Lam Nguyệt không một tiếng động tiến vào, thân pháp nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, thân ảnh linh hoạt lướt trên mái nhà.
Tìm kiếm cũng không quá lâu, Lam Nguyệt chợt phát hiện ra thanh âm, nàng dừng lại trên một căn phòng.
"A... Ngô..." Thanh âm ái muội từ bên trong truyền ra, Lam Nguyệt hai mắt hơi sáng lên, hứng thú bừng bừng dùng Lam đồng quan sát.
Xuân Cung Đồ bản 3D a! Không xem chính là phí phạm của trời!
Trong phòng, hai thân ảnh quấn lấy nhau, nữ tử trên thân không một mảnh vải, lộ ra thân hình đẫy đà uyển chuyển, hai chân thon dài quấn lấy eo nam tử, mặt đẹp phiến hồng, ánh mắt mê li, miệng không ngừng phát ra nhuyễn nhu âm thanh. Nam tử quần áo nửa mở, đôi mắt bị dục vọng đốt cháy, không ngừng ra sức vận động. Quanh thân hai người linh khinhư có như không chuyển động, không ngừng đi vào thân thể hai người.
Đại khái gần một canh giờ trôi qua, Lam Nguyệt đang nghĩ có nên đánh gãy hai người hay không, thanh âm chiến đấu bên dưới đã dừng lại.
Lam Nguyệt không khỏi cảm thán, quả nhiên thể lực linh lực giả so người bình thường không thể đánh đồng a. Một lần liền kéo dài lâu như vậy.
Nữ tử thân hình rất tốt, bất quá nam nhân kia không quá tốt, dung mạo còn tạm chấp nhận được.
Lâm Hoả Nhi năm nay cũng đã đến tuổi năm mươi đi? Nam nhân này hẳn cũng không trẻ a...
"Sư huynh, lâu như vậy mới gặp, ngươi có hay không nhớ ta nga ~?"
Lâm Hoả Nhi thanh âm kiều mị vang lên, khiến Lam Nguyệt không khỏi lần nữa chú ý. Lại muốn tới sao?
Nghe nói Lâm Hoả Nhi tu luyện chủ đạo là song tu, cái gì mà Thải âm bổ dương gì đó, cùng nam nhân XXOO sau đó đem linh lực cho bản thân tẩm bổ lẫn nhau. Nam nhân này chính là lô đỉnh của nàng?? Không đúng, không đúng, rõ ràng hai người này đều có lợi, kia là tình lữ? Vậy Long Dật Hiên tính cái gì? Lô đỉnh??
"Lâm sư muội, một lần đôi bên cùng có lợi, ngươi đừng có tham lam."
Giọng nam khàn khàn vang lên, mang theo tràn ngập sắc dụ, lại mang theo nồng đậm khinh thường.
Nụ cười trên mặt Lâm Hoả Nhi cứng lại, âm thầm nắm chặt tay, bên ngoài lại không để lộ bất kì ý gì, cười đến mị hoặc nói:
"Nào có, người ta là nhớ ngươi a~"
Lam Nguyệt có chút bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là sư huynh muội a, kia là đồng môn? Nam tử kia cũng tu luyện cái kia bí thuật đi?
"Đủ rồi, lần này ta đến vì chính sự, nhiệm vụ sư phụ giao, ngươi hoàn thành sao?"
Nam tử tựa hồ không muốn nhiều lời, lạnh lùng nói.
Lâm Hoả Nhi cũng không thể lại tươi cười, biểu cảm trên mặt lưu giữ đã có chút khó khăn, chần chờ mở miệng:
"Vẫn...vẫn chưa, hoàng cung canh phòng cẩn mật, mật thất của hoàng đế bảo vệ đồ vật của tiện nhân kia như bảo mệnh, muốn từ tay hắn đoạt lấy..."
"Câm miệng! Tiện nhân!? Lâm Hỏa Nhi, Dung Tuyết là người ngươi có thể xúc phạm? Muốn chết!"
Không đợi Lâm Hoả Nhi nói xong, nam tử một bạt tay giáng xuống mặt nàng, lực đạo không nhẹ, Lâm Hoả Nhi chật vật té ngã trên đất, miệng tràn ra máu tươi, lại không dám phản kháng.
"Ta... Ta không cố ý, Mạc sư huynh, ta..."
"Đủ rồi! Ngươi nếu lại dám dùng từ ngữ xúc phạm nàng, hậu quả.... Ngươi tự hiểu lấy!"
