Phượng Thiên Đế Thần

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Thiên sát ngọc bội và Thiên huyền giới chỉ




Cả một đêm này, ánh sáng nhu hòa từ hắc ngọc tỏa ra không chỉ xoa dịu cơn đau đớn thống khổ của Liên Y mà nó còn thấm vào từng kinh mạch, đả thông các huyệt vị bế tắc vì bị Lưu ly độc làm tổn thương trước đó.

Sáng, gió dịu dàng thổi, ánh sáng le lói qua cửa sổ chiếu vào phòng. Liên Y nhẹ nhàng mở mắt. Nàng còn sống. Đây là điều Liên Y khẳng định sau khi mở mắt. Trải qua đau đớn đêm qua, nỗi thống khổ làm nàng thật muốn tự sát. Nàng chỉ một lần trải qua đã thấy thống khổ như thế vậy mà suốt 10 năm liền, tiểu Liên Y làm thế nào trải qua, còn không để cho người xung quanh biết được. Nghị lực, tâm trí cũng như sự kiên cường của em làm nàng không chỉ thấy bội phục, mà còn đau lòng và càng căm giận kẻ hạ độc. Nàng nhất định không tha cho kẻ đó. Nhất định.

Xuống giường, lau dọn đống hỗn độn đêm qua tạo thành và đi tắm. Liên Y không thể chịu thêm được mùi máu độc khắp nơi trên người thế này. May mắn là phòng này có phòng tắm liền bên, không phải ra ngoài. Kể ra một người không tu luyện như nàng mà có thể được đãi ngộ tốt như vậy, chứng tỏ gia tộc đối nàng không tệ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Liên Y quay lại phòng với mái tóc ướt nhẹp. Cúi đầu tìm khăn lau tóc, Liên Y bỗng thấy trên ngón tay út bàn tay trái mang một chiếc nhẫn. Lạ thật. Ai đeo nhẫn cho nàng, nàng nhớ là mình không hề có nhẫn a.

Nhìn kĩ chiếc nhẫn , Liên Y thấy thật quen thuộc. A, hoa văn này không phải giống hoa văn trên chiếc nhẫn mà nàng mua hôm trước hay sao nhưng mà tinh xảo hơn nhiều lắm. Liên Y tìm chiếc nhẫn thì không thấy, vậy chẳng lẽ đây là chiếc nhẫn hôm trước ? Được rồi, vậy đây mới thật là nó đi. Nhưng tại sao nó tự đeo vào tay nàng a. Chiếc nhẫn làm Liên Y nhớ đến miếng ngọc bội của mẫu thân nàng để lại. Nàng liền tháo miếng ngọc đeo trên cổ xuống. Liên Y thấy miếng ngọc thì giật mình. Thật đẹp. Nó không phải là miếng hắc ngọc bình thường, mà trên miếng ngọc xuất hiện hình một con phượng hoàng đỏ rực thật sinh động. Trên miếng ngọc tỏa ánh sáng thật nhu hòa , ấm áp. Thật giống ánh sáng đêm qua nàng mơ thấy khi đang chịu đau đớn. Chẳng lẽ miếng ngọc giúp nàng. Quá thần kì rồi. Làm thế nào mà lại xảy ra chuyện này a. Liên Y nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn miếng ngọc.

Bỗng nhớ đến chẳng lẽ là lấy máu nhận chủ trong truyền thuyết. Nhưng nàng có nhỏ máu lên hai cái này đâu. A, chẳng lẽ là do hôm qua nàng phun máu vào chúng ? " Đúng rồi, đồ đần, giờ mới nghĩ ra hả " Một giọng nói trầm trầm vang lên làm Liên Y giật bắn mình. " ai đang nói, ngươi là ai ? " Liên Y nhìn khắp nơi cảnh giác. " không phải tìm, ta ở trong chiếc nhẫn a " giọng nói lại vang lên. " hả, ở trong chiếc nhẫn ? " Liên Y thật kinh ngạc lắm. " đúng, mi vào đây " giọng nói lại vang lên. " ta vào bằng cách nào a?" " ngươi chỉ cần nghĩ đến là được a , đồ đần ".

