Trời xanh quang đãng, chim sải cánh bay lượn trên không.
Những toà trang viên nằm ở ngoài ô Dương thành nối đuôi nhau, mùa hạ hoàn toàn phủ lên những hàng cây bên đường, râm ran vài tiếng côn trùng kêu.
Gió không lớn, đan xen giữa sự man mát cuối xuân cùng ấm áp của đầu hạ.
Hạ Cảnh khó chịu kéo kéo nơ, tham gia lễ cưới của người bạn Nghiêm Thanh, mặc âu phục cả ngày làm cho người cậu gò bó bức bối.
Xe bảo mẫu đã đứng trước cửa trang viên.
Hạ Cảnh vừa lên xe đã cởi áo khoác âu phục ra, trên gương mặt tinh xảo trắng nõn lộ ra vẻ ghét bỏ: “Mệt chết mất...”
“Tổ tông, cậu có thể đừng cởi áo khoác gấp vậy không?” Chỗ tài xế, người đại diện Tề Duệ một tay vỗ vô-lăng, một tay đỡ trán, “Chẳng may bị đám paparazi ngồi bên ngoài chụp được, cậu có còn cần hình tượng không?”
Hạ Cảnh thân là tiểu thịt tươi đang “hot”, hình tượng được thiết lập vẫn luôn là chàng trai ấm áp dịu dàng.
Vốn trời sinh cậu đã có gương mặt baby, cố tình đôi mắt đào hoa kia còn khắc hoạ rõ nét hơn, nếu như cười rộ lên, khóe mắt phong tình khiến người hâm mộ không khỏi xao xuyến.
Nếu như trang điểm nhẹ khi lên trên sân khấu, dưới ánh đèn mơ hồ thoáng nhìn, khán giả gào thét đến độ muốn vỡ trời.
Nhưng với điều kiện như vậy, mà không gặp phải bất kỳ quy tắc ngầm nào trong giới cũng chẳng lạ lùng gì —— bởi vì ai có thể bao dưỡng Hạ Cảnh nổi, những vị tai to mặt lớn trong giới giải trí có hứng thú với tiểu thịt tươi đều nghe qua ít nhiều lời nói bóng nói gió về cậu.
Nhìn “ngon zai” lập tức đi mướn phòng, nghe đâu thẻ phòng qua tay Hạ Cảnh phải có tới ba con số.
Cử chỉ không hợp, phóng túng vô độ.
Vậy người nào ra tay nuôi nổi tiểu thịt tươi này, ai để ý mặt hàng thế này?
Đương nhiên không có.
Nhưng vị trước mặt fan là anh chàng ấm áp dịu dàng, trước mặt các lớn vung tiền như rác lại là “xe công cộng” ngủ với vô số người, giờ phút này đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Em vừa tham gia một lễ cưới nữa... Vậy bao giờ mới tới phiên em...”
Tề Duệ bất đắc dĩ: “Cậu mới hai mươi mốt, tại sao chấp nhất chuyện cưới hỏi thế?”
“Em không có đối tượng.”
“Cậu thế này ——” Tề Duệ ngừng lại.
Cách Hạ Cảnh biểu hiện ra như thể thấy trai đẹp là muốn mướn phòng, ai sẽ sẵn sàng thật sự làm đối tượng an phận thủ thường?
“Bằng không cậu sửa đổi một chút,“ Có vẻ đằng trước có người, Tề Duệ hơi phanh xe, “Đừng làm cho mọi người hiểu lầm cậu nữa.”
Hạ Cảnh ngồi bên cạnh tài xế bỗng nhiên thu liễm nét cười.
Cậu cười rộ lên rất dịu dàng, nếu là cười thoải mái, thì lại mang theo chút cảm giác yêu diễm, chỉ khi nào sừng sộ lên, thậm chí nhìn hơi xa cách lạnh lùng.
“Vậy nếu như có người thật sự coi trọng em, anh Tề, anh chịu không?”
Tất nhiên là không ngăn được.