"Vâng..."
Thần sắc Lam Nguyệt hơi dao động, Dung Tuyết? Là vị mẫu thân trong truyền thuyết của nàng?
Hoàng đế cùng Dung Tuyết lại có quan hệ? Hắn giữ đồ vật của nàng? Là cái gì đâu?
Lam Nguyệt cũng không lại chú ý sự tình bên dưới, cả người đều chìm vào suy nghĩ về quan hệ của mẫu thân nàng và hoàng đế.
"Ai!"
Nam tử bỗng nhiên hét lên, Lam Nguyệt giật mình, thầm mắng một tiếng.
Vừa rồi thất thần lại vô ý đem khí tức lộ ra. Là nàng quá bất cẩn! Đối mặt với kẻ có tu vi cao hơn, đúng là nguy hiểm!
Nam tử đánh một chưởng hướng đến vị trí của Lam Nguyệt, Lam Nguyệt hiểm hiểm trách thoát, bất quá nàng vẫn bị chấn đến lục phủ ngũ tạng đều sôi trào.
Lại là Thiên Dương Cảnh đỉnh phong cường giả!
Nam tử cùng Lâm Hoả Nhi đều ra ngoài, Lam Nguyệt vội vàng rời đi. Nam tử sắc mặt lạnh lùng hừ một tiếng:
"Muốn chạy? Để mạng lại! Thiên Long Chưởng!"
Một đầu hoả long ngưng tụ mà thành, gào thét hướng Lam Nguyệt bay tới. Lam Nguyệt đồng tử co rụt, là cao cấp Linh Kỹ! Người này, nàng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!
"Nghịch Hành Phá Linh Thuật!"
Lam Nguyệt vội vàng dùng dùng thiên thứ nhất của Cửu Thiên quyết phá giải phần nào uy lực của Linh kỹ, sau đó lại dùng "Cửu Linh Hàn Dực" bay lên không, tránh thoát một kiếp.
Mạc Nghi nhìn người đến một thân hắc y, trên lưng trải dài linh dực xanh biếc, đồng tử co lại:
"Linh khí hoá dực!? Đế Phân Cảnh cường giả!!"
Tâm hắn run lên, hắn thế như công kích một cái Đế Phân Cảnh cường giả, lần này liền xong rồi!
Không đúng, nếu người đến là Đế Phân Cảnh, không lí nào lại đối hắn một cái Thiên Dương cảnh mà bỏ chạy! Nhưng cái kia cánh cũng không giống giả a.
"Chẳng lẽ là ảo cảnh!? Ảo Thuật sư!?"
Lam Nguyệt gương mặt đã tái nhợt, nhìn thần sắc Mạc Nghi biến ảo, nàng biết hắn tại nghĩ cái gì, nàng mặc dù muốn tranh thủ thời gian chạy, nhưng nàng linh lực đã không đủ duy trì Cửu Linh Hàn Dực, nếu không đáp xuống sợ là không thể lại chống cự!
Lam Nguyệt cũng không chạy đi, mà đáp xuống mái nhà.
Nếu hiện tại nàng chạy, hắn tuyệt đối càng nghi ngờ!
"Quân Vô Nhai, lần này liền nhờ ngươi."
Lam Nguyệt thanh âm có chút yếu ớt đối Quân Vô Nhai truyền âm. Nàng hiện tại đều sắp duy trì không nổi rồi.
Nàng nhanh chóng hấp thu linh lực chậm rãi điều trị thương.
"Ngươi chữa thương đi, thời cơ đến lập tức rời đi."
Quân Vô Nhai dặn dò Lam Nguyệt, sau đó hắn thả ra uy áp, uy áp khổng lồ đem Mạc Nghi và Lâm Hoả Nhi áp xuống. Mạc Nghi phun ra một ngụm máu, Lâm Hoả Nhi liền thảm, máu tươi phun ra, nằm rạp trên mặt đất, tựa hồ đã chết ngất đi.
"Phàm nhân thấp hèn, dám cản đường bản tôn?"
Mạc Nghi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người đều tại run lên, hắn không ngờ đối phương thực sự là Đế Phân Cảnh cường giả. Đây là cùng Sư phụ hắn một cấp bậc a!
"Tiền bối tha tội, tiểu bối Mạc Nghi, là đại đệ tử của Thuyền trưởng lão Âm Dương Tông, mong tiền bối nể tình lệnh sư bỏ qua cho."