Tâm niệm vừa động, Liên Y thấy mình đang ở trong một không gian giống một căn phòng nhưng nó rộng gấp 7 đến 8 lần phòng nàng a. Trong phòng có mấy chiếc bàn lớn nhỏ trên đó có những chiếc hộp kín. Nhìn khắp phòng Liên Y thấy một con bạch hổ đang nằm, người nó phát ra ánh sáng như hào quang. " bạch hổ, là ngươi nói chuyện vói ta a ?" Liên Y hỏi. " hừ, không đến nỗi ngu lắm, chính là ta nói với ngươi." Con hổ hừ một cái. " ách, vậy bạch hổ đây là đâu a, tại sao ngươi ở đây ?" . " không được gọi ta bạch hổ. Ta là ngân bạch phi hổ vương uy vũ, anh tuấn. Tên là Phong Ngân. " Phong Ngân gầm lên. " ách, vậy được rồi, Phong Ngân, đây là đâu, sao ngươi ở đây " Liên Y nín cười hỏi, nàng thề đây là lần đầu tiên nàng thấy một con hổ tự kỉ như vậy. " Đây là Huyền Thiên giới chỉ, ở đây một tháng bằng ở bên ngoài một ngày a.

Còn ta là bị thương trong một trận chiến sau đó chẳng hiểu sao linh hồn bị hút vào đây. Đã hơn một ngàn năm rồi. Phong Ngân xa xăm nói. Nó cô độc không biết bao lâu, cả ngàn năm nay chưa có ai vào được đây. "Hơn một ngàn năm bên ngoài vậy trong náy chẳng phải đã là mấy trăm vạn năm rồi sao " Liên Y thật sâu kinh ngạc. Nàng nhận thấy nét cô đơn thoáng qua trong mắt Phong Ngân. Aiz , tội nghiệp nó phải sông một mình lâu như vậy. Nghĩ vậy, Liên Y tiến lại gần Phong Ngân một chút, nàng muốn thân cận nó, cảm thấy nó cô đơn giống nàng a. Kiếp trước nàng mồ côi, mội thứ tự cố gắng, tự phấn đấu, kiếp này có cha mẹ mà cũng chẳng nhìn thấy bao giờ.

Mấy người Lưu thúc, Lâm thẩm thân cận nhưng vẫn mang theo xa cách thân phận. Tới gần Phong Ngân, nàng ngồi xuống bên cạnh, chớp mắt hỏi " huyền thiên giới chỉ này của ai vậy? Ai tạo ra nó ? " " hừ, giờ nó nhận ngươi làm chủ thì nó là của ngươi a, còn ai tạo ra nó thì ta làm sao biết. Nơi đây khắp nơi là phong ấn, ta ở đây cả ngàn năm mà cũng chịu thôi , có lẽ chỉ có chủ nhân của nó mở được a? " Phong Ngân không nhanh không chậm nói.

" A, phog ấn? Vậy như ngươi nói là ta có thể mở được?" "Ừ nhưng không phải bây giờ, ngươi yếu như vậy, đừng nói là mở phong ấn, chỉ chạm vào phong ấn thôi cũng không được" Phong Ngân khinh thường. Liên y gục đầu, lại là thực lưc, nàng nhất định tu luyện tốt. Trong lòng Liên Y âm thầm thề. Chợt Bạch Ngân nhìn Liên Y thật sâu một cái, " ngươi làm sao mà có Thiên Sát Ngọc Bội? " " Thiên Sát ngọc bội, là cái gì a ?" Liên Y khó hiểu hỏi. " đồ đần chính là thứ ngươi đeo trên cổ a" " cái này là Thiên Sát ngọc bội à ? Ta không biết nó là gì, cái này là mẫu thân ta để lại cho ta " Liên Y giơ miếng ngọc ra. " ngươi xem như may mắn, miếng ngọc này nhận ngươi, ta thấy sinh mệnh pháp trận trên miếnh ngọc rất mạnh, nó sẽ giúp ngươi tu luyện, hơn nữa sẽ là thứ cứu mạng ngươi. " Phong Ngân nhàn nhạt nói. " thứ cứu mạng ? " mắt Liên Y vụt sáng. " Đúng , sinh mệnh pháp trận sẽ giúp ngươi khôi phục nhanh hơi khi bị thương, cùng với nếu ngươi chỉ còn một hơi thở nó cũng sẽ có thể giúp ngươi khôi phục " Phong Ngân chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Liên Y một bộ ' ngươi không có kiến thức '.

