Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 55: Chương 55: Một màn kịch 2






Gương mặt Lam Nguyệt không chút biểu cảm, bình tĩnh thản nhiên bước vào.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn, đôi môi anh đào nhỏ xinh, mũi thon cao, mi mục như vẽ, đặc biệt là đôi mắt, một mảnh điềm nhiên đen nhánh, lại chứ ánh sáng tựa tinh quang, giống như thu cả ngân hà vào bên trong.

Nàng gương mặt tựa như trời cao tỉ mỉ điêu khắc, hiện tại tuổi không lớn, gương mặt thượng chút non nớt lại mang theo không hợp độ tuổi biểu cảm lạnh nhạt cùng hờ hững.

Lam Nguyệt cũng không nhìn người trong đại sảnh, đây là nàng lần đầu dùng mặt thật gặp người, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ có bao nhiêu kinh ngạc, khó tin.

Phượng Lâm Thiên ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, Lam Nguyệt muốn bỏ qua cũng khó, ngẩng đầu nhìn hắn.

Phượng Lâm Thiên giật mình, bỗng nhiên rùng mình một cái, bàn tay nắm tay ghế chợt siết chặt.

Không vì cái khác, ánh mắt nữ nhi này quá mức lạnh lùng, lạnh đến mức hắn cũng không dám lại nhìn thẳng.

Nhưng dung nhan kia giống như đúc, giống như nàng hiện tại đang thực sự đứng trước mặt hắn, hắn không thể kiềm chế trong lòng run rẩy.

Quá giống! Quả thực quá giống!

Mà La di nương thất thần xong chợt giật mình tỉnh táo, bộ dạng hoa lê đáy vũ, cầm khăn tay lau nước mắt, một bộ yếu đuối đến cực hạn nói:

"Lão gia, người phải làm chủ cho ta, làm chủ cho Thanh Nhi, là nàng! Chắc chắn là nàng! Là nàng hại Thanh Nhi!"

Thanh âm La thị đúng lúc đem mọi người từ thất thần khôi phục lại tinh thần. Phong Mị Nhi nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt chợt lóe mà qua âm lãnh, nàng hiền từ nhìn Lam Nguyệt, rồi lại nhìn La thị khóc lóc:

"La thị, ngươi đừng vội kết luận, đều là người nhà, Nguyệt Nhi nàng không cố ý.."

Phong Mị Nhi nhân lúc này nhẹ nhàng an ủi, lời lại mang theo mặt khác ý vị. Lời là khuyên, nhưng lại ngầm đem tội đổ lên người Lam Nguyệt.

"Không cố ý! Thanh Nhi chính miệng nói với ta là nàng! Chính là phế vật này hại nàng!"

Lam Nguyệt nhàn nhạt nhìn đám người kẻ ca người xướng, không nói lời nào.

"Được rồi!"

Phượng Lâm Thiên âm trầm nói, lại nhìn xuống Lam Nguyệt, thanh âm uy nghiêm không thể nghi ngờ:

"Nghiệt nữ! Ngươi còn gì để nói!"

"Tướng quân, ngươi lại muốn đem tội danh gì chụp đến đầu ta rồi?"

Thanh âm Lam Nguyệt như cũ lạnh nhạt vang lên, đối mặt Phượng Lâm Thiên tức giận không chút hoang mang.

Phượng Lâm Thiên há mồm, lại không nói được lời nào, hắn có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn lại là tức giận!

Nghiệt nữ này lại dám ăn nói với hắn như vậy! Đúng là vô pháp vô thiên!

Nhưng không đợi hắn lên tiếng, La di nương nhào đến muốn đánh Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt bất động thanh sắc né tránh, La di nương mặc dù có thể tu luyện, thiên phú lại quá tệ, cũng chỉ mới là Sơ Linh Cảnh sơ cấp.