Lam Nguyệt đang chữa thương, cũng không nghe thấy hắn nói gì, bất quá Quân Vô Nhai lại nghe đến. Âm Dương Tông? Cái tên quái quỷ gì, nghe liền biết không phải loại đứng đắn.
"Âm Dương Tông? Âm Dương tông lại là tiểu tông môn từ đâu chuôi ra? Bản tôn chướng mắt!"
"Cái kia, cái kia... là tiểu bối vô tri, mong tiền bối thứ tội."
Mạc Nghi ngoài cười lấy lòng, trong lòng lại không nhịn được trầm xuống, âm thầm nắm chặt tay.
Tiểu tông môn? Hắn lại dám sỉ nhục môn phái của hắn!
"Hôm nay bản tôn tâm tình tốt, tạm tha ngươi một mạng, cút!"
Quân Vô Nhai hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
"Dạ, dạ,..."
Mạc Nghi vội vàng gật đầu, kéo Lâm Hoả Nhi trên đất lên.
Bất quá hắn cũng không lập tức rời đi, ánh mắt chợt loé qua suy nghĩ sâu xa.
"Thiên Long Chưởng"
Mạc Nghi đột nhiên phát công, hoả long lần nữa ngưng tụ gào thét hướng Lam Nguyệt đánh tới, Quân Vô Nhai hoàn toàn không ngờ tới tên này lại ra tay, chỉ có thể hô lên.
"Nha đầu! Cẩn thận!!"
Lam Nguyệt đang vận linh khí chữa thương, lúc này đột nhiên mở mắt, một đôi thủy mâu xanh biếc mê người,dần dần bị huyết quang bao phủ, nàng đáy mắt một mảnh lạnh băng.
Nàng áo bào đột nhiên bay múa, mũ trùm rơi xuống, tóc đen tản lạc trong không khí.
Xung quanh khí tức đột nhiên biến đổi, bầu trời nháy mắt bị mây đen bao phủ, sấm chớp dày đặc cả bầu trời.
Lam Nguyệt nắm trên tay màu đỏ Huyết Châu, khắp người đều tản ra từng tia hắc khí, không khí tràn ngập quỷ dị.
Vô hình lực lượng phá không mà tới, Mạc Nghi mặc dù không nhìn thấy, nhưng bản năng vẫn cảm nhận được nguy hiểm. Hắn lấy ra một Truyền tống phù đã chuẩn bị sẵn, khoảnh khắc lực lượng đánh đến, Mạc Nghi cùng Lâm Hoả Nhi bị một trận ánh sáng bao phủ, nháy mắt biến mất. Lực lượng kia đánh xuống đất, ầm một tiếng vang lớn, vị trí Mạc Nghi đứng nổ thành một cái hố lớn, bên trong lôi điện xẹt qua, hắc khí xèo xèo từng đợt bốc lên.
Mặt nạ Lam Nguyệt đeo cũng rơi xuống, lộ ra gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm, đôi mắt huyết quang đại thịnh, lại không mang chút thần sắc.
"Nha đầu! Mau dừng lại!"
Quân Vô Nhai hét lên, không ngờ Huyết Châu lại lợi dụng lúc Lam Nguyệt trị thương, thần hồn yếu ớt nhất khống chế cơ thể nàng! Là hắn sơ suất!
Lam Nguyệt cũng không nghe thấy lời hắn nói, ấn đường hiện lên huyết ấn, dung nhan tăng thêm mấy phần yêu mị.
Trên lưng nàng xuất hiện Cửu Linh Hàn Dực, nhưng bất đồng màu xanh lam xinh đẹp, mà là một màu đỏ yêu dị, đôi cánh khẽ vỗ, muốn bay nhanh rời đi.
Bất quá lúc này, một bóng người chắn tại trước mặt nàng, một thân tử y, ba ngàn tóc đen, dung mạo tuấn mỹ, tựa như thần nhân lạc vào nhân gian, tao nhã, tôn quý.
Lam Nguyệt nhìn đến hắn, tựa hồ e ngại lùi lại, muốn theo hướng khác rời đi.
Nhưng nàng vừa chuyển người, tử y nam tử đã đứng trước mặt nàng.
Hắn gương mặt gần trong gang tấc, hắn tay bắt lấy tay nàng, đáy mắt một mảnh lạnh lùng, đôi mắt từ hắc sắc đã chuyển thành tử sắc: