Phương Thức Trả Thù Lao Đơn Giản

Chương 4: Chương 4




Trong đầu Hạ Cảnh bây giờ chỉ nghĩ chuyện lau mông bị người đại diện khinh thường, câu nói này lần thứ hai truyền tới tai mình, lúc này cậu mới nhận ra được mình nói cái gì.

Hạ Cảnh: “!!”

Không có chút nghệ thuật nào cả!

Dầu gì cũng phải là “Anh có muốn chạm vào mông tôi không“.

Cũng không biết là lo lắng hay xấu hổ, khuôn mặt vốn ửng hồng giờ đây thành đỏ chót, lan tràn đến tận đuôi mắt, giống như cánh hoa đào duy nhất trong mùa hạ.

Tóc thanh niên nhỉnh lên vài sợi trông ngốc ngốc, giờ còn đỏ mặt, da thịt trắng noãn đẹp mắt.

Yết hầu cậu trượt xuống, lông mi run run, há miệng: “Không phải, ừm, tôi, tôi nói là...”

Chu Thừa bởi vì câu nói mới vừa rồi kia làm bắt đầu nổi lửa giận như bị xúc phạm bỗng nhiên biến mất không còn chút gì.

Thực ra anh không tính là một người tốt tính cho lắm.

Sản nghiệp Chu gia lớn đến vậy, toàn bộ Dương thành trong tầm mắt nhìn đều là tài sản của anh, nếu như anh làm người quá dễ tính, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người leo lên đầu anh ngồi.

Thậm chí anh rất dễ dàng phát hỏa.

Nhưng từ khi bị Hạ Cảnh kéo lên xe, sự khoan dung và nhẫn nại của anh bỗng trở nên vô hạn.

Nhưng thật ra cũng vì Chu Thừa nhìn mấy thủ đoạn đó đến phát chán —— không biết đối thủ tìm đâu ra vài thiếu niên hoặc là thiếu nữ ưa nhìn, làm bộ tỏ ra không quen biết vô tình gặp anh trên đường, sau khi lên xe vẫn tìm cách câu dẫn anh, cố gắng lấy được thông tin từ phía anh...

Chắc Hạ Cảnh cũng là bị ai đó sắp xếp làm như vậy. Câu nói mới vừa rồi kia rõ ràng câu dẫn hết sức hạ lưu thô tục.

Nhưng anh thấy thanh niên này ra sức làm việc còn luôn phải duy trì nụ cười trên môi, bị người đại diện chèn ép đến nỗi một ly trà sữa cũng không chịu chó mà vẫn cứ cười tươi, thậm chí về đến nhà còn nhớ kỹ nhiệm vụ vụng về câu dẫn anh.

Có thể Hạ Cảnh là bị ép buộc.

Câu nói đầu tiên đã đỏ mặt đến mức này, nhất định trong lòng rất khó chịu.

Tuy anh chưa hỏi gì, Hạ Cảnh cũng không hề nói gì, trong lòng Chu Thừa cũng có thể đoán được tình hình.

—— Chăm chỉ làm việc trong giới giải trí, nói không chừng trên người còn phải chịu một khoản nợ đầu tư, bởi vì không có cách nào phản kháng sếp lớn áp bức nên bắt buộc phải câu dẫn anh.

Anh khẽ thở dài một hơi.

“Nghỉ ngơi đi, muộn rồi.” Chu bá tổng giơ tay, nhẹ nhàng chọc má Hạ Cảnh.

Co dãn rất tốt, còn hơi nóng.

“A?”

Bây giờ đi nghỉ ngơi?

Mấy lời phóng đãng của cậu còn chưa kịp nói ra mà.

Rõ ràng trước đây anh đã nói đủ mấy câu phóng đãng ngả ngớn trước mặt người ta, thế nhưng không biết tại sao, cậu vừa ngẩng đầu chạm mắt với Chu Thừa, đôi mắt kia sâu xa nhìn xuống, tầm mắt lướt qua bờ môi mỏng, nhìn vào cổ áo Chu Thừa.

Cơ thể săn chắc cơ bắp kia bị lớp áo bên ngoài che hết rồi!

Muốn chết, không còn gì để nói.

Hạ Cảnh ngơ ngác sững sờ: “Ừm... Được, được.”

...

Hơn chín giờ sáng hôm sau, Tề bảo mẫu tới đón Hạ Cảnh đi làm.

Kiên nhẫn ngủ trong phòng khách một đêm, Chu Thừa vốn đã quyết định sáng sớm dậy sẽ rời đi.

Nhưng ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, tóc tai Hạ Cảnh lộn xộn, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, vội vàng nói với anh: “Hôm nay anh cũng đi làm với tôi được không? Tôi sẽ nói với mọi người anh là trợ lý, thế nhưng anh yên tâm, anh không cần làm gì đâu!”