La thị vồ hụt, ngã nhào xuống đất, hét lên:

"Tiện nhân! Ngươi hại Thanh Nhi thảm như vậy còn giả vờ không biết! Đê tiện! Vô sỉ! Ta muốn giết ngươi"

Phong Mị Nhi vội kêu người đến, đem La thị kéo lên, giữ nàng bình tĩnh lại.

Lam Nguyệt cười lạnh nhìn hết thảy, mở miệng:

"La di nương nói giỡn, Tam muội không phải linh lực giả sao? Nghe nói đã đột phá đến Tụ Linh Cảnh sơ kỳ rồi? Ta một cái không tu luyện phế vật, làm thế nào hại nàng!?"

Không phải các ngươi mở miệng đều nói ta phế vật sao? Hiện tại ta chính là phế vật! Ta chính là cắn chết không buông cái danh này, như các ngươi mong muốn a.

La di nương bị nói đến nghẹn họng, tức giận đến không được nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt oán độc.

Phượng Lâm Thiên lại trầm mặc, hắn lại bị kích đến quên mất, vốn Lam Nguyệt không thể tu luyện, hắn lại mỗi lần đều trách nàng. Nghĩ đến đây, Phượng Lâm Thiên lại có chút áy náy, có lỗi.

Ánh mắt hắn lộ ra áy náy, đương nhiên không thoát khỏi mắt Lam Nguyệt, chỉ là...

Nàng thu hồi ánh mắt, chợt thấy có chút buồn cười, áy náy? Hắn vốn chưa từng xem nàng là nữ nhi, mười năm qua cũng chưa nhìn nàng quá một lần. Áy náy? Áy náy lại được cái gì? Quá muộn! Nữ nhi của hắn cũng đã chết!

Phong Mị Nhi thấy không ổn, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh.

Nha hoàn kia tiến lên, quỳ xuống trước mặt Lam Nguyệt, Lam Nguyệt liếc nhìn nàng một cái liền nhận ra, là một tam phẩm nha hoàn bên cạnh Phượng Lam Thanh.

Xuân Nhi một bộ sợ hãi lại có chút phẫn nộ liếc Lam Nguyệt sau đó đối Phượng Lâm Thiên nói:

"Lão gia, nô tì gọi Xuân Nhi, là nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư, nô tì tận mắt chứng kiến, Tam tiểu thư đêm qua đến viện tử của Nhị tiểu thư, vốn tiểu thư là có ý tốt muốn đến xin lỗi nhị tiểu thư, nô tì được di nương nhờ vả chăm sóc tiểu thư, nhưng tiểu thư lại không cho nô tỳ đi theo, nên nô tỳ chỉ có thể lén lút theo sao. Thật... thật không ngờ...."

Nói đến đây, Xuân Nhi dường như sợ hãi nhìn Lam Nguyệt, Phượng Lâm Thiên thấy vậy, gương mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:

"Không ngờ cái gì!"

Xuân Nhi run lên, vội tới tấp quỳ lạy, dường như bị doạ sợ, liên tục nói:

"Ta không... Nhị tiểu thư đừng giết ta,.. ta không nói... Tướng quân tha mạng.."

Phong Mị Nhi thấy vậy, ân cần mở miệng an ủi:

"Không cần lo sợ, ta cho ngươi làm chủ, đảm bảo không ai dám động ngươi, nói đi."

Trong lòng lại cười lạnh liên tục, thầm nghĩ, Phượng Lam Nguyệt, dù ngươi giảo biện đến đâu cũng không tránh khỏi kiếp này!!

Nghĩ đến đây, đôi mắt Phong Mị Nhi ánh lên vẻ ngoan độc.

Còn lại đều ôm một bộ xem kịch vui bộ dáng, mặc dù không phải toàn bộ người Phượng gia đều ở nhưng cũng có hai thiếp thất cùng thứ nam thứ nữ ở. Tất cả đều cười trên nỗi đau của người khác.