Liên Y sờ sờ mũi , nàng đúng là không biết a. Nghĩ lại lời Phong Ngân, Liên Y cười vui vẻ, nàng thế nhưng nhặt được bảo a, cả Huyền Thiên giới chỉ cùng Huyết Sát ngọc bội đều là bảo bối nghịch thiên a. " a, phải rồi, ngươi nói ngọc bội có thể giúp tu luyện sao, vậy cảnh giới nào cũng được sao ?" Liên Y chớp mắt hỏi. " Hừ, mơ tưởng, nó chỉ có tác dụng với người dưới Huyền Thiên cảnh thôi " Phong Ngân khinh bỉ nói. " Ha, vậy những thứ hộp kia ta có thể xem không?" Liên Y nhìn Phong Ngân. " ừ, ngươi là chủ nhân nơi này thì chúng cũng là của ngươi a" Phong Ngân một bộ nhìn kẻ ngốc nói với Liên Y.

Liên Y vui vẻ chạy tới bên mấy cái bàn, mở hộp nhỏ nhất ra, bên trong có một cuốn sách mỏng, cầm lên xem, bỗng cuốn sách phát ra kim quang trên bìa da cuốn sách hiện lên dòng chữ vàng chói mắt : cuồng long bí quyết. Bốn chữ vàng phát sáng trôi nổi như kim long uốn lượn rồi bắn vào mi tâm của Liên Y, cuốn sách trên tay nàng biến mất. Trong đầu Liên Y vang lên tiếng long ngâm, rồi hiện lên một loạt động tác tu luyện như thước phim quay chậm. "

Ngồi xuống điều tức và nhập tâm mà chú ý học đi" chưa kịp kinh ngạc thì tiếng Phong Ngân vang lên. Liên Y liền ngồi xuống theo lời Phong Ngân, " dứt bỏ tạp niệm, dụng tâm chú ý " Phong Ngân hướng dẫn Liên Y phương pháp. Hắn cũng rất ngạc nhiên, không biết bao lần hắn xem xét hết những thứ trong căn phòng này nhưng chưa bao giờ xảy ra những điều như vậy. Có lẽ chỉ có chủ nhân của Thiên Huyền giới chỉ mới có thể mở ra được như vậy đi. Hắn nhất định chờ mong biểu hiện của nàng, có dự cảm nàng sẽ mang đến một hồi phonh vân trên đại lục Phượng Thiên này.

Mất trọn một ngày (bên ngoài chưa tới nửa canh giờ ), Liên Y mới tiếp thu xong Cuồng long bí quyết. Bộ bí quyết này khi thành thục sẽ giúp nàng có kinh mạch mở rộng gấp nhiều lần, cũng như dẻo dai như long cân ( gân rồng )

