậy?" Mặc Ly Thần Phong nhíu mày nhìn hai người, nhất là Phong Ngân, chưa bao giờ hắn thấy Bạch Hổ Thần Quân cao cao tại thượng lại luống cuống như vậy. Cây quạt rách kia có lai lịch gì? Liên Y cùng Minh Nguyệt cũng nhìn về phía Phong Ngân.
"Đó là vũ của ta - Thiên Vân Phiến." câu trả lời của Phong Ngân làm mọi người trừ Phượng Vô Quân thì đều ngây ngẩn. Cây quạt rách kia lại là vũ khí của Phong Ngân?
"Đây chính xác là Thiên Vân Phiến. Cây chiết phiến này do Long ca ca tỉ mỉ làm suốt một tháng mới xong, tặng cho đại ca sau một lần cây Vô Ảnh Phiến của đại ca bị làm hỏng. Cây Thiên Vân phiến này vô cùng tinh xảo, xinh đẹp. Chỉ có điều hiện tại nó bị đại ca phong ấn. Chỉ có dùng lực lượng của huynh ấy mới có thể mở ra phong ấn." Như nhận ra nét nghi ngờ trong mắt mọi người, Phượng Vô Quân liền hảo tâm mà giải thích. Hắn cũng không ngờ vũ khí của đại ca lại trôi dạt ở đây. Thật đáng hận. Nghĩ lại trận đại chiến ấy làm đôi mắt dị sắc của Phượng Vô Quân hiện lên sát khí lạnh lẽo, khác hoàn toàn vẻ ngây thơ, thiên chân vô tà, ánh mắt ngập nước như mọi ngày, nhưng rất nhanh liền biến mất, như ánh mắt vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác.
"Hai vạn kim tệ." một tiếng nói truyền đến từ phòng chữ Địa thứ sáu. Nói như thế nào nhỉ, tiếng nói này rõ ràng là tiếng nói của nam tử nhưng lại rất ôn nhuận, ấm áp, làm người ta không tự giác được mà muốn nghe thêm nữa. Nhưng mà tiếng nói này rơi vào tai Phong Ngân lại không khác gì đang chọc giận hắn.
"Mười vạn kim tệ." Phong Ngân quát lạnh một tiếng, làm mọi người trong đại sảnh ngơ ngác. Nếu tiếng nói phát ra từ phòng chữ Địa thứ sáu như mặt trời mùa thu ấm áp, thì tiếng nói bây giờ lại không khác hàn băng sương giá. Nhưng mà rất nhanh người ta lại nhận ra, đây là truyền đến từ phòng chữ Thiên thứ hai. Từ đầu cuộc đấu giá, phòng chữ thiên này mới chỉ ra giá hai lần, nhưng một lần trước là dạy dỗ Tô Tĩnh Nhã, vậy lần này chẳng lẽ cũng thế ? Mọi người đều nhíu mày xem diễn, nhưng hiển nhiên không ai muốn ra giá, bởi vì ai biết mấy vị tôn đại phật kia nghĩ gì. Họ mới không dại mà làm thiêu thân như Tô Tĩnh Nhã.
"Mười vạn kim tệ lần thứ nhất."
"Mười vạn kim tệ lần thứ hai."
"Mười vạn kim tệ lần thứ ba. Vật phẩm thuộc về vị khách phòng chữ Thiên thứ hai." người phụ trách công bố xong, âm thầm lau mồ hôi một cái. Trời ạ, sao thiếu gia lại có bằng hữu như vậy. Nàng sắp bị đông lạnh chết rồi.
__________
Phòng chữ địa thứ sáu.
"Thiếu gia, vì sao ngài không ra giá tiếp. Tuy là cây chiết phiến kia không có tác dụng gì nhưng mà lão gia thích sưu tập đồ cổ, nếu nhìn thấy thì nhất định rất vui mừng." một tên ăn mặt kiểu quần áo gia đinh đang khom người với một nam tử ngồi bên bàn trà. Nam tử này một thân thanh y mặc trúc, cả người ôn nhuận nho nhã, đôi mắt hẹp dài, ngũ quan tinh xảo. Để miêu tả hắn chỉ có thể dùng bốn từ ôn nhuận như ngọc. Nhất là khi hiện tại hắn cười lên, khóe miệng khẽ nhếch nhưng lại như ánh mặt trời ấm áp, làm người ta không tự chủ muốn trầm mê.
"Không sao, với chúng ta vô dụng, người khác lại hữu dụng, không mua được thì thôi vậy. Còn phụ thân sẽ không trách ta."
"Dạ, thiếu gia. Vậy lát nữa ngài có muốn đi Cẩm tú lâu hay không? Nghe nói nơi đó là tửu lâu lớn nhất Hỏa Dực thành này." tên gia đinh lại hỏi.
Trong phòng, mấy người nhìn Phong Ngân đang tức giận mà buồn cười. Người ta đâu có làm gì hắn đâu. Lại đi tức giận thành cái bộ dạng này. Mặt mày nhăn lại, ánh mắt đã lạnh lại càng lạnh đến cực điểm. Nhưng là không ai dám cười cả. Đùa hả, ai dám nhổ râu lão hổ chứ.
"Phong đại ca, uống trà, uống trà đi. Chẳng phải là vật đã quy nguyên chủ rồi sao. Người ta cũng không có làm gì huynh mà." cuối cùng vẫn là Liên Y lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Phong Ngân cũng nhận ra hình như hắn luống cuống, hủy đi hình tượng, cầm ly trà che dấu cảm xúc, nhưng để ý kĩ sẽ thấy cổ hắn hơi hồng hồng. Haha.
(Chẹp, e hèm, vậy là nam phụ là ứng cử viên mạnh thứ hai lên sàn. Chẹp anh chỉ lướt qua trong chương này thôi. Thú thật là ta rất là thích anh này. Nhưng mà vì ta thích anh ý nên anh ý mới không thể là nam chính. Ha ha.)
Chú thích:
*thiết cốt phiến: là cây quạt giấy có nan quạt làm bằng kim loại.
**thước rưỡi: đây là một trong những đơn vị đo lường, lần lượt là li - phân - tấc - thước - trượng - sải - dặm - lý. Trong đó một thước khoảng 0.333 mét. Thước rưỡi tương đương 0.5 mét.