Từ ngoại hình đến khuôn mặt của Hạ Cảnh đều quá tốt rồi, nếu như không phải thiết lập hình tượng phóng đãng làm cho bia đỡ đạn cho cậu, cậu cũng không đến nỗi đến nay vẫn chưa vẩy nước.
“Cậu bớt đi, cậu sợ mấy ông lớn coi trọng là thật, nhưng cậu phái nhan khống cũng là sự thật.”
Hạ Cảnh đã thấy trai đẹp thì không thể đứng im.
Nhìn thấy người đã không nhịn được muốn kéo người đi mướn phòng, kết quả đến khách sạn cũng bởi vì không biết đối phương thế nào, cuối cùng đều dựa vào Tề Duệ nghĩ cách hợp lý để đuổi người đi.
Hạ tiểu thịt tươi có thể xử nam tới hôm nay, thứ nhất dựa vào một chút tình tính thích làm trời làm đất lại còn nhát cáy của mình, thứ hai chính là nhờ bản lĩnh lau mông* của người đại diện.
*擦屁股: Ý chỉ làm những việc của người khác bỏ lại.
Hạ Cảnh không có cách nào phản bác: “...”
Phanh xe đã đạp xuống, người đàn ông đứng bên cạnh đường lướt điện thoại di động vẫn không nhúc nhích.
Người đàn ông kia chỉ mặc một chiếc áo bình thường nhìn không ra bất kỳ nhãn hiệu nào, quần jean rách “số lượng vô hạn” thường thấy bên lề đường.
Chỉ mặc đơn giản như vậy vẫn không ngăn được khí chất trên người đối phương toát ra, thân hình cao lớn đổ bóng trải dài dưới ánh hoàng hôn.
Vóc người cao gầy, quần áo tôn lên đường cong mượt mà lại mạnh mẽ.
Mặc dù nghiêng mặt dưới góc nhìn của Hạ Cảnh và Tề Duệ, ánh hoàng hôn buông xuống những tia sáng vụn vặt phác hoạ đường viền vô cùng hoàn mỹ thâm thúy.
Có vẻ người nọ đang chờ ai đó, cúi đầu nhìn điện thoại di động không đi về phía trước.
Tề Duệ thấy anh bất động, đang chuẩn bị đạp ga, Hạ Cảnh đột nhiên ngăn hắn lại: “Anh Tề, đợi một chút!”
Chuông báo động trong lòng Tề Duệ rung lên: “Cậu muốn làm gì?”
Hạ Cảnh đã quay cửa kính xe xuống.
“Thói mê trai của cậu tái phát đấy hả?” Tề Duệ vừa nhìn đường nét gương mặt người đàn ông đằng trước đã biết không ổn.
Hạ Cảnh cười cười, thò đầu ra khỏi cửa xe.
“Anh gì ơi?” Khóe miệng cậu câu lên, đuôi mắt hơi cong, giọng nói trong trẻo, “Muốn đi nhờ xe không? Ở đây ít xe qua lại lắm.”
Mặc dù không biết tại sao người trước mặt lại xuất hiện trong khu nhà giàu này, thế nhưng vừa nhìn bộ quần áo trên người gộp lại cũng chưa đủ bốn chữ số, vừa nhìn đã biết trai nhà nghèo.
—— hẳn là đang đợi taxi mà không được.
Hạ Cảnh bình tĩnh.
Người đàn ông nghe tiếng xoay đầu lại.
Vầng trán trơn bóng, đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng. Đôi mắt đen cực sáng, đường nét tinh anh sắc bén, cũng không hề thấy vẻ lam lũ cực khổ.
Ngay cả bộ quần áo giá rẻ trên người ấy, mặc lên trên người lại có cảm giác năm chữ số.
Đồng tử anh đẹp trai khẽ đảo, ánh mắt nhìn bọn họ vô cùng xa cách —— hình như anh không quen biết Hạ Cảnh.
Hạ Cảnh đã hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Cậu đưa tay ra, vẫy vẫy: “Chúng tôi có thể cho anh đi nhờ một đoạn.”
Tề Duệ há miệng, đang định nói cho Hạ Cảnh lịch trình tiếp theo.
Hạ Cảnh lại nói tiếp: “Tôi không sao, đang rảnh nè!”