Ai cũng hết sức rõ ràng, lần này Phượng Lam Nguyệt trốn không thoát! Vu oan? Vậy thì như thế nào!? Liên quan gì đến bọn họ? Đó là vì ngươi năng lực không đủ, bị người giẫm dưới chân mà thôi!

Xuân Nhi được đảm bảo, dường như tự tin không ít, chỉ thẳng vào Lam Nguyệt nói:

" Tiểu thư phát hiện nhị tiểu thư cùng một nam tử lén lút gặp gỡ, còn làm chuyện hủy hoại gia phong không biết xấu hổ! Tam tiểu thư tức giận muốn chạy đi thông báo cho mọi người, lại bị nam nhân kia đánh ngất đi, nô tì vì quá hoảng sợ, núp trong bụi cây cắn chặt răng hoảng sợ nhìn hết thảy! Nhị tiểu thư bảo nam nhân kia hủy đan điền của tam tiểu thư, còn nói tam tiểu thư luôn mắng nàng phế vật, liền căm giận muốn tam tiểu thư cũng phải giống nàng ta! Xong nam tử kia đem tiểu thư đi, cũng không biết sau xảy ra chuyện gì, nô tì quá hoảng sợ, vội chạy đi, sau liền sợ quá mà bất tỉnh nhân sự, đến sáng mới tỉnh dậy, tiểu thư liền,... Hức hức..."

Lam Nguyệt: "..."

Nếu nàng không phải người trong cuộc, chắc chắn sẽ tin tưởng đây là thật! Quả thực quá đặc sắc, chuẩn bị đều chu toàn không kẽ hở, chẳng những khiến nàng thành kẻ hãm hại Phượng Lam Thanh, còn mang tội cùng người khác tư thông, danh dự quét rác.

Chiêu này của La thị, quả nhiên đủ độc!

Nếu hôm nay người ở đây là Phượng Lam Nguyệt, hẳn sẽ bị định tội không thể nghi ngờ!

Bất quá, người ở đây lại là nàng! Nhìn màn kịch bố trí tựa như hoàn mỹ, thực tế...

Lam Nguyệt không lên tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Phong Mị Nhi nghe vậy, vỗ bàn, trầm giọng quát:

"Hồ ngôn loạn ngữ! Chuyện này ngươi cũng dám nói được."

Lam Nguyệt nhìn nàng, có chút bái phục nữ nhân này, diễn thật sâu, thật tiếc nàng sinh nhằm thời đại, nếu không chắc chắn là một ảnh hậu xuất sắc!

"Nô tì không có! Không có... Nô...nô tì nói đều là sự thật."

Xuân Nhi bị thái độ của Phong Mị Nhi làm hoảng sợ, vội vã dập đầu liên tục.

La thị lần nữa điên cuồng từ dưới đất đứng lên, lần nữa nhào lại chỗ Lam Nguyệt. Gào thét:

"Tiện nhân! Tiện nhân! Vì che dấu hành vi dâm loạn của ngươi mà chết! Thanh Nhi đáng thương của ta, ô ô... Thanh Nhi... "

La thị khóc thảm thương, dường như đau lòng quá độ, lần nữa ngã xuống.

May mắn nô tì bên cạnh nàng nhanh tay đỡ lấy, đỡ bà ta ngồi xuống ghế.

"Nghiệt nữ! Uổng công Phượng gia nuôi ngươi! Ngươi lại làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Người tới..."

Phượng Lâm Thiên nổi giận đùng đùng, gương mặt gân xanh đều nổi lên. Không đợi hắn nói xong, Lam Nguyệt cười lạnh một tiếng, ngắt lời:

"Tướng quân đại nhân, ta thực sự tò mò, ngươi làm như thế nào đứng trên vị trí này đến hôm nay a"

Phượng Lâm Thiên gương mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:

"Ngươi nói cái gì!?"