cao, nó sẽ càng biến hóa cho phù hợp. Liên y cười cười, ánh mắt cong cong thành hình trăng non. Liên y nhìn trên bàn còn có tận năm hộp a, không biết trong mấy hộp này có gì a. Hộp nhỏ nhất đã nghịch thiên như vậy rồi. Liên Y lần lượt mở các hộp khác ra, nàng liền sửng sốt, trong 5 chiếc hộp thì có 3 chiếc đều chứa đan phương cùng phương pháp luyện đan cực phẩm. Đan phương có tới hơn một trăm tờ a. Là một kẻ yêu y học hơn tính mạng, những đan phương này đối với nàng còn quý hơn công pháp vũ kĩ a. Nén kích động, Liên y mở hộp thứ 4 ra, trong đó có một cuốn công pháp cùng một cuốn vũ kĩ. Thứ này trong mắt Liên Y không bằng đan phương nhưng với tình trạng " phế vật " hiện tại thì lại như trời hạn gặp mưa rào a. Để sang một bên, Liên Y mở chiếc hộp lớn nhất, nàng thật kinh hỉ vì trong chiếc hộp này là một đan lô tinh sảo, bên ngoài khắc hình tứ đại thần thú : thanh long, bạch hổ, huyền vũ cùng chu tước. Thật sinh động. Đan lô không biết làm bằng gì nhung phát ra ánh sáng nhu hòa ấm áp. Lần này Phong Ngân cũng triệt để rung động, hắn cũng không ngờ trong chiếc hộp này lại là Chư thần đỉnh. Hắn nhớ trước khi bị hút vào đây có một người nói với hắn " chủ nhân của Bạch Hổ thần quân - là thần trong các loài Bạch Hổ là chủ nhân của Chư thần đỉnh." Hắn từng nhìn thấy bản vẽ Chư Thần đỉnh cách đây ngàn năm, thật không ngờ hôm nay lại được thấy Chư thần đỉnh.

Liên Y đang muốn chạm vào đan lô trước mặt thì tiếng gọi cửa vang lên bên ngoài :

- tiểu thư, ngài dậy chưa, có thư từ kinh thành gửi tới a. Là giọng Lâm thẩm. Liên Y nhìn đan lô một cái, sau đó nói với Phong Ngân : " ta ra ngoài trước, sẽ gặp ngươi sau a ". Nói xong liền lắc mình ra khỏi không gian.

Dát chi, cánh cửa mở ra, Liên Y thấy Lâm thẩm đang nôn nóng đi lại trước cửa phòng, liền nói "Lâm thẩm, ngươi vào đi, có chuyện gì a?" "Tiểu thư, gia tộc gửi thư tới nói mùa thu sang năm gia tộc sẽ tổ chứa đại hội thường niên, mọi năm người không dự cũng không sao nhưng năm nay người phải về vì ngoài đại hội thì năm nay là năm chọn ra tân thiếu chủ cho gia tộc sau 10 năm bỏ trống. Tiểu thư, phải làm sao bây giờ ?" Lâm thẩm lo lắng nói.

Cha nàng, Lăng Ngạo Thiên, đã từng là thiên tài nổi danh, thiếu chủ Lăng gia. 15 tuổi đã đạt tới huyền vương tam tinh đỉnh phong. Là điều mà trăm năm qua không người đạt được, mà nàng lại là kẻ không thể tu luyện, nổi tiếng phế vật. Có lẽ vì thế mà mới xảy ra chuyện này. Hừ, nàng nếu như không tới sẽ bị nói là rùa đen rút đầu, là cái cớ nhục nhã cha. Còn nếu nàng tới vì cha không có ở gia tộc, nàng phải thay cha nhận khiêu chiến theo quy củ, là " phế vật " thì nàng đánh làm sao a. Hừ, giỏi cho cái bàn tính này.

Nhưng mà nàng đã không phải Lăng Liên Y yếu ớt, nàng nhất định làm những kẻ đó phải thất vọng. Liên Y rót một ly trà, chậm rãi uống, sau đó ngẩng lên nói với Lâm thẩm: " gửi thư hồi âm, mùa thu năm sau ta nhất định hồi gia tộc " "hả, tiểu thư, nhưng mà. . ." Lâm thẩm lắp bắp kinh hãi, nhưng nhìn ánh mắt tĩnh lặng của tiểu thư, bà liền nuốt xuống lời muốn nói, gật nhẹ đầu, bước ra ngoài. Liên Y tính toán, bây giờ mới là mùa xuân, trong khi đại hội kia phải giữa thu mới diễn ra vậy từ nay đến đó còn năm rưỡi, nàng nhất định chăm chỉ tu luyện, nhất định cho bọn họ phải " kinh hỉ ".

Nàng sẽ không để kẻ nào đoạt vị trí của cha nàng. Đôi mắt tĩnh lặng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.