"Được rồi, đêm nay bắt đầu đi"
Quân Vô Nhai thu liễm ý cười, nghiêm túc nói.
Lam Nguyệt hơi nhướng mi, có chút mong chờ, gật gật đầu đáp:
"Được"
Thời gian nhanh chóng trôi qua, màn đêm buông xuống, trong phòng Lam Nguyệt lập loè ánh đèn, mờ mờ ảo ảo. Nàng trong Phượng gia vốn không có địa vị, nên cũng không có dạ minh châu soi sáng như những viện khác, trong toàn bộ tiểu viện cũng chỉ có nến để đốt.
Lạc Y giúp nàng trải lại giường, Lam Nguyệt ngồi trên bàn, ánh sáng chiếu rọi nàng một nửa gương mặt, nhìn không đến đáy mắt, cũng không rõ nàng đang nghĩ gì.
Lúc Lạc Y bước qua nàng mới nói:
"Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, nếu ta không gọi, dù có nghe thấy gì cũng không được tiến đến, rõ sao?"
Lạc Y giật mình, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn mím môi, nàng nhẹ nhàng đáp:
"Vâng, Lạc Y đã rõ"
Lạc Y bước ra phòng, quay lại nhìn Lam Nguyệt một chút, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng cũng đóng cửa sau đó rời đi.
"Ngươi đã chuẩn bị tốt? "
Thanh âm Quân Vô Nhai truyền đến, Lam Nguyệt ánh mắt ngưng lại, nàng tiến đến bên giường ngồi xếp bằng, nàng nâng Phượng Linh Giới lên trước mặt.
Một luồng ánh sáng màu đỏ từ vòng tay thoát ra, nhưng tụ thành một bóng người, tuy không rõ ràng lắm nhưng Lam Nguyệt biết là một nam tử trẻ tuổi, này đúng là Quân Vô Nhai. Lam Nguyệt nghĩ, xem ra cũng không phải lão phượng hoàng, nàng cũng không nói gì, im lặng nhìn Quân Vô Nhai.
Quân Vô Nhai không nhanh không chậm đưa tay lên, Lam Nguyệt nhìn rõ, trên tay hắn một ngọn lửa đang nhảy múa. Ngọn lửa màu đỏ tươi như máu, toả ra sức nóng kinh người, Lam Nguyệt dù không chạm đến nhưng vẫn cảm giác được sự cuồng nộ bá đạo của nó.
Ánh mắt nàng loé lên tia kiên định, Thiên hoả sao? Nàng thật ra cũng muốn biết, nó rốt cuộc bá đạo đến như thế nào...
Quân Vô Nhai im lặng nhìn nàng, tuy không thấy được gương mặt của hắn nhưng Lam Nguyệt cảm nhận được hắn đang khẩn trương.
Lát sau hắn mở miệng:
"Bản tôn sẽ dẫn Thiên hoả vào linh mạch của ngươi, có bản tôn khống chế, thân thể ngươi sẽ không bị thiêu rụi, nhưng đau đớn sẽ là bên trong kinh mạch toàn thân, nếu ngươi không chịu đựng nổi, hậu quả..."
Hắn ngừng lại, nhưng Lam Nguyệt biết rõ hậu quả, một khi ý chí của nàng không kiên định nhẹ thì tàn phế, nặng chính là bị thiêu đến xương cốt không còn.
Lam Nguyệt cắn chặt răng, kiên định nói:
"Bắt đầu đi"
"Được"
Quân Vô Nhai đáp một tiếng, bàn tay vừa lật, Thiên hoả trong tay hắn hoá thành một đạo lưu quang, tiến nhập vào thể nội của Lam Nguyệt.
Thiên hoả tiến nhập vào một khắc kia, Lam Nguyệt lập tức cảm giác được cái gì gọi là đau đến chết đi sống lại.
Thiên Hoả đi đến đâu, nàng đều cảm thấy kinh mạch như vỡ vụn ra, tựa như hàng ngàn hàng vạn cây kim đang đâm vào cốt nhục, đau đến tê tâm phế liệt.
Lam Nguyệt không nhịn được "A" lên một tiếng đau đớn.
Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân, Quân Vô Nhai nhìn ra, bên ngoài có bóng người in trước cửa. Hẳn là tiểu nha đầu kia đi.