Lam Nguyệt cười như không cười, bước đến chỗ Xuân Nhi đang quỳ trên đất. Nhìn bóng dáng Lam Nguyệt tiến đến, Xuân Nhi không hiểu đột nhiên cảm thấy hồi hộp, mỗi bước đi của Lam Nguyệt như giẫm thẳng vào lòng nàng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Xuân Nhi cúi thấp đầu, không rõ biểu tình nhưng cả người run rẩy lợi hại.

Lam Nguyệt thu phản ứng của Xuân Nhi vào mắt, cười như không cười nói:

"Tì nữ này vừa chỉ tội, ngươi liền phán ta tử hình, cũng không cho ta trả lời, đây rốt cuộc là đang tìm kẻ hại Phượng Lam Thanh vẫn là kế hoạch bày ra để hại ta!?"

Phong Mị Nhi nhìn biểu cảm cứng đờ của Phượng Lâm Thiên, cùng Xuân Nhi run rẩy trên mặt đất, cảm giác không ổn, bèn lên tiếng:

"Nguyệt Nhi, con sao có thể nói như vậy? Phụ thân con chẳng qua lo lắng Thanh Nhi nên hơi nóng nảy, con không nên trách ông ấy."

"Đúng, là phụ thân quá nóng vội."

Một cái bậc thang đưa ra, Phượng Lâm Thiên đương nhiên thuận lợi bước xuống, trong lòng không khỏi đối Phong Mị Nhi.

Nữ nhân này tính cách nhu mì, lại hiền hậu, thông minh, quả thực rất vừa lòng hắn.

Lam Nguyệt cũng không rảnh phản bác, nàng cúi người xuống nhìn Xuân Nhi, tóc đen theo động tác tản lạc xuống, động tác tự nhiên lại mang theo một cỗ phong tình.

Nữ nhân như thu thủy, ngôn từ lại lạnh như băng:

"Ngươi nói thấy ta thông dâm cùng người khác, vậy ngươi thấy rõ ta đã làm cái gì!?"

Xuân Nhi tâm đã loạn đến không được, cũng không hiểu tại sao, Nhị tiểu thư đến gần, nàng một lời hoàn chỉnh cũng nói không xong.

"Nô tì,... Nô.. nô..tì... không..."

Xuân Nhi lắp bắp nói, cả ngày trời cũng nói không xong một câu hoàn chỉnh.

Phượng Lâm Thiên không kiên nhẫn nhíu hạ mi.

Lam Nguyệt lại cười, dung nhan xinh đẹp một mảnh vô tội:

"Tướng quân, ngươi nhìn, nàng một lời còn không hoàn chỉnh, không phải là có tật giật mình đi?"

Phong Mị Nhi dường như lúc này cũng chú ý đến, gương mặt một mảnh nhu thuận dịu dàng, mày liễu hơi nhíu lại, ôn nhu nhẹ giọng nói:

"Nguyệt Nhi, ngươi không cần gấp, nếu ngươi vô tội, không ai có thể buộc tội ngươi."

Lời này nói được thật hay, nhìn như là quan tâm, vô ý hay có ý làm người nghe hiểu rằng nàng vì chột dạ, muốn nhân đây thoát tội!?

Vị phu nhân này xem ra vẫn cao tay hơn La thị a...

"Đa tạ Phong di ủng hộ, Nguyệt Nhi liền biết ngươi tin tưởng ta a."

Ngươi biết trang ta liền không biết sao!?

"Bất quá, di nương, ta cũng chỉ lo lắng nha hoàn miệng tiện, chẳng sợ ta danh dự quét rác, nhưng lúc đó đại tỷ cùng tam muội liền bị ảnh hưởng, chỉ sợ là thiên hạ chê cười Phượng phủ ta nữ nhi không gia giáo sao?."

Nét cười trên gương mặt Phong Mị Nhi hơi cứng lại, trong lòng lại không khỏi lạnh lùng, phế vật này còn dám uy hiếp bà? Một tiện nhân mà thôi, muốn ảnh hưởng Uyển Nhi? Nàng cũng xứng?