Lúc đó Chu Thừa mềm lòng lập tức đồng ý —— dù sao mỗi nơi đều có người quản lý, thân làm sếp lớn, anh quyền biến mất mấy ngày.

Hạ Cảnh tự nhiên đắc ý.

Mặc dù ngày hôm qua câu dẫn không thành công, không nhìn thấy cơ bụng của quý ngài cao cấp với cả... Khụ, nơi đó, thế nhưng ngày sau còn dài mà!

Dù sao quý ngài cao cấp cũng không có tiền, có cậu coi tiền như rác ở đây, chắc chắn người ta không nỡ chạy.

Đây không phải tiểu bạch kiểm đã cam tâm tình nguyện để cậu bao dưỡng sao?

Hạ Cảnh vui vẻ kéo tay Chu Thừa lên xe, cơ thể anh hơi cứng lại, cũng không đẩy cậu ra.

Tề Duệ nhìn tới nhìn lui hai người bằng một con mắt: “Tiền đồ.”

Hạ Cảnh nở nụ cười tươi rói.

Xe lái qua quán trà sữa mới khai trương, Chu Thừa nhớ tới dáng vẻ oan ức tủi thân của Hạ Cảnh hôm qua không thể uống trà sữa...

“Dừng xe.”

Anh bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu nghiêm khắc, giống như một ông chủ ra lệnh.

Tề Duệ lập tức bị khí chất của anh ảnh hưởng, đầu óc còn không kịp phản ứng lại, chân đã nhanh chóng đạp phanh xe.

“Không đúng...” Một lát sau Tề bảo mẫu mới nổi giận, “Cậu kêu tôi dừng thì phải dừng, tôi không phải kiểu —— “

Hắn quay đầu, chỗ ngồi phía sau đã không còn ai, chỉ còn cửa xe đã mở.

Tề Duệ: “...” Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn phải bán Hạ Cảnh cho mấy ông sếp quy tắc ngầm!

Hạ Cảnh đã đeo khẩu trang, cùng Chu Thừa đi vào quán trà sữa.

“Cậu muốn uống gì?” Chu Thừa quay đầu lại nhìn cậu, “Tôi mua cho cậu.”

Phía sau, Tề Duệ trong miệng không đao thắng có đao: “Mẹ nó cậu dám uống trà sữa xem!!”

Hạ Cảnh mê trai không suy nghĩ gì nữa, kế hoạch giảm cân cũng quăng đến chân trời.

Tiểu bạch kiểm mà cậu bao dưỡng đối với cậu thật tốt, mặc dù cuối cùng người trả tiền nhất định là kim chủ, nhưng người ta thật biết cách nói chuyện!

Bốn chữ, ngọt đến tận tim cậu luôn!

“Tôi muốn cái này!” Cậu ngây ngốc cười cười, tiện tay chỉ một cái, ánh mắt bám vào khuôn mặt tuấn tú của Chu Thừa, hoàn toàn không có cách nào dời mắt.

Trà sữa được đưa ra rất nhanh chóng, phía sau, lửa giận của Tề Duệ dường như muốn xuyên thủng đôi nam nam này.

Hạ Cảnh nhận trà sữa, đang định lấy điện thoại di động ra trả tiền, Chu Thừa lấy điện thoại di động ra trước một bước: “Bao nhiêu tiền —— “

Người đàn ông nói rất dứt khoát.

Anh móc cái điện thoại di động bàn phím ra —— app trả tiền cũng không có.

Chu Thừa: “...”

Xưa nay đều có bên cạnh người phụ trách tiền trả thay, Chu bá tổng lại đi móc móc túi, đúng như dự đoán không tìm được vật tên là “ví tiền“.

Chu Thừa: “......”

Hạ Cảnh đã quét mã QR thanh toán xong, một tay cầm trà sữa, một tay kéo Chu Thừa, đôi mắt sáng rực: “Sao tôi có thể tiêu tiền của anh được chứ.”

Cậu hết sức để tâm đến lòng tự trọng của tiểu bạch kiểm: “Mấy số lẻ thế này thì để tôi, tay anh chỉ dùng để trả tiền chẵn thôi, sao có thể dùng ở chỗ này được?”

Đàn ông nào cũng thích nghe mấy lời thế này.

Quý ngài cao cấp của cậu cũng giống vậy.

“Ừm.” Chỉ thấy Chu Thừa hơi mất tự nhiên đảo mắt, một tay nhét vào túi áo, một tay kia nắm chặt tay cậu.