Tề Duệ: “...” Tóc của hắn bị tổ tông này làm trụi rồi!!!
Người đàn ông chỉ híp mắt.
“Cậu là...?”
Hôm nay Chu Thừa mới vừa từ nhà mình trong trang viên đi ra.
Bạn của anh giới thiệu cho anh một cô nàng, vì phòng ngừa đối phương coi trọng gia cảnh của bản thân, Chu Thừa luôn nhắc bạn mình không được để lộ thân phận của anh từ đầu đến đuôi.
Bạn anh chỉ nói với đối tượng hẹn hò rằng anh là một người tự do, cái gì cũng làm một ít. Thậm chí vì không muốn để người ta cảm thấy anh không đáng tin cậy, anh còn nhờ bạn truyền đạt bất cứ lúc nào anh cũng có thời gian dành cho bạn gái.
—— lời này không tính lừa người đâu, sản nghiệp Chu gia trải rộng Dương thành, đúng là cái gì Chu Thừa cũng làm. Chính anh thân là người thừa kế của Chu gia, tất nhiên cũng không cần chấm công đi làm.
Vì ngày hôm nay đi gặp đối tượng hẹn hò, Đại thiếu gia độc thân từ lúc lọt lòng cố ý dặn dò trợ lý mua quần áo lề đường, còn kêu quản gia mua một chiếc xe cũ khoảng mười mấy vạn.
Nhưng Chu Thừa mới vừa đi ra khỏi nhà, xe còn chưa tới, đối tượng hẹn hò đã gửi tin nhắn tìm lý do từ chối lần xem mắt này.
Chu Thừa: “...”
Là do anh chuyển lời cho bạn mình có vấn đề chỗ nào à?
Nhiều lần tìm đối tượng hẹn hò không đâu vào đâu, Chu đại thiếu rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho quản gia, một chiếc xe bảo mẫu đã dừng ở trước mặt mình.
Thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi thuần trắng, nơ trên cổ đã tháo ra, cổ áo dựng thẳng hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh.
Như mới vừa tham gia một dịp quan trọng nào đó.
Chu Thừa bị nụ cười rạng rỡ của đối phương làm rung động: “Cậu là...?”
Hạ Cảnh đã xuống xe.
Cậu hơi kéo tay áo sơ mi, mái tóc ngắn vàng nhạt khẽ lay trong gió. Cậu vươn tay, bàn tay thon dài trắng nõn giữ cánh tay Chu Thừa: “Đừng khách khí, nơi này chỉ có xe riêng với xe được cho phép mới có thể vào, anh thật sự không đón được xe đâu.”
Rất nhiều năm rồi, Chu đại thiếu không bị người xa lạ không chút câu nệ mà đến gần thế này, đầu tiên anh hơi ngây người, nhưng vẫn dám lên xe với thanh niên kia.
Cũng không biết có nghe lầm hay không, ngay lúc anh và thanh niên cùng ngồi vào băng ghế sau, “tài xế” phía trước khẽ mắng một tiếng: “Ngày hôm nay thật là!”
Chu Thừa: “???”
“Anh muốn đi đâu?” Như thể thanh niên không nghe, quay đầu cười cười nhìn anh.
“Cảm ơn,“ Nếu đã lên xe, cũng không tiện từ chối ý tốt của người khác —— vả lại những người có ác ý xung quanh đây cũng không vào được, anh gửi tin nhắn cho quản gia nói không cần dùng tới nữa, sau đó mới chậm rãi nói, “Đi đâu cũng được.”
Buổi hẹn hò ăn tối đã sắp xếp không còn, công việc cả ngày nay của anh đã làm sạch sành sanh, nếu như không về nhà, có vẻ cũng không có lựa chọn nào khác.
Anh vừa định nói đối phương cứ thả anh ở đoạn nào đó là được, nào ngờ hai mắt thanh niên sáng lên, như ánh sao lấp lánh.
“Vậy để tôi chọn nha?”
Đằng trước, “tài xế” dùng sức ấn còi, giọng còn lớn hơn loa: “Hạ Cảnh!!! Không được đi khách sạn!!!!”