Đúng vậy, đó là Lạc Y, nàng đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng Lam Nguyệt hét lên, lập tức chạy đến. Trên gương mặt lúc này tràn ngập lo lắng, nhưng khi vừa định gõ cửa, nàng lại nhớ đến lời Lam Nguyệt đã dặn.
Lạc Y mím môi, thu lại tay, nàng đứng im trước cửa, không gõ cửa, cũng không rời đi, yên lặng đứng bên ngoài.
Tiểu thư không cho nàng vào vậy nàng ở bên ngoài chờ người bước ra là được.
Lam Nguyệt cũng biết có người đứng bên ngoài, nàng thoáng dao động liền cảm thấy đầu óc có chút choáng, Lam Nguyệt hoảng sợ vội vàng định thần lại. Nàng muốn bảo Lạc Y rời đi, nhưng hiện tại không cho phép nàng phân tâm, chỉ cần nàng vượt qua, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nha đầu kia hẳn là sẽ không tùy tiện xông vào đi.
Nghĩ đến đây, Lam Nguyệt cắn chặt răng chịu đựng, dù đau đớn đến đâu cũng không rên lấy một tiếng.
Quân Vô Nhai thấy nàng có dao động, hắn thoáng căng thẳng, nhưng khi thấy nàng bình tâm trở lại thì thở phào nhẹ nhõm, hắn hơi gật đầu, bàn tay tưởng như tùy ý chuyển động, nhưng thật ra hắn đang vận khởi linh lực, điều khiển Thiên Hoả.
Người dóc toàn lực hỗ trợ, người cắn răng chịu đựng, kẻ lại im lặng thủ hộ bên ngoài...Một đêm an tĩnh trôi qua, trời bắt đầu ửng sáng, ánh sáng hơi mờ ảo, Lạc Y một đêm ngồi bên ngoài, không rời nửa bước. Nàng thoáng lo lắng, trong phòng yên tĩnh đến kì lạ...
Lam Nguyệt vẫn tư thế xếp bằng, toàn thân da thịt đỏ ửng, tựa như sắt bị nung qua lửa, hai mắt nhắm lại, chân mày nhíu chặt, cả người nhầy nhụa bẩn thỉu, bốc lên một mùi hôi tanh tưởi. Này đó là tạp chất được đẩy ra trong lúc khai mạch, Thiên Hoả không những giúp nàng khai thông linh mạch, còn có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, tăng cường thể chất, thể chất của nàng hiện tại đã xa xa vượt qua thường nhân.
Quân Vô Nhai nhấc tay, lưu quang hồng đậm từ người Lam Nguyệt bay đến chỗ hắn, sau đó tiêu biến. Thân ảnh hắn hơi chao đảo, có chút vặn vẹo như sắp biến mất. Hắn cười một tiếng:
"Nha đầu không tầm thường, cả quá trình không rên lấy một tiếng, quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng a...".
Hắn dừng lại, giọng có chút yếu ớt nói tiếp:
"Chuyện còn lại phải xem ngươi rồi, bản toạ hao tổn thần hồn giúp ngươi, hiện tại xem ra phải ngủ say một thời gian rồi a..."
Lam Nguyệt lúc này vẫn đang cảm nhận cơ thể biến hoá, quả thật rất thần kì a! Lúc đầu tuy có chút đau đớn, nhưng đổi lại hiện tại nàng cảm thấy cơ thể như đang bắt đầu tái sinh, các tế bào trong cơ thể đang lấy tốc độ nhanh chóng phục hồi. Lam Nguyệt quả thực chính là mừng như điên!!
Nghe Quân Vô Nhai nói, nàng lúc này mới mở mắt ra, cơ thể vẫn còn suy yếu, nhìn đến chỗ Quân Vô Nhai, nghiêm túc nói:
"Đa tạ ngươi...Quân Vô Nhai"
Quân Vô Nhai nhìn nàng, bỗng nhiên có vẻ hoảng hốt, thất kinh kêu lên:
"Ngươi..."
Nhưng đúng lúc này, tàn ảnh hắn tạo ra cũng vỡ ra, như sương mù đồng dạng, chui vào Phượng Linh Giới.
Lam Nguyệt nhíu mày, hắn như vậy thất thố làm cái gì a? Nàng chẳng lẽ đáng sợ như vậy?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy cả người nặng trĩu, mi mắt không tự chủ được nhắm lại, nàng chỉ nhớ dường như nàng có gọi một tiếng...
"Lạc Y"
______________