“Thực sự tôi rất không thích người tình nói chuyện tiền nong trước mặt tôi, “ Chu đại thiếu cao cao tại thượng giống như thừa nhận tư cách người tình của Hạ Cảnh —— thân là người có tiền có quyền, ven đường nhặt được một người tình do đối thủ sai tới cũng là rất bình thường, “Nhưng tôi cho phép cậu nói.”

Hạ Cảnh mở to hai mắt, nhất thời mở cờ trong bụng.

Trên đường đi, cậu cười đến không ngậm được mồm, đến trường quay phim cũng phải cố gắng kiểm soát cảm xúc.

Tề Duệ kéo cậu qua một bên: “Một lát nữa cậu phải diễn khóc! Diễn khóc đó!”

“Anh Tề ơi, em vui quá!” Hạ Cảnh thấy diễn cảnh khóc cũng không liên quan, cậu có thể mừng đến phát khóc mà, “Anh không thấy anh ấy nói gì hả? Anh ấy cho phép em nói chuyện tiền nong trước mặt ảnh á, vừa nãy Chu Thừa thừa nhận em là kim chủ của ảnh rồi, em cũng chính thức có tiểu bạch kiểm rồi!”

“Các cậu đã ngủ chưa?”

“... chưa.”

“Anh cũng biết cậu chả có gan. Lăn đi quay phim đi.”

Hạ Cảnh: “...”

Tối hôm qua không ngủ được, đêm nay cậu sẽ cố gắng!

Tề Duệ xem thường người ta!

“Hừ!”

Hạ Cảnh chạy về bên cạnh quý ngài cao cấp nhà cậu.

Chỉ thấy Chu Thừa thương tiếc đưa tay ra, nặn nặn khuôn mặt của cậu: “Người đại diện rác rưởi của cậu, không cần để ý đến hắn.”

“Đúng! Rác rưởi! Không để ý tới hắn nữa!”

“Hạ Cảnh?” Phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói của một chàng trai trẻ tuổi, “Em tới rồi.”

Hạ Cảnh quay lại, thấy Thân Văn Thành đóng vai phụ mới vào đoàn hôm kia đang đi về phía cậu.

Nghe nói người này là cậu ấm nhà ai, vào giới giải trí chơi đùa, mới ra mắt đã trực tiếp nhét vào đoàn phim mà tiểu thịt tươi như Hạ Cảnh mới có thể vào.

Hạ Cảnh chỉ cần nhìn vào mắt đối phương, có thể đọc ra dục vọng trong mắt đối phương.

“Là anh hả...” Cậu cười cười, “Chào buổi sáng.”

“Bây giờ em có rảnh không, anh muốn ở một mình với em để —— “

“Một mình cái gì? Một mình đi mướn phòng với tôi hả?”

Trong mắt Thân Văn Thành lập tức lộ ra mong đợi.

Hạ Cảnh chuyển đề tài: “Nhưng mà...” Cậu nâng mười ngón tay đan nhau với Chu Thừa lên, “Tôi mới có hẹn với ảnh rồi. Cậu muốn ba người cùng chơi luôn không? Tôi không ngại, tư thế nào tôi cũng...”

Sắc mặt Thân Văn Thành càng ngày càng khó coi.

“Mặc dù tôi khá thích nằm dưới, thế nhưng nếu như ba người, tôi cũng có thể thử xem nằm trên...”

Mặt Thân Văn Thành đỏ như gan lợn, cũng không biết có phải choáng váng rồi không, y không nói gì, quay đầu rời đi.

Nhờ có Thân Văn Thành, Hạ Cảnh cảm thấy mình đã đi vào trạng thái ngả ngớn.

Không phải Chu Thừa thích kiểu đê tiện lẳng lơ à? Bây giờ cậu có thể nói là đủ.

Cậu mới vừa há mồm, bỗng nhiên vai bị lực áp tới, Chu Thừa đẩy cậu lên tường, dùng một tư thế tiêu chuẩn nhích lại gần.

Bàn tay to lớn đè lên tường, một tay khác chậm rãi nâng cằm của cậu: “Tôi không quan tâm trước đây cậu ra sao, thế nhưng bây giờ cậu còn câu dẫn người khác trước mặt tôi làm cái gì?”

Ánh mắt Chu bá tổng kiên định: “Vì cảm thấy tôi không đủ tiền cho cậu sao?”

“Anh nói gì vậy?” Hạ Cảnh sắp bị cái vách tường hormone này nhấn chìm, cậu cho rằng Chu Thừa thích kiểu yêu diễm, “Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ muốn người anh thôi...”

Chu Thừa sững sờ.

Hạ Cảnh giơ tay, bắt đầu cởi nút áo: “Nếu anh muốn ở đây, tôi... tôi cũng có thể...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.