"Xuân Nhi, ngươi không phải sợ sẽ không có ai dám thương ngươi."

Phong Mị Nhi lần nữa lên tiếng, La di nương ngược lại không hiểu được bỗng im lặng, không rên một tiếng.

Xuân Nhi nhìn về phía bà, thoáng an tâm, chủ mẫu chắc chắn bảo vệ nàng!

"Nô tì nhìn đến tiểu thư cùng nam tử kia, ở trong phòng dây dưa cùng một chỗ, không biết xấu hổ làm,.. làm... chuyện đó..."

Lam Nguyệt không giận, chỉ nhíu mày hỏi:

"Trong phòng? Tại sao không phải ngoài sân!? Ngươi không phải nói lúc đó ngươi núp ngoài bụi cây? Như thế nào lại thấy cảnh trong phòng rồi?"

Xuân Nhi hoảng, vội nói:

"Không phải! Ta ở ngoài, ta chỉ thấy tiểu thư vừa ra sân đã bị nam tử kia đánh!"

Lam Nguyệt lại khó hiểu:

"Nhưng ngươi vừa nói thấy ta và hắn trong phòng dây dưa? Ngươi không thấy như thế nào nói ta thông dâm?"

"Ta..."

Xuân Nhi sắc mặt trắng bệch, lúng túng hoàn toàn không thể phản bác.

Phong Mị Nhi sắc mặt hơi trầm xuống, La thị trong mắt có chút khó lường.

Còn Phượng Lâm Thiên dường như có chút thở dài nhẹ nhõm, liền nói:

"Nha hoàn này lời khai trước sau không đồng nhất, vu oan Nhị tiểu thư, lôi ra ngoài đánh chết!"

Xuân Nhi nghe lời này, hoảng sợ kêu lên:

"Không! Tướng quân tha mạng, phu nhân cứu cứu mạng a! Tướng quân tha mạng!"

Lam Nguyệt có chút kinh ngạc nhướng mày, lão cha này đã uống thuốc? Cuối cùng đã bình thường rồi? Vẫn là đang trừu cái gì phong?

"Được rồi, chuyện của tam nữ nhi không liên quan gì đến nhị nữ nhi, đều tan hết đi. Bổn tướng sẽ điều tra kỹ càng chuyện này."

Phượng Lâm Thiên nghiêm giọng nói, thanh âm vừa rơi xuống, hắn đứng lên, muốn rời đi.

La thị thấy Phượng Lâm Thiên quay lưng muốn đi, rốt cuộc xúc động nhất thời vội vàng lên tiếng:

"Lão gia! Không thể! Nàng mặc dù không thông dâm cùng nam nhân khác, nhưng Thanh Nhi phải làm sao! Nàng rõ ràng đến Phượng Lam Nguyệt tiểu viện, sao đó đột nhiên mất tích, hiện tại đến tu vi..."

Nói đến đây, nàng đột nhiên im bặt, bất quá mọi người vẫn nghe rõ ràng, Phượng Lâm Thiên cao giọng quát:

"Ngươi không phải nói Thanh Nhi chỉ bị thương nhẹ cùng hoảng sợ quá độ nên hôn mê?! Nó còn bị cái gì?"

Lam Nguyệt không chút để ý vuốt lại tóc, gương mặt treo bình tĩnh tươi cười.

Phong Mị Nhi phát hiện tình hình thay đổi, cũng không mở miệng nói nữa. Bà liếc nhìn Lam Nguyệt, trong lòng âm thầm cân nhắc. Phượng Lam Nguyệt, tựa hồ có gì đó không đúng!

La thị biết bản thân xúc động, thầm kêu không xong, gương mặt hơi tái đi, vốn nàng vẫn muốn dấu diếm, hiện tại xem như xong!

Nàng ở Phượng phủ triệt triệt để để xuống đài!

_________

Chuẩn bị nàng đáp lễ đi nga~

Thân ái, đến cho ta điểm sao đi ><


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.